Gả Tam Thúc
Chương 72
Mùa đông ở Giang Nam tuyết rơi rất ít, đã qua tết âm lịch nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, từng cơn gió se lạnh thổi vào phòng dọc theo khe cửa sổ.
Người nào cũng đang mộng đẹp núp trên giường, không muốn rời xa chăn êm nệm ấm.
Chu Oanh lại cảm thấy nóng trong người. Thân thể gầy yếu của nàng bị một cánh tay ôm vào trong ngực, người sau lưng nàng thật ấm.
Hạ nhân ở bên ngoài đang nhẹ tay nhẹ chân quét dọn, có một thị tỳ đứng trên hành lang ngáp dài một cái đã bị Doãn ma ma quay lại trừng mắt nhìn, nàng ta vội che miệng lại không dám phát ra thêm âm thanh nào.
Chu Oanh đã sớm tỉnh, sợ ầm ĩ đến Cố Trường Quân nên không dám lộn xộn. Trong phòng rất tối, chậu than đốt vào nửa đêm đã tắt ngúm, không khí bên ngoài màn trướng có chút lành lạnh. Nàng vươn tay, vén một góc màn lên, làn da trắng muốt bị lan một chút mát lạnh, khiến cả người nàng đều thanh tỉnh.
Một bàn tay vươn tới từ đằng sau, nắm lấy cổ tay nàng sau đó kéo lại.
Chu Oanh quay lại thì thấy một đôi mắt sáng ngời. Thì ra Cố Trường Quân không ngủ.
“Sao chàng…” Chu Oanh mấp máy môi, người kia đối diện đưa tay xoa đầu nàng, giọng nói hắn khàn khàn, khiến cho lòng người trở nên yếu mềm sau khi nghe thấy: “Không nỡ rời xa nàng, lại đây, để cho ta ôm một lát.”
Da thịt kề nhau, mềm mại ấm áp. Cố Trường Quân tham luyến mùi hương dịu dàng này, quả thật không muốn để ý tới thế sự, chỉ muốn cùng nàng nghỉ ngơi.
Doãn ma ma bên ngoài đã nghe thấy giọng nói trong phòng, bà hầu hạ người quanh năm suốt tháng nên đôi mắt và lỗ tai đều lanh lợi hơn người khác. Bà tới gần cửa, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, đã tới giờ thỉnh an lão phu nhân.”
Hiện tại bà mẫu* của phu nhân đang ở phủ, bà là người thân cận nhất với phu nhân, tất nhiên sẽ thay chủ nhân tính toàn tất cả những chuyện quan trọng, lúc nào khuyên can nàng.
*Bà mẫu: Mẹ chồng
Tuy phu nhân được Hầu gia cưng chiều nhưng nếu chọc giận bà mẫu thì không những cuộc sống sau này không dễ chịu, nói không chừng cả Hầu gia cũng không vui theo, bà làm sao không thể không nhắc nàng vài câu chứ.
Chu Oanh đẩy Cố Trường Quân một cái: “Ngồi dậy đi, mọi người tới rồi.”
Cố Trường Quân thở dài: “Lãnh sự ma ma ngươi có thể về nhà dưỡng lão rồi.”
Chu Oanh bị hắn chọc cười: “Nói gì đó? Doãn ma ma là người ngoại tổ mẫu cho ta để tới giúp ta.”
Cố Trường Quân buông lỏng tay, nhìn theo Chu Oanh đang đứng dậy.
Chu Oanh rửa mặt bước ra, lúc nhìn lướt qua thì trông thấy Lạc Vân đang đứng trước bàn cơm.
Lạc Vân đã một tháng rồi không xuất hiện trong phòng nàng, lần trước gặp mặt, là do trong lòng nàng nhớ nàng ta quá, nên đã đến phòng Lạc Vân nhìn thử. Chu Oanh ngồi ở trước bàn, Lạc Vân lại gần rồi quỳ xuống: “Phu nhân, bệnh của nô tỳ đã khỏi, có thể trở về hầu hạ.”
Chu Oanh không hé môi, dùng ánh mắt đánh giá từ tóc Lạc Vân đi xuống, nàng ấy gầy, gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy, không biết sau lưng đã ngậm lấy bao nhiêu đắng cay.
Nhưng Lạc Vân lại không nói với nàng, không để nàng đến gần.
Lúc đầu nàng còn nghĩ rằng, người thân cận nhất với nàng là người này, nhưng tới hiện tại, ở giữa phảng phất có một vách ngăn.
Chu Oanh thở dài: “Trên mặt đất lạnh, đứng lên đi.”
Lạc Vân quy củ dập đầu lạy ba cái, sau đó mới miễn cưỡng đứng lên, tự mình đi tới phòng rửa tay rồi mới quay lại hầu hạ, nhận lấy thìa từ trong tay Như Yên, múc một chén canh đặt trước bàn Chu Oanh.
