Gả Cho Nhiếp Chính Vương
Chương 33: Rời Khỏi Kinh Thành
Tất cả mọi người trong Vương phủ đã biết biết chuyện này đều lẳng lặng làm việc.
Khang thị vội vã chạy tới tìm Tiết Vân Chu, lo lắng nói: “Vân Chu, có cần phái người đi báo cho mẹ con Vân Thanh biết chuyện này không? Vì chuyện đại bá con mà bọn họ đã trở mặt thành thù với Tiết Trùng.
Bây giờ kinh thành đã ra nông nỗi này, tuy rằng Tiết Trùng cũng sắp chết rồi nhưng lão ta còn có đồng đảng, lỡ đâu bọn họ muốn trả thù thì mẹ con Vân Thanh sẽ nguy hiểm mất.”
Tiết Vân Chu lúc này mới nhớ tới còn hai người này, cậu biết bá mẫu Cố thị và Khang thị giao tình sâu nặng, vì thế gật đầu: “Việc này con sẽ phái người đi, chẳng qua là để ngừa vạn nhất thì chúng ta chỉ đợi nửa canh giờ, đến giờ thì sẽ đi, nếu bọn họ không tới kịp thì phải tự tìm cách ra khỏi thành rồi hội hợp lại với chúng ta.”
Khang thị sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ con trai sẽ nói lời này, tựa hồ cảm thấy cậu hơi vô tình, có điều dù sao con trai vẫn quan trọng hơn, bà cũng không dám ngăn cản, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
Vương phủ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì cũng đến giờ, Tiết Vân Chu đang muốn hạ lệnh bắt đầu xuất phát thì nhận được thông báo Tiết Vân Thanh và mẫu thân đã đến rồi, vội vàng ra ngoài đón, Khang thị nghe thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong Vương phủ chỉ còn lại vài người không quan trọng, chính là thiếp thất ở hậu viện.
Tiết Vân Chu không quản bọn họ, thứ nhất là lười, thứ hai là kẻ địch cũng không thèm để ý mấy người này, về cơ bản là ở lại Vương phủ cũng không có gì nguy hiểm.
Có điều là giống như Hà Lương Tài, Tống Toàn chờ những người trung thành và tận tâm với Hạ Uyên đi theo.
Tiết Vân Chu và Tiết Vân Thanh ngồi chung một xe ngựa, Khang thị và Cố thị một xe ngựa, những người khác đi theo sau.
Một đội ngũ như vậy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi trên đường vẫn làm người ta chú ý.
May mắn thư của Tiết Vân Chu gửi tới kịp, lúc này kinh thành vẫn nằm trong phạm vi khống chế của Hạ Uyên, bọn họ thu thập xong liền rời Vương phủ hướng về phía cổng thành.
Trước đó Tiết Vân Chu đã viết thư cho thống lĩnh cấm quân Từ Thái, báo cho hắn tình thế trước mắt, bảo hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa cậu cũng nói mình chuẩn bị rời kinh thành để tránh bị giữ làm con tin uy hiếp Hạ Uyên.
Lời nói rất đương nhiên, Hạ Uyên có trở về hay không còn chưa biết, Tiết Vân Chu cũng không lo lắng về tồn vong của kinh thành đến vậy, càng đừng nói đây là nội loạn, ngay cả bóng dáng Đột Lợi còn chưa thấy đâu.
Nhưng Từ Thái thì khác, hắn tuy là người của Hạ Uyên nhưng hắn lại lớn lên ở cổ đại này, Từ Thái có tình cảm gì với kinh thành hay không thì cậu không biết, cũng không dám cược, cậu nói như vậy chỉ để lý do mình rời đi được đẹp mặt hơn chút thôi.
Mà Từ Thái cũng không trông mong Nhiếp chính vương phi có thể làm được gì, tất nhiên cũng không có ý kiến, chỉ là những người khác trong Vương phủ sẽ phải cải trang lại chút, tránh để Từ Thái nhìn ra bọn họ muốn thoát hẳn khỏi đây, từ đó đoán được ý của Hạ Uyên đã hoàn toàn buông tha cho kinh thành hay chưa.
Vạn nhất bị hắn nhìn thấu, đột nhiên thay đổi chủ ý không cho đi nữa thì lại phiền toái.
Hà Lương Tài mặc một thân thường phục của gia nô, đi cạnh xe than thở: “Mấy chuyện Vương phi giao cho lão nô còn chưa làm xong đâu…”
Tiết Vân Chu biết ông đang nói đến việc bán cửa hàng, vén rèm lên cười cười: “Đừng lo, dù sao trong tay ta cũng không thiếu bạc, không bán được thì cứ giữ lại trước, nói không chừng sau này còn có thể trở về.” Nói xong Tiết Vân Chu nhìn cửa thành cách đó không xa, nhắc nhở: “Chút nữa nhớ cẩn thận.”
Hà Lương Tài giật nhẹ xiêm y trên người, sửa lại mũ đang đội, cười nói: “Vâng.”
Đoàn người tới gần cửa thành, nhìn thấy không khí nơi đó rõ ràng căng thẳng hơn bình thường rất nhiều, binh sĩ thủ thành đi tới đi lui trên tường thành.
Mà đứng ở cổng thành là một đại hán khôi ngô.
Từ Thái thấy xa phu giơ lên lệnh bài Vương phủ liền đi tới, ánh mắt quét qua xe ngựa thô sơ cạnh đoàn người, chỉ cho là tùy tùng bình thường nên không để ở trong lòng.
Hắn đi đến gần xe của Tiết Vân Chu, vén rèm lên ôm quyền với cậu, thấp giọng nói: “Vương phi đi đường cẩn thận.”
Tiết Vân Chu cảm kích cười cười: “Làm phiền Từ thống lĩnh.”
Cửa thành chậm rãi mở ra, đoàn người đi theo xe ngựa ra ngoài thành.
Tiết Vân Chu quay đầu lại nhìn, thấy cửa thành từ từ đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiết Vân Thanh vẫn ngồi trầm mặc ở một góc đột nhiên mở miệng: “Ngươi xử lý Cao Tử Minh thế nào?”
“Thả hắn đi rồi.”
Ánh mắt Tiết Vân Thanh đôt nhiên lạnh lẽo: “Thả đi rồi? Hắn là tay sai của Tiết Trùng, ngươi cứ như vậy mà thả hắn đi?”
“Hiện tại đã không phải.” Tiết Vân Chu nói sơ qua về chuyện Cao Tử Minh: “Hiện giờ hắn hận không thể giết chết Tiết Trùng, thả đi cũng không sao, hắn sẽ không uy hiếp đến chúng ta nữa.”
Tiết Vân Thanh trừng mắt không thể tin nhìn Tiết Vân Chu, sắc mặt dị thường khó coi: “Hắn là kẻ thù giết chết cha ta, ngươi cứ thế thả hắn đi? Cho dù hiện tại hắn đối địch với Tiết Trùng nhưng chuyện năm đó chính tay Cao Tử Minh lĩnh quân mai phục ép cha ta phải nhảy xuống vực là chuyện đã rõ rành rành.
Rốt cuộc thì vì sao ngươi lại thả hắn đi?!”
Tiết Vân Chu sửng sốt một chút, đột nhiên không biết làm sao.
Cậu không phải Tiết Vân Chu, đối với chuyện của Tiết Quảng cũng không để trong lòng, chỉ chú ý đến thế lực của Tiết Trùng có đe dọa gì đến an toàn của cậu và anh hai không.
Lúc trước giữ lại Cao Tử Minh là vì ép hắn khai thật chuyện của Tiết Trùng, hiện giờ lại lo chuyện năm vạn binh mã, vừa lo lắng cho anh hai vừa phải sắp xếp rời khỏi thành, căn bản không rảnh lo lắng Cao Tử Minh đi hay ở lại, dù sao hắn ta cũng coi Tiết Trùng là tử địch, sẽ không còn uy hiếp gì đến cậu và anh hai nữa.
Nhưng Tiết Vân Chu đã quên Cao Tử Minh thay Tiết Trùng làm nhiều chuyện ác như vậy, bất kể là vì lý do gì, đã phạm tội thì phải bị pháp luật trừng trị.
Thật ra nếu ở xã hội hiện đại, người như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua, cậu có đồng cảm và tinh thần trách nhiệm nhưng ở thế giới này cậu đã quên tất cả.
Tiết Vân Chu vẫn chưa thích ứng được thân phận mới này, cho nên vẫn chưa dung nhập được với xã hội này…!
Tiết Vân Thanh tức giận xanh măt: “Cho dù hiện giờ hắn hận chết Tiết Trùng là thật nhưng ngươi tin những lời hắn nói là sự thật sao? Không cần biết hắn bị lừa bao nhiêu năm, không cần biết lúc nhỏ hắn thê thảm thế nào nhưng hắn chịu làm tay sai cho Tiết Trùng thì vốn cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Dù ban đầu hắn có lương thiện thật thì qua bao nhiêu năm như vậy cũng đã sớm thành kẻ lòng dạ vô tình.”
Tiết Vân Chu nhíu mày: “Hắn không có lý do gì để lừa ta cả, dù sao hiện giờ hắn cũng đơn độc đi tìm Tiết Trùng, nói ra tin tức vừa lúc có thể thay chúng ta ra mặt đối phó với Tiết Trùng.
Sắc mặt Tiết Vân Thanh âm trầm: “Hiện giờ hắn đi đâu rồi?”
“Ngươi muốn đi tìm hắn?”
“Đương nhiên.”
Tiết Vân Chu day trán: “Tìm theo lộ trình lưu đày của Tiết Trùng, tuy rằng tới nơi vắng vẻ nào đó lão sẽ bị người của Vương gia giết nhưng nếu Cao Tử Minh mang theo vợ con rời đi thì cũng không đi được nhanh như vậy, ngươi đi theo đường kia chắc sẽ tìm được hắn.”
Tiết Vân Thanh hừ lạnh một cái không để ý đến cậu nữa.
Tiết Vân Chu cũng không nhiều lời, nhìn tình hình xung quanh bắt đầu an bài lần nữa, bốn người bọn họ ngồi chung một xe ngựa, để ra một xe ngựa cho những người khác ngồi dồn vào.
Đoàn người đi suốt ngày đêm, mãi đến trưa hôm sau mới tạm nghỉ để ăn uống, ăn trưa xong tiếp tục lên đường.
Lúc này đã cách kinh thành rất xa rồi, Tiết Vân Chu thấy càng ngày càng nhiều người quần áo rách tả tơi, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không đúng: “Sao ở phụ cận kinh thành không thấy nhiều lưu dân thế này?”
Tiết Vân Thanh liếc cậu, cười lạnh: “Không phải Vương gia hạ lệnh giết sạch từ sớm rồi sao.
Phàm là lưu dân đến gần kinh thành đều bị bắt lại và giết chết toàn bộ.
Sao hả? Ngươi gả cho Vương gia xong cũng quên luôn chuyện này rồi à?”
Tiết Vân Chu lắp bắp kinh hãi, lúc này cuối cùng cũng cảm nhận được Nhiếp chính vương nguyên chủ tàn bạo bất nhân đến thế nào.
Hắn không để dân chúng vào trong mắt, thiên hạ không loạn mới là lạ.
Ngữ khí Cố thị mang theo trách cứ: “Sao con lại nói như vậy? Vương gia có ơn với chúng ta, hơn nữa Vân Chu còn là đường đệ của con.”
Tiết Vân Chu nhìn thoáng qua Tiết Vân Thanh, thầm nghĩ, thảo nào không thấy hắn nói nhiều, tính cách quái gở như vậy thật sự không có tiếng nói chung.
Vốn dĩ cậu không phải là người kiên nhẫn, hiện tại đối với ánh mắt trào phúng của Tiết Vân Thanh hiển nhiên trong lòng không thoải mái, nhịn không được quay đầu mỉm cười châm chọc: “Không sao, ta không ngại, đường huynh từ nhỏ chân đã không đi lại được, tính tình không tốt cũng dễ hiểu.”
“Ngươii!” Tiết Vân Thanh sầm mặt nhìn Tiết Vân Chu.
Tiết Vân Chu cũng không chịu yếu thế nhếch môi lên.
Cố thị và Khang thị xấu hổ không thôi, vội vàng kéo con mình lại.
Lúc này bên chỗ Hạ Uyên đã nhận được phong thư thứ hai của Tiết Vân Chu, anh đang ngồi trên lưng ngựa, xem xong thư liền cất vào ngực, giương mắt nhìn sơn đạo cách đó không xa, mày nhíu chặt.
Liên tiếp ra roi thúc ngựa gửi hai phong thư đến đây, Hạ Uyên có thể tưởng tượng được Tiết Vân Chu lo lắng thế nào.
Nhưng trong thư về cơ bản là căn cứ theo tình hình trong kinh thành mà phỏng đoán, nếu Hạ Uyên vì hai bức thư này mà thay đổi lộ trình hành quân khó tránh trở thành trò đùa, trước mắt chỉ có thể cẩn thận hơn.
Phía trước phải đi qua một đoạn sơn đạo, đây là đoạn đường bắt nuộc phải đi qua, nhưng địa thế này cũng rất phù hợp để mai phục.
Không biết có phải do tác dụng của hai phong thư kia hay không mà Hạ Uyên mơ hồ cảm thấy có chút bất an, đang lo lắng không biết có nên nghỉ lại một chút không thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
“Vương gia —— Có thư cấp báo tám trăm dặm!”
Lông mày Hạ Uyên nhảy dựng, quay đầu nhận lấy thư tín thị vệ dâng lên, nâng tay ý bảo mọi người dừng lại, vừa thấy chữ Tiết Vân Chu trên phong thư cả người liền căng thẳng, vội vàng mở thư ra đọc.
Đây là phong thư thứ ba rồi, hơn nữa tin tức trong đây cực kì chính xác, Hạ Uyên đọc đến dòng cuối cùng sắc mặt cũng ngưng trọng.
Cao Tử Minh nhắc đến năm vạn binh mã, không chênh lệch lắm so với thị vệ Tiết Vân Chu phái đi thám thính tin tức.
Hạ Uyên không tin Cao Tử Minh nhưng tin tưởng Tiết Vân Chu.
Cao Tử Minh khai ra hết thế lực của Tiết Trùng thế này thì về sau anh có thể cân nhắc một chút, nhưng việc quan trọng trước mắt là phải tránh ba vạn binh mã mai phục phía trước.
Mặc kệ là đối phương mai phục ở chỗ nào, chắc chắn đã biết con đường mà bọn họ nhất định phải đi qua nến đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ cần Hạ Uyên thay đổi lộ trình đúng lúc là có thể khiến đối phương trở tay không kịp.
Hạ Uyên ngưng thần, trầm mặc một lát xoay người xuống ngựa, cũng không nói hạ trại, chỉ gọi vài vị tướng lĩnh đến một khu đất trống, trầm giọng nói: “Bản đồ.”
Thị vệ vội vàng mở bản đồ ra, Hạ Uyên nhìn sơ qua địa thế trước mắt rồi nói: “Mau chóng quyết định một đường thích hợp nhất để chúng ta đi.”
Vài vị tướng lĩnh chấn động, rõ ràng không dự đoán được kinh thành sắp loạn, không khỏi nhìn về phía Hạ Uyên, thấy ánh mắt nặng nề, sắc mặt trấn định của Nhiếp chính vương rất nhanh cũng bình tĩnh lại, dồn hết lực chú ý lên bản đồ.
Mấy người thương nghị một phen, cuối cùng cũng xác định xong đường đi.
Hạ Uyên vừa định lên ngựa thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập lần nữa, sắc mặt hơi đổi.
Tin tức của Châu Châu đã vô cùng chính xác rồi, sao vẫn có tin truyền đến? Không phải là em ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Thư tín trình lên, Hạ Uyên không thể chờ được nữa mà nhận lấy, thấy không phải thư của Tiết Vân Chu thì trong lòng cũng buông lỏng, lập tức xé thư ra đọc.
Vài vị tướng lãnh chưa rời đi thấy Hạ Uyên đọc thư xong sắc mặt cổ quái, không khỏi nhìn nhau, hỏi: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Uyên ngẩng đầu: “Là tin…!tin chiến thắng của Lý tướng quân.”
Thanh Châu do Triệu tướng quân trấn thủ, Lý tướng quân chỉ huy đại quân truy kích Đột Lợi, hiện giờ Lý tướng quân gửi tin chiến thắng tới…!
Vài người có chút không dám tin: “Chẳng lẽ là Đột Lợi?”
Hạ Uyên gật đầu, đưa thư tín cho hắn xem: “Đột Lợi lui binh.”
Mấy người xem xong đều há hốc miệng, trong đó một vị tính tình nóng nảy nhịn không được nói lời thô tục: “Bà mẹ nó sao lại thế này? Binh tiếp viện chân chính là chúng ta đây còn chưa tới sao bọn họ đã có tin chiến thắng rồi?”
Hạ Uyên nhíu mi: “Tính về mặt thời gian thì Lý tướng quân viết phong thư này lúc kinh thành mới nhận được tin thua trận.
Nếu phong thư này là thật thì tin lúc trước chúng ta nhận được là giả.”
Một người nói: “Phong thư này là thật, đây là chữ viết của Lý tướng quân huống chi thư tín cũng hoàn hảo không tổn hao gì.”
Hạ Uyên tất nhiên không nhận ra được chữ của Lý tướng quân, tuy là từng thấy chữ của Lý tướng quân ở thư phòng nhưng ấn tượng cũng không sâu, không dám phán bừa, chỉ hơi giương mắt nhìn: “Các ngươi đều cảm thấy tin chiến thắng này là thật?”
Mấy người cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu, tất cả đèu gật đầu, sau đó lại nghi hoặc: “Đột Lợi khí thế hừng hực mà tới, sao chưa đánh gì đã lui binh, trong chuyện này có phải có âm mưu gì không?”
Hạ Uyên im lặng một lát: “Trước tiên lui binh đã.”
Truyền lệnh xuống xong đại quân nghỉ ngơi tại chỗ, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, như thủy triều rút binh về phía sau.
Cách đó không xa, có vài tên đang trốn ở giữa sườn núi quan sát tình hình bên này kinh hãi: “Sao lại thế này? Sao bọn họ đột nhiên lui binh?”
“Mau! Mau đi bẩm báo thống lĩnh!”
Một gã nam tử vội vã rời đi, rất nhanh đã chạy đến rước mặt tên thống lĩnh đang dẫn quân mai phục, vừa muốn mở miệng bẩm báo chợt một hướng khác vang lên thanh âm hoảng sợ: “Không xong rồi! Không xong rồi!”
Một tên khác chạy vội đến, mặt mày tái mét, thở gấp bẩm báo: “Lương…! Lương thảo của chúng ta…!ở doanh địa…!tất cả…!tất cả đều bị đốt rồi!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!