Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 31: Có thể chữa khỏi chuyện trúng độc trong lúc mang thai
“Quốc Công gia, ta không biết thành thân là như thế nào, chuẩn bị ra sao, muốn tìm một vị ma ma có kinh nghiệm đến chỉ dẫn, chàng có chọn được người nào tốt không?”
Khương Nịnh Bảo không kiềm được nói ra vấn đề khó khăn của mình, lòng lại âm thầm chột dạ, nàng quên chuyện quan trọng nhất là chuẩn bị giá y phủ Trường Ninh Bá cũng không ai nhắc nhở nàng, vốn chưa từng gả cưới nên Khương Nịnh Bảo cũng không biết nên chuẩn bị cái gì.
Của hồi môn thì nàng đã có, phủ Trường Ninh Bá không biết có cho thêm hay không, Khương Nịnh Bảo nghĩ là không, Khương lão phu nhân còn khó nói, Trường Ninh Bá cùng Trương thị thì chắc chắn sẽkhông.
Đặc biệt là Trương thị, bà ta thèm nhỏ dãi muốn âm mưu chiếm đồ cưới của nàng, cho thêm một phần nữa mới là lạ, huống chi năm nay Ngũ muội cũng xuất giá.
Nhớ đến việc Ngũ muội được đại phu nhân Trương thị tìm ma ma dạy dỗ, vậy phải tìm một ma ma có kinh nghiệm, đừng để sơ xuất khi xuất giá thì khó coi.
Đây chính là hôn lễ duy nhất cả hai kiếp của Khương Ninh Bảo.
Nhưng việc chọn ma ma, Khương Ninh Bảo không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nhờ Định Quốc Công giúp đỡ.
Bước chân Tạ Hành chợt khựng lại, chuyện của tiểu cô nương hắn hiểu rất rõ, cha mẹ đều mất, khôngcó trưởng bối bên cạnh, Khương lão phu nhân cũng không đoái hoài đến tiểu cô nương, phu nhân Trường Ninh Bá lại chỉ biết chăm chăm vào đồ cưới của nàng nghĩ đến tình cảnh của tiểu cô nương, hắnlại đau lòng.
“Giao cho ta.” Tạ Hành nói.
Mặt Khương Nịnh Bảo nhuộm đầy phấn khởi, ôm chặt cánh tay hắn, sóng mắt đong đưa quanh, cười ranh mãnh nói: “Quốc công gia, hay ta giao hết việc thành thân này cho chàng phụ trách nha.”
nói xong, nàng cảm thấy chủ ý này đúng là cực kỳ sáng suốt.
“Được.” Định Quốc Công Tạ Hành nhìn cánh tay nàng vẫn còn ôm chặt lấy tay hắn, cùng gương mặt cười hớn hở của tiểu cô nương, mặt lạnh gật đầu, thầm nghĩ, tiểu cô nương khi cười rộ lên đáng yêunhư chú mèo ăn vụng mà hắn đã gặp.
“Quốc Công gia, Hoa yến không vui gì cả, lần sau không đi nữa, nhưng có lẽ không có lần sau đâu, bởi đến lúc đó ta đã gả cho chàng rồi, chỉ có một điều làm ta vui nhất đó là kết giao được một bằng hữu khá hợp ý. thật muốn nàng ấy là đại tẩu của ta, nhưng nàng ấy là cháu gái ruột của Tả tướng, gia thế chênh lệch quá lớn.”
Khương Nịnh Bảo nói đầy tiếc nuối.
Nàng thật sự rất thích Phó Uyển Ninh.
Tạ Hành nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện gì cũng có khả năng.” Giống như hắn và tiểu cô nương, hắn luôn cho là mình sẽ cô độc một mình đến tận khi chết, ai ngờ vị hôn thê tiền nhiệm của nghĩa tử lại trở thành phu nhân của hắn.
Khương Cẩn tài hoa hơn người, năng lực không tầm thường, năm nay nhất định sẽ trúng cử, sau này có hắn chiếu cố, lên thẳng mây xanh không còn là mơ ước nữa.
“Đúng vậy, tựa như ta cùng Quốc Công gia.” Khương Nịnh Bảo bỏ qua sự tiếc nuối vừa rồi, tươi cười như hoa, tận dụng mọi thứ để trêu chọc Định Quốc Công, không thể ngờ nàng và Định Quốc Công Tạ Hành tâm linh tương thông, suy nghĩ cũng y như nhau.
Ánh mắt Tạ Hành bỗng dưng trở nên sâu thẳm.
“Ừ.” Hai người thân mật đi ra ngoài, hạ nhân của phủ Thụy vương đều bị hình ảnh đó làm suýt rơi cả tròng mắt, Khương tứ tiểu thư và Định Quốc Công đang tay trong tay đi ra cửa.
Thụy vương phi cũng nghe được tin này từ hạ nhân, kích động đến mức mắt sang rỡ, không ngờ Định Quốc Công lần đầu tiên tham gia hoa yến do bà tổ chức, còn đến vì vị hôn thê của hắn.
Ngẫm lại Định Quốc công cũng đã sắp đến ba mươi mới có được vị hôn thê như thế, cũng có lẽ đời này hắn cũng chỉ có mỗi vị hôn thê này, không giám sát chặt chẽ một chút sao được.
Thụy vương phi thổn thức không thôi.
“Định Quốc Công cũng đã sắp cưới vợ, mà tên tiểu tử Tiêu Nhiên đến bây giờ vẫn còn nghịch ngợm, không ngừng nhét mỹ nhân này đến mỹ nhân khác vào hậu viện, tiểu thư nhà lành nào dám gả cho hắnchứ.”
Hạ nhân bên cạnh cúi đầu.
Nữ tử muốn gả cho tiểu vương gia nhiều không kể xiết, phần lớn đều nhìn vào thân phận địa vị tiểu vương gia vương phi thấy chướng mắt. Tiểu vương gia thích, thì vương phi lại không thích, đều thành thiếp thất của tiểu vương gia.
Làm cho mỹ nhân ở hậu viện của tiểu vương gia càng ngày càng nhiều, khoảng một trăm lẻ bảy vị, còn đông hơn cả hậu cung của hoàng đế, khắp kinh thành này, không ai có thiếp thất nhiều như hắn.
Thanh danh của tiểu vương gia thật sự không thể nào mà tốt được.
“Vương phi, sau khi tiểu vương gia gặp Khương tứ tiểu thư, ánh mắt lại kén chọn hơn rất nhiều, gần đây hậu viện không nạp thêm người mới.”
Thụy vương phi càng buồn mà cũng hối hận không thôi.
“Sớm biết như thế, thì lúc Tiêu Nhiên thích đích trưởng nữ An Viễn Hầu, ta nên đến cầu thân.”
Lúc trước Thụy vương phi không thích Dương Thư Thanh, cảm thấy đại tiểu thư này hung tàn,, hành vi tàn nhẫn. Nhưng con trai bà lại thích nàng ta, muốn cưới nàng ta làm vợ. Lúc đó, Thụy vương phi cự tuyệt ngay lập tức.
Con trai bà cũng không nhắc thêm lần nào nữa.
Khó khăn lắm mới có cô nương mà con trai muốn cưới, bây giờ cũng sắp thành thê tử người ta rồi.
Ma ma tâm phúc càng cúi đầu thấp hơn nữa, bà cũng không dám nói cho vương phi biết, vì con trai bà theo hầu cạnh thế tử nên biết tiểu vương gia đã không còn thích nữ An Viễn Hầu nữa, không chỉ thế, còn âm thầm tung tin đồn bất lợi cho nàng ta.
……
Khương Nịnh Bảo và Tạ Hành quay về phủ Định Quốc Công, tú nương bên Tư Y Tư, Trương tú nương xuất sắc nhất, cùng bốn gã nội thị đã đợi sẵn, đang chờ Định Quốc Công trở về.
Tạ lão phu nhân cực kì bận tâm với hôn lễ của con trai, y phục tân lang của nhi tử lần này, bà cố ý vào hoàng cung một chuyến, sau khi được hoàng đế đồng ý, thì giao y phục tân lang và tân nương cho Tư Y Tư chuẩn bị.
“Lão phu nhân, Quốc Công và Khương tứ tiểu thư đã cùng quay về.” Triệu quản gia vội vàng chạy vào Vinh Hỉ đường hồi bẩm Tạ lão phu nhân.
Tạ lão phu nhân mừng rỡ: “Mau bảo bọn họ đến đây, đừng để cho tú nương trong cung đợi lâu.”
Thời gian khoảng một chén trà, Khương Nịnh Bảo và Tạ Hành tay trong tay xuất hiện ở Vinh Hỉ đường, Định Quốc Công vừa xuất hiện, mọi người ở Vinh Hỉ đường lập tức cảm thấy áp lực vô hình tràn đến., tú nương liên tiếp uống vài chén trà, âm thầm thở phào, cuối cùng cũng chờ được vị chủ nhân này.
“Bái kiến Định Quốc Công.”
Tú nương cùng bốn gã nội thị đồng thời quỳ gối hành lễ với Tạ Hành.
“A Hành, Bảo nha đầu, đây là tú nương và nội thị trong cung, Trương tú nương là tú nương có tay nghề thêu xuất sắc nhất trong cung, chuyên phụ trách thêu long bào, Bảo nha đầu, giá y của con là do mộttay Trương tú nương phụ trách.”
Tạ lão phu nhân cười híp mắt giới thiệu.
Khương Nịnh Bảo ngạc nhiên, không nghĩ đến Tạ lão phu nhân lại mời tú nương trong cung may giá y cho nàng, nàng nhìn Trương tú nương nở nụ cười lễ phép đầy cảm kích.
“Làm phiền Trương tú nương rồi.”
“Có thể thêu giá y cho Khương tứ tiểu thư, đó là vinh hạnh của ta.”
Trương tú nương là nữ quan Tư Y Tư trong cung, có phẩm cấp, khoảng ba mươi tuổi, mặt luôn tươi cười, làn da trắng nõn, dung mạo thượng đẳng, giọng nói mềm mại, cả người đều lộ ra nét hiền hòa, làm người đối diện thoải mái gấp đôi.
Tiếp theo là đo kích cỡ, Trương tú nương tự mình đo cho Khương Nịnh Bảo, còn Định Quốc Công là do hai nội thị quan đảm nhận, còn hai vị khác ghi lại số, quan nội thị đều là thái giám trong cung, bọn họ tới gần Đinh Quốc Công, sát khí quanh quẩn trên thân của hắn liền làm họ thật khó chịu.
Vì tính chính xác, hai vị nội thị đành căng mình nỗ lực quên đi cảm giác áp bách và sát khí xâm nhập, đo đi đo lại mấy lần. Chờ họ đo đúng con số, mặt hai vị nội quan đã trắng bệch, đầu choáng váng, não như muốn nổ tung, toàn thân đầy mồ hôi.
Tạ lão phu nhân vội vàng phân phó Hoàng ma ma mang chén trà định tâm an thần đã chuẩn bị sẵn lên.
Tầm mắt Khương Nịnh Bảo luôn dính trên người Tạ Hành, nhìn thấy hắn thu lại sát khí cùng khí thế, hết sức kiên nhẫn mặc cho quan nội thị múa tay múa chân đo thân thể hắn, khóe miệng khẽ cong cong.
“Khương tứ tiểu thư rất thích Quốc Công gia?”
Trương tú nương phát hiện hành động của Khương Nịnh Bảo, cười dịu dàng, vừa đo đạc vừa khẽ hỏi.
“Ừm, chàng ấy là người rất tốt, ta thật thích, có thể gả cho chàng đó là phúc của ta.” Mặt Khương Nịnh Bảo đầy rạng rỡ, hào phóng thừa nhận, hoàn toàn không hề e ngại thẹn thùng.
Ánh mắt Trương tú nương dịu dàng, Đinh Quốc Công là chiến thần của triều Đại Việt, bởi vì có hắn, triều Đại Việt mới có thể phồn vinh như thế, nay thấy Khương tứ tiểu thư thật tình thương hắn, càng thấy có hảo cảm với nàng hơn.
