Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Chương 13: Chương 13:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc


Chương 13: Chương 13:


Khi Quân Nguyệt Nguyệt thấy anh lôi thứ đó ra, lập tức nghĩ ra câu này. Có lẽ chính anh cũng không đoán được nếu đêm nay dùng áo mưa nhỏ này thật, chắc chắn sáng mai sẽ bị trùm kín khiêng ra.
 
Anh đặt áo mưa và túi nilon dưới gối, đưa quyển sổ cho Quân Nguyệt Nguyệt — Tôi tìm thấy áo mưa nhỏ ở đầu giường, đến đây nào, cô đừng nói cho An Yến là tôi ăn mì tôm nhé.
 
Mặt sau còn hai chữ, nhìn kỹ thì có chữ “Nhẹ chút” nhưng không biết vì sao lại bị anh xóa đi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây thực sự là một giao dịch cực kỳ độc ác. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt cầm sổ nhỏ, thấy anh ngồi dậy ôm cô, bắt đầu xé vỏ định đeo áo mưa  nhỏ thì đầu lập tức bốc khói đè anh lại, lắc đầu như trống bỏi. 
 
Phương An Ngu khựng lại, cô vội vàng viết — Mặc quần đùi vào! Không tới nữa! Sao anh lại không biết tự trọng vậy!
 
Anh nhận lấy sổ rồi đọc rồi lại nhìn Quân Nguyệt Nguyệt với vẻ không hiểu. Cô kéo chăn lên người anh, vẻ mặt không biết nói gì cụng trán với trán tên ngốc này.
 
Đồ ngốc!
 
Quân Nguyệt Nguyệt giành lại quyển sổ nhỏ viết tiếp — Mặc đồ vào ngay lập tức! Ý tôi không phải chuyện đó! Chuyện tôi nói là cổ tôi hơi mỏi muốn nhờ anh xoa bóp giúp một lúc, đầu óc anh suốt ngày nghĩ chuyện không đâu gì vậy!?
 
Lúc này Phương An Ngu mới chậm rì mặc quần áo vào, nửa quỳ sau lưng Quân Nguyệt Nguyệt, xoa bả vai cho cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân Nguyệt Nguyệt được xoa bóp nên nằm sấp trên giường, Phương An Ngu yếu ớt ngồi trên lưng cô tiếp tục xoa, lúc đầu xoa hơi nhẹ sau khi cô vỗ vỗ hai cái thì anh đã điều chỉnh được lực tay, vô cùng thoải mái.

 
Chẳng qua là Quân Nguyệt Nguyệt vừa hưởng thụ vừa không nín được cười, sao trên thế giới này lại có người ngốc như vậy, nếu nói ngốc thì nói cái gì anh cũng hiểu nhưng nếu nói không ngốc thì hành động của anh lại ra rất ngốc…
 
Thật ra vừa rồi nói cô không dao động một chút nào thì là nói dối, cô chưa từng có đàn ông, người đầu tiên chính là Phương An Ngu, dù rằng đêm đầu xuyên qua bị bỏ thuốc không có cảm giác rõ ràng nhưng thực sự cũng là buổi tối rất sung sướng.
 
Nhưng cô đã quyết định sẽ ly hôn, Quân Nguyệt Nguyệt coi như đây chỉ là xúc động nhất thời, cũng sẽ không lừa gạt Phương An Ngu làm chuyện đó với mình lần nào nữa. 
 
Cô lấy sổ nhỏ viết — Tôi sẽ không nói cho em trai anh biết anh ăn mì tôm, anh cũng không cần phải sợ anh ta như vậy. Anh là anh trai cơ mà, đáng lẽ anh ta phải sợ anh chứ. 
 
Sau đó cô xoay người đưa cho anh, Phương An Ngu nhìn một lát để sổ trên lưng cô, viết hai chữ — Cảm ơn.
 
“Cám ơn cái đầu anh!” 
 
Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn anh, lẩm bẩm chép miệng, “Chưa từng thấy người nào dễ bắt nạt như anh, người cao to thế này mà ở mạt thế chắc chắn không thể sống quá một ngày.”
 
