Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Chương 20: Chương 20:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc


Chương 20: Chương 20:


Cô nhất định phải nói những lời này bởi từ lúc đến đây tới giờ cô không hề có ý định để lại ấn tượng tốt đẹp cho người ông này, lại càng không có ý định đi tranh giành miếng đất kia nhưng tiền thì thật ra vẫn muốn lấy về cho mình một chút. 
 
Mà muốn lấy tiền và nhiều tiền hơn nữa thì càng làm cho ông cụ áy náy, dĩ nhiên khiến cho ông ta áy náy cũng không phải chuyện dễ dàng gì nên cô chọn phương pháp đơn giản mà thô bạo nhất chính là gây khó dễ trước mặt ông ta luôn.
 
Là ông nội mà lại đi sắp xếp một cuộc hôn nhân như vậy cho cháu gái mình, gả cho một người như thế cho dù lương tâm không thấy có tội lỗi gì nhưng có thể mặt dày không để ý chuyện đó được sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Huống hồ mục đích lúc này của ông ta rõ ràng là định tác hợp cho Quân Du và Phương An Yến, cô không tin ông ta không biết chuyện nguyên chủ điên cuồng thích Phương An Yến như thế nào. 
 
Biết chuyện mà còn làm như vậy nói cho cùng vẫn là bất công, nguyên chủ ngốc nghếch sẽ không lợi dụng chuyện này nhưng mà Quân Nguyệt cô sẽ làm đó. 
 
Hơn nữa những điều cô nói đều là sự thật. Thực sự Phương An Ngu có những vấn đề này, sự thật luôn khó nghe như vậy vì thế, ông cụ không muốn nghe cũng bắt buộc phải nghe thôi.
 
Phương An Yến nghe thấy lại cho rằng cô đang sỉ nhục anh trai mình, vốn đang nghĩ mấy hôm nay người phụ nữ này hối hận rồi lại không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện ở đây… Tay cầm chặt đũa trở nên trắng bệch nhưng cậu không thể hành động như ở nhà nổi giận ném thẳng đũa vào mặt cô ta được nên đành cúi thấp đầu xuống không nhìn người phụ nữ đó, sợ vừa nhìn thấy cô sẽ không nhịn được mà ném thật. 
 
Nhà họ Phương thật sự là rất cần cái cây to Quân gia này để dựa vào, việc trong thời điểm quan trọng này chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn chịu đựng.
 
Có điều Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không ý xúc phạm Phương An Ngu, từ lúc xuyên sách đến giờ anh là người duy nhất khiến cô bằng lòng bỏ công sức và suy nghĩ ra. 
 
Cô không cần kiêng nể gì anh ngốc vì dù gì sau khi trở về bọn họ cũng ký thỏa thuận ly hôn, có điều cô không muốn làm tổn thương anh cho nên lúc nói câu này cô vừa nhìn anh ngốc mà cười, cười dịu dàng như nước, cười đến mức khiến cho anh không thể nào đoán được cô đang nói chuyện gì. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thậm chí cô còn dùng tay vỗ chân anh dưới bàn tỏ vẻ dỗ dành. Có điều bộ dạng cô trong mắt người khác đều là cố ý gây sự. 
 
Ông cụ Quân cuối cùng cũng không thể giả vờ được nữa, mặt sa sầm khiến động tác của mọi người dừng lại chờ xem sau đó Quân Nguyệt Nguyệt sẽ xử lý rắc rối này thế nào. 
 
Cô chỉ cầm đũa lên, gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng như không có chuyện gì nói, “Ăn tiếp đi, sao mọi người lại không ăn nữa? “; còn gắp cho Phương An Ngu món yêu thích của anh chồng đống trong bát anh còn vỗ chân anh dưới bàn cười ra hiệu bảo anh ăn đi. 
 
Sau khi quậy đến mức ba người kia không còn cảm thấy đói bụng nữa, Quân Nguyệt Nguyệt bắt đầu ăn nghiêm túc. Phương An Ngu không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, tuy có thể cảm nhận được bầu không khí không bình thường nhưng do cô vẫn luôn cười ra hiệu ăn thức ăn mà vốn anh cũng đang đói bụng nên được một lúc lại không để ý đi ăn tiếp. 
 
Vì vậy bữa cơm này chỉ có hai người họ ăn được, ông cụ Quân cũng lấy cớ không thoải mái đi lên trên tầng, Quân Du trở lại phòng, Phương An Yến không muốn nổi giận ở đây nên đành đi theo người làm về phòng của mình trước. 
 
Trên bàn cũng chỉ còn hai người, Phương An Ngu ăn liên tục, Quân Nguyệt Nguyệt biết được sơ sơ lượng cơm anh ăn lúc này. Hôm nay đồ ăn tương đối tinh tế nhưng lại không nhiều đoán chừng giờ anh mới ăn được lưng lửng bụng. 
 
Vì thế cô không ngăn cản, ăn no rồi sau đó tiện tay chống lên bàn nhìn anh ngốc ăn, chỉ cần ánh mắt anh hướng tới thức ăn nào trên bàn cô sẽ lấy đũa gắp cho anh nghiễm nhiên trở thành tỳ nữ hầu hạ gắp thức ăn cho phi tần trong cung thời cổ đại. 
 
“Anh đúng là ông lớn của tôi mà.” Quân Nguyệt Nguyệt vừa gắp đồ ăn cho Phương An Ngu vừa lẩm bẩm. 
 
Thấy môi cô động đậy, rất muốn hỏi cô vừa nói gì, ngó xung quanh không thấy ai, vội vàng móc sổ nhỏ trong túi quần ra ghi xoèn xoẹt — Cô đang nói gì vậy? Còn nữa sao tự nhiên bọn họ lại không ăn nữa?
 
May thay Quân Nguyệt Nguyệt gắp đồ ăn anh thích, sắp xếp chén đĩa ngay ngắn trước mặt anh xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi mới nhận sổ trả lời — Ông cụ chắc là khẩu vị không tốt, còn em anh và em tôi – hai bọn họ trên đường lén lút ăn vặt mà anh không biết sao?
 
Câu này rõ ràng là lừa gạt kẻ ngốc nhưng Phương An Ngu nhìn lại dễ dàng tin còn thắc mắc hỏi lại — Họ ăn lúc nào mà sao tôi lại không hề hay biết? 

 
— Lúc đó anh ngủ rồi, tôi bảo em anh để dành lại một ít nhưng cậu không chịu nghe tôi nói. 
 
Phương An Ngu không tin lắm bởi vì từ nhỏ đến lớn thứ gì em trai cũng nhường cho anh nhưng biểu cảm trên mặt cô lại vô cùng nghiêm túc. 
 
Thấy anh rối rắm, cô nhận sổ ghi rất nhanh — Ăn cơm nhanh lên không lát nữa người làm dọn bát đĩa là anh không được ăn nữa đâu. Sau đó cô rồi đẩy cánh tay anh, Phương An Ngu vội vàng cầm đũa ăn tiếp. 
 
Bà giúp việc trên đường đi xuống ngang qua bọn họ cũng chẳng còn giữ mặt mũi hiền từ như lúc đến nữa. Hiện tại cô hoàn toàn khẳng định được bà ta với ông cụ nhà này có mối quan hệ bất chính, nếu không sao lại đối xử với bọn cô giống như chung kẻ thù với ông cụ kia vậy? 
 
Kể cả ông cụ không hài lòng với cô thì một người giúp việc như bà ta có tư cách gì bày ra vẻ mặt như vậy chứ? 
 
Quân Nguyệt Nguyệt không quen nhìn như vậy liền thét to về phía bà ta
“Này, chồng tôi thích ăn trứng gà mà giờ anh ấy vẫn chưa ăn no. Bà đi làm thêm cho anh ấy quả nữa đi.”
 
Bà ta đang trợn mắt nhìn cô chuyển sang vẻ vô cùng kinh ngạc. Có lẽ là lâu lắm không có ai dám sai bảo, thật đúng là coi mình như bà chủ của cái nhà này rồi. 
 
“Mau đi đi thất thần cái gì! ” Quân Nguyệt Nguyệt nhíu mày, nâng cao kiêu ngạo của cô cả trong nhà lên, vốn dĩ cô vô cùng xinh đẹp khiến nhìn cả người có cảm giác rất khoa trương. 
 
Hơn nữa lăn lộn nhiều năm ở mạt thế, lúc không kiềm chế luôn mang theo một loại khí chất dày đặc tính công kích giống như một kẻ chuyên nhận chém đao lâu năm vậy.
 

Dưới sự thúc giục của cô, bà giúp việc kia thực sự đi về phía phòng bếp nhưng bước đi rất chần chừ, dường như cảm thấy bản thân mình không phải là người nên làm chuyện nhỏ nhặt này. 
 
Nhưng có rất nhiều chuyện không thể lộ ra ánh sáng bởi trong mối quan hệ này, nếu khắp nơi đều là người của bà ta thì vô cùng hữu dụng nhưng trước mặt người hồ đồ không nể mặt ai như Quân Nguyệt Nguyệt thì bà ta vẫn là thân phận người giúp việc thôi, cho dù cô nhìn ra chuyện gì, sai bảo làm gì thì bà ta có thể làm cho có.  
 
Có điều nếu bà thật sự dám làm thế với Quân Nguyệt Nguyệt, cô cũng không vì ông cụ nhà mình mà giữ thể diện cho bà ta, cãi nhau đến tai ông cụ Quân. Bình thường ông ấy mắt nhắm mắt mở dung túng nhưng cũng không hoàn toàn che chở dù thế nào cũng vẫn phải giữ mặt mũi, nếu xảy ra chuyện chẳng phải chỉ có thể chứng minh bà ta là thân phận người giúp việc thôi sao? 
 
Bà giúp việc cũng coi như thông minh đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, ngoan ngoãn nghe lời đi tráng trứng, chỉ có điều lớn tuổi rồi rất lâu rồi không chấp nhận bị người khác coi thường. Bà và ông cụ Quân kín đáo tình cảm sâu nặng nhiều năm trời lại không danh không phận cũng là do bà kiên quyết không đồng ý. 
 
Đợi đến lúc Phương An Ngu ăn xong thì bà già kia mới bưng một đĩa trứng chiên cháy nát lên. Ban đầu Quân Nguyệt Nguyệt cũng không muốn gây sự, dù sao cũng là bà già lớn tuổi rồi đến khi bà ta để đĩa trứng rầm một cái xuống bàn – Phương An Ngu điếc không nghe được thì thôi nhưng mà cô đâu có điếc. 
 
Đúng lúc anh ngốc ăn xong bỏ đũa xuống, cô lập tức bới tung đĩa trứng trên mặt bàn: “Đây là cái quái gì vậy? Cục phân lừa phủ sương sao?”
 
Quân Nguyệt Nguyệt hết sức kỳ quái nhìn bà giúp việc thần sắc có chút nhếch nhác, hỏi:
“Bình thường bà đều hầu hạ ông nội tôi như vậy sao? “
 
Ngay sau khi bà ta thả mạnh cái đĩa xuống đã thấy hối hận nhưng lâu lắm rồi chưa xuống bếp, vừa tráng một quả trứng mà tay đã bị bỏng. 
 
“Chúng tôi ở phòng nào?”
 
Quân Nguyệt Nguyệt không muốn tranh cãi gì nữa, chỉ cần bà ta dẫn hai bọn họ về phòng. 
 
Sau khi trở về phòng, vừa đóng cửa là cô nằm thẳng trên giường lớn, ngồi xe một ngày đường lại đợi ông lão kia lâu như vậy, cô thật sự rất mệt. 
 
Phương An Ngu tò mò dạo một vòng quanh phòng sau đó cũng nằm thẳng cẳng trên giường khiến cô bị bắn sang một bên. 
 

Quân Nguyệt Nguyệt cười rộ lên, dùng chân chống đẩy người lên cao sau đó ngã mạnh xuống xuống khiến anh ngốc bị bắn ra một đoạn. 
 
Sau đó hai người giống như hai bạn nhỏ lớp mẫu giáo, anh bắn tôi – tôi bắn lại anh một lúc lâu sau đó mới nghiêm túc nằm sấp đối diện nhau bắt đầu viết trao đổi qua sổ nhỏ.
 
— Ông nội cô hơi nghiêm túc, lúc nhìn tôi có bị mất hứng hay không? Vừa rồi ông ấy đi trước có phải do nói chuyện với tôi mà tôi không nghe thấy không? 
 
Phương An Ngu lo lắng suốt bữa cơm bây giờ mới thả lỏng được, vội vàng hỏi cô. 
Cô chậc lưỡi trả lời — Ông ấy không nghiêm túc đâu mà cho dù luôn bày ra bộ mặt oán phụ cũng không phải không cao hứng bởi vì anh. Anh đáng yêu như vậy cơ mà. Ông tôi không nói chuyện với anh là vì biết anh không thể nghe được thôi. 
 
Phương An Ngu đọc kỹ từng câu từng chữ cô ghi, xem xong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trước khi đến An Yến liên tục dặn dò anh đến nơi nhất định phải thể hiện thật tốt, em ấy sợ anh chẳng may gây sai sót gì chọc tức ông cụ mất hứng sẽ không giúp đỡ việc làm ăn nhà bọn họ nữa. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh biết chắc anh lại đang nghĩ ngợi linh tinh rồi, lấy bắp chân đụng bắp chân anh, viết — Anh thích cá nhỏ không? Hôm nay anh sờ bọn nó đấy, nếu anh thích thì lúc trở về tôi sẽ tặng anh, đặt ở ban công chính giữa một loạt chậu hoa là vừa đẹp. 
 
Quả nhiên anh ngốc nhanh chóng bị cô lôi kéo sự chú ý 
 
— Thích! Thật thế sao? 
 
Cô chưa kịp lấy lại sổ nhỏ lại thấy anh viết tiếp một câu
 
— Thật sự tặng cho tôi sao? Vì sao!!!
 
Ba dấu chấm than thể hiện anh thích con cá vàng mắt tròn màu hồng bụng to kia nhiều đến mức nào. 

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN