Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 24: Anh ta cúi xuống, một tay nắm lấy eo cô
Nghe xong câu trả lời của Hồ Ngọc Nhu, mắt Chu Thừa Vũ lập tức tối sầm.
Nghe theo chàng sao?
Chàng hỏi nhỏ: “Đều nghe ta sao?”
Giọng chàng trầm thấp, cách rất gần, giọng chàng kèm theo ba phần mập mờ bảy phần ngạc nhiên, nhưng nội dung là nhắc lại lời nhạt nhẽo của Hồ Ngọc Nhu. Thấy chàng thế này, lòng Hồ Ngọc Nhu không khỏi chua chát, dứt khoát gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chu Thừa Vũ đột ngột dùng sức siết tay Hồ Ngọc Nhu, một tay kéo nàng kề cận bên mình, tay kia vươn lên nắm cằm Hồ Ngọc Nhu, buộc Hồ Ngọc Nhu ngửa mặt lên nhìn mình. Bắt gặp ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mất mát chua sót chưa kịp giấu, chàng nhấn mạnh lần nữa, “Thực sự đều nghe theo ta? Cái gì cũng nghe theo ta?”
Đây là sự khác nhau giữa đàn ông cổ và hiện mà!
không có người chống lưng, cũng không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dự, Hồ Ngọc Nhu không biết Chu Thừa Vũ đã quyết định quái quỷ gì, mà cô có tư cách gì bác bỏ. Chỉ vì thái độ gần kề như thúc ép này của Chu Thừa Vũ, khiến Hồ Ngọc Nhu khó tránh không vui.
“Đúng, đúng, đúng, đều nghe hết, cái gì cũng nghe chàng!” cô nổi đóa đáp.
Má phồng lên, gò má đỏ ửng, thậm chí đôi mắt không che giấu được vẻ tức giận. Thấy bộ dạng ăn tươi nuốt sống đó của nàng, lòng Chu Thừa Vũ vô thức nhẹ nhõm hẳn, đôi mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu cũng hiệnlên tia ấm áp.
Tầm mắt Chu Thừa Vũ dừng lại trên bờ môi nõn nà của Hồ Ngọc Nhu một lúc, rồi thả tay và buông cằm nàng ra.
Hồ Ngọc Nhu đang cố gắng xích xa ra, lại phát hiện gã đàn ông kia buông tay và cằm cô ra, vậy mà còn không cho cô tự do. anh ta cúi xuống, một tay nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc lên, cứ thế ôm cô vào trong lòng. Dưới mông cô là đùi tên này, trước mắt là lồng ngực **(trong bản raw vẫn là dấu này) anhta, lần đầu được người ta ôm kiểu này, Hồ Ngọc Nhu tức khắc xấu hổ không biết phải làm gì.
“Chàng…” cô ngước lên, lập tức bị chặn môi trước khi cô bày ra ánh mắt chém người.
Bàn tay của gã đàn ông vừa rồi nâng cằm cô đã đổi chỗ. hiện tại, bàn tay ấy đang nâng gáy cô, ép về phía trước, còn gã thì cúi đầu xông lên.
Khi đôi môi của hai người khẽ chạm vào nhau, cả hai đều cảm thấy đôi môi của đối phương quá mềm mại, kỹ thuật hôn còn chút trúc trắc. Hồ Ngọc Nhu không hiểu chẳng phải hai người đang bàn có chải tóc cho Tú Hương và Tú Vân kia mà? nói kiểu gì mà chính sự còn chưa giải quyết xong, hai người đãhôn nhau?
Cho dù đây là nụ hôn đầu của Hồ Nhọc Nhu, nhưng bởi vì kỹ thuật của đối phương không tới nơi tới chốn, nên cô không chừa chút mặt mũi nào, phân tâm rồi.
Lần đầu trong đời Chu Thừa Vũ thân mật với một cô nương như thế, lần đầu tiên ôm một cô nương vào ngực và hôn lên môi nàng. Mà cô nương này lại là vợ chàng cưới hỏi đàng hoàng, mấy câu vừa rồi nóidang dở, câu nào chàng cũng nghe được. Mặc dù đều là nói lẫy, nhưng đồng thời cũng như nhắc nhở chàng, đây là vợ mình, nếu mình có nhu cầu đương nhiên có quyền đòi hỏi.
Chỉ là…
Phát giác được người trong lòng dù không kháng cự, nhưng rõ ràng cũng không hợp tác, nàng dường như… bị phân tâm?
Trong lòng Chu Thừa Vũ sinh ra bất mãn, vốn dĩ chỉ muốn nhẹ nhàng hôn phớt qua rồi thôi nhưng thoát cái thay đổi hương vị, Chu Thừa Vũ cứ như cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa, bàn tay lớn siết chặt eo Hồ Ngọc Nhu, lưỡi chàng xông thẳng vào khoang miệng Hồ Ngọc Nhu, trêu ghẹo lưỡi đinh hương của nàng, nụ hôn kéo dài tới khi Hồ Ngọc Nhu thở hổn hển mất phương hướng, chàng rốt cuộc mới chịu buông tha.
Thời khắc tách ra, hai người đều ngã xuống giường.
Hồ Ngọc Nhu nằm dưới người Chu Thừa Vũ, quần áo sau cuộc dây dưa có chút lộn xộn, ngược lại quần áo Chu Thừa Vũ còn chỉnh tề, có điều trên mặt lại hơi ửng đỏ. Khoảnh khắc đối mặt cả hai đều có chút bối rối, có vẻ như không ai hiểu rõ ràng đang ngồi nói chuyện, thế mà lại thành hoàn cảnh đáng xấu hổ như vầy.
Hồ Ngọc Nhu phản ứng trước, ngay lập tức kéo tay trái của Chu Thừa Vũ, theo đà lăn mình sang mộtbên giường. Chưa đợi ngồi dậy đàng hoàng, cô vội dùng cả tay chân bò muốn xuống giường. “Tôi, tôi, tôi đi rửa mặt cái đã.”
Chu Thừa Vũ bình tĩnh lại sau phút chốc xấu hổ mất tự nhiên, trông Hồ Ngọc Nhu như con mèo nhỏ bị đùa giỡn tới xù lông, dứt khoát bắt lấy nàng, kéo nàng lại ngồi xuống.
“Chúng ta nói chuyện tử tế đi,” Chàng nói.
Lúc này Hồ Ngọc Nhu thật sự chỉ muốn trốn, thốt lên: “Chẳng phải tôi đã nói hết rồi sao, đều nghe theo chàng hết!”
Tới lúc này mà còn nói lời này. Chu Thừa Vũ nhìn nàng còn muốn trốn, không khách sáo nữa, chàng vẫn còn chút dư vị ban nãy nên mới ôm áp nàng cho có cảm giác. Giờ thấy nàng không nghe lời, đương nhiên chàng phải phạt nàng rồi. Bắt nàng lại, nhốt vào trong lòng, một tay cố định eo tay còn lại cầm lấy tay nàng.
“Được rồi, đừng chạy nữa.” Chàng lên tiếng, như thể dỗ dành tiểu cô nương, “không thể chuyện gì cũng nghe ta hết, vợ chồng với nhau phải có bàn phải có bạc, chúng ta phải nói chuyện tử tế.”
nói thì nói, có thể đừng nói bằng tư thế này được hay không?
Kì quá đi.
không thấy ngọt ngào mà chỉ thấy xấu hổ.
Chỉ là Chu Thừa Vũ nào nghe được tiếng lòng của cô, coi như nghe được, chàng cũng cảm thấy có mấy chuyện có thể bàn bạc, còn chuyện này thì nghe lời chàng tốt hơn. Thấy Hồ Ngọc Nhu còn nhúc nhích muốn đi, thay vào đó chàng càng ôm chặt hơn. “Ngoan ngoãn, đừng cử động.”
Đừng cử động…
Toàn thân Hồ Ngọc Nhu căng cứng, biết đâu lời này của Chu Thừa Vũ không hề mang chút ám chỉ nào, nhưng Hồ Ngọc Nhu mang tư tưởng không lành mạnh suy nghĩ. Có nhiều tiểu thuyết viết là, thời điểm người phụ nữ mà ngồi trong lòng người đàn ông, chỉ cần có lời nói và hành động không thành thật, sau đó, thì người đàn ông lập tức sẽ …
cô đột nhiên không dám cử động nữa.
Chu Thừa Vũ hài lòng nở nụ cười, nói :”Nàng nói nghe lời ta, nhưng biểu hiện lại không khớp với lời suy nghĩ của nàng. Tước khi nghe ta, nàng nói suy nghĩ của nàng thử xem?”
Hồ Ngọc Nhu nơi nào còn tâm trí trả lời anh ta, tràn ngập trong đầu óc cô bây giờ là, tuyệt đối đừng như tiểu thuyết viết, một lát nữa mà Chu Thừa Vũ không khống chế được Chu nho nhỏ, thì cô làm sao bây giờ? cô không dám cử động, cơ thể cô cứng đờ, nên cô chỉ có thể dồn tâm trí mình vào dưới mông, nhưng đó giờ cô chưa có kinh nghiệm, căn bản không cảm nhận được gì cả.
Chu Thừa Vũ cúi đầu nghi ngờ, lại thấy Hồ Ngọc Nhu tiếp tục phân tâm. Chàng thở dài, nếu ban nãy là vì kỹ thuật chàng chưa tinh nên phân tâm còn có lý, vậy thì bây giờ phân tâm vì cái gì nữa hả?
Chàng đành phải nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên, để nàng nhìn mình.
“Nàng hi vọng ta nạp thiếp sao?” Chàng hỏi.
Mạch tư duy của Hồ Ngọc Nhu vẫn chưa quay lại, chỉ theo bản năng mà lắc đầu.
Chu Thừa Vũ nói: “Đó chính là không hy vọng, vậy nếu ta nạp thiếp, nàng có nghe ta không?”
Lúc này Hồ Ngọc Nhu đã tỉnh táo, cô nghĩ nghiêm túc, nói :”Nếu tôi không đồng ý, chàng sẽ không nạp sao? Nhị đệ muội nói, Tú Vân và Tú Hương là người nương cho chàng, mà tiểu Chiêu bên nhị đệ là do Thanh di nương sinh. Bên nhị đệ đã nạp thiếp, nếu tôi bên này không đồng ý. Có ích gì sao?”
Nghe Hồ Ngọc Nhu nói vậy, trái lại lòng chàng thoải mái vô cùng. May thay, cái nàng lo lắng là có tác dụng hay không, chứ không phải là không đồng ý thì bị người đời chỉ trích. Điều này thực sự chứng minh, nàng thích mình. Lúc chàng quyết định lưu nàng lại thì chàng cũng hiểu rõ mọi chuyện, nếu giờ muốn đổi ý thì khó tránh đã muộn. Nếu nàng đã làm thê tử mình, cũng thích mình thì từ nay về sau chàng không để cho bất cứ gã nam nhân nào lọt vào nàng.
Chu Thừa Vũ ta đây, muốn trái tim một nữ nhân chỉ toàn tâm toàn ý ở trên người mình, không có khó khăn nào mà không làm được.
“Tuy lần trước ở nhà nàng ta có nói: nam tử Chu gia bốn mươi tuổi còn chưa có con mới được nạp thiếp, không phải là hoàn toàn là thật, chỉ là Chu gia nhà chúng ta quả thật không có thói quen nạp thiếp. Đại phòng ở kinh thành và nhị đường ca, bên người chỉ có duy nhất một thê tử, đến nhà chúng ta…… là nhà chúng ta có lỗi với nhị đệ muội.” Chàng thở dài, “Nhị đệ muội vào cửa ba năm vẫn không có, mà khi ấy nhị đệ bị thương từ biên quan đưa về, trên bụng có vết sẹo dài bằng cánh tay. Đại phu ai cũng nói đệ ấy may mắn có mạng lớn, nếu không chết lâu rồi. Nó toàn tâm toàn ý đi con đường võ tướng, cho dù khi ấy nương khóc lóc cầu xin nó ở lại nó cũng không muốn ở, cho nên nhị đệ muội mới đề nghị nó nạp thiếp, tốt xấu gì còn có hậu lưu lại, nương mới đưa Tú Thanh sang.”
Hóa ra là vậy, mặc dù Tô thị rất đáng ghét, song cũng thật đáng thương.
E là Chu lão phu nhân vốn có ý như vậy, nên Tô thị mới không thể không chủ động đề cập.
“Vậy còn chàng?” Chu Thừa Vũ chủ động kể về chuyện xưa Chu gia thế này, tự nhiên mang cho nàng cảm giác gần gũi hơn đôi phần. Cũng có thế do anh ta ôm chặt quá đi, nên cô mới mạnh dạn đưa ra thắc mắc.
Chu Thừa Vũ trả lời: “Ta thì đó giờ chưa hề cưới nương tử, thế nên nương thu xếp cho hai người đó qua. Thế nhưng trước đó ta đã không nạp hai nàng ta, đương nhiên sau này cũng không. hiện tại Tú Hương và Tú Vân cũng mười bảy rồi. Nếu nàng làm phu nhân đại phòng thì cũng nên coi mà thu xếp hôn sự cho hai người đó đi. Gả càng sớm càng tốt, chớ kéo tuổi quá lớn.”
Hở?
cô, cô không có đôi mắt tinh tường nhìn thấu sự tốt xấu như người đàn ông này.
Vả lại muốn cô đi đâu coi, coi hạ nhân Chu gia, hay coi ai đây?
Thấy bộ dạng ngơ ngác của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ đưa tay vuốt ve sợi tóc bay của nàng, “Đừng lo lắng, ta biết bản lĩnh quản gia của nàng e là kế mẫu không có truyền cho nàng, nương ta cũng khôngthành thạo, nàng đi theo nhị đệ muội học cho tốt chút, từ từ mà học. Nàng ta lớn hơn nàng mấy tuổi lại quản gia nhiều năm, mặc dù nàng gọi nàng ta tiếng nhị đệ muội, nhưng cũng cần có mấy phần kính trọng, biết chưa? “
Chàng tự giác dạy nàng đi từng bức, chỉ dẫn tận tình, có điều không hề biết được Hồ Ngọc Nhu như ăn phải hoàng liên(2, lòng đắng muốn chết.
(2 Hoàng liên – Coptis chinensis Franch., thuộc họ Hoàng liên – Ranunculaceae. Uống rất đắng.
Chu lão phu nhân không giỏi quản gia, cô phải học hỏi Tô thị hả?
Chắc Tô thị không dạy cô méo mó chứ?
Nhưng…… Mặc dù cô ở hiện đại đã hai mươi bốn, nhưng làm sao để làm tốt một phu nhân quan lại, rồi quản gia thế nào, cô thực sự không hiểu!
Còn Tô thị, cô thực sự không muốn tiếp xúc tí nào.
Chu Thừa Vũ bị ngố à, anh ta không hề nhận ra Tô thị không phải tuýp người tốt hay sao?
không không, chắc là Tô thị chỉ xấu xa với mình cô?
Còn những người khác ở Chu gia thì không hề?
Nếu cô ta có ý đồ xấu với người nhà họ Chu, nhiều năm như vậy, không có lý nào mà Chu Thừa Vũ không phát hiện ra.
Nhưng tại sao cô ta chỉ xấu xa với mình cô cơ chứ, cô đã đắc tội với cô ta chỗ nào hả?
Hồ Ngọc Nhu không muốn mình rơi vào tình cảnh đường cùng không cách nào giải thích, nói thẳng với Chu Thừa Vũ: “Tôi biết nàng ta rất tốt, nhưng tính cách tôi và nàng ta không hợp, nàng ta có vẻ khôngthích tôi…… dường như tôi nói chuyện kiểu gì nàng ta cũng bị tức cả? ”Chu Thừa Vũ vốn nghe cáo trạng mới qua, nói không chừng Tô thị cũng đang tức, “Đại nhân à, tôi có thể đổi người học hay không? “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!