Gả Thế Thành Sủng Phi
Chương 19: Nhàn nhạt
Hôm nay thời tiết rất đẹp, hoa cúc bắt đầu rụng, Tiểu Bạch đang chạy nhảy tung tăng trong vườn.
Trời sắp sang đông nên không còn thấy lũ bướm bay đến tìm mật hoa nữa, Từ Oản cầm một cái xẻng nhỏ đang đào đất lấy rễ hoa, mùa hoa Mẫu Đơn đã qua, chỉ sợ nhất là sương, lá cũng rụng xuống.
Nàng vẫn là còn nhỏ, sức lực cũng là của một đứa trẻ, đào nửa ngày cũng chưa được gì.
Hoa Quế chỉ thấy nàng ở ngoài chơi, căn bản không chú ý nàng d’đ/l/q’d đang làm gì, vườn hoa vừa chịu hai trận mưa, đất xốp ươn ướt, giày của nàng đạp xuống đều là đất bùn, trên tay cũng thế, đang đào tận lực, Hồng Châu vừa về, chạy vội tới chỗ nàng.
Nói là Từ Vân bảo nàng đi qua, ngay vừa lúc gỡ đất moi ra một cái rễ hoa, Từ Oản cẩn thận chặt đứt hết lá, cầm cẩn thận giao cho Hồng Châu, dặn nàng phải để nơi thoáng mát.
Hoa Quế mới dọn dẹp trong nhà xong, vừa ra tới nhìn thấy cả người nàng toàn là đất, cắn răng bảo nàng vào trong nhà: “Tiểu tổ tông của ta, mới có một lát mà người như vừa lăn lộn trong vườn, nhiều đất như vậy, tắm nhanh một cái!”
Từ Oản cười trộm, đôi khi làm nhiều chuyện bướng bỉnh một chút cũng rất thú vị.
Hoa Quế thúc giục nàng vào tắm thật kỹ, đổi đôi giày mới, sợ Từ Vân chờ sốt ruột nên ôm Tiểu Bạch đi liền một mạch.
Sát rìa hoa viên, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng chó sủa, cũng không nghe thấy tiếng bọn trẻ hò hét như mọi khi, Từ Oản đi nhanh vào, Từ Vân đang cầm trong tay một miếng thịt đùa giỡn với một chú cún nhỏ chạy tới chạy lui trên nền nhà.
Cún con hưng phấn quá mức, nhảy lao thẳng vào nàng.
Đứng cạnh cún nhỏ là một đứa trẻ tầm 10 tuổi, nhìn Từ Vân bảo: “Biểu muội xem chơi chút thôi, đừng đùa dai, nó sẽ cắn người.”
Từ Vân có vẻ mất hứng, quay đầu lại đấm đấm vào vai hắn: “Cắn người thì sẽ để cho nó cắn ngươi, ai bảo ngươi khoác lác, ta đã nói là ta muốn mèo con, ngươi lại ôm cún con tới làm gì!”
Từ Oản thoáng nghĩ, nhớ lại người này.
Từ Vân từng nhắc đến biểu ca Trịnh gì đó, người hắn d,0dylq.d mập từ nhỏ, trước mặt Từ Vân hắn luôn bị đánh từ nhỏ tới lớn, trước giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng, nói ra là dạ dạ.
Quả nhiên, hắn trước sau như một thấp đầu cúi xuống: “Dạ dạ dạ, biểu muội nói đúng lắm.”
Từ Vân liếc hắn một cái, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Từ Oản, liền kêu nàng đến: “A Man mau tới đây, ôi chao? Lẽ ra ta sẽ tặng cho muội thêm một chú mèo, ta đã bảo biểu ca ta mang mèo đến, tiếc là hắn nghĩ sai rồi.”
Từ Oản cười cười, cùng đứng dưới cửa với nàng: “Không việc gì, muội có Tiểu Bạch lại rồi, muội không nuôi được nhiều đâu.”
Cún con phấn khích vui mừng vểnh tai chạy qua chạy lại, Từ Xúc cùng Từ Họa đứng xa xa không dám tiến lên mà chỉ cầm đồ chơi ném thẳng vào nó, chọc cho nó nhảy lên nhảy xuống, ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo mình.
Chân Từ Vân đã hồi phục, nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay của tiểu biểu ca: “Đổi lại cho ta cái gì mang về?”
Nói đến đó, Trịnh gì đó gọi nàng vào trong nhà.
Trên bàn bày mấy thứ đồ tốt, đều là đồ hắn mang tới, Từ Vân lần lượt mở ra, toàn là lược gương dành cho nữ nhân…, nàng ta thấy không thú vị, nhìn chằm chằm vào Trịnh gì đó, cuối cùng nhào qua đấm hắn túi bụi.
Từ Oản ngồi một bên chống cằm nhìn họ.
Miêu nhi nằm trong lòng nàng thỉnh thoảng kêu meo meo một tiếng, cảnh tượng này đưa nàng trở về quá khứ.
Hoàng đế lúc đó ban xuống một đạo ý chỉ, Từ Vân xém chút nữa là ngất xỉu, nàng ta vừa khóc vừa gào, thật ra thì Từ Oản biết, Trịnh gì đó với nàng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau này cũng tình thâm ý nặng.
Khi đó Trịnh gì đó đã gầy đi nhiều, nhưng do chân của Từ Vân như thế, Trịnh gia hẳn là biết nên đã không tán thành mối hôn sự này.
Hai người đã tư định cả đời có nhau, đột nhiên không biết do đâu mà ý chỉ ban xuống như vậy, có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
Thời điểm đó họ Trịnh này có dáng vẻ như thế này sao?
Từ Oản dần dần hồi tưởng, nhưng chỉ là loáng thoáng, đại khái, không thể nào nhớ rõ được.
Hiện tại, phụ thân nàng là quan, chân Từ Vân cũng đã khỏi, Từ Oản nhìn nàng và họ Trịnh cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên nghĩ đến chuyện không hay nếu như có thể nói trước ra chắc có thể chú ý mà tránh khỏi, mối hôn sự này có thể thành toàn.
Nàng bảo có việc rồi vội vàng đi ra.
Trở về viện của mình, cũng không còn tâm tư đào rễ hoa rồi.
Nàng buông tay xuống, cẩn thận hồi tưởng dienndnle,qu.y don lại, trước lúc gả đi, cả ngày nàng trầm mê trong biển sách, căn bản không chú ý tới cái gì là Quận Vương gia.
Trong trí nhớ của nàng, thiếu sót khi còn bé không chỉ là Triệu Lan Chi, khi đó cũng không giống như hiện giờ, còn có thể cùng Tiểu Cữu Cữu ra ngoài xem hội, nàng ở Từ gia cùng bọn tỷ muội, bình thường trừ những lúc đi chơi ở ngoài thì chỉ toàn là đọc sách.
Căn bản là người ngoài không hề biết Từ gia còn có một Từ Oản, thánh chỉ ban hôn. . . . . . Nói như thế nào nhỉ?
Tin đồn bên ngoài là như thế nào?
Thường Thắng Tướng quân thu quân hồi triều. . . . . . Được phong làm vương. . . . . .
Hắn không trắng, khi đó trông khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trừ cái vết sẹo ra thì gò má bên trái vẫn rất đẹp, chỉ là lúc ấy nàng có chút sợ hắn, bình thường cũng ít nói chuyện với nhau.
Phải thăm dò một phen mới phải, tính về tuổi thì hắn lớn hơn nàng khoảng sáu bảy tuổi, hiện tại chắc khoảng mười ba mười bốn!
Mười năm sau, tướng mạo không thể như trước, nàng nằm lỳ ở trên giường lăn lộn gần nửa ngày, mơ mơ màng màng cứ như nằm mộng, trong mộng làm như ban đêm, nến đỏ chiếu màn, khăn voan đỏ trước mặt.
Nam nhân uống đến say mèm, vén khăn voan.
Trước lúc thành thân, Vương phu nhân có dặn dò nàng, chuyện phu thê viên phòng là không thể tránh khỏi, phải là một đêm tuyệt vời, còn nói trong đêm tân hôn phải gọi nhiều hơn hai tiếng phu quân, nam nhân chắc chắn sẽ thương yêu thê tử chứ không chơi đùa lạnh nhạt.
Rồi bà chỉ nàng cách mặt đồ, bên trong thật khiến cho người ta đỏ mặt tới mang tai.
Nàng đã uống rượu để có thêm can đảm, cũng là trần truồng cùng một người xa lạ, dù nói thế nào cũng là vừa xấu hổ vừa sợ, nàng nhớ lời dặn, cái người mà nàng kêu phu quân, không dám đẩy hắn ra mà ngoan ngoãn ôm hắn.
Hắn nói nàng thật mềm mai, sau đó, sau đó liền … động phòng.
