Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng - Chương 14: Thiên vương Yêu Giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng


Chương 14: Thiên vương Yêu Giới


Chiến thần thần linh nhai rất buồn bực, Thần giới đã có mấy vị Tướng quân thua trong tay thủ hạ tiểu thiên vương Yêu Giới. Mặt mũi Thần giới đã mất đi một nửa, nếu lần này lại thua, mặt mũi Thần giới cũng chẳng còn, vị trí Chiến thần tướng quân chỉ sợ cũng chẳng đến phiên hắn.

“Mạt tướng nguyện đi thu phục Thiên vương Yêu Giới.” Một thân  khôi giáp  màu đen, đại Tướng quân chờ lệnh.

Lâm Hoa theo âm thanh nhìn lại, tướng quân kia quen mặt vô cùng, nghĩ một lát liền nhớ ra, đó không phải là Kim Sí Đại Bàng trên núi Lạc Nguyệt trên sao, hình như gọi là Đại Bàng vương.

Thần Linh nhai đang bối rối, do dự không biết có cần đích thân mình ra trận hay không. Nhưng ỷ lớn hiếp nhỏ cũng chẳng vẻ vang gì, vừa hay Đại Bàng Tướng quân chủ động xin chiến, liền vui mừng: “Trận chiến này Tướng quân nhất định có thể đắc thắng”.

Có thể không đắc thắng sao, nãy giờ luân chiến lâu như vậy, Lâm Hoa có chút lo lắng nhìn tiểu thiên vương áo xanh đối diện. Chúng ta thay nhiều người như vậy, đối phương chưa từng đổi người nào? Cho dù là người lợi hại cũng sẽ bị thương, huống chi còn là đứa bé.

Chiến thần thần Linh nhai không thể không biết luân chiến vô sỉ, giơ đao nói: “Lệnh Đại bàng Tướng quân, thay mặt bản tướng nghênh chiến Thiên vương Yêu Giới – Phong Thanh Vân.”

Đại bàng lĩnh mệnh, phi thân bay xuống.

Tiểu thiên vương thấy đại bàng xuất chiến, thu hồi vẻ khinh miệt, ánh mắt nặng nề, trong miệng vẫn cười hì hì như cũ nói: “Đại Bằng, sao ngươi muốn tìm cái chết?”

Đứa nhóc nói như vậy là muốn ăn đòn sao, Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến, không phải đáng đánh sao?

Nghe lời này, Đại bàng Tướng quân quả nhiên nổi trận lôi đình, tức giận mắng: “Tiểu nhi Yêu Giới, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn (nói năng ngông cuồng), xem ta như thế nào thu thập ngươi.”

Phong Thanh Vân kêu to: “Dời non lấp biển.”

Chỉ thấy song chưởng đưa ra, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh dương, tầng tầng lớp lớp như sóng gợn, bay thẳng về phía đại bàng Tướng quân. Tuy nhỏ tuổi nhưng  kinh nghiệm đối địch lại hết sức phong phú, cực kỳ hiểu rõ đạo lý ra tay trước để chiếm thế thượng phong.

“Chút tài mọn.” Đại bàng khinh thường phất tay, dễ dàng hóa giải một kích hung mãnh.

“Không tốt.”

Đại bàng hơi biến sắc, nhanh chóng xoay người, song tiên nâng lên, hai cánh đại bàng bảo vệ sau lưng, nhưng vẫn bị một lực khổng lồ đánh mạnh vào, lùi lại mấy bước, phun một ngụm máu tươi.

Phong Thanh Vân một kích thành công, nhanh chóng bỏ chạy.

” tiểu nhi hèn hạ.” Đại bàng giống như bị kích động, hai mắt đỏ bừng, sau lưng đột nhiên hiện ra một đôi cánh lớn.

Đại bàng vỗ cánh, gió lốc đầy trời.

Phong Thanh Vân bị này gió lốc ép lui về sau, cố sức né tránh, gió lốc đánh trượt bay thẳng vào một ngọn núi, đem ngọn núi kia san thành bình địa.

Hai người ngươi tới ta đi, càng đấu trời đất càng mù mịt, Lâm Hoa nhìn hoa mắt, nơi nào phân biệt được cao thấp. Ngẩng đầu liếc trộm Thương Nam Thần Quân, chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, bộ dáng bí hiểm. Lâm Hoa khinh thường bĩu môi, ngươi cứ giả vờ đi, thật ra trong lòng không biết vui mừng bao nhiêu.

Lâm Hoa từ trên mặt Thương Nam Thần Quân không nhìn ra được gì, phẫn nộ  quay đầu, tiếp tục thưởng thức trận chiến.

Lúc này hai người đồng thời nâng tay, chưởng lực tiêu diệt mấy ngọn núi.

Phong Thanh Vân cuối cùng cũng chỉ là đứa bé, lại thêm đấu liên tiếp mấy trận, thể lực dần dần suy kiệt, chưởng lực yếu hơn. Đại bàng thừa lúc xông lên, song chưởng đột phá phòng tuyến của Phong Thanh Vân, đánh vào ngực hắn.

Phong Thanh Vân miệng phun máu tươi, lui lại mấy trượng, nuốt xuống máu tươi bên miệng, sắc mặt dữ tợn. Hai tay nâng lên, chỉ thấy lòng bàn tay dần dần hóa thành một quả cầu ánh sáng màu xanh dương đậm, quả cầu càng lúc càng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Thanh Vân trở nên trắng bệch, thân hình lay động, hắn cắn răng chống đỡ. Đợi quả cầu đạt đến cực đại, mới chậm chạp đẩy ra, phóng về phía đại bàng.

Lâm Hoa đau lòng vô cùng. Ngươi ỷ mạnh cái gì, đánh không lại thì nhận thua, trẻ con cũng  không sợ mất mặt. Ngươi coi Thần Tướng thông minh hơn ngươi nhiều, mắt thấy đánh không lại liền chạy. Dáng vẻ ngươi như vậy, cha mẹ của ngươi đâu? Không đau lòng sao?

Lâm Hoa phát tính mẫu tử không đúng lúc, đối tượng còn là tiểu thiên vương Yêu Giới  .

Đối với một kích của Phong Thanh Vân, đại bàng không dám khinh địch, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, hai tay nâng trước ngực, khí lưu quanh mình bắt đầu khởi động, tập trung vào lòng bàn tay.

Mượn  sức gió, hắn đẩy song chưởng ra.

Một vòng ánh sáng chói mắt, xuyên thấu qua quả cầu ánh sáng màu lam khổng lồ, quả cầu bị nứt phát tán thành từng đốm xanh lơ lửng trên không. Sau khi đánh tan quả cầu xanh, vòng sáng kia đã hơi tối lại, khẽ dừng một chút rồi tiếp tục hướng về phía Phong Thanh Vân.

Phong Thanh Vân lăn người tại chỗ, tránh một kích trí mạng. Cho dù như thế, vẫn bị ảnh hưởng của quầng sáng kia, rốt cuộc phun ra một bụm máu lớn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Thấy Phong Thanh Vân bị thương, đại bàng vô cùng vui mừng, thừa dịp hắn đang kiệt sức, lấy mạng hắn. Đại bàng bay đến trước mặt hắn, giơ cao Song Tiên, quất thẳng vào đầu hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

“Phong Thanh Vân” đối mặt với  Song Tiên đang đánh xuống đầu, cười quỷ dị một tiếng, bóng dáng vặn vẹo mơ hồ. Đại bàng thu thế không kịp, Song Tiên hung hăng nện trên mặt đất. “Phanh”  một tiếng. Bụi đất tung bay, mặt đất xuất hiện một hố sâu cực lớn.

Sau lưng đau nhức, máu tươi bắn ra, Đại Bàng bị Phong Thanh Vân xé một bên cánh. Đại Bàng bị đau, hét lớn một tiếng, kim quang giữa hai tay thoáng qua, một đôi chuỳ Tử Kim  không biết ở đâu ra, trở tay đâm tới sau lưng Phong Thanh Vân.

“Két!” Lâm Hoa sợ hãi kêu.

Tiếng gà rừng chói tay đột nhiên xuất hiện ở chiến trường, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Hoa đã biến thành bộ dáng gà rừng, Thương Nam Thần Quân cười như không cười cầm cánh che miệng Lâm Hoa.

Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, Lâm Hoa cười xấu hổ, ảo não bay trở về trong ngực Thương Nam Thần Quân, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục xem cuộc chiến.

Phong Thanh Vân không chết, hắn an toàn nằm trong ngực một người.

Đôi chùy của đại bàng bị một đạo hồng quang đánh trúng, rời khỏi tay vỡ vụn trên không trung, hóa thành từng mảnh bay lả tả, hồng quang thật bá đạo.

Cứu Phong Thanh Dương chính là một chiến tướng mặc áo bào tím, mái tóc hắn màu tím, khuôn mặt sạch sẽ, xinh đẹp, hai mắt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

Đó là Đại Thiên Vương Yêu Giới Phong – Thanh Dương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN