Gả Thế Thành Sủng Phi
Chương 22-3: Sắc đảm ngập trời 3
Lúc đi xuống thuyền thì trời đã quá trưa.
Kẻ điên Lý thăng này, kéo nàng đi du hồ, nói là muốn trở về chốn cũ, cùng nàng đi dạo.
Từ Phượng bạch cự tuyệt không được, đành phải theo lên thuyền, ký ức thời niên thiếu ùa về, khi đó sư phụ vẫn còn, thường đưa hai người chèo thuyền du ngoạn, câu cá thái liên, rất trẻ con, làm nàng thấy tiếc nuối thời còn trẻ.
Đáng tiếc sư phụ năm đó đã mất, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, năm tháng vô tình, có lẽ chỉ có lúc ấy mới biết.
Có lẽ do nàng vẫn không có chút hứng thú nào, rốt cuộc đã xuống thuyền.
Phu xe Từ gia đã bị đổi, thị vệ Lý thăng theo hầu hai bên, đi từ xa đến đây du hồ, hắn không nói gì nữa, thủy tạ nối thẳng trong hồ, khẽ vuốt tay vịn, thật ra thì cũng khó tránh khỏi thổn thức.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt hồ, ngửa mặt nhìn phương xa, hồi ức năm đó, cứ như mới vừa hôm qua.
Lý Thăng đưa tay che ngang, trông về phía xa: “Còn nhớ nơi này không? Trước kia chúng ta thường tới đây chơi, ta còn nhớ rất rõ, khi đó nàng rất tự đắc, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ trùng tử mềm nhũn, ta còn cười nhạo nàng.”
Từ Phượng bạch đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng khom người: “Điện hạ, ta có việc, phải về rồi.”
Lý thăng quay đầu lại, nhìn mặt nàng, cười: “Thanh sơ, khi đó chúng ta cùng ra chiến trường, lúc biết nàng là nữ nhi, có biết ta đã rất vui mừng không?”
Hắn vô tư tự mình đắm chìm trong ký ức đó, Từ Phượng bạch cúi đầu im lặng.
Thị vệ đứng trên bờ, thủy tạ bên này chỉ có hai người bọn họ, bên hồ gió thổi nhè nhẹ, se se lạnh.
Lý thăng ngẩng mặt: “Ta với nàng kết bái làm huynh muội, nàng vẫn vì chuyện này mà giận ta, tổ tiên chúng ta đã có tiền lệ như vậy, để bảo vệ huyết thống d’đ/l/q’d thuần chánh, biểu thân kết hợp, nếu không có hôn ước, phải nhận làm kết nghĩa, khi đó cũng chỉ là ta nhận nàng thôi.”
Nghe chuyện đã qua của mình, Từ Phượng bạch thổn thức: “Vậy có tác dụng gì, Điện hạ muốn có thiên hạ, đừng giữ tạp niệm đó nữa.”
Lý thăng ngoái đầu nhìn lại, kéo nàng gần sát mình hơn: “Thế nào? Năm đó chạy theo ta khắp thiên hạ, luôn miệng nói yêu thích ta, đi theo ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, giờ không thích nữa?”
Nàng chuyển mắt: “Gạt ta đi Đông Chinh, Điện hạ ở kinh thành đính hôn, người và vật sớm đã không còn.”
Đúng rồi, cài ngày nàng hồi kinh là ngày đại hôn của hắn.
Tối đến, nàng lần đầu tiên mặc nữ phục, mang kiếm tới gặp hắn.
Nàng đâm ngay ngực hắn một kiếm, lúc đi, nói sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Lý thăng vì che giấu vết thương đó cũng đã hao tổn tâm trí, sau đó mới biết, Từ Phượng quyết tuyệt, hắn không thể động phòng ngày đại hôn, nàng thì chọn ra một tiểu tử đi cùng.
Nhớ tới đây, Lý thăng thấy buồn cười: “Thế gian này, nếu ta phụ lòng nàng, hẳn còn thâm tình với nàng?” Hắn quét ánh mắt nhàn nhạt dinendian.lowqid]on qua ngọc bội đeo bên hông Từ Phượng, nhếch môi: “Nghe nói có bà mối muốn đạp cửa Triệu gia, liệu hắn có thể đối đãi tốt với nàng được bao lâu, kiều thê mỹ thiếp vây quanh, nàng cho rằng hắn còn có thể yên lòng không loạn? Thật nực cười ~”
Nghe hắn đột nhiên chuyển chủ đề sang Triệu Lan Chi, Từ Phượng bạch cảnh giác liếc mắt: “Vậy thì sao, nếu hắn muốn thì tự cưới đi.”
Không chỉ là nữ tử xinh đẹp, ngay cả ý định của đám nữ nhi đó, từ lâu nàng đã xem nhẹ. Cái gì nhất sinh nhất thế nhất song nhân, e là chỉ có trong hí văn, kiên nhẫn tiệm thất, Từ Phượng Bạch thở dài, đi ngang qua hắn.
Trời trở gió lớn, nàng khép ống tay áo, phủi áo ngoài, rồi bước lên bờ.
Lý Thăng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng, ánh mắt xa xăm.
Đội thị vệ nhìn hắn, hắn vẫn đứng bất động, không ai có thể quản được nàng, Từ Phượng Bạch tháo dây một con ngựa, khẽ vuốt lông bờm, quay đầu nhìn hắn một cái rồi nhảy tót lên ngựa, vỗ ngựa lao đi.
Nàng đi rồi, Lý thăng mới lên bờ.
Đứng ở nhà thủy tạ một hồi, giày đã bị ướt nhẹp, một tiểu thái giám chạy tới lau giày cho hắn thì bị hắn đá cho một cước.
Lên ngựa, chốc lát lại gọi người đi phía trước, hỏi Lý tiểu thư gì đó.
Vào lại trong thành thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Từ Phượng bạch chạy một mạch tới phố Đại Bắc, đến đầu hẻm thì xuống dắt ngựa đi vào trong, đó là một con hẻm nhỏ tường cao tên là Lâm Lập, đến nơi đã có người đứng chờ sẵn, nàng giao ngựa cho người đó rồi đi vào từ cửa sau.
Tiền viện là thanh lâu, nơi các công tử quyền quý cùng các tài nữ kinh thành hoan lạc phóng túng.
Men theo con đường đi đến lầu cuối, không cần phải cố ý che giấu, ai cũng biết Từ Phượng Bạch có một cô nương ở lầu này, Thái Liên đợi ở dưới lầu đã lâu, thấy nàng liền tới trước dẫn đường.
Từ Phượng Bạch đi sau nàng, mặt đất dưới chân lành lạnh, định thần nhìn lại thì thấy giày đã ướt rồi.
Thái Liên đi phía trước: “Ngỡ tướng quân không đến, vị kia e là đã ra ngoài tìm.”
Từ lầu cuối đi lên nữa, nơi này hơi tối, vẫn là nơi trước giờ thường lui tới.
Lên đến nơi, liền sai Thái Liên mang ít nước nóng tới, gian phòng tối không có cửa sổ, chỉ có ánh nến dieendaanleequuydonn mờ mờ, so với cái huyên náo ở mấy lầu dưới, nơi này cực kỳ yên tĩnh, Triệu Lan Chi đang ngồi bên mấy bình rượu, có vẻ đã tận hứng.
Từ Phượng Bạch bước nhanh vô phòng rồi cởi giày.
Trên thảm không lạnh, rất nhanh đã có người mang nước nóng lên, nàng nhúng chân vào.
Thời tiết rất lạnh, đứng ở mép nước một chút mà lòng bàn chân đã lạnh buốt.
Từ lúc nàng bước lên lầu, Triệu Lan Chi vẫn ngồi đưa lưng về phía nàng uống rượu mà không hề quay đầu lại.
Chân không bước trên thảm, Từ Phượng đến gần hắn, ngồi trên chiếu: “Chàng sao vậy? Chờ ta lâu quá sao?”
Nam nhân trẻ tuổi duy chỉ liếc qua nàng: “Hắn dẫn nàng đi du hồ?”
Hắn đã biết?
Từ Phượng Bạch kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao chàng biết?”
“Ta sẽ đi giết hắn, kết thúc mọi chuyện!”
Triệu Lan Chi ném bình rượu trong tay xuống ngay tại chỗ, xách trường kiếm đứng lên đi ra, người hắn đã có men say, tức giận sôi trào, sắc mặt thâm trầm, nàng cả kinh vội vàng kéo cánh tay hắn lại.
“Triệu Lan Chi!”
Kéo người lại rồi giật lấy trường kiếm trong tay hắn, Từ Phượng Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân ngã xuống, cả người nằm xuống tấm nệm trên sàn nhà.
Không cam lòng, tức giận, hắn ngửa mặt nhìn lền xà nhà, lầm bầm: “Chung quy sẽ có một ngày ta sẽ giết hắn thôi, để hắn khỏi phải nhớ nhung nàng.”
Từ Phượng bạch buồn cười ngồi bên cạnh hắn: “Chàng say rồi à?”
Ngực hắn phập phồng, đối với một người đàn ông mà nói, sau lưng có chuyện như vậy dù không cố ý cũng đủ để hủy hoại hắn.
Bình thường chẳng thấy hắn nghiêm túc, lúc này nhìn hắn, ước chừng là tức giận thật rồi.
Tâm tình nàng ngược lại không tệ, nàng đến bên giường lấy mền lại rồi thổi tắt nến.
Bên trong lập tức tối đen, nàng lần mò đến cạnh nam nhân, nghiêng người vùi vào ngực hắn.
Hết nửa ngày cả hai người vẫn chưa có động tĩnh gì, Từ Phượng Bạch bọc mền kín mít, cố ý lẩm bẩm: “Ta lại lấy nơi này làm giường, ai ôi, ai, ôi ai. . . . . .”
Nàng nói giọng khàn khàn, nhớ tới những lời này, cực kì khiêu khích.
Mỗi lần nàng tìm hắn, cả hai đều triền miên không dứt.
Nồng nhiệt hăng say, có khi đến hơn nửa đêm, không ai thua ai.
Thể lực đều tốt, một khắc cũng không bỏ lỡ, vậy mà hôm nay hết nửa ngày vẫn không động đậy, Từ Phượng Bạch biết hắn vẫn tỉnh, liền đứng lên: “Sao vậy? Giận ta sao?”
Nàng xoay người dợm bước thì thình lình cổ chân bị nắm lại.
Triệu Lan Chi đứng lên, chỉ vào trán của nàng, nói nàng chờ hắn, đợi hắn nhất đẳng.
Ngay sau đó tìm môi nàng, ôm nàng ngã xuống.
Ra khỏi thanh lâu, trời cũng đã tối.
Từ Phượng bạch dắt ngựa trở về, mới đến cửa phủ, đã thấy Hồng Vân đứng đợi nàng.
Tiến lên đón lấy ngựa, Hồng Vân vội nói nhỏ: “Chủ tử, trong nhà xảy ra án mạng, người đi xem một chút đi, nô tì chờ người trở lại!”
Xảy ra án mạng sao?
Đi nhanh lên tiền viện, mặt trời đã ngã về phía tây còn sót lại chút hào quang, trước cửa đã thắp đèn, cửa phòng khép chặt, gõ cửa mới có thể vào bên trong, trong viện có Lão Thái Gia, trên đất có một cái chiếu, có Từ Cẩn Du, Cố Thanh Thành, còn có Từ Oản đang đứng bên cạnh hắn.
Sao con bé lại ở đây?
Từ Phượng Bạch tiến lên vén chiếu, phát hiện đó là một nô tài trong phủ tên là Vượng Nhi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Từ Oản thấy hắn đã về liền chạy tới sà vào ngực hắn: “Cữu cữu, tiểu nữ phát hiện thi thể này ở trong sân, hình như là nô tài mới tới ở tiền viện, tiểu nữ không biết sao . . .”
Con bé vẫn còn nhỏ, chắc là bị dọa sợ rồi, nàng khẽ vuốt ve lưng Từ Oản.
Cố Thanh Thành không nói lời nào, Lão Thái Gia than thở: “Nhà chúng ta đời nào lại có chuyện như vậy, cái này mà đồn ra ngoài thật dfienddn lieqiudoon không dễ nghe chút nào, ta thấy việc này không cần báo quan đâu, tự liệu xử lý thôi.”
Đã giết người rồi, sao lại không che giấu mà phải để một đứa bé nhìn thấy?
Phía hậu viện, xem ra cũng phải soát kỹ, Từ Phượng Bạch lo lắng trùng trùng, nắm tay Từ Oản đi vào trong: “Cướp nhà khó phòng, phủ này kẻ gian không ít, chỉ thương A Man mới mấy tuổi đầu mà đã bị hù dọa đến khiếp sợ rồi!”
Phải điều tra rõ ràng, nàng nhìn sang Từ Cẩn Du: “Đại ca, ngươi kiểm tra xem Vượng Nhi này vào phủ lúc nào, bình thường thân cận với ai, xong rồi đi báo quan, kẻ nào dám gây chuyện ở đây cứ điều tra khắc biết thôi!”
Nói đoạn đưa tay vuốt bím tóc của Từ Oản rồi nắm tay dẫn nàng đi về.
Vừa định đi thì Cố Thanh Thành đứng lên.
Hắn vận áo trắng, rất có phong thái của người trẻ tuổi tuy thái độ có phần trầm ổn đi nhiều: “Rất đa tạ Tướng quân đã chăm sóc ta bấy lâu nau, hôm nay Thanh Thành muốn xin phép người một chuyện, ta thấy A Man cũng coi như không có người thân, không bằng kết nghĩa huynh muội với ta, về sau có thể nương tựa nhau.”
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt, quét qua thi thể trên đất, khom người hướng về phía Từ Phượng Bạch.
Cố Thanh Thành tính tình hơi lạnh nhạt, bất quá chỉ là nợ nàng chút ân tình, có thêm người chăm sóc A Man cũng tốt, Từ Phượng bạch cơ hồ không do dự, gật đầu một cái.
“Dĩ nhiên là được rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!