Cảm giác đau đớn đó giống như là cả người bị tách hẳn ra, sau đó, nàng còn cắn hắn.
Trên cổ tay hắn. . . . . .
Đột nhiên bừng tỉnh, Từ Oản ngồi bật dậy!
Đúng rồi, trên cổ tay phải người đó có hai nốt ruồi đen nhỏ song song nhau, không phải là không nghĩ ra mà chuỗi đầu mối cứ liên tiếp hiện ra, thử hỏi thăm chút chắc có thể tìm được, dù sao công tử quyền quý ở kinh thành cũng không ít, nên tìm người nào đó hỏi thăm.
Nghĩ đến đây, nàng vội đi giày, sai Hồng Châu đem rễ hoa tới, nói là mang cho phụ thân rồi chạy ra cửa. Từ Phượng Bạch không ở trong phủ, phải tới chỗ Vương phu nhân xin phép, dĩ nhiên là được chấp thuận, hạ nhân từ dfienddn lieqiudoon hậu viện chạy xe ra ngoài, Hoa Quế cũng đi theo lên xe.
Từ Oản liền vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, Hoa Quế ở bên cạnh càu nhàu: “Chỉ là một cái rễ hoa, cũng không phải là đồ gì tốt, tiểu thư muốn đi gặp phụ thân thì cứ nói thẳng, sao phải cứ vòng vo!”
Từ Oản nằm lên cửa sổ, nhìn người qua lại trên đường: “Ừ, ta muốn gặp phụ thân.”
Hoa Quế thở dài: “Nghe nói hai ngày này người rất bận, không biết có ở nhà không.”
Không ở nhà thì sẽ chờ đến lúc ông về, Từ Oản chẳng quan tâm.
Xe ngựa đi qua đầu phố tây, đột nhiên ngừng lại.
Hoa Quế vội vàng vén rèm xe vén lên hỏi chuyện gì xảy ra, phu xe hỏi thăm rồi nói là phố bị phong tỏa, chỉ có thể đi bộ, không thể đi xe.
Đi qua con phố trước mặt, chưa hết một con đường là đến Triệu gia rồi, Từ Oản cầm rễ hoa xuống xe: “Không việc gì, đi bộ cũng được.”
Hoa Quế bảo phu xe đánh xe qua bên đường đợi, rồi gấp gáp chạy theo.
Người đi đường không nhiều lắm, người bán hàng rong lại nhiều hơn, càng đi về phía trước, xa xa đã nhìn thấy một nhóm thị vệ đứng hai bên, chính giữa có hai người một lớn một nhỏ đang đi loanh quoanh chỗ hàng bán trống.
Kẻ lớn mặc áo gấm, cầm chiếc trống đại nhìn trái nhìn phải, không phải ai khác, chính là Vệ Hành.
Tiểu cô nương tầm sáu bảy tuổi, ăn mặc tinh xảo, sau lưng còn có hai ma ma đi theo.
Nàng hiểu vì sao con phố bị phong tỏa, thì ra là có quý nhân.
Tiếng trống thỉnh thoảng vang lên, thiếu niên một tay gõ trống, có vẻ rất hăng hái.
Từ Oản và Hoa Quế tránh đội thị vệ, đi sang một bên.
Cũng không biết thế nào mà Vệ Hành vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy họ, xa xa thấy sai người bảo các nàng tới.
Từ Oản đành phải tiến lên hành lễ, Vệ Hành đang chọn trống, quay đầu lại liếc qua nàng: “Khỏi bệnh rồi?”
Nàng vội nói đã khỏi, đa tạ công tử quan tâm.
Đâu ra đấy, như tiểu đại nhân, Vệ Hành nhướng mày, liền lấy cái trống đại đưa ra trước mặt nàng: “Cho ngươi, cầm lấy đi.”
Từ Oản định từ chối khéo thì cái trống trước mặt lập tức bị đứa bé bên cạnh giật lấy.
Cô bé này mặt mày đang rất tức giận, giật lại cái trống rồi dfienddn lieqiudoon ném xuống đất, còn đạp một cước: “Mới vừa rồi ta xin huynh không cho? Không cho ta cũng không được cho người khác!”
Vệ Hành sắc mặt chùng xuống, quay đầu liếc nhìn đội thị vệ: “Đưa An Bình về cung trước đi, canh chừng cẩn thận!”
Tiểu An Bình khóc toáng, còn dậm chân, thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, cực kì lạnh nhạt.
Từ Oản theo bản năng lùi về phía sau một bước, chỉ hận không thể thoát khỏi đó!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!