Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu


Chương 47


“ Thẫm Ngụy, con ngựa này của ngươi tên Hắc Bảo sao?” Nhã Thanh đứng bên
cạnh đưa tay vuốt bờm ngựa, vừa rồi lúc cưỡi trên nó đúng là khiến y một phen hoàng hồn, thế nhưng cảm giác khi phóng rất nhanh như vậy lại
không tồi: “ Qủa đúng là một con ngựa tốt, đáng tiếc ta lại không thể tự mình cưỡi nó.”

“ Thật ra…”

“ Thật ra sao cơ?” Thấy Thẫm Ngụy nói chưa hết câu đã ngừng, Nhã Thanh hỏi lại.

Thẫm Ngụy nhìn thân hình nhỏ gầy của Nhã Thanh, hắn thật ra muốn nói
loại ngựa này ở các trang trại cũng sẽ còn một hai con gì đó, chúng cũng đều chưa được thuần hóa, thế nhưng nói ra chỉ sợ phải thấy cảng Nhã
Thanh muốn trèo được lên lưng của mấy con ngựa hoang đó, chỉ mới nghĩ
thôi cũng thấy nguy hiểm. Hắn nhạt giọng nói: “ Không có gì.”

“ Con người của ngươi cũng thật kỳ lạ.” Nhã Thanh thầm nhận xét Thẫm Ngụy này vài tiếng rồi ngước đầu nhìn lên cao.

Treo trên vách đá còn nhìn thấy Vong Âm đang muốn trèo cao hơn chút
nữa, Nhã Thanh lớn tiếng nói: “ Vong Âm, đã thấy Diệp Mộng Chi chưa, nhớ cẩn thận một chút. Nếu không được thì ngươi xuống đi, để ta tự trèo lên hái là được rồi.”

“ Không sao, ta nhìn thấy rồi, sẽ xuống liền đây.” Vong Âm vừa nói đã từ trên cao nhảy xuống, hắn đạp chân lên vách đá mấy lân đã nhẹ nhàng
đáp xuống như không có gì.

Tay ôm một bó cây cỏ xanh um lá với những bông hoa nhỏ vàng li ti,
Vong Âm mang chúng bỏ vào trong giỏ tre của Nhã Thanh, hắn lại hỏi: “ Là mấy cây này đúng chứ, trên đó vẫn còn vài bụi để ta cũng hái xuống.”

“ Không cần đâu.” Nhã Thanh thấy trời lúc này cũng đã sáng hẳn mới
nói: “ Bây giờ hái cũng không kịp nữa, hơn hết Diệp Mộng Chi là loại cỏ
sinh sôi từ thân cây trước, nếu chúng ta mang chúng đều hái hết sẽ không có cơ hội sinh ra lại cây mới.”

Vong Âm nghe rồi thì nhìn mấy bụi cây mà mình vừa mới hái nói: “ Ta
chưa từng nghe nói mấy loại cỏ này có thể dùng làm thuốc, còn có quá
trinh sinh trưởng của chúng. Nhã Thanh, ngươi biết cũng thật nhiều.”

“ Ta từ nhỏ đã thích phân biệt các loại thuốc, không hiểu vì sao chỉ
cần biết qua một lần liền ghi nhớ trong đầu. Mẫu thân cũng không chịu ở
yên một chỗ dẫn ta đi khắp nơi, tự nhiên thời gian lâu dần những thứ này học hỏi cũng sẽ biết.”

“ Ra là vậy, y thuật của ngươi đều là do mẫu thân mình dạy ra sao?”

“ Cũng không phải.” Nhã Thanh nhớ lại mấy lần mẫu thân của y tự ý trị bệnh cho mọi người, thật đúng là ác mộng: “ Một phần là vậy, nhưng đa
số đều là nhờ vào sách y lưu truyền qua nhiều thế hệ của nhà ta, ban đầu chỉ có thể áp dụng trên người mấy con thú nhỏ bị thương, dần dần ta
nhận ra mình rất yêu thích việc có thể trị bệnh cho mọi người. Thế nên
ta mới hành y đi khắp nơi, tình huống nào cũng có thể gặp phải, từ đó
cũng tìm hiểu thêm các phương thức khác nhau.”

Đứng một bên im lặng để hai người bọn họ nói chuyện hồi lâu, sợ rằng
chỉ một lúc nữa mặt trời lên cao thì cũng nóng bức hơn nhiều. Thẫm Ngụy
đột nhiên lên tiếng chen vào: “ Thuốc cũng hái xong rồi, ta đến mấy
trang trại quan sát một chút. Vong Âm, ngươi đưa Nhã Thanh trở về đi.”

Nhã Thanh xua tay nói: “ Không cần, các ngươi giúp ta đến đây được
rồi, không phải hai người đều có chuyện cần làm sao, ta tự mình đi trở
về.”

“ Ngươi tự mình đi chỉ sợ đến trưa cũng chưa vào được thành, một lát
trời sẽ rất nóng, vẫn là để ta đưa ngươi về đi.” Vong Âm lên ngựa lại
đưa tay về phía Nhã Thanh: “ Ta giúp ngươi.”

Nhã Thanh nhìn con Mã Yết của Vong Âm, bản thân không muốn cứ phải
nhờ vào bọn họ, thế nhưng cảm giác được cưỡi một con ngựa có thể chạy
nhanh như vậy đúng là không từ chối được. Y nhẹ mỉm cười rồi nắm lấy tay Vong Âm để hắn kéo mình lên ngựa: “ Đa tạ.”

Nhã Thanh ngồi trước Vong Âm, tay ôm giỏ tre trong ngực còn thích thú vuốt bờm ngựa của Mã Yết. Vong Âm nhìn y như vậy lại thấy Nhã Thanh có
thêm vài tính cách trẻ con, không đến nổi lúc nào cũng tỏ ra mọi vật vô
vị khó gần.

– ——————————————————————————-

“ Vương gia, mùi vị thế nào?”

“ Do ngươi nấu, đương nhiên ta sẽ thấy ngon.”

“ Ta biết rồi người cũng chỉ nói mấy lời như vậy.” Phiên Vân gắp thêm vài miếng thức ăn bỏ vào chén của Ngôn Phong, y suy nghĩ lại thấy không đúng: “ Cứ tưởng Nhã Thanh sẽ đến sớm, hôm nay không cần phải xem bệnh
cho người sao?”

“ Y cùng với Vong Âm và Thẫm Ngụy ra ngoài thành rồi.”

“ Ra ngoài thành?” Phiên Vân ngạc nhiên: “ Lại đi cùng với hai người
bọn họ… chắc là lại liên quan đến mấy cây cỏ thuốc mà chúng ta thấy
ngoài kia hôm qua rồi.”

Thấy Ngôn Phong cũng không nói gì như là hắn đang khó chịu, dù sao
Vong Âm và Thẫm Ngụy cũng là hai chủ tướng trong doanh, lại cứ bị ca ca
của y kéo đi khắp nơi như gia nhân của mình vậy. Phiên Vân nhìn Ngôn
Phong nói: “ Bọn họ như vậy không sao chứ?”

” Không sao.” Ngôn Phong mặt bình tĩnh trả lời: ” Nhã Thanh là ân nhân của ta, để y sai bảo bọn họ cũng không có gì.”

Phiên Vân gật gật đầu xong lại hỏi: ” Vương gia bây giờ vẫn còn ở đây, hôm nay người không có việc gì cần làm sao?”

“ Hôm nay thì không có.”

“ Vậy thì tốt quá.” Phiên Vân mỉm cười: “ Ta hôm qua đã rất hứng thú
muốn đi xem xung quanh một chút, vương gia một lúc đi cùng được không?”

“ Được.” Ngôn Phong lại nói: “ Thay y phục của ngươi trước, đều bẩn cả rồi.”

Nhìn lại trên người mình lúc sáng loay hoay trong bếp dính không ít bẩn, y mỉm cười: “ Ta đi thay ngay, vương gia chờ một lát.”

Phiên Vân vội chạy đi thì Ngôn Phong cũng bỏ đũa xuống, hắn trầm giọng gọi: “ Thúy Ngân.”

“ Vâng thưa vương gia.” Thụy Ngân bên ngoài nghe gọi liền đi vào phòng.

“ Mang tất cả dọn xuống đi.” Hắn nói tiếp: “ Nói Ngọc Trúc chuyện
tiếp theo đều giao cho y tự mình quyết định là được, khi nào Sát Âm và
Bất Triết trở về lập tức báo lại cho ta.”

” Vâng ạ.”

Bên ngoài trên đường đi lúc này cũng không quá đông người như hôm qua khi họ vào thành, Phiên Vân cùng với Ngôn Phong đi trên đường cũng thu
hút hầu như bất cứ ai vô tình nhìn về phía họ, nhất là mấy vị cô nương
sắc mặt cũng tỏ ra thẹn thùng vậy mà ngắm ngươi ta lại không chịu chớp
mắt.

Phiên Vân nhìn lại Ngôn Phong đi bên cạnh mình, tuy biết hắn là vương gia, người đứng đầu nam địa nên ra ngoài bị mọi người chú ý là lẽ
thường, thế nhưng cái dáng vẻ tuấn tú thu hút vô hạn này là sao chứ?

“ Phiên nhi, sao vậy?”

Phiên Vân xoay đầu không nhìn đến Ngôn Phong nữa, y nói: “ Vương gia
cũng thật có phúc, chỉ là đi trên đường cũng có thể hớp hồn cô nương nhà người ta.”

“ Bản vương trước kia đều như vậy, ngươi hiện tại mới nhận ra sao?”

“ Vương gia cũng thật biết đùa.” Phiên Vân khó chịu nói: “ Lúc ta mới gặp người cũng không biết có chuyện như vậy đấy.”

“ Phiên nhi, ngươi khó chịu sao?”

“ Không có.” Thừa biết hắn thế nào cũng lợi dụng sơ hở để trêu mình,
Phiên Vân lớn tiếng rồi đi qua một ngõ nhỏ trên đường: “ Chúng ta qua
bên kia, ta muốn xem bọn họ đang làm cái gì.”

“ Phiên nhi.” Ngôn Phong lạnh giọng, hắn liếc nhìn những kẻ bên đường đến dọa người rồi mới nhẹ bước theo sau Phiên Vân: “ Ngươi còn không
nhận ra mình mới là người gây chú ý nhất hay sao?”

Phiên Vân thấy mọi người tụ tập lại với nhau khá ồn ào, bọn họ đa
phần là phụ nữ và trẻ con đang treo những chiếc lồng đèn bắt ngang qua
con đường nhỏ. Phiên Vân làm lạ cũng muốn lên tiếng hỏi: “ Mọi người
đang làm gì vậy?”

“ Ngươi không biết gì sao?”

“ Đương nhiên là ăn mừng rồi.”

Có mấy tiếng người xung quanh lao xao trả lời, thế nhưng bọn họ vẫn
chẳng thèm quan tâm người hỏi là ai, mỗi người vẫn cứ chăm chú làm việt
của mình.

Phía hai bên đường có có mất cái sạp gỗ dài, hình như mấy vị cô nương bên đó đang vẽ lên giấy, sau đó mới được làm thành lồng đèn để treo
lên.

Phiên Vân hứng thú đi lại xem, nhìn bọn họ người thì vẽ hoa, người
lại vẽ thú. Tránh không được tò mò y lại lên tiếng hỏi: “ Ăn mừng là
sao, mọi người có chuyện gì vui à?”

“ Ngươi không biết vương gia đã trở về rồi sao, đây dương nhiên là
chuyện vui. Chúng ta quyết định tổ chức ăn mừng tối nay, Ngọc Trúc đại
nhân cũng đã đồng ý rồi.”

“ Phải, mấy người bên Thạo Lâm tướng quân còn tự mình dẫn người đi
săn nữa. Thật là háo hức quá đi, không biết có thể gặp được vương gia
không nhĩ?”

Mấy cô gái vừa nghe đến chủ đề này thì lại bắt đầu xôn xao lên: “ Nếu gặp được thì tốt rồi, ta nghe nói vương gia còn trẻ.”

“ Hôm qua ta đã nhìn thấy rồi, tuy chỉ nhìn ở xa nhưng cũng thấy vương gia rất uy phong và anh tuấn nha.”

“ Được yêu thích như vậy?” Phiên Vân thì thầm trong miệng, y lại nhìn phía sau Ngôn Phong cũng đang đi lại bên này, y nghĩ nghĩ lại thấy chỉ
sợ hắn để bọn họ phát hiện thì lại gặp phiên phức lớn. Phiên Vân vội
quay trở lại túm lấy cổ tay Ngôn Phong: “ Chúng ta đi nơi khác.”

Không hiểu sao từ lúc đến Thừa Viên Chức, Phiên Vân luôn cảm thấy
Ngôn Phong xung quanh có quá nhiều người để ý đến hắn đi, so với trước
kia thì cũng không cần phải như vậy, cùng lắm chỉ có một vương phi muốn
gây khó dễ mình.

Ngôn Phong thấy y như vậy liền không tránh khỏi trong lòng cảm thấy
ngứa ngáy, hắn nhìn một chút xung quanh liền kéo lại Phiên Vân. Áp người vào một góc tường hắn liền không kiềm chế mà hôn trên môi y: “ Ngươi
còn dám nói là không ghen sao?”

Bị Ngôn Phong chặn miệng không thể nói, Phiên Vân lần náy lại chẳng
có chút nào phản kháng, như vậy tay cũng vòng qua người hắn hôn đáp trả. Thế nhưng một lúc khi Ngôn Phong còn muốn tiến thêm chút nữa thì lại bị Phiên Vân cắn xuống một cái.

Ngôn Phong tách khỏi môi y nhưng tay vẫn không chịu buông người ra,
Phiên Vân mặt đỏ hồng. Y nhìn hắn nói: “ Thấy ta vì người như vậy, vương gia rất vui chứ gì?”

“ Ngươi thật là…” Liếm qua vết cắn trên môi mình, Ngôn Phong khẽ nhếch môi cười rồi lại một lần giữ lấy Phiên Vân mà hôn xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN