Gả Thế Thành Sủng Phi - Chương 14: Thanh Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Gả Thế Thành Sủng Phi


Chương 14: Thanh Thành


Nghe tiếng bước chân từ từ đi xa dần, Từ Oản mới vòng qua núi giả quay về.

Mới vừa rồi một màn trước mắt như thế cứ ám ảnh trong đầu, trước đây nàng đã từng nghe nói trên đời này có những nam tử chỉ thích nam nhân, có điều không thể ngờ rằng Tiểu Cữu Cữu của mình lại là người như thế.

Cũng không thể trách được, kiếp trước lúc nàng thành thân, Tiểu Cữu Cữu lúc đó chừng ba mươi sáu ba mươi bảy cũng chưa có hôn sự.

Nhưng nếu là nhị hoàng tử thì cũng không đáng tin lắm, nhà hắn có hoàng phi đang chờ lâm bồn, bình thường thấy hắn và Tiểu Cữu Cữu hay ở cùng nhau, chẳng lẽ hai người đó sớm đã nảy sinh tình cảm, thế thì hoàng phi làm thế nào? Còn Tiểu Cữu Cữu phải làm thế nào?

Nàng suy nghĩ lung tung một hồi, đi đến đại môn thì thấy nhị hoàng tử Lý thăng còn ở đây.

Hồng Châu nhìn nàng. Từ Oản liền đi ngang qua, không dám nhìn Lý Thăng, đội thị vệ đã ra ngoài trước, hắn đứng cạnh Cố Thanh thành và Vệ Hành cùng nói chuyện.

Lúc nãy hai vị công tử này đã đi ra ngoài, không biết nguyên nhân gì mà quay trở lại, lúc này Vệ Hành một thân cẩm y, trong ngực ôm Tiểu Bạch, tay khẽ vuốt ve lỗ tai mèo con, ngước mắt nhìn thấy Từ Oản liền cười.

Hắn như đang nói với Lý thăng: “Nhìn kìa, không phải tìm, người tới rồi.”

Nói xong xoay người lại, một tay vẫn ôm Miêu nhi, một tay hướng về phía Từ Oản vẫy vẫy: “A Man, qua đây.”

Vừa mới chứng kiến sự kiện kia, Từ Oản vừa nhìn thấy Lý thăng liền sợ, nàng nhắm mắt thi lễ.

Lý Thăng không để ý nàng lắm, chỉ giục Vệ Hành mau đi, Tiểu Vệ miệng đáp lời, tay vẫn đang ôm Miêu nhi đùa với Từ Oản: “Lúc nãy ta lượm được mèo con trong vườn, ngươi nói không phải, vậy để xem nó có phải của ngươi không nhé.”

Cố Thanh Thành bên cạnh nhàn nhạt liếc hắn, nhắc nhở hắn: “Nhanh lên còn về, đừng làm cho hoàng cữu cữu phải chờ ngươi.”

Vậy thật tốt, Từ Oản cảm kích nhìn Cố Thanh thành, hắn cũng đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng, cũng không rõ là ý gì, chỉ là thoáng nhìn rồi quay đi.

Từ Oản tiến lên: “Đây thật sự là mèo của ta, ta gọi nó là Tiểu Bạch.”

Vệ Hành cười hì hì: “Ôi chao, vậy phải làm sao bây giờ, ta mới đặt tên cho nó là Tiểu Hắc, ngươi làm sao có thể chứng minh nó là của ngươi?”

Vậy làm sao chứng minh, rõ ràng là mèo nhà nàng, bị hắn cố chấp bắt đi, còn trêu chọc nàng, Từ Oản không dám tranh, chỉ có thể phụ họa: “Thật ra thì, nếu công tử thích, mèo này tặng cho công tử cũng được.”

Rất dễ nhận thấy, Vệ Hành chỉ là muốn trêu chọc nàng, hắn không thật sự thích mèo, hắn chỉ là thích đùa cợt người ta mà thôi.

Vì thế nàng cố ý tỏ vẻ không sao, trong lòng mong hắn mau mau thả Miêu nhi xuống rồi đi.

Quả nhiên, vừa dứt lời, liền thấy mặt Vệ Hành ỉu xìu.

Từ nhỏ, biết bao nhiêu người mong chờ được hầu hạ hắn, dâng tặng cho hắn vàng bạc châu báu không thiếu thứ gì. Duy chỉ ở lại phủ viện này một ngày, cũng đã có nhiều người tặng điểm tâm đến cho hắn, các loại danh quý dược liệu hoặc là đồ chơi, hắn thể nào lại để ý đến một con mèo. Thấy Từ Oản miệng lưỡi khéo léo không khác gì mấy kẻ a dua nịnh hót kia nên hắn nhất thời mất hứng, tiện tay thả Miêu nhi ra, sắc mặt trầm xuống.

“Ai mà thèm ngươi tặng!”

Đoạn xoay người đi: “Thôi, nhị ca, chúng ta đi.”

Từ Oản mừng rỡ như điên, nhưng khi nàng vừa tiến lên ôm Miêu nhi, con mèo nhỏ quen theo chủ cũ, meo meo đi bên chân Cố Thanh thành, còn cọ xát mặt mũi vào chân hắn, nàng kêu Tiểu Bạch, rồi trơ mắt nhìn một đôi tay thon dài ở phía trước một bước ôm lấy nó.

Cố Thanh Thành ôm Miêu nhi, xoay người đi ra tiễn Lý thăng cùng Vệ Hành.

Vệ Hành bước lên xe ngựa, cũng không quay đầu lại, Từ Oản đi theo phía sau, lúc nàng ra đến hậu viện, đội thị vệ đã thốc xe ngựa đi rồi.

Trong lòng nàng an tâm một chút, mặt mày hớn hở, liền đến cạnh Cố Thanh Thành.
Gương mặt hắn tuy vẫn còn là thiếu niên die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhưng rất tinh xảo, lần đầu tiên Từ Oản nhìn kỹ dung mạo của hắn, hắn liếc thấy nàng, cũng quay người lại quan sát nàng.

Cố Thanh Thành khẽ nhếch mắt phượng, không nói lời nào.

Từ Oản cười ha ha đưa tay tới đón: “Đa tạ. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ôm Miêu nhi bước về hướng trạch viện: “Không được.”

Nàng buông tay xuống, đuổi sát theo hắn.

Rối riết đuổi theo mới có thể đến gần phía sau hắn: “Kính xin công tử  trả Miêu nhi cho ta, xin đa tạ.”

Người đi phía trước đột nhiên đứng lại, Từ Oản thiếu chút nữa đụng trúng lưng hắn, vội vàng đứng lại.

Cố Thanh Thành cũng không quay đầu lại: “Người đã đi rồi, mèo này ta lấy lại.”

Nói xong cũng không dừng lại, cứ sải bước đi.

Từ Oản đứng ngơ ngẩn một hồi, không rõ đang xảy ra chuyện gì, nàng đã cố gắng giải thích, rốt cuộc vẫn xem nàng là một đứa bé, nghĩ tới nghĩ lui muốn gọi Hồng châu về.

Trời trở lạnh, tất cả các viện đang bắt đầu may quần áo mới, Hoa Quế và Hồng Châu cũng đang may, cả hai vừa thêu thùa vừa nói chuyện, không ai để ý tới Từ Oản. Nàng cảm thấy trống trải, trước còn nghĩ đến chuyện của Tiểu Cữu Cữu, từ xưa tới nay long dương chi hảo có mấy người, nhưng không biết cuối cùng kết quả ra sao, hay là chỉ thích nam nhân một thời gian rồi trở lại thích nữ nhân thì tốt quá, thật muốn xem qua cổ tịch thử có điển tích về loại bệnh này nhưng lại không biết ở đâu có mà đọc.

Nằm lăn qua lăn lại một lúc, nàng lại nhớ Tiểu Bạch.

Than thở, cũng không biết than thở thế nào mới phải.

Từ Oản nhảy xuống khỏi giường ra lấy y phục đã may cho Tiểu Bạch, nói với Hoa Quế nàng ra ngoài một chuyến mà không cho người nào đi theo.

Từ Vân từng nói Cố Thanh thành ngụ ở hậu viện phía bắc vương phủ.

Trước đây nghe nói có nhiều người bị hù dọa ở chỗ trạch viện đó, cũng chính Từ Vân nói cho nàng biết, kể từ lúc nàng tỉnh lại, chưa từng lui tới đó bao giờ.

Nàng cố ý đến phòng bếp lấy một ít bánh Hoa Quế bỏ vào trong một cái giỏ nhỏ.

Nàng đi men dọc theo chân tường, bước chân không nhanh.

Hậu viện phía bắc quả nhiên có người canh gác, nàng tiến lên nói rõ ý muốn cầu kiến Cố công tử, đưa chút bánh ngọt cho hắn.

Chắc hẳn mỗi ngày đều có người mang đồ đến cho hắn nên đám thị vệ không lấy làm đề phòng, hoặc có thể trông nàng vẫn là một đứa bé nên cũng không làm khó nàng, tóm lại là để cho nàng chờ một chút rồi có người đi vào thông báo.

Từ Oản tay xách cái giỏ nhỏ màu lam, mới đứng ở cửa một lát, Từ Vân đột nhiên từ phía sau vỗ vai nàng.

Tiểu cô nương này còn mang theo nha hoàn Bão Cầm, trong tay Bão Cầm đang cầm một lồng hấp nhỏ.

Từ Vân đụng vai nàng: “Mẫu thân bảo ta đem cho Cố công tử chút canh hầm, còn muội xách giỏ đứng đây làm gì đó?”

Từ Oản nghiêng người tới, rỉ vào tai Từ Vân: “Hắn bắt Tiểu Bạch của ta, ta tới thương lượng để hắn trả lại cho ta.”

Từ Vân cười lơ đễnh: “Ta còn tưởng chuyện gì, chỉ là một con mèo thôi mà, biểu ca ta trong nhà có vài con, hôm nào hắn tới, ta bảo hắn đem cho muội một con, không, nếu thích có thể cho muội hai con!”

Từ Oản bị nàng chọc cười: “Thôi, đồ của biểu ca gì đó của tỉ, ta cần làm gì.”

Từ Vân nhướng lông mày, cất giọng dí dỏm: “Đồ của hắn chính là của ta, dám cãi lời ta, ta đánh cho mẫu thân hắn không nhận ra luôn ~”

Đang nói chuyện thì tên thị vệ vội vã chạy ra, nghiêng người mời các cô nương đi vào.

Từ Vân cùng Bão Cầm đi trước, Từ Oản âm thầm hối hận, sớm biết có thể vào dễ dàng như vậy, không bằng dẫn Hồng Châu theo.

Cùng đi vào tiểu lâu, lầu dưới chỉ có Hồng Phúc đang ngủ gật, thấy có người tới liền vội vàng mời lên lầu hai.

Cầu thang bên trong hơi cũ kỹ, đạp lên kêu ken két, âm thanh này dinendian.lowqid]on hình như gợi cho nàng chút ký ức, không biết mình đã từng đến đây chưa, lên đến lầu hai, Từ Vân đi vào trước.

“Khấu kiến      Đại công tử, mẫu thân ta muốn biết Đại công tử hai ngày này uống thuốc thế nào, thân thể đã khỏe lên chưa?”

Từ Oản tay xách giỏ lam đứng phía sau, đưa  mắt nhìn một vòng thì thấy tiểu Bạch trên sàn nhà.

Cố Thanh Thành đang đút cho nó ăn.

Hắn xắn lên một đoạn tay áo rộng để lộ ra cổ tay cùng với ngón tay thon dài, đầu ngón tay cũng không biết dính thứ gì mà Miêu nhi đang liếm láp say sưa ngon lành, hắn nghiêng người nhìn về phía họ, nghe tiếng Từ Vân mới ngẩng đầu.

Từ Vân đột nhiên lắp bắp: “Công tử đã khỏe chút nào chưa?”

Hắn đứng lên, đưa tay, tên thuộc hạ bên cạnh vội vàng đưa khăn tay cho hắn, hắn cẩn thận lau tay, hình như mới nghe rõ nàng nói cái gì: “Đa tạ phu nhân lưu tâm đến, ta khỏe hơn nhiều rồi.”

Từ Vân sai Bão Cầm đưa đồ tới: “Mẫu thân ta bảo cái này bồi dưỡng thân thể rất tốt, mời Đại công tử dùng ~”

Cố Thanh thành xoay người lại ngồi xuống, còn lau đầu ngón tay: “Đa tạ.”

Hắn vốn rất kiệm lời, dù là đối với một đứa bé cũng đã đủ lạnh nhạt, theo tính tình của Từ Vân quả nhiên chịu không nổi việc này, đồ vừa đưa đến, liền vội vàng đứng lên cáo từ.

Nàng còn hướng về phía Từ Oản nháy mắt, ý bảo nàng có lời gì thì nói nhanh, ánh  mắt có vẻ phức tạp, kéo theo cả sự chán ghét Cố Thanh Thành.

Một tên thuộc hạ đưa chủ tớ Từ Vân đi xuống lầu.

Từ Oản liền vội vàng tiến lên, đem giỏ lam đặt trên bàn.

Nàng cố gắng dùng thành ý vào trong lời nói dieendaanleequuydonn và nở nụ cười, hướng về phía Cố Thanh thành: “Nhà bếp mới làm bánh Quế Hoa, ta mang tặng cho Đại công tử thưởng thức, thật ra ta có may ít đồ cho con mèo tiểu Bạch, công tử có muốn nhìn xem có hợp hay không?”

Nói xong, nàng lấy ra bộ tiểu y phục từ trong áo, trước mặt Cố Thanh thành run lên.

Rất trẻ con, cũng rất uyển chuyển. . . . . .

Nàng nháy mắt, rõ ràng chính là muốn đem cái này tới ôm mèo đi, đến là để đòi về mà, nhưng nàng không nói.

Cố Thanh Thành đáy mắt tươi cười, cố kìm nén.

Hắn đưa tay nhận lấy tiểu y phục, nhìn một chút: “Đa tạ.”

Cái này nghĩ sao cũng không giống, sao cứ phải làm khó một đứa bé?

Từ Oản khóc không ra nước mắt, nàng đứng trước mặt hắn, thẳng thừng đòi hỏi: “Cầu xin Đại công tử trả mèo con lại cho ta đi, đồ ta cũng đã tặng rồi, ta không thể về mà không có nó được, ta thật sự rất thích nó, ta nhất định sẽ nuôi nó thật tốt, được không?”

Cố Thanh Thành bỗng nhiên ngước mắt: “Ngươi cũng biết, đồ đã cho đi không bằng đồ được nhận lại, sao ta có thể dễ dàng đưa Miêu nhi cho ngươi?”

Từ Oản: “. . . . . .”

Hắn đứng dậy kêu nhỏ hai tiếng, Miêu nhi ngoắc ngoắc đuôi liền chạy theo hắn.

Hắn khom lưng ôm lấy, ánh mắt nhàn nhạt: “Ta thấy ngươi còn nhỏ, có thể không hiểu chuyện, người như Vệ Hành từ đầu lẽ ra không cần d’đ/l/q’d để ý đến mới phải.”

Nói rồi hắn xoay người ngồi xuống, mở nắp cái giỏ lam ra, cầm một cái bánh Quế Hoa tới trêu chọc Miêu nhi.

Từ Oản hiểu ra, là hắn tức giận nàng.

Giận vì nàng nói với Vệ Hành, mèo này tặng cho hắn cũng không sao, nàng vội vã muốn giải thích, vừa liếc mắt nhìn thấy cảnh trí bên ngoài cửa sổ, từ lầu hai nhìn xuống, hậu viện có một ngọn núi giả sơn nho nhỏ bài trí hình dáng như một quả đào.

Bình thường ở trong sân đi tới đi lui cũng chưa từng để ý, lúc này từ trên cao nhìn xuống, nàng thoáng giật mình.

Thì ra là phủ tướng quân có hai ngọn núi giả, tiền viện một cái, hậu viện một cái.

Nàng không tự chủ được liền đến gần cửa sổ, Vương phu nhân đang ở trong vườn, xung quanh núi giả nước biếc chảy róc rách, trừ điểm thiếu một cây hoa quế, cách bài trí của phủ viện này hề không thua kém phủ Quận Vương mười năm sau đó!

Hồ nước đầy đó, còn có cả hoa sen làm nàng cả kinh toàn thân toát mồ hôi.

“Thích vương phủ sao?”

“Thích.”

“Thích nơi nào?”

“Thích đứng trong lầu, đứng trên lầu bị gió thổi, tựa như có thể bay đi thật tự tại, còn có a, ngươi xem núi giả này nhìn giống một quả đào không? Ta thích ăn đào nhất hì hì. . . . . .”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN