Gả Cho Tội Thần
Chương 130
Trước khi thi, Liễu thị còn khẩn trương hơn so với nhà nàng, lúc đưa đi thi nói một tràng: “Lương khô có rồi, quạt cũng có rồi, giấy và mực chàng cần dùng ta cũng đã kiểm tra qua, hẳn là không có vấn đề gì. Sau khi chàng vào trường thi thì để ý một chút đề phòng trúng gió, cảm nắng thì hẳn là không thể, ta ở bên ngoài chờ chàng, ngàn vạn lần đừng để bị người ta nâng ra”.
Hạ Chí Thanh đúng là hồi hộp nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, còn khuyên ngược lại Liễu thị: “Ta đã hiểu rồi, nàng ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ, ta rất nhanh sẽ ra thôi”.
Mà Khương Đào ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Liễu thị liền ngượng ngùng.
Khương Dương đi thi chẳng cần nàng bận tâm điều gì, trước kia tìm người chăm sóc là Vệ Thường Khiêm giúp đỡ thu xếp, sau Khương Dương học hành là tự ông an bài, đến nỗi vào trường thi là do Thẩm Thời Ân giúp đỡ.
Nàng là tới thi cùng nhưng thật ra chỉ tới chơi, hôm nay tới đưa đi thi, Thẩm Thời Ân đứng cạnh che dù cho nàng, Khương Dương thấy nàng có mồ hôi còn mua đá bào cho nàng ăn.
Sau Khương Dương gia nhập đội ngũ vào trường thi, Khương Đào cũng học Liễu thị dặn dò vài câu.
Khương Dương cong môi gật đầu, còn dặn ngược lại nàng: “Tỷ ở nhà cũng cẩn thận, đừng tham lạnh, đá bào và dưa hấu mỗi ngày chỉ ăn một lần thôi”. Lại nói với Thẩm Thời Ân, “Tỷ phu cũng đừng chiều tỷ ấy, coi chừng tỷ ấy nhiều chút”.
Khương Đào càng thêm ngượng ngùng, vội xua tay bảo hắn đừng nói nữa.
Sau Khương Dương và Hạ Chí Thanh cùng vào trường thi, Khương Đào, Thẩm Thời Ân và Liễu thị trở về hẻm Thư Sinh.
Sau khi trở về Liễu thị đứng ngồi không yên, mãi cho tới khi Hạ Chí Thanh thi xong, trên mặt nàng mới có ý cười.
Ngày đó Khương Đào đi cùng nàng, Khương Dương và Hạ Chí Thanh cùng ra khỏi trường thi.
Tinh thần hai người đều rất tốt nhưng ở trường thi nắng nóng lâu ngày, mùi trên người không dễ ngửi.
Hai người được đón về, đều là ăn một bữa no trước, sau đó đi tắm rồi lên giường ngủ.
Khương Dương ngủ cả ngày, Hạ Chí Thanh ước chừng ngủ hai ngày.
Sau khi tỉnh dậy, họ liền qua so đề thi, tương đương với đời sau là đi so đáp án.
Bọn họ cũng không tránh người, Khương Đào ở bên cạnh nghe như lọt vào sương mù, thấy Liễu thị hưng phấn tới hai mắt phát sáng, thấp giọng hỏi nàng: “Như thế nào? Hai người họ đều trả lời rất tốt có đúng không?”.
Liễu thị vội cười không ngừng gật đầu, biết nàng nghe không hiểu, nàng lời ít ý nhiều mà nói: “Hai người bọn họ trả lời không khác nhau nhiều, rất sát đề. Lần này hẳn là hai nhà chúng ta đều có tú tài rồi”.
Lúc này Khương Đào mới cười rộ lên, lại nghe Liễu thị nói: “Chờ yết bảng, hai nhà chúng ta cùng chúc mừng”.
Trước đóc quốc tang một tháng không thể ra ngoài chơi, Khương Đào và Liễu thị không có ra ngoài, Khương Đào thì không thấy buồn, còn rất vui thích nhưng Liễu thị sắp nghẹn thành bệnh rồi, nghĩ tới yết bảng xong hẳn phải náo nhiệt một phen.
“Khả năng là không được rồi”, Khương Đào áy náy nói, “Không phải muốn ngắt hứng thủ của tỷ nhưng chúng ta rời nhà hai tháng rồi, chờ có thành tích của Khương Dương có, ta và tỷ phu hắn phải về trước. Chờ tới lúc thi Hương chúng ta sẽ qua”.
Liễu thị gật đầu, nói không ngại, lại nhỏ giọng nói: “Dù sao bọn họ cũng còn cần thi nữa, chờ thi Hương xong, hai nhà chúng ta lại chúc mừng cũng giống nhau”.
Thi Hương khó hơn nhiều so với thi Viện cho nên Liễu thị cũng không dám nói bừa phu quân mình có thể thi đậu, chỉ dám nhỏ giọng thương lượng với Khương Đào.
Lại qua hai ngày, thi viện yết bảng.
Liễu thị lôi kéo Khương Đào đi xem, Hạ Chí Thành đi cùng với Thẩm Thời Ân, Khương Dương sau khi thi xong lại ngồi vào án thư như lão tăng nhập định, bắt đầu đọc sách không ra khỏi nhà cho nên hắn không đi.
Bốn người tới trước bảng bố cáo, lúc này đã kín người đứng.
Tuy vậy với sức mạnh của Thẩm Thời Ân, rất mau liền mở cho họ một đường máu.
Mấy người đi thẳng tới trước bảng, lập tức thấy được tên của Khương Dương và Hạ Chí Thanh – hai người vẫn duy trì thứ tự thứ nhất và thứ hai.
Trên mặt Hạ Chí Thanh không cười nổi: “Ta tự cho là đã viết vô cùng tốt, hóa ra vẫn là không được như ý”.
Bên cạnh hắn có một thư sinh trăm tuổi nghe được lời này đi tới trấn an hắn: “Người trẻ tuổi sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Lúc này ngươi mới thi được mấy lần, lão phu đã thi được hai mươi năm, nhìn xem, lần này ta trúng rồi! Lại nói ngươi mới chỉ nhìn đầu bảng, cứ tìm tiếp xem…”.
Hạ Chí Thành náo tới đỏ mặt, không còn mặt mũi nào nói mình cũng thi đậu, chỉ là bởi vì vẫn thua Khương Dương một bậc nên mới nói như vậy. Đối phương tuổi lớn, hắn sợ chính mình giải thích ra thì gây ra tình huống xấu nên kéo Liễu thị chạy đi.
Khương Đào xem xong cũng không ở lâu liền quay về cùng Thẩm Thời Ân.
Không lâu sau có người tới báo tin vui, hai nhà bọn họ ở gần, còn tiết kiệm cho đối phương không ít thời gian.
Khương Đào và Liễu thị hào phóng cho tiền thưởng, nghe xong một chuỗi lời cát tường mới tiễn người đi.
Ở phụ cận phần lớn đều là thí sinh cho nên nghe được động tĩnh ở hai nhà bọn họ cũng tới chúc mừng.
Trong lúc nhất thời ngôi nhà nhỏ của hai nhà ào ào người tới người đi, nối liền không dứt.
Khương Dương bình thường không ra khỏi nhà, lúc này không thể không cùng người khác hàn huyên.
Cứ náo nhiệt như vậy một ngày, đến trời tối Khương Đào mới tiễn được hết người đi.
Khương Dương thấy nàng tuy cười nhưng sắc mặt đã rất mệt mỏi, nói: “Không thì ngày mai tỷ tỷ trở về đi thôi, Tiểu Nam và A Lâm ở nhà cũng nhớ tỷ nhiều”.
Khương Đào đúng là trong hai ngày tới phải trở về, tuy vậy hôm nay cửa nhà suýt bị người ta dẫm nát, ngay cả chỗ đứng cũng không có, nàng sợ chính mình đi rồi, Khương Dương có một mình ứng phó không hết.
Khương Dương thấy nàng do dự, lại nói: “Tỷ tỷ ở đây, cũng chỉ có thể giúp đỡ chiêu đãi mấy phu nhân, những người đó vẫn muốn tìm đệ nói chuyện. Tỷ trở về, sau bọn họ không mang nữ quyến tới nữa. Hơn nữa, sau tỉnh khẳng định sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta, mấy ngày tới đệ hơn nửa cũng chẳng có nhà, không cần tỷ ở lại tiếp khách đâu”.
Khương Đào nghe hắn nói cũng có lý, cho hắn đủ tiền, dặn dò hắn một mình ở đây cẩn thận một chút, lại qua cách vách nhờ phu thê Hạ gia hỗ trợ chăm sóc một chút, sáng sớm hôm sau liền trở về huyện cùng với Thẩm Thời Ân.
Bởi vì đã đi qua một lần nên lẫn này hai người trở về đều là quen đường quen lối.
Chờ về tới huyện thành, Thẩm Thời Ân lập tức tới mỏ đá báo danh. Khương Đào rửa đầu chải mặt xong thuê người tới thôn Câu Hòe báo tin vui cho Khương lão thái gia, lão thái thái, sau đó tới Tô trạch và Vệ trạch báo tin vui, đón Tiêu Thế Nam, Khương Lâm và Tuyết Đoàn nhi về nhà.
Bởi vì còn cùng Tô thị và Vệ phu nhân nói ít lời nên lúc Khương Đào về nhà đã là chạng vạng.
Tin tức Hoàng thị linh thông, sớm sai người gác thành chú ý, lập tức chạy tới.
“A Đào, đại hỉ a!” Hoàng thị thấy Khương Đào liền cười nói.
Khương Đào che miệng cười: “Ngài biết A Dương của chúng ta thi viện thí đứng đầu rồi hả?”.
Hoàng thị ngơ ra, sau lại cười: “Vậy thì không có, tuy vậy chuyên A Dương trúng tam nguyên cũng là đại hỉ, nhà ngươi là song hỷ lâm môn!”.
Khương Đào mời nàng ngồi xuống nói.
“Tháng 5 tiên đế băng hà ngươi đã biết chưa? Thái Tử đã đăng cơ, thánh chỉ đại xá thiên hạ cũng đã hạ rồi, tính thời gian thì chỉ mấy ngày nữa tới chỗ chúng ta. Thẩm nhị nhà ngươi rốt cuộc không cần phục dịch nữa!”.
Phu quân nhà mình thoát khỏi khổ dịch vẫn là tâm nguyện bấy lâu của Khương Đào, tuy rằng sớm nghe nói hoàng đế băng hà nhưng Khương Đào đã dự kiến ngày này sẽ tới rất nhanh. Nhưng lúc biết được tin, nàng cũng vô cùng cao hứng.
Tâm trạng nàng tốt, lời nói cũng nhiều hơn ngày thường, Hoàng thị hỏi nàng lúc trước ở tỉnh có quen không, nàng cũng nói một tràng.
Hai người nói chuyện cho tới lúc Thẩm Thời Ân trở về, lúc này Hoàng thị mới cáo từ.
Khương Đào hưng phấn muốn nói với hắn chuyện tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ, Thẩm Thời Ân đã giành quyền mở lời trước: “Người trông coi nói ngày mai không cần tới nữa, tin tức của họ còn linh thông hơn cả chúng ta, nói chỉ chờ có thánh chỉ, ta và Tiểu Nam sẽ không còn tội tịch nữa”.
Khương Đào rất cao hứng, ôm Thẩm Thời Ân cười miết không ngừng, muốn nói cái gì cũng không biết.
Mà bên Hoàng thị, nàng cũng vui mừng thay cho Khương Đào, cơm chiều cũng ăn nhiều thêm một chén.
Sau khi ăn xong nàng nói với Tần Tử Ngọc chuyện Khương Dương trúng Tam Nguyên, vốn là muốn giục Tần Tử Ngọc càng thêm nỗ lực cho kỳ thi Hương, không ngờ Tần Tử Ngọc nghe xong không có khích lệ, ngược lại bực bội mà nói: “Trước là một cái Khương Dương trúng Tam nguyên, sau còn có Vệ Lang kia nữa, ta còn thi cái gì!”.
Hoàng thị nhíu mày nói: “Cử nhân lại không lấy hai ba người, sao có thể ít như vậy được? Sao, con còn muốn tranh đầu bảng với họ à?”.
Tần Tử Ngọc bị chính mẹ ruột nói cho không nên lời, hắn thi tú tài là đội sổ, có thể đậu cử nhân đã là thắp nhang cảm tạ, thứ tự gì đó càng là không cần nghĩ. Nhưng tuy rằng sự thật như vậy nói ra cũng thật đau lòng! Đặc biệt còn là mẹ ruột hắn nói!
Hoàng thị cũng kệ hắn đau lòng hay không, nói xong vui sướng hài lòng mà về phòng ngủ,
Một giấc ngủ tới nửa đêm, lại có người từ ngoài thành tới báo có một đội nhân mã tới, đội hình tuyệt không thua kém An Nghị Bá kia.
Tần tri huyện nhận mệnh rời giường, mặc quần áo còn nói với Hoàng thị: “Nàng không đi xem cùng với ta sao?”.
Hoàng thị trở mình nói: “Xem cái gì? Phu quân của A Đào không có tội tịch nữa rồi, kể cả Thiên Vương có tới cũng không liên quan. Lại nói lần trước nghe nhầm, hơn nửa đêm còn gọi phu thê nhà họ dậy, lúc này đã không liên quan tới họ nữa thì ta đi làm gì?”.
Tần tri huyện nhìn Hoàng thị vô tâm vô phế mà ngủ ngon lành nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Thê tử của hắn, không liên quan tới Khương Đào thì cái gì cũng không quản. Đây là chuyện của hắn mà! Tâm cũng đau quá man!
Tâm hự của edit: Lần này tác giả không lừa, gáy lên chị em, tới đoạn ở văn án rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!