“Quốc Công gia có thể cưới được tiểu thư, đó cũng là phúc của ngài ấy.”
Nếu không có Khương tứ tiểu thư, chỉ sợ Định Quốc Công sẽ cô độc một mình đến trọn đời.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười, đây là lần đầu tiên nàng thích một người ở cả hai kiếp, có lẽ ngay từ đầu, ý định của nàng không đơn thuần, nhưng sau khi nhìn thấy Định Quốc Công, nàng không chỉ vừa lòng, mà còn động lòng.
Khoảng một khắc, Trương tú nương ghi chép đầy đủ, thu hồi thước đo, từ chối ý tốt của Tạ lão phu nhân, cùng bốn quan nội thị kia rời khỏi phủ Định Quốc Công, hồi cung phục mệnh.
Trùng hợp là, Trương tú nương cùng bốn quan nội thị vừa bước ra khỏi đại môn, thì Tạ Cảnh Dực cũng vừa về đến, đi cùng còn có vị hôn thê Dương Thư Thanh.
Dương Thư Thanh đời trước đã gặp qua Trương tú nương, biết nàng có tay nghề thêu tốt nhất hoàng cung, chuyên thêu long bào cho hoàng đế, bây giờ lại thấy nàng xuất hiện ở phủ Định Quốc Công, còn được đích thân Triệu quản gia đưa tiễn, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
Chờ xe ngựa trong cung rời đi, Dương Thư Thanh lập tức nhấc làn váy xuống xe ngựa, ra vẻ tò mò hỏi Triệu quản gia: “Triệu quản gia, xe ngựa vừa rời đi là người trong cung?”
Triệu quản gia gật đầu cười, “Đúng vậy.” Nhưng khi mắt nhìn thấy Dương tiểu thư mặc váy dài màu đỏ nhũ bạc, liền lóe lên.
“không biết người trong cung đến làm gì nhỉ?” Dương Thư Thanh mỉm cười hỏi, hai tay đã nắm thành nắm đấm dưới tay áo, trong lòng nàng đã mơ hồ đoán được lý do trương tú nương đến phủ.
Tạ Cảnh Dực xoay người xuống ngựa, đi đến bên người Dương Thư Thanh, nghe được câu hỏi của nàng ta, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn thoáng kinh ngạc.
“Bọn họ đến để đo hỉ phục cho Định Quốc Công cùng Khương tứ tiểu thư.” Triệu quản gia không hề dấu diếm, bây giờ Khương tứ tiểu thư còn trong phủ, chỉ cần nghe ngóng sẽ biết ngay.
Suy đoán trong lòng thành sự thật, nụ cười trên mặt Dương Thư Thanh có chút cứng đờ, mặt lập tức tràn đầy hâm mộ nói: “thì ra là thế, không biết hỉ phục của ta và thế tử có thể thỉnh họ giúp đỡ hay không?”
Nụ cười của Triệu quản gia nhạt dần.
“Dương tiểu thư có thể hỏi lão phu nhân.”
Trương tú nương không phải là tú nương bình thường, không có sự cho phép của hoàng thượng, sao dám thêu hỉ phục cho người khác.
Dương Thư Thanh giống như không thấy nụ cười nhạt dần của Triệu quản gia, nở nụ cười xinh đẹp đáng yêu: “Lát nữa ta sẽ đi hỏi lão phu nhân thử xem, nếu có thể mời tú nương trong cung đến thêu hôn phục thì thật tốt, ta nhất định sẽ là tân nương tử được người người hâm mộ, Cảnh Dực, chàng nóicó phải hay không?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Cảnh Dực hiện lên chút bất đắc dĩ: “Thư Thanh, chuyện này không thể được, vị vừa rời đi là tú nương chuyên thêu long bào cho hoàng thượng, không có lệnh của hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không thêu hôn phục cho chúng ta, huống chi ta đâu thể được đặc ân đó, phụ thân thì lại khác, ngài là chiến thần của triều Đại Việt, địa vị cao cả, hoàng đế rất coi trọng hôn sự của phụ thân, nhưng chúng ta có thể mời tú nương tốt nhất kinh thành đến thêu hỉ phục.”
Dương Thư Thanh đã không giữ được nụ cười, che dấu không cam lòng trong mắt, nàng ta cười xấu hổ: “Xin lỗi, Cảnh Dực, tất nhiên là thế rồi, hỉ phục của chúng ta sẽ mời tú nương tốt nhất kinh thành.”
Đáy mắt Tạ Cảnh Dực đầy dịu dàng.
“Được.”
Triệu quản gia đứng bên cạnh, âm thầm bĩu môi khinh thường, Dương tiểu thư này đúng là thủ đoạn, đừng tưởng lão không thấy được ánh mắt không cam lòng của nàng ta.
Trong Vinh Hỉ đường, Tạ lão phu nhân nắm tay Khương Nịnh Bảo trò chuyện thân thiết, tiếng cười thường vang lên, Tạ Hành ngồi ngay ngắn uống trà cách hai người khá xa, tầm mắt luôn dính lên người Khương Nhị Bảo.
Dương Thư Thanh vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh chói mắt này, mặt Tạ Cảnh Dực vẫn luôn bình tĩnh, Khương tứ tiểu thư gả cho dưỡng phụ, ban đầu trong lòng hắn không dễ chịu, khó có thể tiếp nhận, nhưng sau khi nhìn thấy Khương tứ tiểu thư và dưỡng phụ phối hợp ăn ý mỗi khi bên nhau, đã có thể thản nhiên mà đối mặt.
Chỉ là sau khi nàng gả cho dưỡng phụ, hắn phải gọi nàng là mẫu thân, chuyện này thật làm hắn khó mở miệng.
“Tổ mẫu, phụ thân, con đã về.” Tạ Cảnh Dực vừa đi vào liền hành lễ với Tạ lão phu nhân và Tạ Hành, Dương Thư Thanh cũng tươi cười hành lễ theo.
“Thư Thanh bái kiến lão phu nhân, bái kiến Định Quốc Công.”
Tạ lão phu nhân nhìn thấy trên người Dương Thư Thanh là váy nhũ đỏ, cùng với trâm vàng cài trên đầu, lại đưa mắt nhìn Bảo nha đầu, khóe mắt nheo nheo, trùng hợp, thật sự là quá trùng hợp.
một là con dâu tương lai, một là cháu dâu tương lai.
Nhưng trang điểm và ăn mặc lại giống nhau đến không ngờ.
Ừm, con dâu mình hơn một bậc.
“Thư Thanh đến rồi, lát nữa ở lại trong phủ dùng bữa đi.” Lão phu nhân cười nói đầy hòa ái.
Dương Thư Thanh vui vẻ: “Đa tạ lão phu nhân.” nói xong nàng ta cố ý nhìn Khương Nịnh bảo đangđứng bên người lão phu nhân, cười cười chào nàng.
Khương Nịnh Bảo cũng bình thản cười đáp lại.
Giữa trưa, Khương Nịnh Bảo cũng ở lại phủ Định Quốc Công dùng cơm trưa, bữa cơm này không thoải mái, chỉ vì Dương Thư Thanh vẫn luôn thích thể hiện, còn kéo theo nàng, làm cho bữa cơm ngon lành thế này biến thành sân diễn của mình nàng ta.
Ngày thường, tuy phủ Định Quốc Công cũng không có quy định ăn không nói, ngủ không mớ. Nhưng Dương Thư Thanh thể hiện tích cực quá mức, hại nàng và Tạ Hành ăn cơm cũng không yên. Sau khi Định Quốc Công đưa Khương Nịnh Bảo rời đi, nàng không kiềm được, oán giận một câu.
Tạ Hành nói: “không có lần sau.”
“Quốc Công gia, chàng thật tốt.” Mặt Khương Nịnh Bảo lập tức hớn hở, thân mật ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ một chút, Định Quốc Công lúc đầu mặt đỏ tim loạn, đến bây giờ cũng đã tự nhiên, chỉ là không mất đến nửa ngày.
Định lực này làm ai cũng lắc đầu không dám so sánh.
“Quốc Công gia, tình trạng thân thể của hoàng thượng ra sao, ta muốn chưng cất một vò dược tửu đưa cho hoàng thượng.” Khương Nịnh Bảo thiếu chút nữa đã quên chính sự, vội hỏi.
Tạ Hành đột nhiên dừng chân, nghiêng đầu nhìn chăm chú mặt tiểu cô nương, nghĩ đến chuyện nàng chưng cất được loại dược tửu thần kỳ, sát khí trong mắt hắn dao động “Có thể loại độc tố từ trong thai không?”
“Nếu biết được chứng bệnh, thì có thể.” Khương Nịnh Bảo không nói hết, kỹ năng chưng cất rượu của nàng vô cùng thần kỳ, chỉ cần giao dược tửu đúng bệnh là có thể chữa khỏi.
“Hôm nào mang bản ghi chép bệnh của hoàng thượng đến cho nàng.” Tạ Hành tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng Khương Ninh Bảo hiện lên nụ cười sáng lạn.
Định Quốc Công tự mình đưa tiểu cô nương về phủ Trương Bá Ninh, cũng nói việc sẽ tìm ma ma dạy dỗ cho tiểu cô nương với Tạ lão phu nhân, liền trở về phủ, đến thư phòng chính viện, chuyên tâm xử lý công việc.
Đại Việt mưa thuận gió hòa, bá tánh an cư lạc nghiệp, nhưng Tạ Hành lại thao luyện binh sĩ không lơi lỏng dù chỉ một khắc, cũng chính vì như thế, mà thủ hạ của hắn người người đều tinh nhuệ, uy chấn các nước láng giềng.
Buổi chiều, Triệu quản gia mặt mày hớn hở, mang theo hai gả sai vặt mang một rương gỗ lớn đến chủ viện phủ Định Quốc Công, rồi tự mình bê vào.
“Quốc công gia, thuộc hạ giúp ngài thu thập một ít sách.”
Triệu quản gia từ nương tử nhà mình mới biết được câu chuyện bệnh tim dở khóc dở cười của Quốc Công gia, lo muốn rớt tim, bên cạnh Quốc Công gia lại không có một ma ma dạy dỗ chuyện phòng the, vì thế Triệu quản gia quyết định thu thập một số thoại bản cùng tranh vẽ.
Tạ Hành ngước khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lên khỏi án thư, ánh mắt sắc bén, mang theo áp lực như có như không, lạnh nhạt nói “Sách gì?”
“Là sách mà hiện tại ngài cần nhất.” Triệu quản gia cung kính nói.
Tạ Hành buông bút lông sói trong tay xuống, lãnh đạm liếc Triệu quản gia, lạnh lẽo nói: “Tạ Thất, đem sách đến đây.”
Tạ Thất tiến lên nhận lấy rương gỗ đầy sách, sau khi nhìn thấy bìa sách, hai mắt bỗng dưng mở to, tay giống như bị gai châm, cảm thấy quyển sách trên tay như củ khoai lang nóng.
Cả người Tạ Thất cứng đờ, đem mấy quyển sách đến, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn sắc mặt của chủ nhân, trong lòng âm thầm bội phục lá gan của Triệu quản gia.
Cái gọi là sách này đều là tiểu thuyết tình cảm ướt át.
Tạ Hành hiển nhiên không biết Triệu quản gia vơ vét đều là những quyển tiểu thuyết ba xu, mặt nghiêm túc cầm lấy một quyển sách có tên là: “Tiểu thư và thư sinh nghèo.”
Tạ Hành cau chặt mày, tên sách thật kỳ lạ, khá giống loại tiểu thuyết bán trong hẻm nhỏ. đưa tay lật từng trang, cả người đều cứng đờ, chỉ trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.
Tạ Hành tiếp tục xem sách, độ nghiêm túc đứng đắn, giống như trong tay hắn là tác phẩm để đời của Đại nho nổi tiếng nào đó.
Thư phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ của Tạ Hành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!