Cô không muốn để cho tên ngốc này nghe thấy, thuận miệng nói vu vơ chứ nếu viết ra lại phải thích mạt thế là cái gì, phiền chết đi được. Phương An Ngu thấy miệng cô mấp máy, biết là cô đang nói chuyện nên cầm sổ viết — Cô vừa nói gì vậy?
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhận bút, viết — Tôi đang hỏi anh, anh đã nghĩ ra mình thích cái gì chưa?
 
Phương An Ngu vẫn đang nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cô, chỉ nhìn tay cô một lúc rồi lắc đầu. 
 
Anh không biết mình thích cái gì, chưa có ai từng hỏi nên anh cũng chưa từng nghĩ về nó. 
 

Thật sự là nhìn từ góc độ nào thì hẳn là anh không thiếu thứ gì, trên phương diện sinh hoạt thì đồ dùng người nhà cho anh luôn là tốt nhất. Trên phương diện tinh thần, họ cũng cho anh tiếp xúc đủ thể loại người đẹp nhưng anh lại không hề động lòng. Cuối cùng chỉ có xem tivi và đọc sách là không khiến anh đau khổ và rối rắm.
 
Ngoài trừ việc không nghe được và không nói được, anh rất thích chìm đắm trong sách và tivi cũng như đủ các thể loại tin tức hấp dẫn và mới lạ trong đó, vì thế nên nhìn qua không có gì không giống với người bình thường.
 
Lâu dần người nhà cũng quen với cách sống của anh, không ai nghĩ tới việc sẽ dẫn anh đi thử cái gì mới lạ nữa.
 
Bởi vì hồi nhỏ anh thích thử nhiều điều mới lạ nhưng kết quả chúng lại khiến anh đau đớn nhiều hơn hạnh phúc, mà lúc đó anh mới mười mấy tuổi, phản ứng chậm hơn bây giờ, trí nhớ cũng không tốt. 
 
Hơn nữa mỗi lần em trai và mẹ đi cùng anh thử cái gì mới lạ đều tốn rất nhiều thời gian. Phương An Ngu biết rõ tình trạng của mình, anh không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì cho gia đình cho nên cố gắng hết sức để chính mình không gây thêm phiền toái cho bọn họ.
 
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt lại không giống, lúc trước ở chung một tháng với nguyên chủ đã khiến anh quá sợ hãi nên sau khi Quân Nguyệt Nguyệt xuyên tới, cô làm bất cứ điều gì, anh đều có thể chấp nhận được.
 
Dù là đêm điên cuồng trước đó hay là dẫn anh đi mua sắm, anh đều không tìm cách từ chối bởi anh biết rõ cuộc hôn nhân này là thỏa hiệp cho nên luôn dùng cách riêng của mình để thỏa hiệp theo.
 
Có điều cảm giác mà Quân Nguyệt Nguyệt và nguyên chủ mang đến cho anh lại không giống nhau khiến anh không hiểu tại sao người đang xấu xa như thế lại đột ngột thay đổi. 
 
Nhưng không thể phủ nhận anh thích sự thay đổi này.
 
Mặc dù đêm đó khiến anh cực kỳ sợ hãi nhưng buổi tối hôm nay thì anh thực sự tự nguyện.
 
Quân Nguyệt Nguyệt không biết suy nghĩ của Phương An Ngu, thấy anh lắc đầu, bất đắc dĩ viết tiếp — Vậy anh suy nghĩ thêm xem mình thích gì, trước khi ly hôn tôi sẽ đưa cho anh.

 
Cô trả quyển sổ lại cho anh xem, anh chợt dừng động tác lại, quỳ trên người cô, sững ra một thoáng, cũng không cầm sổ mà lại tiếp tục xoa bóp. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt vỗ tay anh lắc đầu ra hiệu không cần làm thêm nữa sau đó nằm trên gối, đập đập vào gối đầu bên cạnh, kéo Phương An Ngu nằm xuống. Cô viết nhanh mấy câu trên sổ cho Phương An Ngu xem. 
 
— Anh đừng coi những lời đùa vừa rồi là thật, tôi đã quyết định sẽ ly hôn, chắc chắn sẽ không làm bậy với anh nữa.
 
Phương An Ngu lấy sổ trong tay cô, dựa đầu vào gần cô, cầm bút viết — Vậy tại sao đêm đó cô lại muốn làm bậy với tôi?
 
