Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 25: Tạo Thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Gả Cho Nhiếp Chính Vương


Chương 25: Tạo Thế


Tiết Vân Chu từng phút từng giây đều chú ý động tĩnh bên này, sau khi Thạch thái y rời đi liền lập tức tới đây, vừa mới gặp được Hạ Uyên thì nghe bên ngoài nói có người cầu kiến.

Hạ Uyên tất nhiên không ngại y ở đây, trực tiếp gọi người vào, vừa thấy là một trong những hộ vệ đêm qua phái đi điều tra sơn cốc sắc mặt liền ngưng trọng, nghiêm mặt nhìn người đến.

Người nọ một thân phong trần mệt mỏi, vạt áo dính bụi đất cùng cỏ cây còn chưa kịp phủi, trước tiên hành lễ với Tiết Vân Chu, sau đó mới ôm quyền nói với Hạ Uyên: “Khởi bẩm Vương gia, trong sơn cốc chỉ có vài người.

Mấy người canh giữ thóc trên xe cả đêm kia chia làm hai nhóm, một nhóm ở lại đó, một nhóm sau hừng đông lại vận chuyển thóc ra ngoài.

Sơn cốc trông có vẻ có rất ít dấu chân người, bên trong dựng vài căn nhà gỗ, trong nhà có một vài dụng cụ đơn giản, thậm chí còn có dấu vết từng đốt lửa.

Tất cả đều chứng minh rằng bên trong từng có người ở lại, chỉ là trước mắt không phát hiện ra tung tích những người đó.

Thuộc hạ đã cho người canh giữ ở đó, cũng phái người theo dõi nhóm người rời khỏi rồi.”
Hạ Uyên trầm mặc một lát, nói: “Có thể nhìn ra được bên trong sơn cốc là loại người nào, đã rời đi bao lâu không?”
“Trong phòng có chút quần áo bỏ lại trông cũ nát, có vài cái cuốc, có vẻ là của dân chúng bình thường, thậm chí có thể là của lưu dân chạy nạn.

Bọn họ mới đi không lâu, đống củi vẫn còn hơi ấm.”
Hạ Uyên lắc đầu: “Có thể rời đi trong khoảng thời gian ngắn như vậy sợ là không phải dân chúng bình thường, càng không thể là lưu dân, huống chi bọn họ còn chở nhiều xe thóc như vậy.”
Người nọ nghĩ rồi nói: “Thuộc hạ sẽ theo dõi sát sao.”

Hạ Uyên gật đầu: “Có tin gì lập tức báo lại cho ta.”
Người nọ đi rồi, Tiết Vân Chu nhìn về phía Hạ Uyên, sắc mặt khẩn trương: “Vừa rồi có phải thái y ở đây không?”
Hạ Uyên đứng dậy, đi đến trước mặt y, cầm lấy tay đang đặt trên thành ghế của y, hôn lên môi Tiết Vân Chu: “Ừm.”
Ấm áp trên tay lan tới khắp cơ thể, Tiết Vân Chu ngẩng đầu cười với hắn, không ngờ Nhị ca luôn mặt lạnh nói đến yêu đương lại tỉ mỉ như vậy, làm người ta thỏa mãn.

Y nhịn không được hôn một cái lên môi Hạ Uyên.

Hạ Uyên thấy y vừa rồi căng thẳng, không cần hỏi liền chủ động giải thích: “Em yên tâm, ta không sao, chỉ là trước kia từng trúng độc.”
Tiết Vân Chu nhìn sắc mặt thản nhiên của hắn đáy lòng cũng an tâm, chỉ là vẫn có chút lo lắng: “Vậy hiên tại thì sao? Hiện tại huynh thế nào rồi? Ta nghe Hà tổng quản nói huynh cứ ba tháng lại gọi thái y tới một lần.”
“Không sao rồi, sau khi trúng độc cơ thể suy yếu, điều trị rất tốt, hiện cũng đã hồi phục tám chín phần, thái y thỉnh thoảng lại tới tái khám.”
Trước giờ Tiết Vân Chu luôn tin tưởng tuyệt đối lời nói của Hạ Uyên, tất nhiên không nghĩ nhiều, nghe hắn giải thích như vậy cuối cùng cũng thả lỏng.

Khoảng thời gian sau đó Tiết Vân Chu còn bận hơn cả Hạ Uyên, Y mượn Hạ Uyên không ít nhân thủ, một mặt thu hoạch toàn bộ thóc gạo ở thôn trang của mình vận chuyển ra, lấy danh nghĩa của Nhiếp Chính Vương phủ quyên góp; mặt khác lại tận lực tuyên truyền Trung Nghĩa hầu Tiết Trùng xấu xa cỡ nào.

Hạ Uyên nhân cơ hội gây áp lực tại triều đình, làm cho rất nhiều đại thần luôn bo bo giữ mình phải móc ra lương thực, không có thóc lúa thì dùng bạc, không có bạc thì góp quần áo vải vóc, làm quần thần khóc than không ngớt, đành phải quyên góp một chút, cũng coi như là dốc sức vì đại quân ở tiền tuyến.

Vì thế chỉ trong vòng mấy ngày, thanh danh của Tiết Trùng đã thối không ngửi được, thậm chí có người biên thành đồng dao truyền khắp đầu đường cuối ngõ; ngược lại trước đây Nhiếp chính vương vừa nghe đã làm người ta khiếp sợ hiện tại lại giành được thiện cảm của không ít dân chúng.

Điều này không thể không kể đến công sức đi tuyên truyền của vợ chồng thím giết heo và tú tài.

Nhiếp chính vương phủ cũng lâu rồi không nghe tin có người chết càng làm bọn họ tin tưởng.

Rất nhanh tin tức bên ngoài đã truyền vào giới quyền quý nhà giàu, cơ hồ là cả kinh thành đều biết.

Tiết Trùng cũng nghe được tiếng gió, tức giận thiếu chút nữa bất tỉnh, hít từng ngụm khí thở hổn hển, khuôn mặt dữ tợn đập vỡ ấm trà trên bàn, tiếng vỡ vụn chói tai hòa cùng âm thanh tức giận: “Là ai làm?? Là ai làm ra chuyện này? Mau tra rõ cho ta!!”
Tin đồn chợ búa muốn điều tra rõ ngọn nguồn thì nói dễ hơn làm, nhưng mà giống như Hạ Uyên đã sớm đoán được Tiết Trùng muốn đối phó hắn, Tiết Trùng cũng âm thầm phỏng đoán trong lòng việc này hẳn là có liên quan đến Nhiếp chính vương.

Chỉ là lão có chút kinh ngạc, Nhiếp chính vương làm việc luôn rõ ràng dứt khoát, đối với việc hay đối với người làm cho hắn không thoải mái, hoặc là hắn khinh thường không thèm để ý tới, hoặc là trực tiếp cho người kia cái chết thống khoái, sao bây giờ lại nghĩ cách vòng vèo quanh co thế này?
Tiết Trùng đang đi dạo trong vườn, mày nhíu chặt nôn nóng, bỗng nhiên có người sắc mặt kinh hoàng chạy vào: “Hầu gia, không xong rồi!”
Tiết Trùng vẻ mặt khó coi: “Cũng không phải trời sập, hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì!”
Người nọ sốt sắng: “Sơn cốc bị Nhiếp chính vương phát hiện, Cao Tử Minh bị bắt đi rồi!”
“Cái gì?!” Tiết Trùng kinh hãi: “Ngươi lặp lại lần nữa? Ai bị bắt đi?”
“Cao Tử Minh.”
Sắc mặt Tiết Trùng nháy mắt trắng như giấy, run sợ xong mới hoàn hồn, la lên: “Mau, mau đem người nhà của Cao Tử Minh đến đây!”
Người nọ lặng người, đáp một tiếng rồi rời khỏi.

