Lâu Duẫn hoài nghi lão thái bà này có phải đang muốn chỉnh hắn hay không, biết rõ hắn không ăn đồ ngọt mà còn một hai phải đưa cho hắn.
Liễu Ngân Tuyết cũng thật cạn lời.
Nhưng mà, Lâu Duẫn dường như bị quỷ ám, thế mà lại vô thanh vô tức tiếp nhận viên kẹo óng ánh kia rồi bỏ vào miệng.
Lão thái thái hài lòng cười nói: “Quả nhiên là đứa bé ngoan.”
Lâu Duẫn nhắm mắt lại, lười để ý lão thái bà cố tình chạy tới chỉnh hắn này.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời thập phần ấm áp, Lâu Duẫn phơi nắng một chút, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi, lão thái thái nghe tiếng hắn hít thở đều, thở dài nói với Liễu Ngân Tuyết: “Đứa nhỏ này mệnh khổ, con chiếu cố nó nhiều hơn một chút.”
“Con sẽ làm tròn bổn phận của thê tử.” Liễu Ngân Tuyết trả lời.
Mọi người trong nhà đều đã mềm lòng, có lẽ là vì biểu hiện của Lâu Duẫn hai ngày nay cũng không quá đáng, lại còn té xỉu, hộc máu, khiến các trưởng bối đều không khỏi thương hại, cho nên đối với Lâu Duẫn cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Liễu Ngân Tuyết thật sự chỉ muốn nói, ma đầu chính là ma đầu, ma đầu vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành trích tiên.
Những ngày ở Liễu phủ nhanh chóng qua đi, những ngày cuối Liễu Ngân Tuyết luôn lo lắng Lâu Duẫn lại phát bệnh, cũng may cuối cùng cũng bình an về tới Thanh Sơn Viện, khi Lâu Duẫn về phòng ngủ, Dung mama liền đem toàn bộ dây đeo mà hai di nương đã thắt đến cho Liễu Ngân Tuyết xem.
Có thể thấy, hai vị di nương này thật sự có khả năng thắt dây đeo, Dung mama đưa lên tổng cộng 60 kiểu dây đeo khác nhau, có đơn giản, có phức tạp, có loại bình thường cũng có loại rất lạ kỳ sáng tạo.
Còn bình phong nàng bảo các di nương thêu thì chưa xong.
Mấy ngày nay, các di nương đang bận rộn học thêu với sư phó, sáng học, chiều học, việc làm bình phong đành phải trì hoãn, mà Liễu Ngân Tuyết cũng đã nói cứ luyện tay nghề cho thật tốt rồi hãy làm.
Các di nương thập phần nghe lời, đã rất lâu không tới làm phiền Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết nhìn gần một trăm dây đeo bày trước mặt, nói với Dung mama: “Trong thành Biện Kinh hẳn có không ít cửa hàng bán dây đeo.
Mama bảo người đưa hai di nương đi dạo những cửa hàng đó, mua những loại dây mà họ chưa thắt được về rồi thắt theo, nếu họ không tự làm được thì thỉnh sư phó về dạy.”
Dung mama dường như mơ hồ hiểu được Liễu Ngân Tuyết đang muốn làm gì, hành lễ đáp: “Dạ Thế tử phi.”
Trong Chung Thúy Viện, có mama đang thưa chuyện với Tần Hội Nguyên: “……! Cũng không biết rốt cuộc Thế tử phi dùng biện pháp gì, những thiếp thất đó thật sự rất nghe lời, ngoan ngoãn ở trong phòng học thêu thùa may vá, không nháo ra sự tình gì cả.”
Tần Hội Nguyên bưng chung trà, trên mặt mây đen giăng đầy.
Diệp Uyển Tích với Phương Huệ Mẫn tới thỉnh an Tần Hội Nguyên, Diệp Uyển Tích thấy Liễu Ngân Tuyết không ở đây, nhẹ giọng hỏi: “Tứ đệ muội sao còn chưa tới?”
Sắc mặt Tần Hội Nguyên càng thêm vài phần khó coi.
Phương Huệ Mẫn nói: “Tứ đệ muội hôm qua trở về từ nhà mẹ đẻ, trong viện nhiều sự tình tích tụ, có lẽ còn đang bận rộn xử lý.”
Nàng đang nói, Liễu Ngân Tuyết khoan thai tới muộn.
Nàng hành lễ: “Mẫu phi, nhị tẩu, tam tẩu.”
Lão Vương gia còn đang ở trong phòng ngủ, nếu bên này động tĩnh lớn, lão Vương gia sẽ biết nên Tần Hội Nguyên không dám sinh sự, cho phép Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống, Diệp Uyển Tích cười hỏi: “Nghe nói Tứ đệ muội đi thưởng xuân ở hồ Bích Khê phải không?
Liễu Ngân Tuyết: “Đúng dịp có người mời nên muội tới, tin tức của Nhị tẩu thật nhanh nhẹn.”
Phương Huệ Mẫn bưng chén trà nói: “Chuyện thưởng xuân ở hồ Bích Khê đã truyền khắp thành rồi, nghe nói hôm ấy Thái tử phi cũng đến, bức họa《 Bỉ dực song phi 》của Thái tử phi với khúc đàn《 Băng qua sơn hà 》của Tứ đệ muội khiến mọi người phải bàn tán xôn xao, chúng ta không muốn biết cũng khó.”
Liễu Ngân Tuyết thực khiêm tốn: “Khiến hai vị tẩu tẩu chê cười rồi.”
Tần Hội Nguyên đem chung trà trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Ngươi không lưu lại trong phủ chiếu cố Thế tử, chạy đi xuân yến làm gì?”
Diệp Uyển Tích cùng Phương Huệ Mẫn nghe vậy, lập tức ngây ra như phỗng.
Liễu Ngân Tuyết cũng không giận, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng như cũ, nàng nói: “Không phải con không muốn chiếu cố Thế tử, mà là bên người Thế tử có Lai Phúc với Lai Bảo chăm sóc, còn có một đám nha hoàn bà tử ở bên tùy thời nhận mệnh, thật sự không tới phiên con nhúng tay vào.”
Tần Hội Nguyên không muốn buông tha cho nàng: “Ngươi đem Thế tử giao cho một đám hạ nhân chăm sóc, thế mà cũng yên tâm được?”
Liễu Ngân Tuyết cười: “Mẫu phi, trước khi con gả tới đây, Thế tử không phải vẫn luôn do hạ nhân chăm sóc sao? Nghe nói khi Thế tử hôn mê, đám cơ thiếp tại Thanh Sơn viện còn không được đến nhà chính, cũng không thấy Thế tử có vấn đề gì nha.”
Tần Hội Nguyên đối với việc Liễu Ngân Tuyết chống đối rất tức giận: “Ngươi là thê tử của hắn, đương nhiên phải chăm sóc hắn.”
Liễu Ngân Tuyết vẫn thong dong nói: “Chuyện này không có biện pháp, con sẽ không chăm sóc ai cả, trong phủ có nha hoàn bà tử gã sai vặt, không tới phiên con phải tự mình hầu hạ Thế tử.”
Nói xong lại bổ sung thêm: “Huống hồ Thế tử trái tính trái nết, cũng không muốn con hầu hạ.”
Tần Hội Nguyên đột nhiên đập tay xuống bàn, cả giận nói: “”Liễu Ngân Tuyết, ngươi ba lần bảy lượt chống đối ta, ngươi có biết sai không?”
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt nhìn bà ta.
Giống như đang nhìn một người vô cớ gây rối.
“Mẫu phi, con chỉ đang giải thích với người thôi, không phải là chống đối, thỉnh Mẫu phi bớt giận.” Liễu Ngân Tuyết nói.
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ cẩn thận, yêu qua quỷ quái trong phủ Kỳ vương này hiện tại còn có lão Vương gia kiểm soát, đến khi lão Vương gia ra đi, Lâu Duẫn với Tần Hội Nguyên chắc chắn sẽ nháo tới cái long trời lở đất, nàng thực sự không cần phải lấy lòng mấy người này.
Bởi vì dù có mềm mỏng thì họ cũng sẽ chẳng đối xử tốt với nàng.
Một khi đã như vậy, chi bằng cứ chiều theo ý mình, cũng làm cho những người này khỏi nghĩ nàng là quả hồng mềm dễ bắt nạt.
Liễu Ngân Tuyết nói trong nhu có cương, khiến Tần Hội Nguyên tức xanh cả mặt, Diệp Uyển Tích với Phương Huệ Mẫn ngồi im xem kịch, cảm thấy chẳng mấy chốc nữa cặp mẹ chồng nàng dâu này sẽ xảy ra chuyện.
Không, đã xảy ra rồi.
Tần Hội Nguyên nghiêm khắc nói: “Đây là giáo dưỡng của Liễu gia ngươi sao? Chống đối mẹ chồng còn dám giảo biện?”
Trong khi Tần Hội Nguyên miệng lưỡi sắc nhọn, Liễu Ngân Tuyết lại vẫn giữ ngữ khí ôn hòa như gió xuân, nàng nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi, con vào cửa chưa đến ba ngày, người đã bắt con quỳ đến sưng cả đầu gối, lấy danh nghĩa là dạy quy củ cho con, rồi còn để con đứng chờ giữa đêm gió lạnh hơn nửa canh giờ, cũng nói là dạy quy củ cho con, người vọt tới Thanh Sơn Viện sai người ấn con trên mặt đất định dùng châm đâm ngón tay con, cũng nói là để dạy quy củ cho con, con nghĩ, người có lẽ là tính tình kiêu ngạo khó hầu hạ, nên con học từ Mẫu phi đó.”
“Từ nhỏ nhà mẹ đẻ đã dạy con, làm người phải ôn hòa lễ độ, đối với trưởng bối phải kính yêu, nhưng cũng dạy con không được để người khác khinh thường làm nhục, bọn họ vất vả nuôi lớn con, không phải để cho người khác tùy ý khi dễ.” Liễu Ngân Tuyết ôn thanh tế ngữ nói.
Diệp Uyển Tích cùng Phương Huệ Mẫn đều sợ ngây người.
Dùng châm đâm ngón tay?
Hai người không hẹn mà cùng nhìn vào tay Liễu Ngân Tuyết, tay nàng bị thương, lòng bàn tay có một vết sẹo khá rõ ràng, nhưng bỏ qua nó thì tay vẫn rất đẹp.
Ngón tay thon dài, tinh tế như sứ, thật sự là rất xinh đẹp.
Tần Hội Nguyên thế nhưng định dùng châm đâm vào mười ngón tay đó!
Tần Hội Nguyên lập tức phản bác: “Ngươi nói bậy gì đó? Ta định đâm châm vào ngón tay ngươi bao giờ?”
Liễu Ngân Tuyết dịu dàng cười, nàng chậm rãi giơ tay lên, làm ra tư thế thề với trời đất, nói: “Nếu ta nói sai nửa câu, thiên lôi liền đánh xuống đầu ta, khiến ta chết không được tử tế.”
Nàng thề độc nhưng khóe miệng lại hàm chứa vài phần ý cười, khiến Diệp Uyển Tích và Phương Huệ Mẫn nhìn mà nổi da gà, bỗng nhiên cảm thấy Liễu Ngân Tuyết nhìn thì ôn thuận, nhưng kỳ thật là người tâm tính thập phần lãnh lệ.
Liễu Ngân Tuyết buông tay xuống, mỉm cười hỏi Tần Hội Nguyên: “Mẫu phi, người có dám thề không?”
Tần Hội Nguyên tức đến run người, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Liễu Ngân Tuyết từ tốn nói: “Mẫu phi, con gả vào đây là muốn sống tốt, không phải là nơi cho người trút giận, con đã nói với Mẫu phi rồi, hy vọng người dừng lại ở đây, đừng nghĩ tra tấn con, đều không phải người ăn chay, nghĩ xem ai sợ ai?”
Liễu Ngân Tuyết nói xong, đứng dậy, hơi hơi cúi người, cười nói: “Thanh Sơn Viện còn có việc cần xử lý, con xin phép cáo lui trước.”
Nàng xoay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.
Diệp Uyển Tích nghẹn họng trân trối nhìn, nàng gả vào Kỳ vương phủ nhiều năm, luôn bị Tần Hội Nguyên chèn ép, Tần Hội Nguyên bảo gì nàng làm nấy, bắt quỳ là nàng phải quỳ, bắt nàng chép kinh Phật là nàng phải chép, phạt nàng không được ăn cơm nàng cũng không dám có nửa điểm chống đối, chứng kiến những hành động và lời nói của Liễu Ngân Tuyết hôm nay, quả thực khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Phương Huệ Mẫn cũng phá lệ khiếp sợ, Lâu Nguyễn nhát gan, không bao giờ dám ngỗ nghịch với Tần Hội Nguyên, cũng trăm dặn ngàn dặn nàng nhất định không được ngỗ nghịch với Tần Hội Nguyên, nhưng Tần Hội Nguyên kiêu ngạo ương ngạnh, những chuyện dày vò con dâu bà ta đã làm thực sự đếm không xuể, nàng đã phải chịu không ít, nàng vốn cũng là người mạnh mẽ nhưng chưa từng nghĩ tới việc chống đối lại mẹ chồng.
Nhìn lại thấy gương mặt khó coi như sắp nghẹn chết của Tần Hội Nguyên, trong lòng liền nhịn không được đối với Liễu Ngân Tuyết có thêm vài phần kính nể.
Không phải người ta đều nói Liễu Ngân Tuyết ôn lương hiền thục sao?
Xem ra lời đồn thật sự không thể tin.
Trong Thanh Sơn Viện, Lai Phúc đang hầu hạ Lâu Duẫn mặc quần áo, Lai Bảo thì học theo bộ dáng Liễu Ngân Tuyết diễn lại: “……!Con là được Liễu phủ nuôi lớn, trước khi được gả vào phủ Kỳ vương các người, cũng chưa từng ăn của các người nửa hạt gạo, Mẫu phi nói muốn dạy con quy củ……”
“……! Thế tử phi nói xong một đống lớn, rồi mỉm cười đứng dậy rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng, đám Văn tỷ bên đó đều muốn quỳ rạp dưới chân Thế tử phi, khí phách của Thế tử phi quá bức người, khiến cho Vương phi tức đến méo mồm méo miệng.” Lai Bảo cười tủm tỉm nói.
Lâu Duẫn vừa rời giường đã nghe được tin tốt như vậy, tâm tình thập phần thoải mái.
Hắn hỏi: “Thế tử phi đâu?”
“Sau khi trở về liền đến Phương Phi Uyển rồi ạ.” Lai Phúc đáp.
Phương Phi Uyển chính là nơi ở của các di nương, Thanh Sơn Viện rất lớn, Phương Phi Uyển là một bộ phận trong đó, từ sau khi trong phủ có di nương, Lâu Duẫn liền đặc biệt sai người sửa sang lại Phương Phi Uyển để các di nương đến đó ở.
Sau khi Liễu Ngân Tuyết gả vào, lại để Dung mama an bài lại phòng cho các di nương một lần.
Hai di nương thắt dây đeo ở gần nhau, bảy di nương thêu thùa may vá ở gần nhau, Liễu Ngân Tuyết lúc trước còn rất kỳ quái, để các di nương ở chung một chỗ, chẳng phải bất tiện cho Lâu Duẫn hay sao.
Vậy thì Lâu Duẫn sủng hạnh ai, các di nương còn lại đều sẽ đỏ mắt ghen ghét, một đám oanh yến ghen ghét nhau sẽ dễ sinh chuyện, nhưng các di nương lại sống chung khá hòa hợp, căn bản không giống như có mâu thuẫn.
Mà hơn một tháng qua đi, cũng chưa thấy Lâu Duẫn đến Phương Phi Uyển lần nào.
Liễu Ngân Tuyết mơ hồ minh bạch điều gì đó, nhưng lại không dám tin, thầm nghĩ có phải chính mình nghĩ nhiều rồi không..