Cố Trường Quân chậm rãi từ trong bước ra, mọi người vội vàng hành lễ. Cố Trường Quân giương mắt nhìn thoáng qua Lạc Vân, mấp máy môi không nói gì. Ở một bên gắp một miếng bánh cuốn Vân Tô, bỏ vào trong bát Chu Oanh: “Nàng không cần đi, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì phái người đi nói với ta một tiếng.”
Chu Oanh gắp miếng bánh cuốn Vân Tô lên cắn một ngụm rồi lại để xuống. Cố Trường Quân nhướng mày, Chu Oanh bĩu môi nói: “Không muốn ăn nhiều, có chút ngấy.”
Cố Trường Quân gắp miếng bánh cuốn Vân Tô nàng đã cắn qua bỏ lại trong bát mình, đem chén súp đẩy tới trước mặt nàng: “Vậy uống canh?”
Chu Oanh gật đầu, miễn cưỡng dùng được nửa bát, sau đó kêu người dọn bàn lại, nàng đang muốn nói chuyện với Cố Trường Quân thì bên ngoài truyền báo tới, nói là Uông tiên sinh tới.
“Có phải ngoại viện đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Chu Oanh sửa lại vạt áo cho Cố Trường Quân, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, khiến Cố Trường Quân yêu thích không thôi, ôm lấy nàng hôn lên, dịu dàng nói: “Gọi vào hỏi một chút.”
Vẻ mặt hắn không thay đổi gì, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc. Nhưng ở chung lâu với hắn, Chu Oanh cũng ngày càng hiểu rõ hắn.
Tại sao Uông tiên sinh lại tới, hắn biết rất rõ.
Ánh mắt Cố Trường Quân xẹt qua Chu Oanh, hắn liếc mắt nhìn sang Lạc Vân đang lót ghế ở gian ngoài. Sắc mặt nàng lại càng tái nhợt hơn, động tác cực kỳ cứng nhắc.
Uông tiên sinh đi vào.
Phu thê Cố thị đang ngồi trên giường sưởi ấm, sai người dọn chỗ cho Uông tiên sinh.
Lạc Vân cúi đầu tránh ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa đã nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng có chút lạnh lẽo của Uông tiên sinh: “Hôm nay, ta muốn hướng quận chúa cầu hôn một người.”
Khăn trong tay Lạc Vân rơi xuống.
Doãn ma ma thấy nàng ta ngơ ngác đứng trước cửa, kinh ngạc đẩy nàng một cái: “Là ai đến đấy? Phu nhân còn chưa đi Lâm viện thỉnh an sao?”
Môi Lạc Vân ngập ngừng, ánh mắt kinh hoàng liếc nhìn Doãn ma ma.
Trong phòng, Như Yên vừa mới dâng trà thơm lên, đã nghe thấy Chu Oanh hỏi người Uông tiên sinh muốn cầu hôn là ai. Hai chữ “Lạc Vân” được nói ra, Chu Oanh còn chưa nói gì, Như Yên đã hoảng sợ đánh rớt cả ấm trà trong tay.
Nước trà nóng bỏng rơi trên tay, ánh mắt của những người trong phòng đều nhìn vào nàng. Như Yên vội quỳ xuống đất thỉnh tội, Cố Trường Quân trầm mặc không nói gì, Chu Oanh gọi Doãn ma ma vào: “Mau dẫn nàng ta đi bôi thuốc, coi thử xem có bị bỏng nhiều lắm không?”
Đợi người trong phòng rời đi. Chu Oanh mới chậm rãi quay lại.
Sau lưng nàng là cửa sổ lớn khắc chạm hình hoa, vài tia sáng rọi vào vai và tay nàng, Chu Oanh rũ mắt cười cười, nhưng khi ngước mắt nhìn, trong mắt có vài phần phẫn uất: “Uông tiên sinh đột nhiên đến cầu thân, có thương lượng với Lạc Vân chưa?”
Bên cạnh, Cố Trường Quân đưa tay choàng lấy tay nàng, Chu Oanh khoát tay áo tránh đi: “Hay được Hầu gia đáp ứng nên mới đến? Lạc Vân đã biết chưa?”
Uông tiên sinh nhẹ nhàng cười: “Quận chúa chê cười…”
Chu Oanh ngẩng đầu: “Ta cười cái gì? Có cái gì tốt để cười? Hôm nay ta có chút không tự nhiên lắm, xin ngài cứ tự nhiên.”
Uông tiên sinh giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Trường Quân đang lắc đầu với hắn ta, Uông tiên sinh bước lên hành lễ: “Vậy kẻ hèn này xin… cáo từ.”
Chu Oanh lập tức đi vào trong phòng, Cố Trường Quân đi vài bước đuổi theo, kéo lấy ống tay áo nàng gọi nàng: “Oanh Oanh!”
“Chàng đừng nói gì hết.” Chu Oanh tránh khỏi hắn, giơ tay bịt lỗ tai: “Chàng cứ đi tới viện của mẫu thân trước đi, chính sự quan trọng hơn, ta không sao.”
Cố Trường Quân ôm lấy nàng: “Nếu không nỡ thì lưu lại thêm hai năm nữa, nhưng không thể không gả người đi.”
Chu Oanh từ từ nhắm hai mắt, tay rũ xuống: “Nàng là người của ta, dính dáng tới người nào ở bên ngoài, bị ủy khuất gì, ta không biết, cả chàng cũng lừa ta.”
Cố Trường Quân nhỏ giọng nói: “Mỗi người đều có duyên phận của mỗi người, nàng cần gì phải truy đến cùng, nếu nàng ta không nguyện ý thì thay nàng ta từ chối, còn nếu nàng ta nguyện ý, nàng còn ngăn được sao?”
Chu Oanh không lên tiếng, mi mắt nàng rũ xuống, sau đó chậm rãi giãy khỏi tay Cố Trường Quân: “Ta không có nói là không được.”
Cố Trường Quân vuốt ve đầu nàng: “Chi bằng, ta cũng không đi, ở lại trong phòng với nàng.”
Chu Oanh đưa tay đẩy hắn ra ngoài: “Ta muốn tìm Lạc Vân nói chuyện, chàng cứ bận việc của chàng đi.” Cảm giác giọng điệu của mình quá gượng gạo, nàng bèn nắm ống tay áo hắn lắc lắc: “Đợi chàng về rồi mình cùng nhau ăn cơm?”
“Được.” Cố Trường Quân hôn lên thái dương nàng một cái, xoay người cất bước ra ngoài.
Chu Oanh phân phó cho Thu Hà: “Đi gọi Lạc Vân qua đây.”
Một lát sau, Lạc Vân tới, chần chờ một chút rồi mới đi vào, đứng cách một khoảng xa Chu Oanh: “Phu nhân, người có chuyện muốn hỏi ta?”
Chu Oanh quay đầu, ánh mắt nặng nề đánh giá Lạc Vân: “Ngươi cùng hắn là chuyện lúc nào?”
Lạc Vân mấp máy môi, thu váy quỳ xuống: “Phu nhân, nô tỳ có tội.”
“Tội ở đâu?” Chu Oanh níu lấy làn váy, không để mình mềm lòng đỡ lấy Lạc Vân.
Tính tình Uông tiên sinh không được tốt lắm, nàng cũng biết chuyện này, cho tới hiện tại vẫn luôn mồm gọi mình là quận chúa, cũng rất thẳng thắn với Cố Trường Quân, có lẽ người này cũng rất bản lĩnh nhưng lại có chút kiêu căng. Cố Trường Quân chọn hắn ta, vì chỉ cần sử dụng được, hắn sẽ không để ý tới những hư lễ kia.
Loại người như Uông tiên sinh, tâm cao khí ngạo, độc thân đã ba mươi năm, vẫn chưa thành gia, cuộc sống cũng rất giản dị, bên người chỉ có một tên tùy tùng hầu hạ, nếu hắn ta lập gia đình, sao đối tượng lại là Lạc Vân? Sợ là ngay cả cái tên Lạc Vân hắn ta còn không hiểu ý nghĩa của nó. Chưa từng thấy hai người cùng nhau xuất hiện, sao lại liên quan đến nhau.
Trừ phi bọn họ đã sớm quen biết từ trước.
Lạc Vân cúi thấp đầu, không dám nhìn vào gương mặt Chu Oanh.
“Nô tỳ tội ở chỗ…lén lút lui tới với người ngoài viện…”
Nàng ấy nói rất mập mờ.
Lui tới như nào, quan hệ gì, từ khi nào bắt đầu, đều không nói rõ ra.
Chu Oanh yên lặng một lát, sau đó mím môi nói: “Ta không thể không ép ngươi nói ra hết chuyện của ngươi với hắn cho ta biết. Ngươi có thể không nói, nhưng trên lập trường của ta, đương nhiên ta sẽ lo lắng, sợ hắn cầu hôn ngươi là vì có ý đồ xấu. Ta hỏi ngươi, hắn tới cầu hôn, đã bàn trước với ngươi chưa?”
Bả vai của Lạc Vân nhẹ run rẩy.
Nàng gầy như vậy, quỳ trên mặt đất, xương vai nhô ra như muốn đâm thủng cả y phục.
“Ta có biết… phu nhân, ta hâm mộ Uông tiên sinh, mong người chấp thuận, chấp thuận để ta gả cho hắn.”
Giọng nói nàng rất nhẹ, giống như lông chim một ngọn gió tùy ý cũng có thể thổi đi.
Chu Oanh ngừng một chút, đứng lên chậm rãi đi tới chỗ nàng.
Nàng cúi thấp người xuống, bàn tay mảnh khảnh trắng noãn khoát lên bả vai nàng ta: “Lạc Vân, ngươi không nói dối, đúng không?”
Lạc Vân ngửa đầu, đôi môi không có chút máu nào run rẩy, sau đó dùng răng nanh cắn chặt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Oanh, dùng sức gật đầu: “Đúng, ta muốn gả cho hắn, mong phu nhân chấp thuận.”
Chu Oanh nhìn gương mặt đó, Lạc Vân mà nàng đã từng quen thuộc đã trở nên thật lạ lẫm, cặp mắt tròn tròn kia không còn tia sáng, không còn những gì nàng quen thuộc nữa.
Chu Oanh mím môi cười: “Được, ta cứ… sợ ngươi chịu ủy khuất. Ngươi đã nguyện ý, ta cũng vui vẻ, chút nữa ta sẽ nói Hầu gia dặn vài câu với Uông tiên sinh… Nếu ngươi chịu ủy khuất gì, nhất định phải nhớ kỹ, ta là chỗ dựa của ngươi, để ngươi ôm lấy, hửm?”
Ánh mắt khô khốc của Lạc Vân đỏ lên, rồi đột nhiên vỡ ra từng giọt nước mắt, nàng cúi xuống dập đầu, đập mạnh trán xuống đất: “Phu nhân…” Cái gì cũng nói không nên lời, nàng đành dùng đầu đập xuống đất không ngừng.
Chu Oanh dìu nàng dậy: “Trên mặt đất lạnh, thân thể ngươi vẫn còn yếu, đứng dậy đi!”
**
Chu Oanh cáo ốm không đến trước mặt Cố lão phu nhân thỉnh an được, đầu năm, trên đường đã khai trương bán lại, ngày nghỉ của Cố Trường Quân cũng đã hết. Lạc Vân đính hôn với Uông tiên sinh, khoảng ba tháng sau, Cố Trường Quân mua hai viện tử làm quà mừng cho bọn họ.
Lúc đại hôn của Lạc Vân, sẽ từ Nghi Lan hiên của Hầu phủ xuất giá.
Lạc Vân phải bắt đầu thêu giá y, Chu Oanh không để nàng ta làm việc nữa, nàng để cho Thu Hà làm nhất đẳng thị tỳ, bản thân phụ trách mấy việc vặt trong nhà.
Ngày tháng lẳng lặng trôi đi, bên Cố lão phu nhân cũng đã yên tĩnh lại. Đợi tới tháng ba trong tộc phải hành lễ tế điện Cố lão hầu gia, đến lúc đó Cố lão phu nhân bất đắc dĩ phải quay về kinh. Hôm nay Trần thị tự mình đến xin Chu Oanh đến thăm một chuyến.
“Trên người ngươi không thoải mái, ta cũng biết, ta cũng rất băn khoăn, nhưng nương bà ấy rất kiên trì, ta cũng không dám phật ý bà… ngươi khoan dung một chút, coi như vài ngày nữa là bà lên đường rồi.” Trần thị rất khách khí, hiện tại Chu Oanh đã là vợ của Cố Trường Quân, nói cho cùng cả nhà nàng ta còn phải dựa vào Cố Trường Quân để sống, Trần thị không dám không cung kính với Chu Oanh.
“Người khách khí rồi.” Chu Oanh khách sáo trả lời lại: “Sợ qua sẽ lây bệnh cho nương, nên mới không dám sang, người trong phòng ta vừa mới thay đổi, còn chưa quen lắm nên mới luống cuống tay chân, bận rộn với một đống chuyện. Cũng nên sang thỉnh an rồi, ngài đợi một chút, ngồi uống trà, chờ ta đi thay y phục.”
Chu Oanh hít sâu một hơi, nghĩ đến việc lão phu nhân cứ thúc giục nàng sinh con cho Cố Trường Quân là cả người nàng đã không được tự nhiên. Cố Trường Quân nói gì với bà thì nàng không biết, có một khoảng thời gian Cố lão phu nhân không thúc giục nữa, mấy ngày nay không hiểu sao lại nghĩ tới rồi.
Nàng cùng Trần thị bước vào phòng, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc ở bên trong. Trước kia Lâm thái y cũng đã nói, xương cốt của lão phu nhân chỉ sợ không chịu được vài năm nữa, vì Cố Trường Quân và Chu Oanh, lúc này còn lặn lội đường xa đến đây, thân thể chắc hẳn đã bị tổn thương.
Chu Oanh vội đi vào, đã thấy một bà lão ngồi bên cạnh Cố lão phu nhân.
Chu Oanh ngoái đầu đánh mắt với Trần thị, hỏi đây là tình huống gì. Vẻ mặt Trần thị cũng đầy kinh ngạc, không biết người tới là ai.
Trần thị khoát tay với nàng, còn chưa lén lút trao đổi với nhau xong, bất chợt đã nghe Cố lão phu nhân có chút kích động: “Mau tới đây, qua đây nào, để tiên sư nhìn một cái.”
Vừa nghe hai chữ “tiên sư”, Chu Oanh cúi đầu nhăn mi. Ký ức về lời tiên đoán lần trước ở trên đường nói là Cố Trường Quân cưới nàng thì cả đời sẽ xui xẻo của ông thầy tướng kia vẫn còn in sâu trong đầu nàng, đối với mấy trò chỉ điểm mệnh người giả thần giả quỷ như này, hiện tại nàng không có ấn tượng tốt với nó.
Bị một ánh mắt sắc bén đánh vào người, Chu Oanh nhìn lại người kia, nhất thời cả người đều không được tự nhiên.
Ánh mắt kia… cứ nhìn chằm chằm vào nàng, có chút đáng sợ, giống như xuyên qua y phục thêu hoa màu hạnh, xé toang cả xương cốt để nhìn vào hồn phách của nàng.
Nhìn một cái, rồi nhìn thêm cái nữa, Chu Oanh nhắm mắt nói: “Hai ngày nay nhìn mẫu thân có vẻ khỏe mạnh, con không biết là người có khách.”
Cố lão phu nhân ở Giang Ninh, bốn tháng đã quen thân với không ít người, có khi còn tổ chức tiệc náo nhiệt, chỉ cần không gọi người đến thông báo cho Chu Oanh, Chu Oanh sẽ nhắm một mắt mở một mắt để tùy bà.
Không biết Cố lão phu nhân quen được người này từ lúc nào?
Bà đồng kia thu tầm mắt lại, cười cười nói với Chu Oanh: “Xin hỏi phu nhân, lần ‘đến tháng’ gần nhất là khi nào?”
Vấn đề này có chút mạo phạm. Trần thị vội bước lên trước: “Nương, đệ tức còn một đống việc bên kia.” Người là do nàng ta mời tới, tất nhiên cũng muốn giải vây thay cho Chu Oanh.
“Oanh nương, con ngồi xuống đây nào, đây là người mà Tiền phu nhân giới thiệu, Ngũ tiên sư.” Cố lão phu nhân không để ý tới Trần thị, đợi Chu Oanh đi qua bèn giữ chặt tay nàng, quay đầu nói với bà lão: “Con dâu của ta đây phần gốc không được tốt lắm, mời mấy lang trung sang khám thì họ đều nói chuyện con nối dõi là phải tùy duyên. Nói gì vậy chứ? Việc sinh con, là chuyện thường tình của con người, có liên hệ gì tới duyên phận? Người nói xem, bị trở ngại cái gì?”
Ngũ bà tử rũ mắt thì thầm hai câu, không giống như đang trả lời Cố lão phu nhân, trái lại toàn tự hỏi tự đáp, giống như đã đổi thành người khác. Không khí quỷ dị cực kỳ, ngay cả Trần thị cũng không nén nỗi sợ hãi.
Cố lão phu nhân nháy mắt ra hiệu với Chu Oanh, thấp giọng nói: “Đây là đang mời thần nhập thân… ngay lập tức sẽ có kết quả.”
“Nghiệt duyên, nghiệt duyên…” Bà đồng kia lẩm bẩm, hai mắt trắng dã “nhìn” Chu Oanh. Sắc mặt của Cố lão phu nhân cũng có chút xanh, cảnh này cũng quá dọa người rồi.
“Ngươi đáng lẽ không nên… đáng lẽ không nên lập gia đình với hắn. Hắn là chuyển kiếp của thần tử Nam Sơn, phải nên xứng đôi với Thiên nữ Bắc Hải…”
Cố lão phu nhân có chút nghe không hiểu: “Tiên sư, ý của người là?”
“Không nên, không nên! Khốn khổ đã quấn lấy thân, phải cởi bỏ, nhưng không dễ gì…” Một câu của bà đồng lại biến hóa thành nhiều giọng nói, các thị tỳ hầu hạ trong phòng cũng sợ đến phát run.
“Tiên sư!” Cố lão phu nhân sợ tới mức nhảy dựng người, nắm chặt tay Chu Oanh, ngón tay nàng bị nắm đến đau, Chu Oanh cắn môi, kéo Cố lão phu nhân ra sau.
“Có, có…” Ngũ bà tử kia thì thầm vài câu, đột nhiên cả người run rẩy, sau đó lại im lặng.
Cố lão phu nhân gọi bà ta một tiếng, Ngũ bà tử mở mắt, khôi phục lại bộ dáng ban đầu: “Ai, không dễ xử lý rồi, là thế này, lão phu nhân, Thiếu phu nhân vốn không phải là người định mệnh của Hầu gia chúng ta. Nàng chiếm lấy vị trí của người khác, khiến cho người đó sinh ra oán khí trong lòng, lúc này mới bị phản phệ. Việc này gặp trúng người khác thì chắc chắn không giải quyết được, nhưng ngài lại gặp được ta, phải làm dịu đi oán khí của người này, trả lại cái nợ này thì thiếu phu nhân của chúng ta mới có thể mang thai.”
Cố lão phu nhân vội tiến lại gần: “Ngài nói, ngài nói đi! Chỉ cần có thể khai chi tán diệp cho Cố gia ta, ngài muốn đưa ra yêu cầu gì cũng được!”
“Chỉ cần tìm những nơi phúc địa ở phía Đông Nam, sau đó tìm mấy nữ hài tử trích ra ba bát máu, ta thực hiện lễ hiến tế dâng cho Thiên nữ Bắc Hải, rồi truyền đạt ý muốn xin lỗi, chỉ cần làm dịu đi oán khí của người đó, thì chuyện này không thể không thành.”
“Được, ta đi chuẩn bị liền, ngài xem, hôm nay làm luôn được không?”
Ngũ bà tử kia cười cười: “Không dám không dám, phải đợi ta tìm ngày lành tháng tốt, rồi sẽ đến thông báo lại cho ngài.”
Cố lão phu nhân tiễn Ngũ bà tử ra cổng, còn tươi cười sai người khen thưởng. Xoay người lại, thấy Chu Oanh và Trần thị lo lắng nhìn bà, Cố lão phu nhân nhíu mày nói: “Các ngươi quay về hết đi.”
Trần thị nói: “Nương, sao người lại đem chuyện đệ tức và hầu gia nói ra bên ngoài?” Không có con nối dõi cũng đâu phải là chuyện vẻ vang gì.
Cố lão phu nhân mỉm cười: “Không nói thì sao kiếm được người cải mệnh thay cho Oanh nương? Người ta nói, vốn dĩ Oanh nương không nên gả cho Trường Quân, đây là báo ứng, nên hai đứa mới không có con.”
Cả đời bà khôn khéo, đã nhìn quen sóng gió, là người không bao giờ tùy ý tin vào lời người khác. Rốt cuộc là do bà già rồi, trở nên nhát gan rồi nên cái gì cũng kính sợ.
Chóp mũi Chu Oanh đắng chát, dù sao đã sống với nhau nhiều năm như vậy, Cố lão phu nhân cũng không phải là hoàn toàn không yêu thương mình. Chu Oanh gật đầu: “Được, con nghe theo người.”
Trần thị kinh ngạc nhìn về phía Chu Oanh, Chu Oanh thấp giọng nói: “Tới lúc đó, tiên sư lại đến, người cứ sai người gọi con tới.”
**
Cố Trường Quân trở về, thấy Chu oanh nằm ở trên giường suy nghĩ miên man, hắn đưa tay ra hiệu với những người hầu trong phòng lui ra ngoài, tự rửa mặt thay đồ, sau đó mới nhẹ nhàng đi tới chỗ nàng.
Tay còn chưa chạm vào tấm lưng duyên dáng kia, chợt nghe thấy giọng nói buồn rầu của Chu Oanh: “Chàng về rồi sao?”
Cố Trường Quân mỉm cười, sau đó ngồi bên cạnh nàng, ôm cả người nàng lên rồi đặt ngồi lên đùi hắn: “Sao vậy, nương lại làm khó dễ nàng à?”
Chu Oanh buồn phiền lắc đầu: “Thấy Lâm thái y không nói gì, bệnh tình của nương như nào rồi? Ta thấy bà càng ngày càng yếu.” Cũng ngày càng hồ đồ, không còn làm việc khôn khéo lưu loát như trước nữa, người không sợ bất cứ thứ gì cuối cùng cũng bắt đầu tin vào quỷ thần.
Vẻ mặt Cố Trường Quân nghiêm túc, hiển nhiên hắn đã biết bệnh tình của Cố lão phu nhân, nhưng hắn vẫn chưa nói với Chu Oanh.
Chu Oanh níu tay áo hắn, lại hỏi lần nữa.
“Không tốt lắm, thật ra ta đang do dự… Nơi này là Giang Nam, bà không lớn lên ở đây nên ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng trở về Kinh thành thì trong lòng bà lại nhớ thương…” Người bà nhớ thương đang ở xa ngàn dặm, là cốt nhục còn lại duy nhất của bà.
Chu Oanh mím môi, Cố Trường Quân nói không tốt thì chắc chắn là không tốt.
Còn được bao nhiêu ngày?
Lời này nàng đã nhịn xuống, không dám hỏi tới vì nó quá tàn khốc.
Ai cũng không nói thêm gì nữa, Cố Trường Quân khom người ôm lấy nàng, đi vào bên trong.
Vài ngày nữa là tới Tết nguyên tiêu. Ở Giang Ninh ăn tết cũng rất náo nhiệt. Cố Trường Quân đã đồng ý với Chu Oanh sẽ dẫn nàng đi du ngoạn, sắp xếp trong nhà xong, hắn đã bao hết một con thuyền hoa, cùng Chu Oanh xuôi dòng dọc theo sông Tần Hoài, nhìn ngắm ánh đèn hai bên bờ sông.
Có một trường thi nổi danh ở bờ sông Giang Nam, đám học sinh hôm nay rất vui vẻ, tiếng cười nói vang lên từ phía bờ. Đèn lồng màu đỏ giăng dọc đường đi, chiếu sáng rực rỡ cả một bầu trời.
Pháo hoa sáng rực, nhìn không thấy cả mặt trăng, thuyền từ từ trôi xuống, chỉ thấy mặt trăng phá vỡ tầng mây hiện ra.
Tiếng đàn sáo vang lên ở đầu thuyền không dứt, Cố Trường Quân ôm lấy Chu Oanh ở đuôi thuyền, nhìn cảnh đẹp càng lúc càng xa.
Gió đêm thổi trên sông, làm rối tóc Chu Oanh. Cố Trường Quân dịu dàng hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng, họ làm vài chén đối ẩm* cùng với gió trăng, cả người cũng đã mang theo vài phần men say.
*Đối ẩm: Trò chuyện, đối thơ với nhau.
Hai người ôm nhau lên xe ngựa, về đến phủ đệ, Bắc Minh vén màn lên thì có một cánh tay vươn ra bên ngoài màn.
Chu Oanh che môi, từ trong xe chui ra, chưa kịp đáp xuống đất đã bị người phía sau kéo lấy cổ tay rồi bị ôm ngang lên.
Đi qua cửa lớn, rồi cửa thứ hai, một đường đi tới trong viện.
Lúc đầu nàng còn xấu hổ giãy dụa, sau đó núp trong lồng ngực hắn không dám nhìn vẻ mặt của người khác.
Hắn ôm nàng bước vào sau đó đá cửa.
Mang theo vài phần men say nên hắn phá lệ càn rỡ.
Nàng hiểu được.
Cuộc chia tay ngắn ngủi đã đến, hắn muốn tự mình tiễn lão phu nhân hồi kinh, nên đã kéo dài nhiều ngày.
Chu Oanh đứng phía sau ôm lấy hông hắn, nàng dịu dàng ngoan ngoãn trước nay chưa từng có.
Càng ngày càng ăn ý. Nàng lại càng tin, nàng chính là người thích hợp với hắn nhất.
**
Ngày mười sáu, sáng sớm bà tử đã tới cửa, Chu Oanh sai người lấy máu gà dâng lên bàn tế.
Lấy máu người hiến tế, nàng không làm được.
Nếu ngũ bà tử thật sự thần thông, thì có thể nhìn ra đây không phải là máu người. Và tất nhiên bà ta cũng không thần thông gì.
Ngũ bà tử kêu mọi người nhắm mắt lại, sau đó bà ta chôn một vật gì đó trong vườn hoa.
Làm phép xong, nghe được cam đoan của bà từ, Cố lão phu nhân yên lòng. Đợi Cố lão phu nhân về phòng, Chu Oanh vừa quay đầu đã kêu người bắt Ngũ bà tử lại.
Từ trong vườn hoa đào ra một cái hòm, mặt ngoài là thần khí ban phúc cho gia đình chôn ở “phúc địa”, thật ra bên trong có mấy thư tín giả mạo bút tích, vu oan Cố Trường Quân lén lút giao dịch với người phía Bắc.
Chu Oanh bị mấy thứ vu oan đáng sợ này làm cho kinh hãi.
Ai chẳng biết Cố Trường Quân có công Bắc phạt, dùng tính mạng đi chống lại quân giặc. Đảo mắt một cái đã trở thành quan liêu, vu oan giá họa đến thế này là cùng.
Hắn nên có bao nhiêu trái tim băng giá nữa đây.
Một khi thông đồng với địch, thì là tội chết! Chôn trong vườn hoa này, lúc nào cũng là nhược điểm, muốn hất đổ Cố Trường Quân thì chỉ cần lấy ra chứng cớ này, khiến hắn không thể biện bạch gì nữa.
Lão phu nhân mong cháu đến sốt ruột, một ước muốn nhỏ nhoi này thôi, cũng có thể trở thành lưỡi dao sắc bén suýt nữa hại chết Cố Trường Quân.
Đưa Ngũ bà tử cho Cố Trường Quân, Chu Oanh đốt đi tang vật kia, nghiêm cấm bất cứ người nào tiết lộ cho lão phu nhân biết, nàng không muốn bà phải ăn năn, ảo não rồi tổn hại đến sức khỏe.
Cố Trường Quân quyết định tạm không tiễn lão phu nhân đi. Bốn phía toàn là kẻ địch, Chu Oanh một mình ở Giang Ninh, hắn rất lo lắng.
Cố lão phu nhân tiếc nuối không thể trở về kinh tham dự nghi thức tế lễ, nhưng nhớ tới lời thề son sắt cam đoan Chu Oanh sẽ có thai của Ngũ bà tử, trong lòng bà cũng có nơi gửi gắm, gần đây rất vui vẻ, bắt đầu bận rộn kêu người chuẩn bị các loại vải vóc mềm mại, may xiêm y cho tôn nhi còn chưa thấy tăm hơi đâu, cũng thu xếp bồi bổ thân thể cho Chu Oanh.
Giống như quay ngược thời gian lại lần nữa. Khi Chu Oanh lần lượt dâng trà cho Cố lão phu nhân, nàng có chút hoảng hốt, vì gần như không phân biệt được, đây rốt cuộc là những ngày xưa ở trong Hầu phủ, hay vẫn là biệt phủ Giang Ninh sau này.
Chu Oanh không ngại nhận lấy thuốc bổ do Cố lão phu nhân kêu người mang tới, nàng quay sang giao cho Doãn ma ma. Hằng năm nàng đều uống thuốc của Lâm thái y, những thuốc khác không dám đụng vào. Bây giờ Cố lão phu nhân lòng đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào bụng nàng, khiến nàng trở nên khẩn trương vô cùng.
Nàng cũng không chú ý tới, “bà dì” của nàng đến không điều độ.
Lạc Vân không ở bên cạnh, Thu Hà vừa mới tiếp nhận chuyện trong nhà, cũng không phát hiện. Có một ngày Doãn ma ma hỏi tới, nàng mới luống cuống.
Hình như, vẫn chưa đến?
Doãn ma ma đầu tiên kích động, sau đó liên tục không ngừng sai người đi mời lang trung.
Chu Oanh rất mâu thuẫn, không biết có nên ôm hy vọng không. Đã xem qua không ít thầy thuốc rồi, đều nói nàng rất khó có con. Nhưng nếu lỡ đâu có thì sao? Chỉ là khó thôi chứ không phải hoàn toàn là không có hi vọng mà?
Doãn ma ma gấp đến nỗi đi qua đi lại.
Chu Oanh ngồi trong màn trướng, trái tim đập loạn thình thịch.
Nàng tưởng tượng nếu thật sự có hỉ, Cố Trường Quân có giật mình hay không?
Hắn sẽ phản ứng ra sao? Giật mình, hay cao hứng cười to?
Nếu không có… lại thất vọng, cũng chỉ là thất vọng thôi, dù gì lâu dần cũng đã thành thói quen.
Ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Như Yên: “Trương đại phu đến rồi!”
Doãn ma ma sải bước tiến lên: “Tiên sinh, mau khám thử cho phu nhân nhà chúng ta.”
Chu Oanh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trương đại phu, lão thỉnh an với nàng.
Tâm nàng đột nhiên lạnh đi, từ lúc cuối năm, Trương đại phu đều đến vào ngày mười lăm mỗi tháng, lần khám trước là mới đầu năm nay, hiện tại mới hơn mười ngày… Nếu thật là có thì đã sớm nhìn ra rồi. Hơn phân nửa là do nàng nghĩ nhiều quá thôi. Thôi, cũng không phải là không thể chấp nhận.
“Phu nhân cảm thấy không khỏe?” Tơ lụa che trên cổ tay nàng, đầu ngón tay lão gõ gõ.
“Không có gì, kinh nguyệt không đều, chắc là bệnh cũ đi…”
Nghe nàng nói xui như vậy, Doãn ma ma gấp đến nỗi muốn giậm chân: “Đại phu, phu nhân chúng ta đã không tới hai tháng rồi.”
Trước đây khi nói những chuyện này, da mặt Chu Oanh mỏng nên rất lúng túng, hiện tại vò đã mẻ lại sứt, chỉ đành giả vờ không nghe thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!