Gả Thế Thành Sủng Phi - Chương 34: Về nhà cho mèo ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Gả Thế Thành Sủng Phi


Chương 34: Về nhà cho mèo ăn


Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Thái tử được khôi phục vị trí, Đại hôn của Thái tử, sau Xuân Tế Đông cung liên tục có việc vui.

Qua năm nay, Từ Oản lên chín tuổi, mấy tháng nay nàng đều sống cùng Triệu Lan Chi, ngoại trừ tới Đông cung nàng sẽ chạy đến Từ gia, trà trộn với bọn nhỏ, muốn tìm được dấu vết còn sót lại, đại cữu cữu say rượu, tiểu Từ Vân quấn lấy hỏi đông hỏi tây, bây giờ ông nói thế này, sáng mai lại nói khác, trong miệng ông mẫu thân nàng một lát là mùa xuân, lát sau lại thành mùa đông, hỏi lại thì không còn nhớ nữa.

Từ Vân nói, nương muội là một nữ nhân thần bí, ngoại trừ phụ thân ta hình như không ai biết nữa.

Sao có thể chứ, nếu nói tám gậy tre cũng không đánh được vợ nhỏ, sẽ không đưa nàng về nhà chăm sóc, hình như Triệu Lan Chi và Từ gia đều ngầm hiểu với nhau, chưa từng nhắc đến mẫu thân nàng.

Dù là vợ nhỏ của thân thích, trước đây nàng cũng đã điều tra qua, không hề có người này.

Nàng giống như đứa nhỏ mang họ Từ xuất hiện từ hư không, nhớ lại thiếu nữ trên tranh, thật sự là nhiều nghi ngờ khó giải thích, phụ thân nàng nói không được phép giữ lại thứ gì liên quan đến bà ấy, lập tức đốt đi, cho đến bây giờ, mẫu thân nàng là người không thể được nhắc đến.

Thời gian qua, nàng hoàn toàn chuyên tâm vào phụ mẫu của mình, ân oán kiếp trước đều bị vứt sang một bên.

Kiếp này chỉ cần không lấy hắn là được, lớn thêm một chút, tìm người bình thường rồi gả đi.

May mà còn có xưng hô huynh muội, có thể khiến bản thân an tâm một chút.

Hậu viện của Cố Thanh Thành đã được tách ra khỏi phủ Tướng quân, đi ra cửa Bắc, thỉnh thoảng cũng gặp nhau, sẽ cùng nhau nói vài câu, khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều, bây giờ nàng mới biết hắn luôn ở Từ gia để dưỡng thương.

Nháy mắt đã đến tháng sáu, thời tiết rất ấm áp, trong phòng không còn đốt lò sưởi nữa.

Ở lại Từ gia cũng đã bảy tám ngày, ở thư phòng, lục lọi gia phả, Từ Oản liều mạng quay cuồng với sách, vừa nhìn trời thì đã đến nửa đêm, hai ngày nay đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm. Buổi sáng, Hoa Quế phải gọi nàng nhiều lần, nàng mới thức dậy nổi.

Hơn nửa năm nay, nàng cũng cao lên chút ít, gương mặt cũng mất đi một chút nét trẻ con.

Rốt cuộc nàng không cần chải kiểu tóc bánh bao nữa, nàng sợ bím tóc rườm rà, liền chỉ vấn một búi tóc trên đỉnh đầu, giống như một tiểu tử, thả một nửa phía sau, bởi vì giống với Lý Hiển, ai cũng không dám nói nửa lời.

Mở cửa sổ, có chút lạnh.

Từ Oản che miệng ngáp, bị gió lạnh thổi vào nên lên được chút tinh thần.

Dậy trễ không kịp ăn sáng, Hoa Quế vội vàng cầm mấy đồng mua điểm tâm cho nàng để ăn trên xe.

Quả nhiên, vừa mặc áo xong, gã sai vặt đã đến giục, nói là phải đi rồi.

Ra cửa chính, xe ngựa đã đứng sẵn, Từ Oản không chú ý nhiều, trực tiếp lên xe, vào trong mới thấy Cố Thanh Thành đang ngồi bên cửa sổ, từ khi về đây đến giờ chưa gặp lại lần nào, nàng gọi một tiếng Đại Công tử, mới ngồi xuống.

Hoa Quế lên xe cuối cùng, ngồi bên cạnh.

Xe di chuyển, Hoa Quế nhớ Từ Oản còn chưa ăn gì, đưa điểm tâm qua bảo nàng ăn một chút.

Ánh mắt thiếu niên nhìn sang bên này, nàng nhìn thấy, thật sự ăn không vô, thu lại.

Đã nói là không để ý đến nữa, nhưng lại chẳng thể phớt lờ đi, mỗi lần gặp lại, cảm xúc không rõ tên cứ cuồn cuộn lên trong lồng ngực, là uất ức hay không cam lòng, càng nhìn gương mặt hắn, nàng càng tức giận.

Dứt khoát không nhìn nữa, dựa vào Hoa Quế, Từ Oản nhắm hai mắt lại: “Đến nơi thì nói với ta, ta ngủ một lát.”

Có lẽ buổi tối ngủ không ngon nên mệt mỏi, không lâu sau, nàng thật sự ngủ thiếp đi.

Xe ngựa đi không nhanh, trên phố, không biết nhà ai đang mừng thọ, thổi sáo và đánh trống rất ầm ĩ, Từ Oản mơ mơ màng màng nghe thấy, nàng ôm chặt mình, áp mặt vào vách xe, Hoa Quế thở dài, đưa tay kéo nàng.

Chưa kịp kéo lại, xe ngựa bất ngờ bị lắc, người liền dựa sát vào người thiếu niên.

Trước khi Từ Phượng Bạch rời đi, Cố Thanh Thành vì ân cứu mạng, nhận thân với nàng, nhưng mà thực tế, hai người lại không hề thân.

Bình thường thiếu niên rất lạnh nhạt, Hoa Quế thấy đầu lông mày hắn sầm xuống, cho rằng trong lòng hắn đang bực vội vàng kéo Từ Oản: “Tiểu tiểu thư! Tiểu tiểu thư!”

Từ Oản lại ôm chặt cánh tay hắn, cả người đều dựa vào hắn : “Hở?”

Cố Thanh Thành giơ tay trái lên, ý bảo Hoa Quế đừng gọi nàng.

Hắn đưa tay so vai mình với đầu Từ Oản, phát hiện chỉ lớn hơn một chút, nhẹ nhàng thở dài.

Từ Oản ngủ rất sâu, có thể là do đang ở cạnh Cố Thanh Thành, lại rơi vào giấc mộng.

Trong mộng nàng cũng đang đọc sách, thư phòng Quận Vương phủ rất giống thư phòng phủ Tướng quân,[Httt][[email protected]đ+l.q!đ] nàng cho người dựng cái thang, cộp cộp cộp bò lên trên, trên chỗ cao cất nhiều sách cấm, nội tâm ngứa ngáy, dứt khoát ngồi đọc trên thang.

Nàng đã sớm nói với Từ Vân, đối với nàng, thành thân cũng chỉ là đổi một chỗ đọc sách mà thôi.

Không sao cả, gả cho ai cũng như nhau.

Hồng Châu và Hồng Phúc không biết đã lui xuống từ khi nào, ngồi trên thang lục ra một quyển Xuân kỉ, vừa mở ra xem đã thấy mặt đỏ tai hồng, trên sách vẽ rất nhiều tư thế, đều là chuyện nơi khuê phòng.

Nàng không biết tại sao mình lại muốn xem, cũng không biết tại sao lại tò mò như vậy.

Xem được nửa quyển sách, tiếng ho khan của nam nhân vang lên từ bên dưới, nàng đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện nam nhân đang ngẩng mặt nhìn nàng.

Từ Oản vội vàng đứng lên muốn xuống dưới, chỉ là không ngờ bị trượt chân, cùng quyển sách trong tay bỗng rớt xuống, ở trong mộng nàng không có hoảng hốt, bởi vì nàng biết, hắn sẽ đỡ được nàng.

Ở trong thư phòng, hắn đang nhìn quyển sách kia.

Nàng biết, trên sách có chuyện là lừa gạt, nhưng cũng có chuyện không phải là lừa gạt.

