Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 23: Tác dụng của kinh Phật còn hơn dùng trượng hình
Vừa mở ra, lập tức xảy ra chuyện.
một luồng sát khí âm trầm kinh khủng từ kinh Phật xông ra, đại phu nhân Trương thị đứng mũi chịu sào, sát khí âm lãnh hung tàn kia nháy mắt nhập vào gặm nhấm cơ thể…
Thân thể của bà ta lập tức trở nên lạnh như băng, tựa hồ còn có thứ gì đang tàn sát bừa bãi ở trong thân thể.
“A, thứ quỷ gì, lạnh quá, đau quá…”
Trương thị lạnh run, máu trên mặt rút sạch, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, đôi môi trắng bệch thét lên những tiếng thét chói tay đầy hoảng sơn, kinh Phật trong tay bị bà ta quăng mạnh đi.
“Bốp” một tiếng rơi xuống trên đất.
Khương Nịnh Bảo sớm biết sát khí trong kinh Phật cũng sẽ không khiến người ta mất lý trí, hay biến thành ngu ngốc.
Nhưng sát khí ăn mòn nhập vào cơ thể, thân thể sẽ trở nên lạnh như băng và suy yếu, cả người cũng trở nên dễ nổi giận hay bùng nổ.
Cho nên nàng mới không ngăn cản đại bá nương Trương thị tìm đường chết.
Mọi người trong chính sảnh thấy thế tất cả đều bị sợ tới mức hồn phi phách tán, vẻ mặt sợ hãi lui về phía sau.
Kinh Phật quăng trên đất bị mở ra, sát khí âm lãnh hung tàn giữa những hàng chữ toả ra cuồn cuộn, tỳ nữ Hồng Hạnh đang dìu Khương lão phu nhân bị sát khí âm lãnh quét qua, nhịn không được rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt ôm ngực, gấp giọng quát.
“Tứ nha đầu, mau khép kinh Phật lại.”
Khương Nịnh Bảo vâng dạ, rũ mắt xuống, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một nụ cười, bước nhanh tới nhặt kinh Phật lên, quỷ dị là, kinh Phật vẫn chưa được khép lại nhưng khi đến trong tay Khương Nịnh Bảo thì sát khí không hề tiết ra chút nào nữa.
Khương Nịnh Bảo lại không phát hiện.
“Tổ mẫu, đại bá nương, kinh Phật đã được khép lại, sát khí sẽ không phát ra nữa đâu.”
Định Quốc Công chép kinh Phật là vì giảm bớt sát khí trên người, giữa những hàng chữ trong kinh Phật lộ ra sát khí nồng nặc, nhưng so với Phật châu bằng gỗ tử đàn, thu trực tiếp sát khí từ trên người Định Quốc Công đã là nhạt đi rất nhiều.
Nữ nhân thể chất thuần âm, nên càng mẫn cảm đối với sát khí âm lãnh, đặc biệt thân thể nữ tử khôngđược khoẻ lắm thì lại càng dễ dàng bị sát khí ăn mòn.
Đại phu nhân Trương thị đứng gần kinh Phật nhất nên đứng mũi chịu sào, nhiễm sát khí nhiều nhất, e là phải bệnh nặng một trận. Cần phải ăn thực phẩm bổ dương để bồi bổ thân thể, Khương lão phu nhân chỉ bị sát khí quét trúng một chút, vài ngày tới chắc có lẽ sẽ sinh bệnh nhẹ, cũng không đáng lo.
Trong đại sảnh đều đang mở cửa sổ, gió lùa vào nên sát khí không bao lâu liền tan đi, Trương thị vẫn chưa tỉnh hồn răng va vào nhau lập cập, run rẩy được Dương má má đỡ lấy, búi tóc hơi có chút hỗn độn, cả người ướt đẫm giống như vừa được vớt từ trong nước ra, kinh hoàng trong mắt vẫn còn chưa rút đi.
Giờ khắc này, Trương thị hối hận đến xanh cả ruột.
Kinh Phật mà Định Quốc Công quả nhiên không phải người bình thường có thể lật xem, ánh mắt của bà ta như mũi tên độc bắn về phía Khương Nịnh Bảo, đều là đứa cháu gái đáng chết này, làm hại bà ta mất mặt trước mặt hạ nhân.
Có một tỳ nữ tương đối rất có ánh mắt bưng lên hai chén cháo an thần.
“Lão phu nhân, phu nhân, uống một hớp cháo an thần để tĩnh tâm lại.”
Khương lão phu nhân mặt trầm như nước, tiếp nhận chén cháo an thần do tỳ nữ Hồng Hạnh bưng đến, húp một hơi, cả người thấy nhẹ đi, đại phu nhân Trương thị cũng uống một chén cháo an thần, cháo nóng hôi hổi vừa vào miệng, thân thể lạnh như băng đã ấm hơn một chút, sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều.
Hai người muốn khiển trách Khương Nịnh Bảo, khi mắt nhìn thấy kinh Phật mà Khương Nịnh Bảo đangvuốt ve trong tay trong lòng đột nhiên run lên, sợ nàng sơ ý lỡ tay mở ra kinh Phật, Khương lão phu nhân đành phải vẫy tay bảo nàng rời đi.
“Tứ nha đầu, ngươi đi về trước đi.”
Khương lão phu nhân hiện tại đã có bóng ma tâm lý đối với quyển kinh Phật này.
Khoé môi Khương Nịnh Bảo cong lên thành nụ cười khó ai nhìn thấy, bình thản hành lễ với Khương lão phu nhân cùng đại phu nhân Trương thị đang chật vật, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Thọ Kim đường.
Khương lão phu nhân đợi Khương Nịnh Bảo rời đi, sắc mặt bất thiện nhìn chăm chú vào các tỳ nữ ma ma trong đại sảnh, không nói được lời nào.
Trương thị cũng như thế.
Khuôn mặt tối om om, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
không khí ngột ngạt, sắc mặt tất cả hạ nhân trắng bệch, run rẩy cả người, đồng loạt quỳ xuống.
“Lão phu nhân tha mạng!”
không đề cập tới lão phu nhân sẽ xử trí các tỳ nữ ma ma ở Thọ Kim đường như thế nào, Xuân Hỉ đangchờ ở bên ngoài nhìn thấy tiểu thư đi ra, vội vàng nghênh đón.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?”
Xuân Hỉ ở bên ngoài sân, nghe được tiếng kêu sợ hãi từ Thọ Kim đường truyền ra, nhịn không được lo lắng hỏi.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười: “Ta có thể có chuyện gì.” Có chuyện là đại phu nhân Trương thị cùng Khương lão phu nhân, phỏng chừng mấy ngày sắp tới, trong phủ sẽ náo nhiệt không ít.
Xuân Hỉ không hiểu ra sao.
trên đường quay về sân viện, khoé môi Khương Nịnh Bảo vểnh lên, cả người tràn đầy vẻ sung sướng, không nghĩ tới kinh Phật mà Định Quốc Công đưa còn có loại tác dụng như thế này, thật sự là… thật sựlà quá thoải mái.
Sau này có thể mang theo bên mình
《 kinh Kim Cương 》 vừa mở ra, ai dám tranh phong.
Hạ nhân của Trường Ninh Bá phủ nhìn thấy Khương Nịnh Bảo, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vẻ cung kính, Khương Nịnh Bảo tâm tình cực tốt hồn nhiên không thèm để ý, người trong phủ giỏi nhất là ngã theo chiều gió.
Vừa trở lại sân viện, bốn tỳ nữ đã chờ sẵn trong sân, cung kính tiến lên đón, nụ cười của Khương Nịnh Bảo nhạt đi, vẫy tay đuổi các nàng rời đi, khi trở lại phòng đem kinh Phật Định Quốc Công tặng đặt vào một cái tráp mới.
Xuân Hỉ mang bộ trang sức mà Tạ lão phu nhân tặng đưa tới.
Khương Nịnh Bảo nhìn tráp trang sức tinh xảo trước mặt, trên môi nở nụ cười nhu hoà. Hôm nay thật là một ngày lành, nàng viết phong thư nói cho đại ca một tiếng.
Thời điểm Khương Nịnh Bảo chấp bút viết thư, Trường Ninh Bá phủ cùng Định Quốc Công phủ lại khôngbình tĩnh.
Đại phu nhân Trương thị nhìn những tù nữ ma ma bị lão phu nhân xử trí được hạ nhân nâng ra khỏi Thọ Kim đường, không lâu dau, chính viện lập tức phái người thỉnh đại sư, tiếp theo lão phu nhân cũng phái người thỉnh đại sư.
hiện tại trong Trường Ninh Bá phủ nhất thời lòng người hoang mang, không biết lão phu nhân và đại phu nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thỉnh đại sư cùng một lượt.
không phải là trong phủ xuất hiện thứ không sạch sẽ gì đó chứ…
Những hạ nhận từng làm qua chuyện ác trong phủ sợ tới mức sắp mất cả hồn.
Khương Nịnh Bảo vừa bảo Xuân Hỉ đem thư tín đưa đi, liền vùi mình ở bên trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, sau khi Xuân Hỉ trở về, nói cho nàng biết động tĩnh bên trong phủ, biết được hành động của Khương lão phu nhân và đại phu nhân Trương thị, không kiềm được phì cười.
“Tiểu thư, trong phủ có phải có thứ không sạch sẽ gì đó hay không?” Xuân Hỉ vô cùng lo lắng hỏi.
Khương Nịnh Bảo cười mỉm: “Trong phủ có thứ không sạch sẽ hay không thì ta không biết, nhưng việc lão phu nhân và đại phu nhân thỉnh đại sư tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này.”
Xuân Hỉ sửng sốt, lập tức nhớ đến lúc chủ nhân còn ở Thọ Kim đường, nàng từng nghe tiếng thét phát ra từ trong đó, hình như là thanh âm của đại phu nhân, nàng nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Kinh Phật của Quốc công gia.” Khương Nịnh Bảo cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra.
Xuân Hỉ hít sâu một hơi, hai mắt trợn tròn: “Lão phu nhân cùng đại phu nhân lại… Lại dám xem kinh Phật mà Quốc Công gia sao chép?”
“Đúng vậy, ta đã nói kinh Phật có nhiễm sát khí của Quốc Công gia, tổ mẫu và đại bá nương không tin, nhất định muốn lật xem kinh Phật của Quốc Công gia.” Khương Nịnh Bảo vẻ mặt thổn thức, nhưng cặp mắt cực xinh đẹp kia lại tràn đầy ý cười.
Xuân Hỉ há to miệng, sau một lúc lâu mới khô cằn nói : “Lão phu nhân và đại phu nhân thực sự quá dũng cảm.”
“Đúng vậy, cũng vì quá dũng cảm nên vài ngày tới có thể đại bá nương sẽ bị bệnh liệt giường, tính tình cũng sẽ nóng nảy dễ giận, lão phu nhân thì không sao, không bị ảnh hưởng nhiều.” Khương Nịnh Bảo thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ lo âu.
Xuân Hỉ: “…”
Tiểu thư càng ngày càng lợi hại.
Lợi hại nhất vẫn là Quốc Công gia, chép kinh Phật thôi cũng làm người ta né xa ba thước.
…
Phủ Định Quốc Công
Sau khi Định Quốc Công hộ tống Khương Nịnh Bảo rời đi, Tạ Cảnh Dực và Dương Thư Thanh đang cùng Tạ lão phu nhân đi vào Vinh Hỉ đường.
Dương Thư Thanh lộ ra một nụ cười đoan trang dịu dàng, tự nhiên hào phóng tặng một vò dưỡng sinh tửu cho Tạ lão phu nhân, vò dưỡng sinh tửu này tuy rằng cực kỳ trân quý, nhưng so với việc đạt được sự tán thành của Tạ lão phu nhân, thì vò rượu này trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Tạ lão phu nhân cũng không sống quá hai năm nữa, đời trước, sau khi Định Quốc Công qua đời, khôngđến hai tháng sau, Tạ lão phu nhân cũng qua đời.
Chỉ chờ khoảng hai năm nữa thôi.
Sau này hậu viện của phủ Định Quốc Công chính là thiên hạ của nàng ta, trong hai năm này, nàng ta nhất định không thể để người ta bắt lấy sai lầm của mình.
Theo nàng ta hiểu về Tạ thế tử hai năm sắp tời, Tạ thế tử đối với Tạ lão phu nhân cùng Định Quốc Công chính là cung kính nhiều hơn tình cảm, cũng không thân cận lắm, Tạ thế tử gần gũi là Tạ gia chi thứ hai.
Trong lòng Dương Thư Thanh tất nhiên cũng đã nghiêng về vế sau.
Ngồi ngay ngắn ở vị trí gia chủ, Tạ lão phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy vị tiểu thư mà cháu trai bà tình nguyện mang tiếng thất tín bội nghĩa để từ hôn vẫn muốn cưới. Đích trưởng nữ của phủ An Viễn Hầu dáng người thanh thoát, dung mạo thanh lệ tuyệt luân, hành vi cử chỉ đoan trang phóng khoáng, làm người ta sinh lòng hảo cảm.
Nhưng uống qua dược tửu thần kì nên thị lực của Tạ lão phu nhân vô cùng tốt, chỉ thoáng qua đã nhìn thấy sát khí dày đặt mà cô gái này đang cố che giấu, nên bà không kiềm được khẽ cau mày, lần đầu tiên, bà hoài nghi ánh mắt nhìn người của cháu trai.
So với đại tiểu thư dòng chính thất của phủ An Viễn Hầu, Tạ lão phu nhân càng ưa thích tiểu cô nương Khương gia hơn. Bởi vì tiểu cô nương Khương gia có khí chất độc đáo, sạch sẽ thuần túy, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, trên thực tế tính tình so với ai cũng cứng cỏi.
Nữ tử có tính tính cứng cỏi như thế cực kì thích hợp với A Hành.
“Là một tiểu thư tốt, ánh mắt Dực nhi không tệ.” Tạ lão phu nhân cười cười, thuận miệng khen một câu, bảo Hoàng má má thu dưỡng sinh tửu vào trong, cởi chiếc vòng tay Tử Thuỷ cực đáng giá đưa cho nàng làm lễ gặp mặt.
“Cảm ơn Tạ lão phu nhân đã khen.” Dương Thư Thanh nhận lấy vòng tay lão phu nhân đưa đeo vào cổ tay, cười thẹn thùng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra ấn tượng đầu tiên của Tạ lão phu nhân đối với nàng không tệ.
Tạ lão phu nhân mỉm cười, hớp miếng trà.
“Lão phu nhân, hôm nay là ngày định thân của ta cùng thế tử, không nên có đổ máu, thế tử bị phạt trượng có thể… Có thể đổi thành ngày mai hay không?” Dương Thư Thanh cắn cắn môi, mặt lộ vẻ thấp thỏm nhìn Tạ lão phu nhân, ngượng ngùng mở miệng.
Bên cạnh, Tạ Cảnh Dực giật mình một cái, hiển nhiên không ngờ tới Thư Thanh sẽ nói ra loại lời nói này.
“Thư Thanh, phụ thân nhất ngôn cửu đỉnh, nàng đừng làm khó tổ mẫu.”
Năm mươi trượng, cũng không nặng.
Tính tình của dưỡng phụ, Tạ Cảnh Dực hiểu nhất, từ trước đến nay nói một không hai.
Hơn nữa còn liên quan đến tổ mẫu.
Thư Thanh đang làm tổ mẫu khó xử, nếu dưỡng phụ biết, nhất định sẽ càng tức giận hơn, tổ mẫu là nghịch lân của dưỡng phụ.
trên mặt Dương Thư Thanh hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng ủy khuất, hốc mắt hơi ửng đỏ: “Ta chỉ là khôngmuốn chàng đổ máu trong ngày đại hỉ của chúng ta, chứ đâu có ý bảo chàng trốn tránh trừng phạt.”
“Ta biết, nhưng đây là mệnh lệnh của phụ thân.”
Tim Tạ Cảnh Dực thắt lại, đưa tay lên vén nhẹ tóc nàng ta, động tác tự nhiên, giống như đã từng làm vô số lần.
Tạ lão phu nhân liếc mắt sang nhìn những hành động của cháu nuôi và đích trưởng nữ phủ An Viễn hầu, cảm thấy có cái gì không đúng, thời gian hai người này quen biết mới mấy ngày ngắn ngủi, cháu trai của bà và đích trưởng nữ của An Viễn Hầu thế này thì thân thiết quá mức rồi.
Đè nén nghi hoặc trong lòng, Tạ lão phu nhân nhìn Triệu quản gia hỏi: “Triệu quản gia, phạt trượng gì?”
Triệu quản gia nhìn thoáng qua Tạ thế tử cùng Dương đại tiểu thư, mày âm thầm cau lại, vẻ mặt cung kính đem chuyện xảy ra bên ngoài đại môn kể tỉ mỉ lại, sau khi Tạ lão phu nhân nghe xong, trong lòng ấm áp.
Con trai bà đang đòi lại công bằng cho bà và nha đầu Nịnh Bảo đây mà.
“Việc này chờ A Hành trở lại hẵng nói.” Tạ lão phu nhân trầm ngâm một hồi, nói.
Trong mắt Dương Thư Thanh hiện lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn nở nụ cười nói chuyện với Tạ lão phu nhân, không ngừng trêu chọc làm cho Tạ lão phu nhân vui vẻ, nụ cười trên mặt Tạ lão phu nhân thêm mấy phần thân cận.
Tiểu cô nương này cũng là một người biết xử lý.
Chỉ là lệ khí quá nặng chung quy không tốt, nhưng cháu trai thích, Tạ lão phu nhân cũng không tiện nóithêm gì, chỉ cần tiểu cô nương này về sau an phận sống với chàu bà là được.
Dù cho cháu trai này có thể không thể kế thừa phủ Quốc công, nhưng có nhân mạch cùng thế lực của phủ Quốc công, cùng với năng lực bản thân của nó, tương lai tất sẽ lên thẳng mây xanh, tiền đồ vô lượng.
Tạ Cảnh Dực nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận của tổ mẫu cùng vị hôn thê, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác cong cong, trong mắt có nụ cười ôn nhu lướt qua.
Đợi hơn nửa canh giờ sau, Định Quốc Công Tạ Hoành rốt cục đã trở lại, Dương Thư Thanh hai mắt sáng ngời, vẻ mặt khao khát nhìn Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân trấn an nàng ta.
Ngày đại hỉ của cháu trai, quả thật không nên để đổ máu.
Có Tạ lão phu nhân ra mặt biện hộ, nhưng trượng hình vẫn phải chấp hành đúng hạn.
Hoàn toàn không cho phép thương lượng.
Tạ lão phu nhân chỉ nói một lần, thấy con trai không đồng ý, cũng không nói thêm cái gì, trong lòng bà tất nhiên cũng đã cân nhấc, dù sao con trai ruột vẫn quan trongj hơn cháu trai này, nhất là thời gian gần đây dường như cháu trai đang bị tình cảm che mờ mắt.
Sắc mặt Dương Thư Thanh trầm xuống, khẩn trương liếc mắt nhìn giữ chặt tay áo của hắn, trong mắt chứa đầy lo lắng, Tạ Cảnh Dực cho Dương Thư Thanh một ánh mắt an ủi, liền dứt khoát quỳ rạp trênmặt đất.
Hai thân vệ hắc y của Từ Định Quốc Công là người chấp hành.
“Bốp… Bốp…”
Tạ Cảnh Dực quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, những hạ nhân trong sân đều bị đuổi hết ra ngoài, chỉ còn nghe tiếng gậy va vào da thịt.
Đây là Định Quốc Công chừa lại thể diện cho dưỡng tử.
Đứng xem trừng phạt chỉ có Định Quốc Công Tạ Hoành, Triệu quản gia, Dương Thư Thanh, và gã sai vặt cận thân của Tạ Cảnh Dực cùng với mấy thân vệ hắc y.
Tạ lão phu nhân tuổi lớn, không nên xem một màn trừng phạt bằng roi này.
Mỗi một trượng hạ xuống, trái tim Dương Thư Thanh nhói đau một lần, tay nàng ta siết chặt thành nắm đấm,, cắn chặc môi dưới, hận ý cuồn cuộn trong lòng, trong đôi mắt mơ hồ đỏ như máu.
Khương Nịnh Bảo… Khương Nịnh Bảo…
Nếu không phải nàng, thế tử làm sao chịu nổi đau da thịt như thế này.
Khuất nhục mà thế tử phải gánh chịu hôm nay, nàng ta chắc chắn sẽ hoàn trả gấp tram lần trong tương lai.
Hơn bốn mươi trượng đánh xuống, có vết máu đã thấm qua khỏi cẩm bào màu đỏ thêu hoa, trên trán Tạ thế tử đẫm mồ hôi lạnh, rơi xuống vạt áo.
“Bốp… Bốp…”
Năm mươi trượng hình phạt, quả đúng thật như tên gọi.
Dù thân thể của Tạ Cảnh Dực vô cùng khỏe mạnh, nhưng sau bị năm mươi trượng, cũng phải có người dìu về sân viện, đi theo bên cạnh ngoài Dương Thư Thanh với hốc mắt đỏ ửng, còn có một lão đại phu y thuật xuất chúng luôn túc trực ở phủ Định Quốc Công
Mặt trời chiều ngã về tây, Dương Thư Thanh lưu luyến rời khỏi phủ Định Quốc Công, chờ lên xe ngựa, trong đầu tràn đầy vết máu trên người của Tạ thế tử, hận thù cố đè nén lúc này lại trào dâng như thác lũ.
“Khương Nịnh Bảo!”
Trong xe, hai tỳ nữ Thiến Dung và Thiến Bích cúi đầu, ngón tay run rẩy không ngừng, không dám thở mạnh một cái.
Vừa về tới An Viễn Hầu phủ, trong không khí rạng rở của ngài đại hỉ, An Viễn Hầu phủ giống như bị phủ một lớp sương mù tối tăm, hạ nhân trong phủ nhìn thấy đại tiểu thư quay về phủ, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Dương Thư Thanh vừa cảm thấy không khí khác thường trong phủ, liền bị vài tỷ muội thứ xuất đang cố ý chờ nàng ta bước ra cản đường.
Dương Thư Thanh vốn đang bực bội, bây giờ bị người ta chặn đường khiêu khích cười nhạo, sức chiến đấu lập tức tăng vọt, đem vài tỷ muội thứ xuất hung hăng treo lên đánh một phen, trút bớt cơn giận.
Lúc này, tỳ nữ Thiến Bích lập tức nói ra tin tức mình vừa mới nhận được.
Mặt của Dương Thư Thanh lập tức đen trầm, hơi thở nghẹn lại ở ngực.
Tức sắp phát điên.
Cả ngày hôm nay đủ màu đủ sắc, rõ ràng là ngày lành, mọi việc đều đang trên đà thuận lợi, nàng lại liên tục gặp phải bất lợi, nhất là vị hôn phu của mình lại đổ máu ngay trong ngày đại hỉ.
Như vầy thì người ngoài sẽ đánh giá nàng ta như thế nào.
Khương Nịnh Bảo quả nhiên là khắc tinh của nàng ta, mỗi khi gặp phải cô gái này thì mình luôn xui xẻo.
Định Quốc Công cũng quá không có tình người.
Trễ một ngày cũng không được.
Trong lòng Dương Thư Thanh lập tức oán hận luôn cả Định Quốc Công.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!