Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu
Chương 121
Nhã Thanh bị hai tên kia lăn như cục bột mềm suốt một đêm, cho đến trời gần sáng y mới không chịu nổi mà thiếp đi. Đến lúc Nhã Thanh tỉnh lại cũng
đã quá trưa ngày hôm sau, y nằm trên giường không muốn cử động, còn
không dám tin sau tối qua mà mình vẫn còn sống được.
Nếu không phải lúc Vong Âm cho vào khó khăn khiến y đau đến không
chịu nổi thì Thẫm Ngụy cũng không yêu cầu sử dụng loại cao dược kia. Lần đầu Nhã Thanh bào chế cao dược cho Phiên Vân cũng chỉ giúp làm việc ân
ái dễ dàng hơn, lần sau y còn cho thêm cả một xuân dược với liều lượng
khá ít. Cứ tưởng đã mang tặng cho Duật Ngôn Phong, đương nhiên là để
dùng cho Phiên Vân, không ngờ người sử dụng đầu tiên lại không ai khác
chính là y.
Cũng tại cái thứ đó mà tối qua Nhã Thanh muốn ngất giữa chừng cũng
không ngất được, hai tên kia đúng là loại tinh lực dư thừa còn có khả
năng ở trên giường muốn so đo hơn thua với nhau, cuối cùng người phải
gánh hậu quả cũng là y.
Rất may bọn họ còn biết quan tâm đến cơ thể Nhã Thanh vốn mỏng manh
gầy yếu, thế nên mỗi người chỉ làm qua một lần cho dù không thỏa mãn
cũng sẽ biết điểm dừng lại. Nhã Thanh sau đó lập tức ngất đi, việc tẩy
rửa thân thể còn lại tất cả đều do Vong Âm và Thẫm Ngụy lo liệu.
” Ngươi tỉnh rồi?”
Nhã Thanh nghe tiếng mới đưa mắt nhìn Thẫm Ngụy vừa đi vào phòng, y
bởi vì chuyện tối qua mà khi nhìn thấy hắn liền có chút khó xử nên lập
tức xoay đầu đi không nói gì.
Thẫm Ngụy trầm mặt, hắn đi lại bên giường nhìn Nhã Thanh một chút xong lại ngồi xuống.
Thẫm Ngụy đưa tay lấy khăn ướt trong chậu nước được đặt sẵn phía cạnh giường, hắn dịu dàng dùng khăn lau nhẹ trên trán rồi xuống cổ Nhã
Thanh. Mắt nhìn thấy những dấu ấn của mình và Vong Âm lưu lại trên màu
da trắng có chút nhợt nhạt của y, Thẫm Ngụy trong lòng lại cảm thấy rất
dễ chịu: ” Cơ thể của ngươi, không quá khó chịu chứ?”
” Ngươi tự mình nói xem?”
Thẫm Ngụy mỉm cười, hắn đưa tay nắm lấy cằm Nhã Thanh lại khiến y
xoay đầu đối diện với mình rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Nhã Thanh. Hắn nói: ” Là lỗi của Vong Âm, hắn rõ ràng không có chút kinh nghiệm nào
lại nóng vội như vậy mới khiến ngươi chịu đau.”
” Hừ.” Nhã Thanh khẽ một tiếng trong cổ họng, y khó chịu nói: ” Vong
Âm không có kinh nghiệm, trái lại ta không ngờ ngươi kinh nghiệm lại rất nhiều đi.”
Nhã Thanh qua vài lần cũng sẽ nhận ra Thẫm Ngụy chính là có sở thích
muốn nhìn thấy y bị hắn làm cho ngượng ngùng, chính vì vậy y càng không
thể để hắn đắc ý mà đáp trả.
” Ta lần đầu tiên ôm ngươi đã nghĩ cơ thể ngươi quá mỏng manh cũng
yếu ớt, chính vì vậy để tránh làm ngươi bị thương nên từ lâu đã tìm hiểu không ít.” Thẫm Ngụy vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.
” Ngươi từ đầu đã có loại suy nghĩ này?”
” Chỉ là để phòng khi cần thiết cũng không quá mức lúng túng, giữa
chừng rồi cũng không biết nên làm gì tiếp theo.” Hắn tự nhiên nói: ”
Sách kia ngươi xem thế nhưng ta cũng xem qua còn nhiều hơn vài loại
khác, thế nhưng vẫn không thật bằng có thể ôm người thật trong lòng.”
” Ngươi…” Nhã Thanh bắt đầu không giữ được dáng vẻ bình tĩnh của
bản thân, nhận ra bàn tay không an phận của tên kia rõ ràng còn muốn
chui vào trong y phục của mình. Nhã Thanh lớn tiếng mắng: ” Thẫm Ngụy
ngươi vô sỉ.”
” Nhã Thanh, xảy ra chuyện gì?” Vong Âm định sẽ đến xem Nhã Thanh đã
tỉnh chưa, không ngờ chỉ vừa đến cửa đã nghe tiếng y quát lớn. Hắn vội
chạy vào phòng đã nhìn thấy tình cảnh trên giường mà nóng giận: ” Thẫm
Ngụy, ngươi không phải đã nói cơ thể Nhã Thanh không tốt, ít nhất vẫn
cần ba đến bốn ngày mới có thể làm lại việc đó hay sao?”
” Ta cũng chưa có làm gì.” Thẫm Ngụy lúc này mới lấy ra tay mình đang vùi trong lớp y phục của Nhã Thanh, tay vẫn còn cầm chiếc khăn ướt kia
hắn lại nói: ” Ta chỉ là giúp y lau người mà thôi.”
” Lau người cứ để ta làm là được rồi.” Vong Âm bước nhanh lại tranh
lấy cái khăn trên tay Thẫm Ngụy, hắn nhăn mày: ” Lúc tắm cho y ngươi còn có thể viện cớ ta không biết tẩy rửa thân thể cách nào cho đúng, không
tốt có thể khiến y bị bệnh. Bây giờ chỉ là lau người, ta cũng không biết cách làm hay sao?”
” Được rồi.” Thẫm Ngụy đứng lên nhường lại vị trí mình đang ngồi bên giường cho Vong Âm.
Vong Âm những tưởng lần này đã có thể khiến Thẫm Ngụy chịu lùi bước,
không ngờ hắn vừa lại gần đã bị nguyên cái gối đập vào mặt mình. Nhã
Thanh định sẽ ném Thẫm Ngụy không ngờ lại để Vong Âm ăn đủ, y thế nhưng
cũng không xem là mình ném nhầm người mà lớn tiếng: ” Các ngươi đêm qua
hành ta chưa biết đủ sao, còn dám tính toán bao lâu có thể làm lại?”
” Ta… cái này đều là Thẫm Ngụy nói.” Vong Âm một mình chịu tội,
quay đầu đã chẳng còn thấy Thẫm Ngụy đâu: ” Tên khốn này, còn dám để ta
lãnh hậu quả?”
” Ngươi ra ngoài cho ta.” Nhã Thanh tức giận: ” Từ bây giờ cấm các
ngươi lại gần ta, cấm đụng vào người ta khi không được cho phép, nếu
không lần sau ta liền thượng các ngươi.”
– ——————————————————————————–
Từ lúc Nhã Thanh cùng Vong Âm và Thẫm Ngụy rời khỏi hoàng thành, trên đường đi xảy ra không ít chuyện lại có khả năng tạo cơ hội để ba người
hiểu rõ tình cảm của mình và chấp nhận nó, đến lúc họ trở về cũng đã qua hết nửa năm.
Nửa năm này hoàng thành Thiên Lang quốc cũng có rất nhiều thay đổi,
chế độ khoa cử vừa có kết quả bản danh văn sĩ lần đầu tiên đổi mới sau
khi Duệ Minh đế đăng cơ. Triều đình lúc này vừa được phong tước bổ xung
thêm các chức vị quan văn trẻ tuổi mới, quốc gia thịnh vượng, nhân dân
ấm no, đâu đâu cũng đều là tiếng cười đùa ca tụng Duệ Minh đế.
Hôm nay khi cả ba người Nhã Thanh nhập thành cũng không có ai nhận ra họ, hầu hết quân lính canh giữ cổng hoàng thành đều là người mới. Thêm
nữa trên đường đi vô cùng náo nhiệt, nghe việc bàn tán việc hôn lễ của
Di An vương cùng với Giang đại tiểu thư phủ đại học sĩ.
Ba người Nhã Thanh, Vong Âm và Thẫm Ngụy đúng lúc gặp phải đoàn rước
kiệu hoa trên đường. Bọn họ không muốn vì sự xuất hiện của mình mà làm
ảnh hưởng đến hôn lễ vì vậy mới lẫn trong số đông người dân vây xem hai
bên đường, Nhã Thanh nhìn Di An vương Duật Lang Vi cưỡi ngựa dẫn đầu đi
trước kiệu hoa, y lên tiếng: ” Thật không nghĩ chúng ta trở về đúng lúc
như vậy, lại có thể nhìn thấy Di AN vương rước dâu.”
” Di An vương đã có vương phi, ta không nghĩ lần này chỉ rước về một
thiếp thất lại cũng có thể làm lễ rước dâu lớn như vậy.” Vong Âm nói.
Bên cạnh lại có một vị bằng hữu trẻ tuổi nghe bọn họ nói chuyện, hắn
đương nhiên không biết thân phận của mấy người Nhã Thanh mà đắc ý ra vẻ
hiểu biết nói: ” Đương nhiên phải làm lớn rồi, đây là hôn sự do đích
thân hoàng thượng ban hôn, tân nương lại còn là thiên kim của Giang đại
học sĩ, cho dù không phải danh phận chính thê cũng chắc chắn không có ai dám khinh thường.”
” Vậy sao?”
Nhã Thanh chỉ là tùy miệng nói cho qua, thế nhưng vị bằng hữu kia lại cứ tưởng mình giúp được người ta mà tiếp tục giải thích: ” Các ngươi
không biết đâu, khoa thi thư năm nay có thể tìm ra không ít nhân tài để
hoàng thượng phong chức vị trợ giúp triều đình, tất cả đều là nhờ vào
Giang đại tiểu thư thông minh tài trí…”
” Đi thôi.” Nhã Thanh nhỏ giọng nói với Vong Âm và Thẫm Ngụy, họ cứ
như vậy chen lấn trong dòng người mà đi ngược lại hướng của đoàn rước
dâu về phía y quán.
” Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Thẫm Ngụy lên tiếng hỏi.
Nhã Thanh không làm lạ câu hỏi của hắn, y vừa bước đi vừa nói: ” Mấy
năm trước kia khi Phiên Vân được gả đến cho hoàng thượng, cũng là một
vương gia rước tiểu thiếp qua cửa, thế nhưng y không được giống như
Giang đại tiểu thư kia có thể được nhiều người ngưỡng mộ cùng chúc phúc
như vậy.”
” Hai việc này không hề giống nhau.” Vong Âm nói: ” Tuy lúc hoàng
thượng rước hoàng hậu về vương phủ không có người cần biết đến, cũng
không có kiệu lớn nâng vào cửa. Thế nhưng sau này lại là quốc hôn giữa
đế hậu, Thiên Lang quốc không ai không biết, không ai không ngưỡng mộ.”
” Ngươi nói cũng phải.” Nhã Thanh mới đầu còn cảm thấy bất công cho
biểu đệ của mình, thế nhưng Vong Âm nói không sai, hiện tại có ai không
biết Phiên Vân là hoàng hậu của Thiên Lang quốc? Duật Ngôn Phong đã
khiến cho cả thiên hạ biết người duy nhất có thể ở bên cạnh hắn chính là nam hoàng hậu Đàn Phiên Vân, biểu đệ của y thật sự đã đúng khi từ bỏ
ước muốn của mình để lựa chọn ở lại bên cạnh hoàng đế, cùng hắn đối diện với thiên hạ này.
” Nhã Thanh.”
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi tên mình, Nhã Thanh xoay đầu nhìn lại
Vong Âm và Thẫm Ngụy. Y định nói mình chỉ là vừa suy nghĩ đến Phiên Vân
mới thất thần một lúc, thế nhưng cả hai người họ lại không để tâm đến y
mà bắt đầu chìm trong tính toán của bản thân.
” Ngươi nghĩ nếu Nhã Thanh bận hỷ phục thì sẽ trông như thế nào?”
Vong Âm nghe Thẫm Ngụy nói thì thật sự nghiêm túc suy nghĩ, Nhã Thanh lúc nào cũng bận trên người y phục xanh đơn giản không cầu kỳ. Thế
nhưng hắn cảm thấy y rất hợp với màu xanh này, vì vậy nhất thời cũng
không biết nên nói hỷ phục đỏ thật sự sẽ hợp hay không: ” Tuy ta luôn
cảm thấy Nhã Thanh hợp với màu xanh, thế nhưng nếu có thể nhìn thấy y
bận hỷ phục cũng không phải tệ.”
” Vậy cứ quyết định thế đi.”
” Chờ đã.” Vong Âm khó chịu nói: ” Nếu thật sự cũng muốn làm một hôn
lễ lông trọng giống vừa rồi, vậy thì người dẫn đầu rước kiệu hoa sẽ là
ai?”
Thẫm Ngụy lập tức trả lời: ” Đương nhiên là ta.”
” Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó…”
” Cái gì mà rước kiệu hoa, các ngươi xem ta là tiểu cô nương sao?”
Nhã Thanh chợt phì cười, y nhìn hai mảnh bội ngọc cùng mối dây đỏ luôn
được Vong Âm và Thẫm Ngụy mang bên người. Nhã Thanh không nghĩ mình muốn có một hôn lễ giống như vừa rồi, cũng không cần bất cứ ai phải chấp
nhận mối quan hệ giữa ba người họ. Hạnh phúc một đời người chỉ cần chính bản thân mình và đối phương chấp nhận, đơn giản chỉ là yêu mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!