Tâm Liễu Ngân Tuyết nháy mắt trùng xuống.
Nàng cũng không phải người lương thiện đến mức ấy, gả cho Lâu Duẫn cũng chỉ vì thánh chỉ không thể làm trái, nàng quyết định tận lực trở thành một thê tử tốt cũng chỉ vì muốn tạo cho mình một tương lai tươi đẹp hơn, hết thảy, nàng đều là vì chính mình.
Nhưng Lâu Duẫn lần này vì nàng mà phải đi quỷ môn quan một chuyến, lương tâm nói với nàng, nàng nợ Lâu Duẫn, nếu muốn nàng lấy máu nuôi thiên tằm cổ mẫu, nàng đương nhiên nguyện ý, nhưng đáng tiếc, nàng không có quan hệ huyết thống với Lâu Duẫn, nàng không có tư cách.
Liễu Ngân Tuyết thở dài, hỏi: “Chỉ có một biện pháp duy nhất như vậy sao?”
Độc Lang Trung gật đầu: “Chuyện này còn phải nhờ Thế tử phi giấu Thế tử, chớ nhắc đến, Thế tử tính tình ngang bước, nếu người không muốn, ai cũng không được cứu.”
“Chẳng lẽ Lâu Duẫn không biết trong thân thể hắn có thiên tằm cổ sao?” Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Độc Lang Trung: “Ta vẫn chưa nói cho Thế tử, Thế tử có biết chuyện phải có người nuôi cổ mẫu rồi để diệt cổ tử hay không, ta cũng không rõ ràng lắm, nên mong Thế tử phi không chủ động nhắc tới.”
Liễu Ngân Tuyết gật gật đầu.
Độc Lang Trung xử lý xong mọi chuyện, xoay người chuẩn bị lui ra ngoài, gã sai vặt bên người lão Vương gia lại vội vã chạy tới, chắp tay hành lễ với hai người: “Thế tử phi, Độc Lang Trung, Vương gia phái tiểu nhân tới mời hai vị đến thư phòng ngoại viện.”
Nghe nói thư phòng ngoại viện có người chuyên trách trông coi, nếu không có sự đồng ý của lão Vương gia, người khác không được vào.
Liễu Ngân Tuyết gả vào Kỳ vương phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên đến thư phòng ngoại viện, bên trong bày rất nhiều sách, giữa phòng là một cái bàn vuông khá lớn, trên bàn có giấy bút khiên mực, lúc này Lâu Khải Minh đang ngồi ở thư án bên cạnh.
Gã sai vặt dâng trà nóng lên, Lâu Khải Minh phất tay cho hắn lui ra, gã sai vặt khom người lui ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.
“Ngồi đi.” Lâu Khải Minh giơ tay ý bảo Liễu Ngân Tuyết và Độc Lang Trung ngồi xuống ghế thái sư đối diện thư án.
Liễu Ngân Tuyết hành lễ, cùng Độc Lang Trung phân biệt ngồi xuống, trong lòng nàng muôn vàn hồ nghi, đối với việc Lâu Khải Minh đột nhiên muốn gặp bọn họ có rất nhiều suy đoán, nàng nghĩ, có lẽ Lâu Khải Minh biết về thiên tằm cổ.
Nếu không, vì sao phải đồng thời gặp hai người bọn họ?
Lâu Khải Minh mặt đầy bi thương, khi nói chuyện giọng có chút ngập ngừng: “Độc Lang Trung, ngươi trăm cay ngàn đắng tìm kiếm thiên tằm cổ, nếu đã tìm được thiên tằm cổ tử, chắc hẳn cũng đã tìm được cổ mẫu rồi phải không?”
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ: “Quả nhiên.”
Độc Lang Trung đối với Lâu Khải Minh trước mặt thái độ thập phần cung kính, hắn nghiêm mặt nói: “Đúng là đã tìm được cổ mẫu, nhưng Vương gia, thân thể người không thích hợp dưỡng nó, nếu Thế tử biết nhất định sẽ không đồng ý.”
Cùng người thông minh nói chuyện chính là không tốn thời gian, Lâu Khải Minh mới hỏi một câu, Độc Lang Trung đã trả lời luôn câu kế tiếp.
Nhưng Liễu Ngân Tuyết nghĩ, mọi chuyện đã có trong dự liệu của Lâu Khải Minh.
Lâu Khải Minh nói: “Bổn vương tuổi đã cao, cũng đã bước một chân vào quan tài rồi, dù không dưỡng thiên tằm cổ mẫu cũng chẳng sống được bao lâu nữa, hiện giờ cứ cố kéo hơi tàn cũng vô nghĩa, chi bằng làm chút chuyện có ý nghĩa.”
Liễu Ngân Tuyết không dám nói lời nào.
“Lâu Duẫn là nhi tử của bổn vương, bổn vương thân là phụ thân, có thể ở điểm cuối sinh mệnh cứu vớt nó, cũng coi như thành toàn cho đoạn tình phụ tử này của chúng ta, mong Độc Lang Trung đồng ý.” Lâu Khải Minh ánh mắt kiên định nhìn Độc Lang Trung.
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy chóp mũi có chút chua xót.
“Ý bổn vương đã quyết, cũng không có ai thích hợp hơn ta nữa, thỉnh Độc Lang Trung đưa thiên tằm cổ mẫu cho bổn vương, đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, lại vào phủ cứu tính mạng Lâu Duẫn.”
Liễu Ngân Tuyết nắm chặt tay, móng tay c ắm vào da thịt nhưng nàng quên mất đau đớn.
Nàng cố gắng nuốt xuống tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, hỏi: “Phụ vương, người có biết đây là lấy mạng đổi mạng không? Người làm như vậy sau nay Thế tử biết được, Thế tử sẽ thế nào?”
“Chúng ta vốn phụ tử không hợp, nó có biết, cũng sẽ không quá mức thương cảm đâu.”
“Đó là người nghĩ vậy thôi, Thế tử cũng là người có trái tim, chàng cũng sẽ không đành lòng cự tuyệt hảo ý của người khác mà cố gắng chịu đựng ăn chút đồ ngọt, chàng cũng sẽ dùng lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện, chàng cũng sẽ bảo hộ người bên cạnh mình, người là phụ thân của chàng, nếu chàng biết người vì sao mà chết, chàng sao có thể không thương tâm? Sao có thể không tự trách? Chẳng phải nửa đời sau đều sẽ phải sống trong áy náy hay sao?”
Lâu Khải Minh cười, nụ cười có vài phần hiền từ: “Thì ra trong mắt con, Thế tử Kỳ vương không chuyện ác nào không làm cũng là người có trái tim, không uổng công bổn vương hao hết tâm tư cưới con về cho nó.”
Liễu Ngân Tuyết ngơ ngẩn.
Nàng suýt nữa quên mất, đối với lão nhân trước mắt này, nàng đáng lẽ ra phải rất hận, nhưng không biết vì sao, nàng không thể oán hận nổi.
“Nếu Lâu Duẫn đã như lời con nói, có trái tim, có tình có nghĩa, niệm tình phụ tử chúng ta, bổn vương hẳn là càng nên cứu nó, bổn vương một chân đã vào quan tài, cũng chẳng sống được bao lâu nữa mà ở điểm cuối sinh mệnh còn có thể cứu tính mạng nhi tử, cũng coi như chết có ý nghĩa, đến khi bổn vương tới gặp mẫu thân Lâu Duẫn, cũng có thể ngẩng cao đầu, Ngân Tuyết, bổn vương làm phụ thân mà không thể cho Duẫn nhi cái gì, hy vọng con có thể thành toàn cho chút tâm ý cuối cùng của người phụ thân này.” Lâu Khải Minh nói như khẩn cầu.
Liễu Ngân Tuyết nghĩ, nàng còn có thể nói cái gì?
Nàng cái gì đều không thể nói.
Đây là thỉnh cầu của một người làm phụ thân, tâm nguyện cuối cùng của người phụ thân này là hy vọng có thể cứu được nhi tử của mình, tâm nguyện này, nàng sao có thể ngăn cản.
Lâu Khải Minh nói: “Độc Lang Trung, đưa thiên tằm cổ mẫu cho bổn vương.”
Đã nói đến nước này, nhiều lời vô ích, Độc Lang Trung từ trong áo lấy ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ, cung kính đặt lên bàn: “Chính ngọ mỗi ngày, lấy máu tươi cho nó ăn một lần, liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày, tuyệt không được gián đoạn.”
Lâu Khải Minh lấy hộp gỗ cất vào trong ngực áo.
“Ngân Tuyết, chỗ Lâu Duẫn đành phải nhờ con, để tránh nó phát hiện manh mối, mong con cố gắng đừng để nó thấy bổn vương.”
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy Lâu Khải Minh đưa cho nàng một yêu cầu thật khó, nếu sau này Lâu Duẫn biết được rồi giận chó đánh mèo, nàng phải làm sao?
“Con không cần lo lắng Lâu Duẫn giận chó đánh mèo với con, con cứ đẩy hết trách nhiệm lên người bổn vương, nói với nó là con cũng bị ép buộc, thế là được.” Lâu Khải Minh phảng phất nhìn ra suy nghĩ của nàng liền nói.
“Còn Độc Lang Trung……”
Độc Lang Trung đứng dậy chắp tay nói: “Vương gia không cần lo lắng tại hạ, tại hạ chính là thuộc hạ của Thế tử, vì cứu Thế tử tính mạng cũng không tiếc, nếu sau này Thế tử trách tốt, tại hạ sẽ không một câu oán hận.”
Lâu Khải Minh thở dài: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Độc Lang Trung trả lời: “Là việc nên làm.”
Ra khỏi thư phòng ngoại viện, Độc Lang Trung lập tức rời đi, Liễu Ngân Tuyết lại cảm thấy tâm tình trầm trọng, mang theo tâm sự nặng nề trở về Thanh Sơn Viện, buồn rầu không nói nên lời.
Khi Lâu Duẫn tỉnh lại đã là buổi tối, đèn đuốc trong Thanh Sơn Viện sáng chưng, trên bàn sát cửa sổ trong phòng ngủ cắm một bình hoa thủy tiên, Lai Bảo đang ngồi canh thấy hắn tỉnh lại, vui mừng khôn xiết, nhanh chóng gọi người chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối là tự Liễu Ngân Tuyết bưng vào, Lai Bảo đã hầu hạ Lâu Duẫn thay y phục chỉnh tề, nàng đem khay đặt lên bàn, đầu tiên múc cho Lâu Duẫn một chén cháo thịt nạc.
“Chàng đã mấy ngày không ăn cơm, ăn trước một ít đồ lỏng cho ấm dạ,” Liễu Ngân Tuyết đặt chén cháo trước mặt Lâu Duẫn, “Phòng bếp ninh riêng cho chàng đó, ninh suốt hai canh giờ, chàng mau nếm thử.”
Lâu Duẫn phát hiện, hắn ngủ một giấc, thái độ của Liễu Ngân Tuyết đối với hắn tốt hơn hẳn.
Hắn cũng thực sự đói bụng, cúi đầu bắt đầu húp cháo.
Lâu Duẫn húp liền ba chén cháo, Liễu Ngân Tuyết nói: “Độc Lang Trung nói thân thể của chàng tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày tới sẽ không tránh khỏi còn yếu, chàng nên nghỉ ngơi, quá mười ngày nửa tháng hãy ra ngoài.”
Cũng chẳng biết Lâu Duẫn có nghe nàng nói không, hắn chẳng gật đầu, cũng không lên tiếng.
Người bị bệnh dù tinh thần hay thể xác đều thập phần yếu ớt, Lâu Duẫn không để ý tới nàng, Liễu Ngân Tuyết cũng chẳng so đo, chờ Lâu Duẫn uống xong chén cháo thứ tư, nàng nói: “Không nên uống nữa, đợi tiêu thực đã rồi chút nữa ăn thêm gì đó.”
Nàng trực tiếp đem chén đũa trước mặt Lâu Duẫn thu đi.
Lai Bảo nhìn mà trợn mắt há mồm, cảm thấy Thế tử phi thật lớn mật, chưa được sự đồng ý của Thế tử đã dám thu đi đồ vật trước mặt người.
Lai Bảo cho rằng Lâu Duẫn sẽ phát hỏa, nhưng, Lâu Duẫn lại không nói tiếng nào mà đồng ý luôn.
Liễu Ngân Tuyết nói: “Nằm lâu như vậy chắc hẳn là không thoải mái, cảnh đêm nay không tệ lắm, ta đẩy chàng ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
“Được.”
Lai Phúc khoác thêm áo cho Lâu Duẫn, nàng đẩy hắn ra ngoài, một bên thấp giọng hỏi: “Được chưa? Thế tử còn có nơi nào không thoải mái không?”
Lâu Duẫn lời ít ý nhiều: “Nhàm chán.”
Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ mới hiểu Lâu Duẫn đang nói thân thể không thể dùng sức thật nhàm chán, nàng cảm thấy Lâu Duẫn mới vừa tỉnh lại có chút ngoan ngoãn như một tiểu hài tử, tương xứng với gương mặt anh tuấn kia, trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Tháng tư gió đêm không còn quá lạnh, Liễu Ngân Tuyết đẩy Lâu Duẫn đi dọc theo hành lang Thanh Sơn Viện, vòng một vòng quanh đình nghỉ mát cạnh hồ, thấy còn sớm, liền đi ra ngoài Thanh Sơn Viện.
Trước đây Liễu Ngân Tuyết cảm thấy Liễu phủ đã rất lớn, nhưng sau khi gả đến Kỳ vương phủ, nàng mới thấy Liễu phủ chưa tính là gì, Kỳ vương phủ ít nhất cũng rộng gấp ba lần Liễu phủ, trong đó Thanh Sơn Viện của Lâu Duẫn là rộng nhất.
Nàng gả vào lâu như vậy nhưng vẫn chưa biết thông thuộc hết đường đi các viện trong Kỳ vương phủ.
Ban đêm thực an tĩnh, hạ nhân đi phía sau cách một khoảng xa xa, Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn cũng không nói chuyện nhiều lắm, tinh thần Lâu Duẫn chưa ổn không muốn nói chuyện, căn bản đều là Liễu Ngân Tuyết nói một mình, chút chuyện thời tiết, chuyện trồng hoa rồi chuyện đêm qua mạo hiểm thế nào.
Khi nàng đang nói đến chuyện Thái hậu thưởng cho Độc Lang Trung, bỗng nhiên Lâu Duẫn quay đầu lại, ra hiệu cho nàng im lặng.
Liễu Ngân tuyết ngoan ngoãn ngậm miệng, động tác đẩy Lâu Duẫn cũng dừng lại.
Nàng mơ hồ nghe được sau núi giả truyền đến tiếng nói chuyện.
Lúc đầu thanh âm nói chuyện cũng rất nhỏ, ngươi một câu ta một câu, nói cái gì Liễu Ngân Tuyết cũng nghe không rõ lắm, chỉ có thể nhận ra hình như bọn họ đang cãi vã, nhưng dần dần sau đó, dường như vì bất đồng ngày càng lớn nên tiếng cãi cọ cũng to hơn.
“Nô tỳ cũng không biết sao lại như vậy, giờ nô tỳ sợ lắm, chẳng lẽ người muốn lấy hài tử trong bụng nô tỳ ra hay sao? Tam gia, đây chính là cốt nhục của người, người là một đại nam nhân, sao phải sợ Tam phu nhân?” Nữ nhân khóc thút thít nói.
“Ngươi bé mồm thôi, sợ người khác không biết sao?” Tiếng của Lâu Nguyễn.
“Biết thì biết, nô tỳ vốn chỉ là một tiện mệnh, nhưng hài tử trong bụng nô tỳ vô tội, đây chính là cốt nhục hoàng gia, dù Tam phu nhân có bản lĩnh thông thiên, nàng cũng không thể làm gì hài tử trong bụng nô tỳ.”
Lâu Nguyễn xem chừng bị lời nói của nha hoàn kia chọc tức, khẩu khí nói chuyện cũng trầm trọng hơn, quát lớn nói: “Ngươi không hiểu, ngươi biết cái gì? Mụ la sát kia có thể muốn mệnh của ta đó!”
Việc nghe chuyện riêng của người ta Liễu Ngân Tuyết kỳ thật cũng không thích, nàng nàng thấp giọng hỏi Lâu Duẫn: “Chúng ta trở về đi?”
Lâu Duẫn “Ừm” một tiếng.
Liễu Ngân Tuyết đẩy Lâu Duẫn xoay người, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Tam phu nhân Phương Huệ Mẫn đang đứng sau lưng họ, bên cạnh nàng còn có mấy nha hoàn với hai mama, Liễu Ngân Tuyết lâm vào xấu hổ.
Phương Huệ Mẫn lại càng xấu hổ hơn.
Ba chữ “Mụ la sát” kia lọt ra, như một bàn tay hung hăng tát thẳng vào mặt nàng, đánh đến nỗi nàng không biết giấu mặt vào đâu, dù vậy, nàng xử lý sự tình lên cũng có vẻ thập phần bình tĩnh, nàng liếc mắt ra hiệu cho hai mama bên cạnh, hai mama liền vọt tới sau núi giả.
Ngay sau đó, tiếng thét chói tai vang lên, nha hoàn bị kéo ra vừa giãy giụa vừa kêu lớn: “Tam phu nhân, Tam phu nhân tha mạng, người không thể động vào nô tỳ, nô tỳ đang mang cốt nhục của Tam gia, Tam phu nhân……”
Nha hoàn bị đưa tới trước mặt Phương Huệ Mẫn, quỳ trên mặt đất run bần bật, không ngừng xin tha.
Lâu Nguyễn thấy Phương Huệ Mẫn đột nhiên xuất hiện cũng bị dọa cho tái mặt, đứng cạnh núi giả, nhìn một đám nhốn nháo trước mắt, da đầu tê dại, lưu lại một câu “Ta về trước” rồi nhấc chân rời đi.
Nha hoàn bị hắn làm cho mang thai còn quỳ trên mặt đất hướng hắn cầu cứu:”Tam gia, Tam gia cứu, cứu nô tỳ!”
Nhưng mà, Lâu Nguyễn lướt đi như một cơn gió, giống như căn bản không nghe thấy nha hoàn kia nói gì, nha hoàn mặt chết trân, trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn Phương Huệ Mẫn.
Liễu Ngân Tuyết nhìn đến chết lặng.
Chưa bao giờ thấy nam nhân dám làm không dám nhân như vậy, Lâu Nguyễn này thực sự là “mềm” xứng với cái tên.
Nha hoàn kia thấy cầu cứu Lâu Nguyễn vô vọng, đột nhiên quay đầu bò đến bên chân Liễu Ngân Tuyết: “Thế tử phi, Thế tử phi cứu mạng, cứu nô tỳ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, người là Quan Thế Âm chuyển thế, cầu người cứu nô tỳ, nô tỳ đang có hài tử, nô tỳ không muốn chết, Thế tử phi, hài tử vô tội, hài tử của nô tỳ vô tội.”
Không kịp phòng bị đã bị người khác gắn mác Quan Thế Âm, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy khó xử.
Nàng không muốn quản, nhưng cũng không đánh lòng nhìn nàng ta một xác hai mạng, nàng đứng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan, hít sâu rồi chậm rãi nói: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng đây là sự tình của Tam phòng, thật sự không tới phiên ta khoa tay múa chân.”
Vừa nói vừa nhìn Phương Huệ Mẫn: “Huống hồ Tam tẩu là người thông tình đạt lý, ngươi không cần sợ hãi.”
Nha hoàn nơm nớp lo sợ, không sợ hãi?
Không, Phương Huệ Mẫn là người độc ác thường xuyên ức hiếp trượng phu, đối với những nữ nhân không có sự đồng ý của nàng mà dám bò lên giường Tam gia, nàng trước nay đều không nương tay.
Nàng sợ muốn chết.
Nha hoàn không ngừng dập đầu với Liễu Ngân Tuyết: “Cầu Thế tử phi cứu nô tỳ, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp Thế tử phi, cầu Thế tử phi thương tình nô tỳ một thân hai mạng, cứu nô tỳ, cứu hài tử của nô tỳ.”
Liễu Ngân Tuyết thở dài nói: “Ta nói rồi, Tam tẩu thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với ngươi.”
Nàng vòng qua người nha hoàn kia, đẩy Lâu Duẫn về Thanh Sơn Viện, nha hoàn còn muốn nhào lên ôm chân nàng, bị mama ấn trở lại, Phương Huệ Mẫn nói: “Đem nàng ta về trong viện, trông giữ cẩn thận.”
Trở lại Thanh Sơn Viện, Lâu Duẫn hỏi nàng: “Vì sao không cứu người?”
“Vấn đề này ta cũng đã nói rồi, không tới phiên ta cứu, sự tình của Tam phòng ta không có tư cách nhúng tay vào, huống hồ sự tình hôm nay nháo lớn như vậy, rất nhanh sẽ truyền ra toàn phủ, Tam tẩu là người thông minh, sẽ không đối xử tệ với nàng ta.” Liễu Ngân Tuyết giải thích.
Dừng một chút, dường như có vài phần tiếc nuối, lại bổ sung câu: “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Liễu Ngân Tuyết cười khổ: “Đáng tiếc cho một tiểu sinh mệnh.”
Lâu Duẫn âm thầm liếc nhìn nàng một cái.
Sự tình quả nhiên như Liễu Ngân Tuyết sở liệu, Tam phu nhân không làm gì nha hoàn kia, ngược lại còn chăm sóc cho nàng ta khá tốt, phái một nha hoàn khác ở bên cạnh hầu hạ ăn, mặc, ở, đi lại cho đến khi hài tử bình an ra đời.
Khi Liễu Ngân Tuyết nghe nói lại, cũng chỉ cười cho qua.
Hai ngày sau, Tô Lưu Vận một lần nữa đến Thanh Sơn Viện gặp Lâu Duẫn, mang theo một tin tức: “Thái tử phi hoài thai.”
Lâu Duẫn lúc đó đang đánh cờ với Liễu Ngân Tuyết, không biết có phải vì tin tức này mà ngây người hay không, quân cờ đen trên tay hạ xuống sai chỗ, bị Liễu Ngân Tuyết nắm lấy cơ hội phản công, thua ván đầu tiên trong ngày.
Liễu Ngân Tuyết nói: “Thế tử, chàng thua rồi.”.