“Đợi đã!”
Tiết Trùng rống một tiếng, người nọ lại vội vàng tiến vào: “Hầu gia còn có gì phân phó?”
Tiết Trùng mắt đỏ ngầu nhìn gã: “Chuyện sơn cốc là thế nào? Tại sao lại bại lộ?”

“Này…!Thuộc hạ không biết sao bọn họ lại phát hiện, có khả năng là do xe thóc lúa.

Cũng may Cao Tử Minh phản ứng kịp, sau khi phát hiện có người mai phục lập tức đốt lửa ở cửa hang, mọi người bên trong đều kịp chạy thoát, nhưng Cao Tử Minh…”
“Phế vật! Ai cũng có thể bị bắt, duy chỉ Cao Tử Minh là không thể!”
Người nọ bị mắng cúi thấp đầu không dám hó hé tí nào.

Lúc Tiết Trùng sốt ruột đi tới đi lui, Tiết Vân Chu lại đang ở thư phòng của Hạ Uyên lầm bầm, cười âm hiểm: “Cao Tử Minh! Hóa ra chính là hắn!”
Hạ Uyên đốt tờ giấy vừa nhận được từ bồ câu đưa thư, trầm giọng nói: “Chờ người được mang về sẽ thẩm vấn một phen, trên đời này không có người nào không cạy được miệng.”
Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Hạ Uyên thấp giọng nói: “Nhỡ hắn tự sát thì sao? Cắn lười nè, uống thuốc độc gì đó nè.

Nghe nói có người giấu thuốc độc ở răng nanh, cũng không biết chuyện này có thật không nữa.”
“Không đâu, hắn cũng không phải sát thủ.” Hạ Uyên vỗ vai y: “Hơn nữa ta đã cho người trông giữ nghiêm ngặt, sẽ không để hắn có cơ hội tự sát.”
“Chỉ sợ hắn là người cứng rắn.”
“Người cứng rắn cũng không sợ, hắn còn người nhà.”
“Vậy tìm được người nhà hắn chưa?”
“Vẫn chưa.”
Tiết Vân Chu cạn lời, giương mắt nhìn hắn: “Vậy huynh còn tự tin như thế?”
“Ta phái người theo dõi Trung Nghĩa Hầu phủ, nếu bên đó có động tĩnh sẽ có người báo lại ngay.”
Tiết Vân Chu nghĩ một lát mới ngộ ra, cười cười với Hạ Uyên: “Hóa ra huynh đã sớm lên kế hoạch hết rồi sao?”
“Phải, mọi việc đều chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu một ngọn gió đông.” Hạ Uyên nhìn ánh mắt mang ý cười của y, không nhịn được nâng tay xoa, đầu ngón tay dọc theo khóe mắt vẽ một hình cung nhỏ, lại đưa tay ôm cả khuôn mặt y, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Tuy rằng thay đổi thân thể, nhưng khuôn mặt này hắn đã nhìn hơn mười năm, từ lúc mới chập chững biết đi ngũ quan chưa nảy nở đến tận khi thành niên mặt mày tinh xảo, hắn từng năm từng năm một nhìn y, sớm đã khắc vào xương tủy.

Hai người mấy ngày nay đều ngủ chung, cử chỉ thân thiết cũng làm qua không ít, Tiết Vân Chu đã không còn hồi hộp như trước, hiện giờ mặt bị xoa xoa niết niết cũng chỉ cười ngây ngô.

Hạ Uyên rũ mắt suy nghĩ, ánh mắt dần trở nên tối tăm, dừng lại ở môi Tiết Vân Chu.

Tiết Vân Chu cảm nhận được thay đổi của hắn liền cong môi cười.

Đáy mắt Hạ Uyên xẹt qua một tia cười nhạt, cắn nhẹ mấy ngụm lên môi Tiết Vân Chu, sau đó mới rời đi, nghiêng đầu nhấm nháp vành tai tinh tế.

Tay đang đặt trên bàn của Tiết Vân chu bỗng nhiên căng chặt, rất nhanh cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào tai, xúc cảm ẩm ướt len lỏi vào màng nhĩ làm cả người y tê dại, theo bản năng muốn túm lấy tay Hạ Uyên.

Hạ Uyên thoáng kéo dãn khoảng cách, không cần hỏi nhiều cũng thấy từng biểu hiện nhỏ trên mặt đều nhìn ra cảm tình.

Khó mà tưởng tượng nổi tình ý sâu đậm như vậy sao trước kia mình không nhìn ra, là em ấy che giấu quá tốt sao?
Nghĩ đến đời trước thân phận của Tiết Vân Chu ở nhà mình là thế nào, ngực Hạ Uyên liền thắt lại.

May quá, may là hiện tại bọn họ đều còn sống.

Tiết Vân Chu không chịu yếu thế, vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống nhe răng với Hạ Uyên: “Trả lại cho huynh.” Nói xong cúi đầu ngậm lấy lỗ tai Hạ Uyên.

Hạ Uyên bụng dưới co thắt, hay tay vội vàng giữ thắt lưng y, đè người lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng quậy!”
Tiết Vân Chu liếm thêm một chút, đến khi bản thân cũng không khống chế được cảm xúc nữa mới dừng lại: “Ưm…”
Hạ Uyên bình ổn hô hấp, tay vẫn giữ thắt lưng y không buông, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm y.

Tiết Vân Chu bị hắn nhìn đến nỗi khuôn mặt cũng nóng bừng, ngượng ngùng khụ một tiếng rồi nhìn xung quanh: “Eh? Lại có đại thần xin nghỉ phép?…!A, quyển sách này ta còn chưa đọc, ta muốn xem một chút”
Hạ Uyên không đáp lời, chỉ nhìn y.

Tiết Vân Chu không được tự nhiên sờ bụng: “Ta đói rồi, bao giờ thì được ăn cơm?”
Hạ Uyên bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy kéo y ra cửa: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm.”
Tiết Vân Chu nhìn tay đang bị cầm, vui vẻ muốn nhào vào lòng Hạ Uyên.

Hai người ăn bữa trưa đơn giản, Cao Tử Minh đã được dẫn trở về.

Hạ Uyên không vội đi thẩm vấn, chỉ dặn người trông coi kĩ càng.

Mấy canh giờ sau, lúc gần chạng vạng lại có một nữ tử trẻ tuổi và một nam hài bị đưa đến Vương phủ.

Ban đêm trong địa lao Vương phủ lạnh thấu xương, tay chân Cao Tử Minh bị trói trên cọc gỗ, đang mệt mỏi muốn ngủ thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Chậm rãi ngẩng đầu, nương theo cây đuốc trên tường, hắn thấy bóng dáng hai người đi tới, đúng là Hạ Uyên và Tiết Vân Chu.

Cao Tử Minh hơi hí mắt, cười hừ: “Vương gia bắt thảo dân nửa ngày rồi bây giờ mới nhớ tới phải thẩm vấn à?”
Hạ Uyên lạnh nhạt nhìn hắn: “Chuyện năm đó mai phục Tiết Quảng, để hắn phải nhảy vực có phải là ngươi làm không?”
Cao Tử Minh nghĩ Hạ Uyên sẽ hỏi chuyện sơn cốc, không nghĩ tới còn có chuyện này, sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận: “Không phải.”
“Đã vào nơi này rồi không nói thật thì đừng mong ra ngoài, ngươi sẽ không cho là bổn vương không dám dùng hình chứ?”
Cao Tử Minh mặt không đổi sắc, châm chọc nói: “Chẳng qua chỉ là vu oan gia họa, ông đây không sợ.”
“Được, rất có khí phách.” Tiết Vân Chu giơ ngón tay like một cái cho hắn, sau đó hô lên: “Mang người vào đây.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN