Gả Cho Một Anh Béo Đầy Tiềm Năng - Chương 30: Cơn ghen của Anh Béo:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Gả Cho Một Anh Béo Đầy Tiềm Năng


Chương 30: Cơn ghen của Anh Béo:


Tôi lên công ty đi làm.

Tôi có cảm giác ánh nhìn xung quanh mình hơi quái lạ.

Làm tôi rất không được tự nhiên.

Nhân lúc không có ai tôi bèn kiểm tra một chút.

Tuy rằng tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt nhưng trên người cũng không có dấu vết khả nghi gì mà.

Làm gì mà cả đám nhìn tôi với vẻ mặt mờ ám thế nhỉ?

Chẳng lẽ là cái kiểu trong truyền thuyết ——

Ai đã chịch rồi sẽ trở nên cực kì xinh đẹp?

Tôi vội vàng vào toilet soi gương.

Ặc.

Trông vẫn hèn như cũ không thay đổi gì.

Hơn nữa sau khi mây mưa quá độ, dưới vành mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.

Tôi không có đồ trang điểm.

Bèn mở vòi nước rửa mặt cứu vãn một chút.

Ai dè tôi lại nghe thấy có người vừa đi vào vừa nói: “Mạnh Kỳ Kỳ giỏi thật, mới có mấy ngày mà đã tóm được anh hàng quý bên tài chính kia rồi, muốn bái chị đó làm thầy ghê……”

Không ngờ vào toilet thì đụng phải tôi.

Các cô ấy: “……”

Tôi hơi hoảng, “Gì kia, muốn bái chị làm thầy à?”

Lập tức giải tán.

Thật đáng tiếc.

Tôi còn chuẩn bị nhận mấy đứa học trò đây.

Sau đó tôi bèn kể lại câu chuyện giữa tôi và Anh Béo.

Chắc chắn là chuyện tối qua Đỗ Hoằng Đình vọt vào đám cháy cứu tôi đã đồn đi khắp nơi rồi

Những người khác thì tôi cũng chẳng thấy sao.

Tôi chỉ hơi lo lắng về ấn tượng của tôi trong mắt lãnh đạo thôi.

Quả nhiên.

Đi làm chưa được bao lâu, Sếp Thượng đã đi tới: “Mạnh Kỳ Kỳ, tới văn phòng anh một chuyến!”

Toi rồi.

Ước mơ được vào tổ kỹ thuật nòng cốt của tôi sắp tan biến rồi.

Sau khi vào văn phòng lãnh đạo, Sếp Thượng: “Đóng cửa lại!”

Tôi: “Vâng.”

Cửa đóng xong.

Sếp Thượng: “Mạnh Kỳ Kỳ, sao cô lại thế này?”

Tôi: “Em xin lỗi lãnh đạo! Không phải em cố ý giấu giếm đâu ạ!”

Sếp Thượng: “Nếu là bạn trai thì phải giới thiệu sớm luôn đi chứ, suýt thì cô hại anh ngáng chân —— bạn gái của khách lớn rồi.”

Tôi: “Hả?”

Sếp Thượng: “Trước kia anh mắng cô ác như thế là do phải nghiêm khắc với cô, cô biết chứ hả?”

Tôi: “Dạ!”

Sếp Thượng: “Cô không càu nhàu với bạn trai cô chứ? Về lãnh đạo của cô là anh đây này……”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Sếp Thượng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười tủm tỉm: “Tốt, cô đi ra ngoài đi. Tan làm về nhà cho sớm sủa nhé, công việc quan trọng nhưng cũng phải để tâm ở bên gia đình nhé.”

Tôi: “……”

Aizzz.

Hiện thực ơi.

Hiện thực quá.

Tan ca hôm qua ổng còn đập bàn trừng mắt mắng đám bọn tôi té tát: “Nếu trong tuần này đuổi không kịp tiến độ thì các anh chị thu hết chăn đệm cuốn xéo cho tôi!”

Tan làm.

Tôi phát hiện những người khác còn đang làm việc.

Tôi không dám chơi trội.

Không có mặt mũi về đầu tiên.

Tôi tăng ca cùng mọi người đến 9 giờ rưỡi.

Ăn cơm hộp tăng ca do công ty phát.

Sau khi về đến nhà.

Tôi phát hiện Đỗ Hoằng Đình đã về nhà trước cả tôi.

Anh nằm trên chiếc giường 1m8 tí hin của tôi theo dáng Quý Phi tựa giường tuyệt đẹp.

Đáng thương thay cho chiều cao 1m9 của anh.

Hai chân không chỗ để.

Anh cười hỏi tôi: “Mệt rồi nhỉ, tắm cái nhé?”

Tôi: “Vâng.”

Chỉ thấy anh vỗ vỗ cái giường dưới thân, “Sau đó lên chỗ này của anh, tiếp tục tăng ca.”

Tôi: “……”

Đời người gian nan quá!

Tắm rửa xong, tôi nằm lên giường, thực sự muốn đặt đầu lên gối ngủ luôn.

Đỗ Hoằng Đình vẫn bừng bừng hứng thú.

Thể lực của người hay tập thể hình tốt thật đấy.

Tôi vùi mặt vào gối giả bộ ngủ.

Anh bèn nằm cạnh lay tôi, “Xoay qua đây đi, em nằm như thế anh hôn em kiểu gì được?”

Tôi vẫn không nhúc nhích: “Anh tạm chấp nhận đi, hay là cứ đâm từ sau luôn đi.”

Đỗ Hoằng Đình dở khóc dở cười, “Em đến mức này cơ à? Công việc thực tập mà liều mạng đến mức này, rồi một tháng kiếm được bao nhiêu?”

Tôi dịch mặt đi một chút.

Nhìn anh bằng một con mắt: “Anh chú ý lời ăn tiếng nói của mình một chút đi, có phải hơi bị khinh người không thế?”

“Sao anh lại xem thường em được?” Đỗ Hoằng Đình nói: “Anh chỉ cảm thấy em xứng đáng với công việc tốt hơn, chứ không phải việc làm hiện tại. Em vẫn nên cầm sách vở học lên thạc sĩ đi đã, chuyện thực tập cứ tạm để sau.”

Tôi: “Không cần, đi học khổ lắm.”

Đỗ Hoằng Đình: “Đi học rồi nhiều thứ sẽ đơn giản hơn.”

Anh là học sinh giỏi, đương nhiên anh nói vậy được rồi!

Tôi quay mặt đi tiếp tục đóng vai xác chết, không để ý tới anh.

Không ngờ tên cầm thú này thật sự đâm vào từ đằng sau.

Nói thật, tôi không thích kiểu tư thế này lắm.

Quỳ bò sấp mặt, có cảm giác nhùng nhục.

Hơn nữa với góc độ này anh chỉ cần dùng sức chút thôi là sẽ đâm vào rất sâu.

Mỗi lần như thế tôi đều sợ nội tạng sẽ bục mất.

Nửa trước tôi còn nhịn được.

Nhưng tới đoạn sau đến cả trán cũng ấn lên ván giường.

Càng kêu anh càng không ngừng.

Tôi chỉ có thể chôn mặt trong gối kêu thảm thiết.

Thật là đáng sợ.

Sau này tôi vẫn nên tăng ca với anh bằng thái độ tích cực đi, không lại phải tội.

Bởi vì bận công việc, tôi cũng bỏ bê anh nhiều.

Thật ra bản thân tôi cũng chẳng thích thú mấy chuyện tăng ca nhiều việc lắm.

Tôi có phải đứa cuồng làm việc đâu.

Nhưng tôi không thích thái độ nhìn từ trên cao xuống của anh lắm.

Có lẽ đây thực sự là lĩnh vực mũi nhọn của anh. Thỉnh thoảng anh làm một giờ mà còn được nhiều tiền hơn lương cả tháng của tôi.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh có thể coi sự nghiệp của tôi —— được rồi, dân làm thuê thì không đề cập tới sự nghiệp.

Công việc, ít nhất anh cũng phải tôn trọng công việc của tôi một chút.

Anh cứ treo mãi câu “đừng làm nữa từ chức đi” ngoài miệng.

Khiến mục tiêu giúp tôi nỗ lực mỗi ngày cũng trở nên không còn ý nghĩa.

Ngày nào Đỗ Hoằng Đình cũng đi làm lúc 8 giờ tan tầm đúng 6h chiều, sinh hoạt rất quy luật. Có lẽ vì trí óc anh rất giỏi giang nên anh có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.

Cho nên anh thường xuyên tìm tôi hẹn hò.

Nhưng mục đích cuối cùng vẫn là ép khô thể lực còn sót lại của tôi.

Thể lực của anh xịn như thế, thể lực của tôi tồi thế này, hoàn toàn không chung một level.

Đúng là kêu khổ không ngừng.

Vì thế tôi từ chối anh vài lần.

Có hôm anh qua đêm ở căn phòng trọ của tôi.

Sáng hôm sau trước khi ra ngoài, anh còn vô cùng ân cần phối quần áo cho tôi.

Là một lập trình viên đủ tư cách, quần áo của tôi cũng quy củ và vô vị.

Mắt thẩm mỹ ăn mặc của Đỗ Hoằng Đình luôn rất tốt.

Hôm đấy tôi đi ra ngoài, quả nhiên nhận được rất nhiều ánh mắt để ý.

Khoa trương đến thế cơ à?

Lúc đi qua tôi, họ đều quay đầu lại nhìn tôi, cười đến mức tôi ngượng cả người.

Cả ngày làm việc hôm ấy.

Các đồng nghiệp đều cực kì thân thiện với tôi.

Mỗi tội là cười hơi bị nhiều quá.

Ngày đó lại đúng lúc sếp lớn tới thị sát.

Lúc đến nhóm chúng tôi, sếp lớn chỉa vào tôi, ra lệnh một câu với Sếp Thượng, “Cho cô này tan tầm sớm một chút.”

Tại sao?

Chẳng lẽ tay Đỗ Hoằng Đình có phép màu!

Hôm nay mọi người đều đối xử cực kì tốt với tôi.

Nếu ông chủ lớn đã lên tiếng thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.

Vừa đến lúc tan tầm là tôi rời khỏi công ty ngay.

Mới ra tới ngoài, Đỗ Hoằng Đình đã dựa vào xe hơi chờ tôi sẵn.

Tôi: “Sao anh biết hôm nay em tan tầm đúng giờ?”

Đỗ Hoằng Đình: “Ăn một bữa cơm với anh thì anh nói cho em.”

Sau đó chúng tôi đi ăn tối dưới ánh nến trong một nhà hàng cực kì lãng mạn.

Tất cả đều vô cùng tốt đẹp.

Nhưng mà ăn không no.

Theo lệ thường, sau khi trở về tôi lại bị áp bức về mặt thể lực một trận nữa.

Bởi vì hôm nay tan tầm sớm, cho nên thời gian “Tăng ca” ở nhà được chuyển lên trước, nhưng lại kết thúc muộn hơn mọi lần.

Tôi, tôi vẫn nên tăng ca vào ngày mai thôi.

Lúc đi tắm rửa, tôi nhặt cái áo khoác bị anh vứt bừa phứa trên bồn rửa tay lên.

Thình lình phát hiện sau lưng áo dán một tờ giấy ——

Vui quá là vui.

Hôm nay nam thần hẹn mị đi ăn tối!

Tôi: “……”

Duma.

Thế này đúng là đeo mo cũng chẳng hết mất mặt.

Tôi sợ anh lắm rồi.

Anh yêu cầu gì thì phải dốc hết sức thỏa mãn anh ngay.

Kẻo không anh lại làm mấy trò xấu này để chấn chỉnh bạn.

Có một lần, công ty cho nghỉ dài hạn, tôi còn cố ý xin nghỉ thêm hai ngày, muốn về quê một chuyến.

Đỗ Hoằng Đình vẫn còn dở việc nên không đi ngay được.

Nên tôi về quê một mình.

Nghe nói đám bạn cấp ba của chúng tôi tổ chức một buổi họp lớp.

Có mấy bạn nữ mà tôi chơi cũng khá thân.

Thế là tôi đi.

Trước khi đi tôi có bàn chuyện này với Đỗ Hoằng Đình.

Tôi nói: “Rất nhiều bạn mang người nhà đến, anh có đi không?”

Đỗ Hoằng Đình: “Anh còn một cuộc họp, rất quan trọng, chỉ sợ không tới được.”

Tôi học theo cái điệu bộ công trúa nhỏ của anh: “Công việc quan trọng hay em quan trọng? Ha ha ha……”

Đỗ Hoằng Đình: “Em đi một mình nhớ chút ý an toàn, phải về nhà trước 10h tối nhé.”

Tôi: “Không muộn vậy đâu, ăn bữa cơm thôi mà.”

Không ngờ ăn xong bữa cơm tôi lại bị mọi người kéo tới quán Karaoke.

Bạn học cũ nên tôi cũng vuốt mặt nể mũi.

Chủ yếu là do khả năng ca hát của tôi cũng chẳng khác tiếng giết lợn là bao.

Vừa mới hát một bài 《 Cao nguyên Thanh Tạng 》, tôi đã bị mọi người cầu xin xuống sân khấu đi.

(Cao nguyên Thanh Tạng: Link vietsub do Alan thể hiện. Link.)

Tôi ngồi trong góc gặm dưa hấu.

Sau đó tôi nhận được tin nhắn WeChat của Đỗ Hoằng Đình: Ở đâu đấy?

Tập trung đi họp đi có được không?

Còn nhớ thương chuyện tra hỏi vị trí của tôi nữa.

Tôi gửi định vị cho anh.

Anh rep lại: Không phải em bảo về nhà trước 10h sao?

Tôi: Không ngờ gặp được người tình cũ, đang ôn chuyện đây này!

Mười phút sau.

Đỗ Hoằng Đình xuất hiện.

Anh coi những người xung quanh như không khí, ngồi xuống cạnh tôi.

Các bạn học đều nhìn tôi chằm chằm, tôi hơi xấu hổ.

Tôi: “Anh anh anh anh tìm ai thế?”

Đỗ Hoằng Đình: “Bạn gái anh.”

Tôi: “Ồ, tìm được chưa?”

Đỗ Hoằng Đình: “Tìm được rồi. Ngồi trong góc ăn dưa hấu, dính hạt dưa đầy mặt, đúng là cô ấy rồi.”

Tôi yên lặng cúi đầu, lấy một tờ khăn giấy lau mặt, mấy hạt dưa rơi lộp bộp.

Đột nhiên, tất cả mọi người đều không hát nữa.

Họ vây hết lại tham quan bạn trai tôi.

Nghe tới bằng cấp và công việc của anh, mọi người càng khen không dứt miệng.

Nếu Đỗ Hoằng Đình có một cái đuôi nhỏ, ắt hẳn bây giờ nó phải vểnh lên tận trời rồi.

Một bạn học nam nói nói: “Tớ đã bảo là tiêu chuẩn của Mạnh Kỳ Kỳ rất cao mà, nhìn bạn trai người ta mà xem, đẹp trai biết bao!”

Tôi vội hô oan uổng: “Sao các cậu lại cảm thấy tớ có tiêu chuẩn cao?”

Rất nhiều bạn học nam khác đều tỏ vẻ: “Hồi đấy cậu toàn cạo đầu nam, làm gì có thằng nào dám theo đuổi cậu chứ?”

Điều khốn khổ khốn nạn hơn chính là, cậu bạn cùng bàn mà tôi từng có thiện cảm cũng nói: “Mỗi lần tớ tìm cơ hội nói chuyện với cậu, cậu đều ra vẻ lạnh nhạt vô cùng, hại tớ chẳng có cả cơ hội tỏ tình……”

Tôi suýt thì hộc máu: “Không thể nào! Khi đó tớ thích cậu lắm luôn……”

Tôi của thời thiếu nữ khá là chậm tiêu, hướng nội, còn hơi thẹn thùng, nhìn thấy bạn nào đẹp trai là không biết phải nói gì thôi mà, sao lại thành lạnh nhạt?

Tôi vừa xoay đầu thì phát hiện sắc mặt Đỗ Hoằng Đình hơi thay đổi.

Bạn nam cùng bàn nói với tôi: “Mạnh Kỳ Kỳ cậu nên để tóc dài, giống bây giờ nè, xinh lắm.”

Tôi ngượng ngùng gom tóc lại: “Hề hề, thế à?”

Lại liếc một cái, mẹ ơi.

Trông Đỗ Hoằng Đình hơi giống muốn giết người rồi.

Sau khi kết thúc buổi họp lớp, Đỗ Hoằng Đình cùng về nhà với tôi.

Trên đường, anh thình lình hỏi tôi: “Anh cảm thấy mấy đứa con trai lớp em đẹp trai ra phết đấy chứ, em không để ý cậu nào à?”

Tôi nói: “Hết cách, em vừa nhìn thấy trai đẹp là líu cả lưỡi lại, dễ thẹn lắm, không có cách nào qua lại với các bạn học nam được.”

Đỗ Hoằng Đình dường như phát hiện được điều gì: “Anh nhớ rõ hồi đấy em toàn thao thao bất tuyệt với anh, có thấy em thẹn thùng gì đâu?”

Tôi sợ quá, vội dời lực chú ý của anh đi: “Ấy, không phải anh bảo hôm nay anh có cuộc họp rất quan trọng, không bỏ được sao? Sao đột nhiên anh lại chạy tới đây?”

Đỗ Hoằng Đình: “Anh bảo mọi người là trong nhà có biến, anh phải vội về xử lý ngay.”

Tôi: “Biến biếc gì ở đây?”

Đỗ Hoằng Đình: “Mâu thuẫn nội bộ.”

Tôi:!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN