Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 109
Buổi tối, bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai qua đi, Định Quốc Công phủ khôi phục yên tĩnh.
Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công đưa hai tiểu gia hỏa đến Vinh Hỉ Đường của Tạ lão phu nhân, sau đó cùng trở về chủ viện, chờ khi về phòng ấm áp, Khương Nịnh Bảo nói cho Định Quốc Công một chuyện.
“Quốc Công gia, hôm nay ta nghe người ta nói Thiến Dung và Dương Thư Thanh bị phân vào chung một phòng, hai người thường xuyên đánh nhau, không bằng tách các nàng ra đi.”
Không phải Khương Nịnh Bảo có lòng tốt, lại nói, Thiến Dung chỉ là một tỳ nữ, hết thảy đều là Dương Thư Thanh định đoạt, lúc trước mượn bụng nàng ta sinh con, nàng ta cũng không có cách nào phản kháng, đương nhiên cũng ôm ý nghĩ trèo lên cành cao.
Đây cũng là chuyện thường tình.
Khương Nịnh Bảo tỏ vẻ đã hiểu, Dương Thư Thanh đã bị quan phủ ghi chép trong hồ sơ là tội nô, Thiến Dung còn chưa ở cữ xong đã bị đưa tới thôn trang làm việc, còn phải làm việc dơ bẩn, còn Dương Thư Thanh có Tần Quận Vương chăm sóc, công việc nhẹ nhàng.
Hầu như mỗi ngày hai người đều đánh nhau, mỗi lần đều là Dương Thư Thanh đánh trước, sau đó Thiến Dung cũng đánh trả.
Đã từng là chủ tớ giờ trở mặt thành thù.
Khương Nịnh Bảo đã không còn tâm tư xem cuộc vui.
“Được!”
Định Quốc Công khẽ gật đầu, từ trước tới nay hắn luôn đáp ứng đối với thỉnh cầu của Khương Nịnh Bảo, lúc trước Thiến Dung ở cùng một chỗ với Dương Thư Thanh, kỳ thật là Tần Quận Vương nhúng tay an bài, cho Dương Thư Thanh có nơi trút giận.
Khương Nịnh Bảo nghe được Định Quốc Công đáp ứng, tươi cười vui mừng, giờ cũng không còn sớm, hai người tắm rửa một phen, sau đó thoải mái nằm ở trên giường lớn.
Khương Nịnh Bảo dựa vào ngực Định Quốc Công, nhớ tới lời nói ban ngày của các quý phụ, ngón tay vô ý hoạt động trước ngực hắn, vui vẻ nói: “Kỳ ca nhi và Lân ca nhi cũng tròn một tuổi, Quốc Công gia, chàng nói xem, có muốn cho bọn nó thêm một muội muội không?”
Định Quốc Công nhướng mày, ánh mắt thâm thúy cúi đầu nhìn tiểu thê tử rục rịch, xoay người áp nàng xuống dưới thân, hơi thở nóng rực phun lên má Khương Nịnh Bảo, mặt nàng nhiễm một tầng đỏ ửng, ánh mắt Định Quốc Công lóe một chút, trầm thấp nói: “Chờ Kỳ ca nhi cùng Lân ca nhi lớn hơn một chút rồi nói sau, bọn nó còn nhỏ.”
Nói xong, hắn hôn lên môi đỏ mê người của tiểu thê tử.
Khương Nịnh Bảo nghe Định Quốc Công nói như vậy, cũng không vướng mắc nữa, nghĩ hai tiểu gia hỏa lớn hơn một chút cũng tốt, đến lúc đó làm ca ca tốt, sau đó nàng nhấc cánh tay ngọc, ôm lấy Định Quốc Công, chuyên tâm đáp lại nụ hôn của hắn…
Tấm màn bên giường chậm rãi rơi xuống, che lấp cảnh xuân.
…
Thời gian nhoáng cái đã hơn một năm trôi qua, Tạ Cảnh Dực thành thân, cùng Nhị cô nương Trịnh Quốc Công phủ tương kính như tân, thời gian trôi qua yên ổn, nhưng Định Quốc Công phủ lại vô cùng náo nhiệt.
Lân ca nhi là cái nghịch ngợm thích gây sự, leo cây, chui vào động, trêu mèo chọc chó, không ngày nào không chơi, leo lên nóc nhà lật ngói… Mà tiểu gia hỏa này người bé nhưng sức lực rất lớn, rất có sức phá hoại, còn có Tạ lão phu nhân che chở, nhanh chóng trở thành tiểu bá vương trong phủ.
Người duy nhấp áp chế được hắn chỉ có Định Quốc Công.
Chỉ cần một ánh mắt của Định Quốc Công, hắn lập tức ngoan như mèo nhỏ, Khương Nịnh Bảo không biết nói gì.
May mắn Kỳ ca nhi bớt lo hơn, còn vô cùng có bộ dạng của ca ca, Khương Nịnh Bảo vô cùng vừa lòng, chỉ là mỗi khi nàng khen Kỳ ca nhi ngoan, biểu tình của Quốc Công gia và đại ca Khương Cẩn có chút kỳ quái.
Khương Nịnh Bảo cũng không để ý, bởi vậy vẫn luôn không biết con trai lớn của nàng kỳ thật cái bánh nhân vừng đấy, đầu óc rất thông minh, mỗi lần Lân ca nhi nháo ra chuyện lớn đều là hắn ở sau lưng khuyến khích.
Điểm này Định Quốc Công và Khương Cẩn rất ăn ý che giấu Khương Nịnh Bảo.
Thời gian của Khương Nịnh Bảo trôi qua phong phú vui vẻ, Dương Thư Thanh ở trong Hoàng Trang chờ kết cục của Khương Nịnh Bảo thiếu chút nữa phát điên, vốn là hai năm sau Định Quốc Công qua đời… Nhưng bây giờ ngày Định Quốc Công chết đã qua một tháng, nàng còn không có nhận được “tin tức tốt”.
Dù là làm tội nô trong Hoàng Trang, có Tần Quận Vương chiếu cố, thời gian Dương Thư Thanh trải qua cũng không quá gian nan, nàng chỉ muốn chứng kiến phong quan vô hạn của Khương Nịnh Bảo lúc nàng ta làm quả phụ.
Nhìn Khương Nịnh Bảo từ một Quốc Công phu nhân người người hâm mộ trở thành một quả phụ trẻ tuổi!
Nhờ có lòng tin này chống đỡ, nàng chịu đựng ban ngày buồn chán, chịu đựng đêm dài cô độc, chịu đựng một ngày lại một ngày.
Thế nhưng nàng chờ được cái gì… Định Quốc Công còn sống tốt, hai đứa con của nàng ta ưu tú, Định Quốc Công sủng ái nàng ta cỡ nào, phu xướng phụ tùy [1], thời gian trôi qua hòa thuận vui vẻ… Còn Tạ Cảnh Dực thành thân rồi, giống như Định Quốc Công, chỉ có một phu nhân, Tần Quận Vương nói yêu nàng cả đời cũng cưới tân vương phi…
[1] Cảnh đầm ấm, thuận hòa trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.
Nhưng nàng vẫn ở trong Hoàng Trang chịu tội, sống cuộc sống thấp kém nhất…
Mắt Dương Thư Thanh bắn ra không cam lòng và tức giận, phẫn nộ trong căn phòng này như một dòng nước tù đọng.
Ngày thứ hai, quản sự Hoàng Trang đột nhiên phát hiện Dương Thư Thanh có chút không đúng, nàng không có đi làm việc, mặc váy áo hoa lệ mà Tần Quận Vương từng đưa tới cho nàng, tỉ mỉ trang điểm chải chuốt, sau đó đứng ở cửa Hoàng Trang cả ngày.
Liên tục vài ngày vẫn như thế.
“Dương thị, ngươi đang làm gì đấy?” Quản sự Hoàng Trang ho khan một tiếng, nhíu mày hỏi.
Dương Thư Thanh cười xinh đẹp, hai tròng mắt mê man và vui sướng: “Định Quốc Công qua đời rồi, Khương Nịnh Bảo sẽ chôn cùng, phu quân ta là thế tử, rất nhanh, Cảnh Dực sẽ rất nhanh đón ta hồi phủ, đến lúc đó ta chính là Định Quốc Công phu nhân.”
Lòng quản sự Hoàng Trang run lên, giật mình một cái, này Dương Thư Thanh lại muốn gây ra chuyện gì sao?
Thế nhưng lại nguyền rủa Định Quốc Công và Quốc Công phu nhân!
Hắn nhíu mày, lạnh lùng quát lớn: “Dương thị, ngươi đừng ở đây giả ngây giả dại, Quốc Công gia cùng phu nhân sống được rất tốt đấy, Tạ thiếu gia cũng lấy kiều thê rồi, không mau nhanh làm việc đi, bằng không hôm nay không có cơm ăn đâu!”
Dương Thư Thanh giận dữ: “Ngươi là nô tài ở đâu tới, vậy mà nói hươu nói vượn, Cảnh Dực yêu ta nhất, hắn rất nhanh sẽ tới đón ta hồi phủ làm nữ chủ nhân Định Quốc Công phủ!”
Quản sự Hoàng Trang lạnh lùng cười, phất tay áo mà đi.
Cho ngươi giả ngây giả dại!
Mấy ngày sau, Dương Thư Thanh gầy đi một vòng, chỉ còn thành da bọc xương, nhưng cặp mắt kia lại thập phần sống động, quản sự Hoàng Trang vội vàng báo tình trạng của nàng cho Tần Quận Vương.
Tần Quận Vương chạy đến.
Dương Thư Thanh thấy hắn tới, đột nhiên nở một nụ cười, vui mừng chạy như bay qua ôm lấy hắn: “Cảnh Dực, chàng rốt cuộc tới đón ta hồi phủ rồi.”
Cả người Tần Quận Vương bất giác run rẩy, Thư Thanh… Thư Thanh thậm chí không nhận ra hắn, chỉ nhớ rõ Tạ Cảnh Dực… Nam nhân đã từng tổn thương nàng…
Hắn nâng lên tay, run rẩy vuốt ve gương mặt gầy gò của nàng, nước mắt không tiếng động chảy xuống…
“Đúng vậy, ta tới đón nàng hồi phủ.”
Mặc kệ như thế nào, Tần Quận Vương cũng không muốn Thư Thanh ở lại nơi này, dù là Hoàng Thượng cũng không thể ngăn cản.
Một ngày này, Tần Quận Vương đưa Dương Thư Thanh đã phát điên trở về.
Khương Nịnh Bảo từ Định Quốc Công biết được tin tức này, nàng khiếp sợ, Dương Thư Thanh điên rồi, còn nghĩ Tần Quận Vương là Tạ Cảnh Dực…
Định Quốc Công tự mình thử quá, Dương Thư Thanh thật sự điên rồi.
Không phải giả ngây giả dại.
Khương Nịnh Bảo nhìn những bông hoa tranh nhau khoe sắc ngoài cửa sổ, vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, thật không ngờ Dương Thư Thanh tới khi phát điên vẫn ôm chấp niệm gả cho Tạ Cảnh Dực, làm Quốc Công phu nhân!
Sau khi nàng ta phát điên, Tần Quận Vương tình nguyện trở thành thế thân, cũng muốn cưới nàng làm chính phi, Khương Nịnh Bảo thổn thức không thôi, Tần Quận Vương là người si tình!
Kỳ thật từ sau khi Dương Thư Thanh thành tội nô, Tần Quận Vương vẫn luôn không có cưới phi.
Dương Thư Thanh nghe được tin tức Tần Quần Vượng lấy tân vương phi là do Dương Uyển Linh cố ý mua người trong Hoàng Trang tung lời đồn, chính là vì muốn đánh đổ Dương Thư Thanh.
Khương Nịnh Bảo nhớ tới lúc mới gặp Dương Thư Thanh ở quán trà Tấn Giang, nếu như Dương Thư Thanh không có trăm phương nghìn kế hãm hại nàng, nếu như Dương Thư Thanh không có dùng bí dược Tử Quy giả mang thai, nếu như Dương Thư Thanh gả cho Tần Vương yên phận sống cuộc sống của mình…
Đáng tiếc không có nếu như.
Bất quá bên người nàng còn có Tần Quận Vương si tình làm bạn, cũng là phúc khí của nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!