Xe ngựa dừng lại, Hoa Quế liền vỗ nàng: “Tiểu tiểu thư, Tiểu tiểu thư mau tỉnh lại!”

Từ Oản mở to mắt, có chút như lọt vào sương mù, nàng hậu tri hậu giác* phát hiện bản thân đang ôm cánh tay thiếu niên, vội vàng ngồi thẳng lại, Hoa Quế đưa khăn cho nàng lau miệng, đúng là có chảy một chút nước miếng. . . . . .

*hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ mới phát hiện ra

Thật sự là quá xấu hổ, Từ Oản kéo tay áo Cố Thanh Thành nhìn kỹ, quả nhiên trên áo vẫn còn chút vết ẩm ướt.

Hắn cũng nhìn thấy, nhíu mày.

Nàng vội giật khăn trên tay Hoa Quế đưa cho hắn lau, cười gượng: “Thật xin lỗi, xin lỗi huynh. . . . . .”

Thiếu niên thở dài, quay mặt đi.

Từ Oản nhanh chóng xuống xe, giống như trốn đi.

Hoa Quế vội vã cầm đồ này nọ, Cố Thanh Thành xuống xe cuối cùng.

Đông cung đã có người ra đón, hắn bước đi không nhanh, rời đi.

Vào Đại điện, bên cạnh Thái tử đã có hai người đang nói chuyện, bây giờ người đã đến đủ, Tam hoàng tử Lý Phủ, Ngũ hoàng tử Lý Nhâm đều đã đến. Hắn tiến lại chào, thiếu niên bên cạnh lại gần, Lý Nhâm bằng tuổi với hắn nhưng nhỏ hơn hai tháng, tuy ngày thường không thường đi chung với nhau, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, nhưng vẫn khá thân cận.

Cố Thanh Thành vừa ngồi xuống, hắn ta liền thần thần bí bí áp sát, Lý Nhâm dùng quyển sách che mặt, lặng lẽ nói nhỏ với hắn: “Biểu ca, hôm nay đầu bảng Thu Nguyệt Lâu sẽ lên thuyền hoa, lát nữa chúng ta cùng đi du hồ đi, tươi mới thế này mà không thử đúng là rất tàn nhẫn.”

Vài ngày trước, Lý Nhâm đã làm chuyện tốt với tiểu cung nữ, gần đây vẫn hăng hái với chuyện trong phòng.

Cố Thanh Thành nhàn nhạt nhìn hắn: “Lúc nào đi?”

Lý Nhâm thấy hắn hỏi, tự nhiên mặt mày hớn hở: “Đi buổi trưa cũng được, nếu không thì, bây giờ chúng ta liền đi xem nháo nhiệt?”

Cố Thanh Thành lên tiếng: “Bây giờ thì không được, ta còn có việc.”

Lý Nhâm không phải là lần đầu rủ hắn, vì tuổi cả hai gần xấp xỉ với nhau nên mới thân cận một chút, vừa nghe hắn lại từ chối, đương nhiên tức giận: “Nay không được, mai cũng không được, rủ mấy lần đều nói không được, huynh đang bận chuyện gì?”

Thiếu niên cúi đầu dường như do dự một lát, khẽ nhếch môi: “Trong nhà nuôi con mèo nhỏ, phải thường chăm sóc nó, hết cho uống nước lại phải cho ăn, rất phiền phức.

Lý Nhâm: “. . . . . .”

Từ Oản chạy một mạch vào nội điện, Lý Hiển chờ nàng đã lâu, vừa thấy nàng đến, liền đưa bài tập của mình cho nàng xem, Từ Oản giúp hắn sửa, lại nghiên cứu cho hắn một lát rồi mới để hắn chép lại.

Thục Nhàn cô cô và Hoa Quế đều đang đứng rất xa, nhìn thấy bên cạnh không có ai, Lý Hiển ra hiện Từ Oản lại gần.

Nàng liền đứng cạnh hắn nghiên cứu.

Thời gian đã hơn nửa năm,[Httt][d!đ[email protected]đ] Lý Hiển đã sắp cao hơn nàng, Đông cung có tân Thái tử phi, hắn lén lút phàn nàn với nàng không ít, nói vị Thái tử phi này cả ngày trầm mê việc chải đầu trang điểm, luôn trừng hai mắt để nghĩ đến chuyện dụ dỗ phụ thân hắn.

Vẫn còn là đứa nhỏ, tất nhiên sẽ nói lời của đứa nhỏ.

Người ta đã thành phu thê, đương nhiên là muốn ở cùng với nhau.

Chữ viết của Từ Oản tốt hơn Lý Hiển, tâm lý háo thắng của hắn rất mạnh, mỗi ngày đều khổ luyện.

Hai người đứng cạnh nhau, Lý Hiển lặng lẽ kéo tay nàng, giật giật: “Tối qua, Đông cung được mật báo, chuyện này ta chỉ nói với ngươi, ngươi biết là tốt rồi, nhất định không được nói với người khác.”

Từ Oản không muốn nghe: “Chuyện này có lẽ không cần nói với ta đâu.”

Lý Hiển trừng mắt liếc nàng: “Chuyện có liên quan đến ngươi, ta mới nói với ngươi, ngươi nghĩ rằng ta rãnh rỗi không có chuyện gì làm nên nói bậy à?”

Được rồi, tính khí Tiểu Điện hạ càng ngày càng thất thường, nàng cũng bận rộn với hắn: “Chuyện gì? Chuyện gì liên quan đến ta?”

Lý Hiển cầm giấy Tuyên Thành bên cạnh, viết soàn soạt vài chữ: “Từ Tướng quân đang trên đường trở về kinh thành.”

Trong lòng Từ Oản mừng thầm, im lặng mở miệng, xác nhận với hắn: “Ai? Tiểu cữu cữu của ta?”

Hắn khẽ gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Thục Nhàn và Hoa Quế đang nói chuyện, không chú ý bên này, mới nhón chân, nói nhỏ bên tai Từ Oản: “Mật báo là chính xác, Vệ Hành tham công nên tiến rất nhanh, Từ Tướng quân liều chết giải vây, rút lui về Thanh Thành, từ trước đến nay Thanh Thành chính là địa bàn của biểu thúc, ta chỉ nghe được một nửa, nhưng dù sao cũng đã nói là đang trở về.”

Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Mặt mày Từ Oản cong cong, không nhịn được cười: “Tạ ơn Tiểu Điện hạ, đây chính là việc vui.”

Hai người cùng lên lớp, tâm trạng vừa thả lỏng, lại trở nên mệt mỏi.

Hết giờ học, Lý Hiển ngồi cạnh đọc sách, một tay Từ Oản chống cằm, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Đang gật gù thì Lý Hiển đẩy nàng.

Trợn mắt nhìn, Cố Thanh Thành đang đứng ở cửa, vẫy tay với nàng.

Buổi sáng mới gặp, còn xấu hổ như vậy, thật sự không muốn đi đến.

Thiếu niên đứng khoanh tay, ánh mặt trời khiến bóng hắn kéo thật dài vào bên trong điện, Từ Oản lắp bắp đứng dậy, đi tới.

Mặt trời buổi trưa đúng là ấm áp, Cố Thanh Thành thấy nàng chậm chạp, rất bất mãn: “Ngươi là côn trùng à, sao bước đi chậm như vậy?”

Từ Oản vội vàng cúi đầu, đứng trước mặt hắn: “Đại Công tử.”

Hơn nửa năm nay, hắn cao rất nhanh, so với nàng thì cao hơn rất nhiều, hơn nữa, hình như giọng nói cũng thay đổi một chút: “Bên cạnh Thiên Hương Lâu mới mở một cửa tiệm bán hoa quả. . . . . . Dẫn ngươi đi nếm thử.”

Nàng đang nghĩ phải từ chối thế nào, hắn đã xoay người đi.

Đành phải chạy theo sau: “Đại Công tử, muội. . . . . .”

Thiếu niên đứng lại, Từ Oản suýt chút nữa đụng vào lưng hắn.

Dường như vừa nhớ đến, hắn nhàn nhạt: “Ngoài ra, tiện thể nói cho ngươi biết, cữu cữu của ngươi đã trở về.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN