Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 58: Tịch Nguyệt (hai)
Sau khi nhà tranh bị phá hủy, Lâm Hoa hưng phấn nghĩ thầm rốt cuộc đã có thể vào ở trong Phượng Thần cung trang nghiêm kia. Trời mới biết, nàng mơ ước cung điện kia đã lâu, ảo tưởng mình có thể vào ở trong phủ đệ Phượng Thần, thực tế nàng đã đạt được ước muốn, Phượng Thần đồng ý cho nàng ngủ trong Phượng Thần cung, ngoài ra còn vô cùng săn sóc phân cho nàng một gian rộng rãi.
Tất cả đồ vật trong phòng ngủ Phượng Thần cung đều lấy hai màu đen đỏ làm chủ, sàn đen tường đỏ, trên trần là bút vẻ giống như Địa ngục đồ.
Đúng, không sai, chính là Địa ngục ác quỷ đồ.
Lúc này Lâm Hoa vẫn chưa biết trên đầu có bức vẽ kinh khủng tàn ác như vậy. Nàng đang đắm chìm trong niềm vui sướng lấy được phòng mới, trên mặt không nhịn được hiển lộ vẻ hài lòng. Tuy nói Phượng Thần có tinh thần hưởng thụ đặc biệt nhưng ngoài việc có phòng riêng ra nàng không còn yêu cầu gì thêm, huống chi trong phòng bàn ghế, dụng cụ tắm rửa đầy đủ, thậm chí ngay cả nước dùng từ đám mây đen nhỏ Tiểu Ô cũng săn sóc chuẩn bị tốt. Đám mây kia hình như vô cùng không cam lòng bị người ta dùng dây đỏ buộc ở chậu nước rửa mặt.
Tuy nhiên trong phòng thiếu một thứ mà nàng cực kỳ yêu thích —— giường.
Tại sao có thể thiếu giường? Lâm Hoa nghi ngờ hỏi Phượng Thần: “Điện hạ, ta ngủ như thế nào?”
Không có giường, ngủ ở đâu? Trên đất sao?
Mặt Phượng Thần thản nhiên chỉ chỉ sàn phòng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngủ đây.”
Lâm Hoa nhìn sàn nhà sang bóng đến mức có thể soi gương, khóe miệng khẽ co quắp, xoay người cười khan nói: “Điện hạ đang nói đùa sao?”
Không phải bắt nàng ngủ ở đây chứ? Cái nhà tranh rách còn có lớp rơm thật dày, vào cung, ngược lại không được như xưa? Bắt nàng ngủ trên đất?
Thấy trên mặt Lâm Hoa như có vẻ bất mãn, Phượng Thần nhíu mày: “Không hài lòng?”
Vẻ mặt kia nhàn nhạt không nhìn ra tâm tình nhưng Lâm Hoa lại nhận thấy sau cái bình tĩnh kia như đang ẩn chứa đè nén, nếu nàng nói sai một câu, chỉ sợ sẽ bị ném ra ngoài?
Gần đây cuộc sống quá mức nhàn nhã, Phượng Thần đối với nàng khá hơn một chút, nàng liền phân không rõ đông nam tây bắc, xem ra lá gan của nàng ngày càng lớn, lại dám kén cá chọn canh, nàng sắp quên mình đang ở địa bàn của ai.
Gần đây làm việc quá liều lĩnh rồi, nàng phải thu liễm một chút.
Hiểu rõ ràng điểm này, Lâm Hoa cuống quít nở nụ cười ngọt ngấy, liên tục gật đầu không ngừng: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng.”
Nàng dám không hài lòng à?
Thấy nàng gật đầu, Phượng Thần khẽ vuốt cằm, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi còn cần cái gì, ngươi đã rất hài lòng, vậy thì ngươi cứ ở thôi.”
Dứt lời, tự nhiên xoay người, để lại cho Lâm Hoa một bóng lưng phiêu dật xuất trần.
Hài lòng cái đầu ngươi, Lâm Hoa vỗ ngực liên tục, hối tiếc không thôi, xem ra sau này nàng phải cùng sàn nhà lạnh lẽo vô tình làm bạn.
Vô lực xụi xuống mặt đất, Lâm Hoa mở to mắt nhìn bức họa quỷ khí âm trầm trên nóc nhà. Ác ma mỏ nhọn răng sắc, miệng đầy máu thịt, cùng với vô số bạch cốt trong chảo dầu sôi gào thét, cảnh tượng địa ngục quỷ dị khiến Lâm Hoa hôn mê bất tỉnh.
Trước khi té xỉu, ý niệm cuối cùng là dù chết cũng không cần ở chỗ đáng sợ này.
Dĩ nhiên Lâm Hoa không chết, cho nên vẫn phải ở lại phòng. Ở nhiều thành quen, những thứ đáng sợ kia không phải chỉ là tranh sao? Mỗi ngày đều thấy, Lâm Hoa phát giác trừ cảm giác không vệ sinh, ác ma kia dường như còn rất anh tuấn……
Lâm Hoa luôn luôn khó ngủ, ưmh, không tin? Được rồi, thật ra nếu nàng đã đi vào giấc mộng, mặc cho long trời lở đất, vẫn không rung chuyển chút nào.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Hoa đã ngủ được.
Vì vậy, vấn đề chuyển thành Lâm Hoa yêu giường, ngủ không quen chỗ. Nói thẳng ra là thân thể Lâm Hoa yếu ớt không thể ngủ trên mặt đất lạnh lẽo.
Lâm Hoa ai thán, ngủ lâu như vậy, vẫn không quen được. Mỗi lần đứng lên lưng đều bị chuột rút, cứ tiếp tục như vậy nàng nhất định sẽ viêm khớp. Nàng thật sự rất hoài niệm lớp rơm xốp mềm ngày xưa, tại sao nàng lại không có mắt đốt nó đi?
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lâm Hoa cảm thấy trên người có chút lạnh, tay nhỏ bé lục lọi chăn bông. Nàng nhớ nó ở gần đây, đầu ngón tay chạm đến một vật ấm áp, Lâm Hoa nắm lấy, lại cảm giác hình dáng không đúng. Giùng giằng mở mắt lại thấy một bóng đen lẳng lặng ngồi chồm hổm bên cạnh, mà tay nàng hình như đang nắm tay người kia.
Lâm Hoa nháy mắt tỉnh táo, chợt buông tay, lấy chăn gấm che trước ngực, thầm nghĩ đêm khuya cô nam quả nữ, người này đứng trước giường một cô nương như nàng, nhất định không có ý tốt.
Lâm Hoa hốt hoảng, cảm thấy tim nhảy loạn, bỗng nhớ tới Phượng Thần cung to như vậy trừ đứa vô dụng như nàng ra còn có Phượng Thần đại danh đỉnh đỉnh.
Nghĩ thông suốt, nàng liền an tâm, ổn định tâm tình liền há mồm muốn hô, bóng đen kia kêu lên một tiếng: “Đừng sợ, là ta.
Âm thanh kia, là Phượng Thần.
Cố gắng mở hai mắt, nhờ ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ Lâm Hoa mới thấy rõ, nam tử tuấn mỹ trước mắt là Phượng Thần không thể nghi ngờ. Nàng cười khan, trong lòng không nhịn được, tối lửa tắt đèn hắn đường đường là Phượng Thần không ở phòng ngủ, lại chạy đến khuê phòng của nàng.
Lâm Hoa trong lòng chuyển suy nghĩ, cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, chỉ đành dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn hắn, buồn ngủ đã sớm bay đến chín tầng mây.
Hồi lâu sau, hai mắt nàng muốn trợn trừng thì Phượng Thần liền phất tay đốt sáng dạ minh châu trong phòng. Thình lình bị ánh sáng kích thích, nước mắt Lâm Hoa nhất thời chảy ra.
Đốt đèn cũng không báo trước một tiếng, Lâm Hoa oán thầm, nhưng không dám lên tiếng, đành yên lặng lau nước mắt ngước nhìn Phượng Thần.
Đêm khuya, ngài rốt cuộc tới làm chi? Ngẩn người sao? Hay đột nhiên phát hiện ta xinh đẹp như hoa, muốn hái một phen?
Lâm Hoa nở nụ cười phi sắc, chỉ cảm thấy gương mặt tuấn tú của Phượng Thần càng mê người, làm người ta mộng tưởng.
Phượng Thần mở miệng, âm thanh thanh lãnh cắt đứt ý niệm Lâm Hoa: “Đây là bộ đồ mới, ngày mai thị Nguyệt thần nữ tới, đừng để thất lễ.”
Lâm Hoa nghi ngờ nghiêng đầu mới thấy rõ bên gối mình có bộ đồ mới màu xanh lá xếp ngay ngắn, sắc thái tươi sáng rất hợp ý Lâm Hoa. Nàng không kịp chờ cầm quần áo lên, run tay, hai kiện tiểu y cùng màu nhẹ nhàng rơi xuống, màu đỏ thắm nghênh ngang nằm trên mặt áo ngủ bằng gấm.
“……”
Hai tay giữ chặt quần áo, cứng tại chỗ, sững sờ nhìn áo lót rơi khỏi tay mình, vải vóc mềm mại mát lạnh nhưng hai gò má Lâm Hoa như lửa đốt.
Phượng Thần Điện hạ, ngài cũng quá săn sóc đi? Tiểu y con gái, ngài cứ đưa tới như vậy? Len lén liếc Phượng Thần một cái, người sau cũng không có vẻ lúng túng, chỉ hơi nghi ngờ y phục kỳ lạ trên mặt đất, dò hỏi: “Đây là cái gì?”
“……”
Ngài muốn ta trả lời thế nào? Trên mặt Lâm Hoa đỏ bừng, lung tung đem tiểu y nhét dưới áo ngủ gấm, xoắn ngón tay, lắp bắp mở miệng chuyển đề tài: “Phượng Thần, y phục này là ngài biến ra sao?”
Nghĩ đến vẻ mặt Bạch Miểu hôm đó cũng mập mờ, nàng thật sự không lớn gan ra trận như vậy —— cho dù bộ y phục này có thể lừa gạt tất cả cảm giác của nàng.
“Không phải, đây là Bạch Miểu thu thập Thần Thụ chi tức làm thành.”
Phượng Thần kinh ngạc nhìn Lâm Hoa một cái, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt, liền nói tiếp: “Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng quên chuyện ngày mai.”
Lâm Hoa khéo léo đồng ý, Phượng Thần hài lòng gật đầu một cái, liền xoay người rời đi.
Xác định trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Lâm Hoa nhẹ nhàng thở ra, không còn tâm tư thưởng thức quần áo, đem tiểu y, la quần đặt một bên, Lâm Hoa nhắm mắt ngủ.
Cả đêm không mộng mị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!