Gả Cho Một Anh Béo Đầy Tiềm Năng
Chương 27: Anh Béo damdang
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi bưng hộp cơm yên lặng ngồi xuống một góc tường trước ánh mắt căm hận của đông đảo chó FA.
Một số đồng nghiệp xung quanh ngóng cổ sang muốn hóng hớt tới cùng.
Ha ha.
Vậy chị mở ra cho các chú hâm mộ đây nè.
Đừng có ghen ghét tôi quá nha.
Vì thế tôi bèn làm màu mở hộp cơm ba tầng trong tay ra ——
Một mùi lạ nồng nặc xộc lên mặt tôi.
Tầng thứ nhất, bún ốc.
Tầng thứ hai, đậu hủ thối.
Tầng thứ ba, bánh sầu riêng ngàn lớp.
Sắc mặt của quần chúng hóng drama thay đổi hẳn, lập tức xớn xác bỏ đi.
Còn mấy người có khẩu vị tốt thì vừa ăn cơm hộp vừa đợi tôi ăn mấy món hôi thối này tại trận.
Được lắm, Đỗ Hoằng Đình.
Anh đã thành công gây được sự chú ý của em rồi đồ little bitch ạ.
Đã bảo là phải dỗi ba ngày mà.
Bạn tưởng ngày đầu tiên trôi qua dễ dàng thế sao?
Đấy là bạn tưởng thế thôi.
Buổi chiều, lúc gần tan tầm, văn phòng bỗng xôn xao.
Sếp Thượng vội vã vọt vào bảo chốc nữa khách lớn sang, đừng về vội tí phải tăng ca đấy.
Tiếng kêu rên vang lên khắp nơi trong nháy mắt.
Sếp Thượng bổ sung một câu: “Chỉ nhằm vào mỗi mình Mạnh Kỳ Kỳ thôi.”
Những tiếng hoan hô hớn hở vang rền, mọi người tan làm.
Tôi cực kỳ đau khổ, ngồi trong bốt làm việc của mình, chờ khách lớn tới.
Mười phút sau, khách lớn tới.
Sếp Thượng nói: “Mời anh Đỗ đi sang bên này.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình cười tủm tỉm tóm lấy một chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh tôi, “Quản lý Thượng có việc gì thì cứ làm đi, tôi ở đây dặn dò Tiểu Mạnh mấy câu là OK.”
Sếp Thượng cầu còn chẳng được, đi luôn.
Trước khi đi ổng còn dùng ánh mắt cảnh cáo tôi.
Tôi gật đầu thật mạnh với ổng, còn làm dấu tay OK để ổng yên tâm.
Đỗ Hoằng Đình đúng thật có chuyện công cần hỏi tôi.
Nhưng đang nói dở chừng tay anh lại đặt lên tay tôi.
Tôi ra vẻ lo lắng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mau bỏ tay ra đi, trên đầu em có cam theo dõi đấy.”
Anh vội vàng rút tay về, ngồi ngoan ngoãn.
Ha ha ha ha ha.
Tôi bèn chộp lấy chỗ giữa hai chân anh theo thế khỉ trộm đào ——
Vẻ mặt sốc hàng của Đỗ Hoằng Đình đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn thấy siêu buồn cười.
Giải quyết xong chuyện công việc thì tôi tan làm.
Tôi hỏi Đỗ Hoằng Đình mình đi đâu ăn đi.
Anh nói, tưởng bở.
Em quên là anh còn đang dỗi em à?
Sau đó anh lái xe bỏ đi luôn.
Đi luôn……
Được lắm.
Vốn tôi định để anh yên lặng dỗi nốt hai ngày tiếp đấy.
Ai dè thế này vẫn còn chưa xong.
6 giờ sáng ngày hôm sau.
Trợ lý của Đỗ Hoằng Đình gọi điện cho Sếp Thượng khiếu nại tôi, bảo chỗ đã sửa hôm qua gặp chút trục trặc khi vận hành.
Họ kêu tôi đến công ty anh xử lý vấn đề ngay và luôn.
Tôi còn chưa kịp ăn sáng đã phải chạy như bay đến thẳng chỗ đấy.
Tới công ty họ rồi thì chẳng có lấy mống nào đi làm.
Anh giai trợ lý chạy thong thả tới tìm được tôi, “Anh Đỗ kêu chị lên lầu tìm anh ấy ạ.”
Chả hiểu sao lại phải phô trương úp úp mở mở.
Nếu không phải nhớ ra đúng là tối qua tôi có xem nhẹ một chi tiết thì tôi còn tưởng là anh đang vờ vịt làm màu với tôi.
Sau khi lên lầu, cửa thang máy vừa mở ra, tôi có cảm giác như mình đã bước vào một thế giới mới.
Tôi nói này.
Bọn nhà giàu các người đều tập thể hình sớm thế này ư?
Anh giai trợ lý đưa tôi tới cạnh bể bơi rồi bỏ đi.
Những người tập gym xung quanh đều mặc Bikini và quần đùi, tôi thì lại mặc áo phao nên thấy hơi xấu hổ.
Ánh mắt tôi đảo quanh bể bơi.
Tôi phát hiện ra Đỗ Hoằng Đình ở giữa bể.
Khoảnh khắc anh trồi lên khỏi mặt nước, tựa như pha quay chậm trên phim điện ảnh, dòng nước chậm rãi lượn xuống từng tấc da thịt màu mạch của anh.
Tôi nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt ừng ực.
Xấu hổ ơi là xấu hổ.
Đã là vợ chồng già rồi mà tim còn đập nhanh thế này, có hợp lý thuyết phục không?
Cũng may không chỉ mỗi mình tôi như vậy.
Hai ông chú cạnh tôi đang thì thào thảo luận: “Dáng vóc của thằng nhãi này ổn áp thật, làm người ta hâm mộ quá……”
Mấy chị gái đằng sau ngượng ngập nói: “Muốn sờ vào tám múi cơ bụng và đường nhân ngư của anh ấy quá……” “Không biết là trai bao nhà ai nhỉ……” “Mày đi xin số di động của ảnh đi……”
(Đường nhân ngư)
Trong nháy mắt, tôi bỗng cảm thấy kiêu ngạo.
Tựa như tôi có một món bảo bối hiếm lạ, sốt sắng muốn khoe khoang với người khác.
Đỗ Hoằng Đình bơi tới thành bể, anh chống hai tay lên thềm, lên bờ.
Tôi nhìn những đường cong trên thân hình anh không sót thứ gì, cái phần quan trọng kia…… Mặt bố mày đỏ đến độ không thể nhìn thẳng.
Tôi thấy anh lập tức đi về phía tôi.
Những người xung quanh và tôi đều ngỡ ngàng đến ná thở.
Tôi nghĩ bụng, giờ mà được gọi anh một tiếng “cục cưng” rồi sờ lên cơ bụng anh thì nở mày nở mặt biết bao.
Ai dè tên yêu tinh này lại cầm lấy áo choàng tắm dài từ tay trợ lý, bao người mình kín mít ngay.
Anh còn nói với tôi bằng giọng điệu việc công xử theo phép công: “Chúng ta qua bên này bàn việc đi.”
Thế là lúc bàn công chuyện tôi vừa gặm bữa sáng vừa không tự chủ được liếc mắt về phía anh.
Tôi hoài nghi có phải anh cố ý không?
Mặc áo tắm dài lả lơi thế này, cổ áo mở đến là rộng, để lộ xương quai xanh và cẳng chân, có phải muốn quyến rũ bố mày không đấy?
Nhưng sự thật chứng minh là không phải thế.
Giải quyết chuyện công việc xong, anh bảo tôi đi về.
Ngại việc trợ lý còn ở đây nên tôi không tiện nổi sùng.
Không thì chắc chắn tôi đã xử đẹp cái tên lẳng lơ này rồi!
Buổi tối hôm đấy, tôi mất ngủ.
Cả đầu tôi đều là vẻ sắc nước hương trời của Đỗ Hoằng Đình.
Tôi gọi điện thoại cho anh, anh thong thả ung dung nói: “Gấp cái gì, còn một ngày nữa mà?”
Tôi tức quá dập máy luôn, lên mạng tra ngay “Tội hấp diêm bị phạt tù ít nhất bao nhiêu năm”!
Sau khi biết được có thể sẽ bị bắn chết.
Tôi đã “tắt nắng đi”.
Ngày thứ ba.
Cuối cùng anh cũng không lấy việc công làm việc tư quấy rầy tôi nữa.
Ngày hôm đấy trôi qua yên bình.
Lúc gần tan tầm, chuyện xấu tới.
Sân sau công ty chúng tôi có một sân bóng rổ, sau tan tầm đám nhân viên nam thường tụ tập chơi bóng ở đấy.
Tiếc là mặt mũi họ phình phường, khó lòng lọt vào mắt xanh của các bông hoa còn chưa có chậu ở công ty tôi.
Không biết tại sao hôm nay sân bóng rổ lại đông người thế.
Nhân viên nữ cả công ty tan làm không đi về mà tới đây.
Tò mò thì hại thân.
Tôi cũng qua hóng biến cho vui.
Tôi thấy Đỗ Hoằng Đình mặc áo hở ngực chơi bóng rổ với mọi người.
Anh rơi mồ hôi, động tác nhanh nhẹn, tràn ngập sức bật, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đồ yêu tinh, nhìn damdang thế không biết.
Đánh bóng rổ mà mặc quần đùi ngắn thế làm gì?
Áo thì bó chặt vào ngực, đã thế còn lộ!
Vừa nhìn đã biết là không phải hạng đàn ông đứng đắn rồi.
Làm hại tất cả những đồng nghiệp nữ bình thường trông có vẻ đứng đắn phải lộ nguyên hình.
Anh chẳng hiểu đức tính đẹp rụt rè như của tôi gì cả.
Đỗ Hoằng Đình thắng trận bóng, được các đồng nghiệp nam đưa cho chai nước khoáng. Anh vặn nắp chai ngửa đầu tu ừng ực. Dường như còn chưa hết khát, anh xối số nước còn lại lên đầu, xối hết cả người, nửa ướt nửa khô, rất là mê người.
Tôi vã quá mà không làm gì được, tức đến ngứa răng ——
“Sao tớ lại cảm thấy anh ấy đang cố ý khoe cơ bắp nhỉ?”
Một đồng nghiệp nữ cạnh tôi rõ ràng đã biến thành fan não tàn của Đỗ Hoằng Đình, mắng tôi rõ to: “Đấy là tại suy nghĩ của cậu dơ quá đấy Tiểu Mạnh ạ!”
Chẳng mấy, Đỗ Hoằng Đình đã đi tới đây.
Anh hoàn toàn bơ lác tôi đang làm mặt quỷ với anh cạnh đấy.
Tình huống này là sao?
Sau khi về tôi mới nhận được tin nhắn của anh.
Đỗ Hoằng Đình: “Về sau còn dám chọc anh giận nữa không?”
Ồ.
Hiểu rõ rồi.
Thảo nào mấy hôm nay anh lại mời mọc hết sức thế!
Hóa ra là muốn thả thính tôi đây.
Ha ha.
So trình thả thính với em hả?
Em cho anh mục sở thị luôn thực lực của bố đây nhé?
Tôi gọi điện thoại cho anh.
Giọng điệu Đỗ Hoằng Đình rất khó ở: “Sao đấy?”
Tôi: “Đêm nay em ngủ nude, anh có tới không?”
Tôi chắc kèo trong lòng tên lẳng lơ kia đang suy nghĩ rất lung đây.
Chưa cần tới hai giây: “Vậy sang luôn, nhớ để cửa cho anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!