Quân Nguyệt Nguyệt bị hỏi ngược đến đứng hình, một lúc sau mới viết trả lời anh — Bởi vì đêm đó anh đặc biệt quyến rũ, tôi khống chế được là lỗi của tôi, anh hãy quên chuyện đó đi.
 
Phương An Ngu tiếp tục hỏi dồn — Tại sao phải quên? Đêm nay tôi không quyến rũ sao?
 
Cô đọc rồi cười phá lên, nhưng vẫn trả lời cẩn thận — Bởi vì ly hôn xong anh mới có vợ mới, sẽ có trải nghiệm tốt hơn với cô ấy.
 
Phương An Ngu đọc một lúc, vẫn lắc đầu, viết — Không đâu, mẹ chỉ đồng ý với tôi mỗi lần này thôi.
 
Lợi dụng anh làm chuyện liên hôn này chỉ có một lần này thôi. 
 
Haizz, dùng não của anh đi nào!
 
Quân Nguyệt Nguyệt viết — Chắc chắn sẽ có, anh sẽ gặp được cô gái mình thích, không phải liên hôn thương nghiệp mà là giống như trong sách và tivi thường nhắc đến – vì yêu mới kết hôn ấy.
 
Lần này anh phản ứng rất chậm, lâu đến mực cô híp mắt sắp ngủ đến nơi thì mới viết đưa cho cô xem.
 
— Nhưng mà tôi như thế này, sẽ có người thích tôi sao?

 
Quân Nguyệt Nguyệt nheo mắt nhìn, nở nụ cười vô cùng kiên nhẫn dù đã buồn ngủ díu mắt nhưng vẫn mơ màng cầm quyển sổ nhỏ viết lên. 
 
— Có chứ, câm điếc hay phản ứng chậm thì cũng có sao đâu, anh đẹp trai, nhà lại giàu, sẽ có rất nhiều cô gái thích anh.
 
Hai người nằm trong chăn, hơi thở cũng gần nhau, đầu kề đầu, Phương An Ngu lấy sổ trong tay cô, suy nghĩ rất lâu mới viết xong đưa cho Quân Nguyệt Nguyệt lại không thấy người cầm, cô đã ngủ thiếp đi rồi.
 
Anh sững ra một lúc, không gọi cô dậy mà chỉ lấy sổ nhỏ lại đặt ở bên gối, vặn đèn ngủ tối đi rồi nhắm mắt cũng nhanh chóng vào giấc. 
 
Bốn giờ đêm, mọi vật đều yên lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, đèn bàn mờ mờ chiếu lên quyển sổ nhỏ bên gối, trên đó có viết lời thổ lộ chưa ai nhìn thấy 
— Tôi đã gặp rất nhiều cô gái ở tiệc rượu, các cô ấy cười với tôi nhưng không định nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ, các cô ấy cũng không thích tôi… Tôi hơi thích em, nếu em cứ như vậy – không nhốt hoa của tôi lại, không bắt tôi lên ban công ngủ, còn dẫn tôi ra ngoài chơi, mua đồ ăn cho tôi, hẳn là tôi càng thích em hơn nữa, vậy còn em? Liệu em có thích tôi không?
___
Tác giả có lời muốn nói
 
Phương An Ngu: Người như tôi sẽ có ai thích sao?
 
Quân Nguyệt Nguyệt: Đương nhiên là có, không phải chỉ không nghe được, không nói được thôi sao, yên tĩnh như vậy cũng tốt, anh vừa đẹp trai lại chân dài vậy là quá đủ rồi, yên tâm đi!
 
Phương An Ngu: Vậy em có thích không?
__________
 
Thích hiện tại của Phương An Ngu chưa tới mức tình yêu nam nữ, chỉ là thích thái độ của Nguyệt Nguyệt đối với anh, thích ở bên Nguyệt Nguyệt, như thích đi chơi cùng với bạn mới khi còn nhỏ vậy. 
 
Nhưng thực ra muốn anh yêu thật lòng cũng vô cùng đơn giản, giống như vẽ vài nét trên tờ giấy trắng, vẽ qua loa thì hiện ra gợn nhỏ, vẽ màu đậm thì sẽ thấm đẫm giấy vẽ thôi.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN