Gả Cho Nhiếp Chính Vương
Chương 20: Xuất Thành
Hạ Uyên mấy ngày nay bận sứt đầu mẻ trán, vất vả lắm mới có thời gian nghỉ một chút, lại nhìn đến đủ loại quan lại triều đình giờ khắc mấu chốt này vẫn cố sống cố chết đi tranh quyền đoạt lợi, giận đến mức hận không thể buông xuôi tất cả, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình và Tiết Vân Chu sau này lại thở dài, tự ép mình phải nhẫn nại.
Hạ Uyên hiện đang ngồi trong thư phòng, mặt mày bình tĩnh lật xem sổ sách quan viên bên dưới trình lên, tâm trạng cực kì tệ, nghe được tiếng gõ cửa liền nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Tiết Vân Chu trong lòng lộp bộp vài tiếng, tuy rằng biết Nhị ca hiện giờ thích mình, nhưng thói quen đời trước vẫn còn đó, vừa nghe giọng điệu kiểu “Đừng đến làm phiền ta” của Hạ Uyên liền không hiểu sao căng thẳng hẳn lên.
Hạ Uyên thấy cánh cửa vẫn im lìm không nhúc nhích, mày nhíu càng sâu: “Bảo ngươi vào đấy.”
Tiết Vân Chu giật mình, vội đẩy cửa bước vào: “Khụ…!Ừm…!Ta…”
Hạ Uyên nghe được giọng nói quen thuộc tim đập loạn nhịp, u ám trên mặt cũng tản đi hết, giương mắt nhìn y: “Ngươi về rồi sao?”
Tiết Vân Chu nghe ra âm thanh ôn hòa, cả người buông lỏng, cảm giác cả người như đi trên mây, ánh mắt lần nữa chạm phải hắn, ngực cũng nóng đến mức luống cuống, lắp bắp trả lời: “Về…!Về rồi.”
Hạ Uyên nghi hoặc nhìn y, ánh mắt Tiết Vân Chu chỉ hận không thể dán chặt trên người hắn, rồi lại chỉ vào cái ghế: “Ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ánh mắt Tiết Vân Chu càng sáng hơn, vẻ mặt lấy lòng cọ cọ hắn, ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Uyên: “Ngươi muốn nói gì?”
Hạ Uyên bị bộ dạng của y làm nghẹn lại, một lúc sau tâm tư bay tận phương nào mới trở về: “Cũng không phải việc gì lớn, chỉ muốn nhắc nhở ngươi buổi tối đi ngủ sớm chút.
Mỗi lần ta đến đều thấy ngươi ngủ gục trên bàn, ngủ như vậy dễ cảm lạnh.”
Tiết Vân Chu ăn một ngày ba bữa cơm đều đợi hắn, đợi không được sẽ ăn trước, ban đêm cũng sai người chuẩn bị đồ ăn khuya cho hắn.
Cho nên Hạ Uyên đối với hành vi đêm nào cũng chờ mình ngủ của Tiết Vân Chu chỉ cho rằng y đơn thuần quan tâm anh trai thôi, hoàn toàn không nghĩ tới phương diện kia.
Tiết Vân Chu cụp mắt gật đầu: “Dạ.”
Hóa ra không phải thổ lộ à…!
Tuy rằng có chút mất mát, dù sao đây cũng là phản ứng hợp lý.
Tiết Vân Chu thu hồi tâm tư, nhớ tới mục đích mình gấp gáp trở về, nói: “Ta vừa từ chỗ mẫu thân trở về, cha ta đúng là không ra gì.”
Hạ Uyên nhìn y, chờ y nói tiếp.
Tiết Vân Chu cúi đầu, nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Năm đó hắn vu oan làm vấy bẩn thanh danh của mẫu thân ta, sau đó âm thầm đoạt của hồi môn của bà.
Còn chuyện hắn hãm hại huynh trưởng nữa, mặc dù muốn tìm toàn bộ chứng cứ cực kì khó, nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể xây dựng thế lực trước.”
Lông mày Hạ Uyên khẽ động: “Xây dựng thế lực?”
Tiết Vân Chu gật đầu.
Hạ Uyên nhìn y: “Ngươi cũng có lúc thông minh đột xuất đó.”
Tiết Vân Chu: “…” Đây là lời khen à?
Hạ Uyên nói tiếp: “Chiếm của hồi môn của thê tử, việc này không chỉ vi phạm luật pháp triều đình mà còn bị dân chúng khinh bỉ, dù ở trong triều cũng sẽ bị đồng liêu* chê cười.
Còn việc của Tiết Quảng kia rất nhanh sẽ có nhân chứng.”
*同僚 (tóngliáo): đồng liêu, bạn cùng làm quan.
Tiết Vân Chu chờ mong nhìn hắn: “Việc xây dựng thế lực kia có được hay không?”
Hạ Uyên gật đầu: “Được.”
“Như vậy thì tốt quá!” Tiết Vân Chu vui vẻ, vô thức bắt chéo chân, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi bận rộn như vậy, việc này để ta làm cho.”
“Cũng được.” Hạ Uyên dời mắt, thấy chân y ngọ nguậy không ngừng, nhịn không được đặt tay lên đầu gối y, gỡ hai chân đang bắt chéo xuống.
Tiết Vân Chu đang hăng hái rung đùi bị gỡ ra, trống ngực cũng đập thình thịch, sau đó khuôn mặt trong nháy mắt hồng lên.
Đời trước cũng bị gỡ chân ra như vậy không biết bao nhiêu lần, chưa từng hiểu sai lần nào.
Lần này vì vừa nghe Dư Khánh kể lại xong, tim bỗng nhiên đập điên cuồng, trong lúc nhất thời hai chân không biết để như nào mới đúng, đành phải giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích.
Hạ Uyên nhìn ánh mắt thẳng tắp của y, trên mặt y cũng không hiểu sao ửng đỏ, nghi hoặc sờ trán y: “Làm sao vậy?”
Tiết Vân Chu tim đập tăng gia tốc, vội vàng lắc đầu: “Không sao…!À…!Việc bên ngoài thế nào rồi? Có thuận lợi không?”
Sắc mặt Hạ Uyên hơi trầm xuống, lắc đầu: “Quân lương không đủ, sĩ khí rất thấp, quan lại trong triều chỉ muốn tự bảo vệ mình.
Muốn thuận lợi đánh quân địch e là không đơn giản, hơn nữa tình hình bây giờ rất loạn, khắp nơi nháo nhào muốn tạo phản, binh lực triều đình xem chừng không đủ.”
Tiết Vân Chu nghe xong răng cũng đau nhức, triều đình thối nát như vậy cũng dồn hết xuống đầu một mình Nhị ca, còn để cho người ta sống nữa không vậy??
“Dứt khoát đừng quản chuyện này nữa, chúng ta quay về đất phong làm thổ hoàng đế đi.” Tiết Vân Chu không cảm thấy chuyện này hay ho tẹo nào.
Dù sao việc này cũng không liên quan đến Nhị ca, thậm chí nói một câu có trách nhiệm hơn thì chuyện này không nên do một mình Nhiếp chính vương gánh vác.
Cục diện hỗn loạn này là do mấy mấy đời hoàng đế để lại, dựa vào cái gì bắt một nhân sĩ xuyên không như Nhị ca giải quyết? Ảnh cũng không phải chúa cứu thế nhá.
“Cái này ta cũng từng nghĩ tới, chỉ sợ tới đó rồi cũng không sống yên ổn được.
Với cả bây giờ cũng sắp không còn thái bình thịnh thế nữa, tới đất phong cũng không thể an phận ở đó, sớm muộn gì cũng phải giải quyết những phiền toái này.”
Tiết Vân Chu nghĩ đến Hoàng đế và Tiết Trùng, không thể không đồng ý với suy nghĩ này của hắn, chỉ cảm thấy ấm ức muốn chết: “Được rồi, vậy trước tiên cứ đợi lại kinh thành đã.”
Hạ Uyên nhìn y đang không vui, liền kéo y đến bên cạnh: “Cùng ta đi ăn cơm nào.”
“Hả?” Tiết Vân Chu kinh ngạc: “Hôm nay sao lại có thời gian…”
“Đã cố hết sức rồi, nếu không đánh thắng thì chúng ta phải đi Thanh Châu một chuyến.”
Tiết Vân Chu “Ò” một tiếng, lực chú ý nhanh chóng chuyển đến bàn tay đang bị nắm, nhịn không được len lén liếc mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Uyên, muốn xoay cổ tay cầm ngược lại tay Hạ Uyên, cuối cùng vẫn không có can đảm, gấp đến mức gãi đầu gãi tai.
Cơm trưa vẫn ăn ở viện của Tiết Vân Chu, lần này Hạ Uyên không định trở lại thư phòng, hai người đều ăn chậm rãi.
Tiết Vân Chu nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn sườn mặt Hạ Uyên, mấy lần định nói rồi lại thôi.
Hạ Uyên tất nhiên chú ý đến khác thường của y, nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn nói gì? Chút nữa muốn làm gì à?”
“Ah…!Phải, ta định đi thôn trang xem thử thu hoạch thế nào rồi, nếu quân lương thật sự thiếu đến vậy, ta sẽ lấy danh nghĩa Vương phủ quyên góp lương thực, đến lúc đó xem mấy đại thần trong triều còn dám ở giữa ăn no bỏ túi riêng không.” Đây cũng không phải lời nói dối, y vốn định tỏ tình xong sẽ nói, ai ngờ đang căng thẳng nên nói toạc ra luôn, nói xong còn tự khinh bỉ chính mình.
Hạ Uyên nói: ” Ta đi cùng ngươi.”
Tiết Vân Chu gật đầu, nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.
Hai người ăn xong liền ngồi xe ngựa ra khỏi thành, lo lắng lần trước rời thành gặp chuyện, lần này dùng một chiếc xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn, quần áo trên người cũng cố hết sức mặc giống thương nhân bình thường, chỉ dẫn theo ba hộ vệ đi theo.
Tiết Vân Chu lúc này vô cùng chủ động ngồi xuống cạnh Hạ Uyên, theo xóc nảy lúc có lúc không của xe ngựa mà thỉnh thoảng lại đụng phải vai Hạ Uyên.
Đây đúng là tình huống thích hợp nhất để thổ lộ chứ còn gì nữa.
Tiết Vân Chu kích động đến độ hai mắt sáng lên, không nhịn được trộm liếc sang Hạ Uyên, ánh mắt dừng ở đường cong cần cổ cùng với yết hầu nhô ra của hắn, trong lòng chột dạ: thân thể này không phải của Nhị ca, nhưng mình đột nhiên thấy gợi cảm quá, làm sao bây giờ!
Hạ Uyên đang vén rèm nhìn bên ngoài, không chú ý đến sắc mặt của y.
Tiết Vân Chu liền yên tâm, mạnh dạn nhìn thêm vài lần nữa, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục ổn định cảm xúc, hít sâu một hơi, vừa hé miệng định nói thì thấy Hạ Uyên buông rèm quay người lại.
“Đổi ngày khác đi.”
“…”
Tiết Vân Chu sững sờ trừng mắt nhìn Hạ Uyên, trên mặt giả vờ không biết, trong lòng đã rơi lệ.
Hạ Uyên hơi nghi ngờ: “Sao vậy?”
Tiết Vân Chu vẻ mặt méo xẹo, lắc đầu.
Hạ Uyên cảm thấy hôm nay y là lạ, vừa định nói đã nghe hộ vệ ở bên ngoài thấp giọng nói: “Vương gia, phía trước có một đội xe la (con la á), dùng vải mưa che kín mít, trông rất đáng nghi.”
Sắc mặt Hạ Uyên ngưng trọng: “Cách chúng ta xa không? Có thấy chúng ta không?”
“Hẳn là chưa thấy, thời gian khoảng một chén trà ữa sẽ đụng phải.”
Tiết Vân Chu có chút kinh ngạc: “Gần đây đa số là đồng ruộng, không thể nào là thương đội được.”
Hạ Uyên gật đầu, nghĩ một lát rồi phân phó hộ vệ: “Tìm chỗ tránh trước.”
“Vâng.”
Hộ vệ nhanh chóng nhìn địa thế xung quanh, đánh xe ngựa đi tới trong bụi cỏ um tùm ở tận sâu ven đường, lại cẩn thận quan sát, mời Tiết Vân Chu và Hạ Uyên xuống xe ngựa núp ở bên kia đường.
Bên kia là một mảnh ruộng vừa mới thu hoạch, xung quanh là một đống cỏ khô cao vây lấy, giấu người ở giữa chắc chắn không bị phát hiện.
Sau khi Hạ Uyên và Tiết Vân Chu núp ở giữa đống cỏ khô, hộ vệ cũng tìm chỗ ngồi xổm xuống nấp, không lâu sau quả nhiên nghe thấy âm thanh nặng nề của bánh xe ngày càng gần, hơn nữa nghe thì có vẻ không chỉ có một chiếc.
Hạ Uyên ra hiệu cho hai gã hộ vệ, lệnh bọn họ bám theo sau.
Hai người kia gật đầu, đợi đoàn xe kia đi qua mới lặng lẽ đi theo.
Tiết Vân Chu chậm rãi dứng dậy, đang muốn ngó đầu ra ngoài nhìn đã bị hạ Uyên túm lại.
“Từ từ đã.” Hạ Uyên ấn bả vai y xuống, giọng nói trầm thấp tới nỗi dường như dán vào lỗ tai truyền đến.
Tiết Vân Chu nửa người đã tê rần, không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chờ đoàn xe đi xa thật xa, đến lúc không nghe được âm thanh gì nữa Hạ Uyên mới ném qua một ánh mắt cho gã hộ vệ còn lại, ý bảo chạy xe ngựa lại đây, sau đó mới qua đầu nhìn Tiết Vân Chu: “Chắc là không sao nữa rồi.”
Tiết Vân Chu ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiết Vân Chu nhìn gương mặt cũng không tính là quen thuộc này lại sâu sắc cảm nhận được rằng, ngoại trừ cơ thể không phải, từ ánh mắt, biểu cảm đến giọng điệu đều là của Nhị ca.
Hai người dựa vào nhau gần quá, trong trí nhớ của Tiết Vân Chu từ trước đến giờ chưa từng gần Nhị ca như vậy.
Y ngơ ngẩn nhìn mặt Hạ Uyên, nghe tiếng hít thở trầm ổn của hắn, trước mắt một mảnh mờ ảo, tim đập hoàn toàn không thể khống chế.
Hạ Uyên nhìn thấy hô hấp Tiết Vân Chu có chút hỗn loạn, trông như đang căng thẳng, không khỏi nghi hoặc, vừa muốn mở miệng hỏi đã thấy một giọt mưa rơi ngang chóp mũi y, liề đưa tay lau đi.
Xúc cảm đầu ngón tay giống như dòng điện chạy xẹt qua, đầu Tiết Vân Chu “Uỳnh” một tiếng, chưa kịp suy nghĩ gì đã sáp tới hôn một cái trên môi hắn..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!