Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 5: Ở chung với Phượng hoàng (hai)
Chớp mắt một cái, 3 tháng lại trôi qua.
Cho tới bây giờ Lâm Hoa không hề cho rằng quả trứng phượng hoàng này có bất kỳ điểm gì giống Phượng Hoàng, con Phượng Hoàng lửa này trừ việc đặc biệt cố chấp thích ăn thịt ra cũng không còn bản lĩnh nào khác.
Nghe nói Phượng Hoàng ưu sạch sẽ, nhưng con phượng hoàng của chúng ta thường một đầu đầy bụi đất trở về, lông trên người không có chỗ nào sạch sẽ. Mỗi lần như thế, Lâm Hoa đều giận một cước đạp hắn xuống nước, hạ lệnh cưỡng chế nếu không tắm rửa sạch sẽ thì không cho lên giường. Bị đạp nhiều lần, Phượng Hoàng lửa đã có kinh nghiệm, lúc trở về sẽ tự động nhảy xuống sông, tắm sạch sẽ rồi mới bò lên.
Nghe nói Phượng Hoàng cao ngạo vô cùng, nhưng con phượng hoàng của chúng ta ngày ngày rất thích dính lấy Lâm Hoa, ngay cả khi Lâm Hoa muốn đi vệ sinh. Vì vậy, Lâm Hoa nghiêm nghị cấm chỉ. Nói giỡn, ta tuy rằng là gà rừng, ta cũng phải giữ mình là một con gà rừng trong sạch, con Phượng Hoàng này dù sao cũng là giống đực, nhìn chăm chú vào ta như vậy, da mặt ta còn chưa dày như thế.
Nghe nói Phượng Hoàng bay cực cao, không phải người ta hay nói Phượng Vũ Cửu Thiên sao (phượng bay đến chín tầng mây)? Nhưng con phượng hoàng của chúng ta bay còn chưa qua Lâm Hoa. Cái này còn cần chờ quan sát thêm, dù sao Phượng Hoàng lửa vừa ra đời mới có ba tháng, có lẽ lớn lên sẽ tốt hơn.
Cho nên việc lưu lại cái tên vừa tham ăn, vừa không thích sạch sẽ, còn hay rình coi, là vì Lâm Hoa có thể nghe hiểu lời nó nói, lời nói của nàng nó cũng hiểu, cho nên Lâm Hoa mới giữ lại con Phượng Hoàng lửa này.
Đừng nói Lâm Hoa vô duyên? Xuyên qua làm gà đã hơn một năm, Lâm Hoa căn bản nghe không hiểu động vật ở đây nói chuyện. Ta vốn là người a, xuyên qua thành gà là ngoài ý muốn ta nghe không hiểu ngôn ngữ cầm thú. Con người nói chuyện ta còn hiểu, nhưng người ta nghe không hiểu tiếng kêu của ta. Người ta cũng không muốn biết ta kêu cái gì a, người ta chỉ muốn làm thịt ta, gà rừng kho tàu ăn ngon lắm nè, gà rừng nướng cũng rất ngon a!
Có chim phượng hoàng ở cùng, năm tháng trong núi hình như chẳng còn tịch mịch.
…………………………………………………………..
Có câu nói Phượng Hoàng rơi xuống đất không bằng Gà.
Người này chắc chắn chưa gặp qua Phượng Hoàng nhà ta. Phượng hoàng nhà ta cho dù cả người dính trong vũng bùn, cũng sạch bóng, xinh đẹp hơn gà rừng ta.
Nói thật Lâm Hoa rất ghen tỵ với Phượng Hoàng lửa này được trời ưu ái, tại sao ngươi một thân bùn đất mà còn cao quý ưu nhã hơn ta? Nhưng suy đi nghĩ lại, con Phượng Hoàng bề ngoài cao ngạo xinh đẹp này là ta ấp ra, Lâm Hoa rất tự hào, ngươi xinh đẹp thì sao? Ngươi là Phượng Hoàng thì sao? Ngươi còn không phải gọi ta là mẹ à?
Lâm Hoa nhìn Phượng Hoàng lửa bên cạnh đang tội nghiệp nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi về sau gọi là Tiểu Ô đi.”
Đáp lại lời nàng là từng tiếng phượng hót, xem ra Phượng Hoàng lửa rất hài lòng với cái tên mới.
“Mẹ, con đói.”
“Ăn trái cây đi.”
“Con muốn ăn thịt.”
“Không có.”
“Con muốn ăn thịt, con chỉ muốn ăn thịt, con mặc kệ, con muốn ăn thịt.”
Lâm Hoa co giật khóe miệng nhìn Phượng Hoàng lăn lộn trên đất la lối om sòm , thở dài, dù sao nó cũng là phượng hoàng, nếu không phải rơi vào chuồng gà của nàng, chẳng phải sẽ cao cao tại thượng quan sát chúng sinh sao.
“Ngoan, con ở đây ngây ngô, mẹ đi tìm thịt cho con.” Lâm Hoa kéo Tiểu Ô từ trên mặt đất, phủi sạch bụi bẩn trên người hắn, “Nếu có người tới, con phải trốn đi, đừng để người ta bắt được.”
Lâm Hoa rất ít khi dùng vẻ mặt dịu dàng như vậy nói chuyện với Phượng Hoàng, hắn có chút ngây người, sững sờ nhìn Lâm Hoa.
“Con là Phượng Hoàng, không phải gà rừng, đừng quên thân phận mình. Nếu sau này đồng loại của con tìm tới, thấy bộ dáng này, sẽ coi thường con?” Lâm Hoa tận tình khuyên bảo, giáo dục con Phượng Hoàng còn hồ đồ lờ mờ .
“Thôi, ” Lâm Hoa bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt ngu ngốc của Phượng Hoàng, “Ta đi tìm thịt cho con, chờ ta à.”
Phượng Hoàng lửa liều mạng gật đầu, Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến. Choáng nha, lúc giáo dục ngươi, ngươi không thông minh như vậy, nghe đến có ăn thịt ăn liền có tinh thần, rốt cuộc ai giống Phượng Hoàng hơn.
Lâm Hoa uỵch cánh bay xuống chân núi, Phượng Hoàng đứng tại chỗ không nháy mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cho đến bóng dáng nàng biến mất, mới thu hồi ầm mắt, lẩm bẩm: “Ngươi là gà rừng, ta chính là gà rừng, ta không phải là Phượng Hoàng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!