Gả Thế Thành Sủng Phi - Chương 48: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Gả Thế Thành Sủng Phi


Chương 48: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Lão Thái gia mất, hơi thở cuối cùng, rốt cuộc ông cũng nhìn thấy nữ nhi, nghẹn ngào.

Từ Hồi ở trong phòng ông, ở khắc cuối cùng kia, đột nhiên ông tỉnh táo trở lại từ trong mê mang, nói với nàng, bảo nàng đi đi, đi thật xa, cũng mắng Từ Cẩn Du, nói hắn hèn nhát, nước mắt đục ngầu rơi xuống trên mặt ông, ông nhìn nữ nhi, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.

Từ Thăng nhớ đến bộ dáng khi còn bé của nữ nhi, khẽ thở dài.

Con cháu đều đang ở đây, ông nhẹ nhàng trăn trối lời cuối cùng, rồi nhắm nghiền hai mắt.

Trên dưới Từ gia, khắp nơi đều là tiếng khóc.

Từ Cẩn Du rời khỏi phòng Lão Thái gia, lại té ngã xuống bậc thềm phía dưới, đau xót nói mình không còn phụ thân, không còn phụ thân nữa, cái chết đáng sợ khiến hắn tĩnh táo lại, ngồi trên đất đấm ngực dậm chân mà khóc.

Vương Phu nhân vội vàng lau nước mắt, bởi vì đã chuẩn bị từ trước, hậu sự được lo liệu đâu vào đấy.([email protected]+l$.q^y-d0n) Còn Trần Di nương vừa bị đánh, lấy lý do Lão Thái gia khóc lớn một trận.

Tất cả người ở Tiền viện lẫn Hậu viện đều đã tới, xác nhận người đã mất, liền mặc áo liệm vào, lúc này tiếng khóc càng lớn hơn.

Từ Cẩn Du cho người đi báo tang, trên dưới Từ gia, trong lúc nhất thời đều chìm đắm trong bi thương.

Cởi bỏ y phục đẹp đẽ, Từ Oản mặc áo tang lên người, nàng đứng với mấy người tỷ muội, bởi vì nữ tử không cần phải đến phía trước, cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện này, mấy người tỷ muội phần lớn đều khóc, không có chủ ý nào khác.

Đêm nay, chỉ có khóc và khóc, thức trắng một đêm, ngày hôm sau sẽ nhập liệm.

Linh đường đã được bố trí rất tốt, nữ nhân và trẻ con sẽ khóc ở phía sau màn che, Từ Cẩn Du thì bận rộn ở phía trước, Từ Hồi cũng quỳ gối sau màn che với chất nữ.

Thân là nữ tử, theo tục lệ cũ, không được phép đi đến phía trước.

Nàng là nữ nhi, vẫn cố gắng làm tròn bổn phận của bản thân, có lẽ lúc phụ thân còn sống, nàng trả giá quá nhiều, không có tiếc nuối, trong lòng dù bi thương, nhưng một giọt nước mắt cũng không hề rơi xuống.

Trên chiến trường đã quen với sống chết, nàng yên lặng quỳ ở đó, cúi đầu.

Từ Oản thì khác, người nàng vừa gặp tối qua, rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ đó, vậy mà nói không còn thì không còn nữa. Lúc còn sống, người còn có thể hít thở, tay chân còn có thể cử động, nhưng vẫn là tay chân đó khi chết đi, lại trở thành thịt chết, không có hồn phách, cũng không còn sinh mạng.

Những người khác vẫn còn sống, nhưng người này lại chết, đã chết rồi thì sẽ không có sau này.

Giống như nàng, cảm giác chết đuối khi đó lại hiện lên trong đầu nàng, thật khiến người ta hít thở không thông.

Người cuối cùng cũng sẽ chết, sớm muộn gì cũng phải đến ngày này, dù là chết vì cái gì, đến lúc đó, những người khác vẫn còn sống, chỉ cò bản thân hôn mê, không biết chuyện gì nữa, trên đời này cũng sẽ không còn bản thân nữa, thật sự rất đáng sợ.

Từ Oản và Từ Vân dựa vào nhau, khóc nức nở.

Phía trước cũng không biết ai đang tới, tặng tùy*, phúng viếng, đáp lễ lại chỉ có tiếng khóc vang lên từ phía sau. Quỳ đến mức chân tê rần, cũng không biết đã qua bao lâu, quỳ từ sáng đến trưa, mới có nha hoàn đến, đưa mọi người đi ăn cơm.

*tùy: áo tặng người chết.

Chẳng ai có tâm tình để ăn cơm, Từ Vân khóc đến khàn giọng, bình thường Lão Thái gia thương yêu nàng nhất, dù từng thầm oán trách ông, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, thật sự rất đau lòng.

Từ Oản cũng rất buồn, miễn cưỡng ăn một chút.

Nghỉ ngơi một lát, trong lòng nhớ mẫu thân, vội chạy đi tìm.

Hồng Châu đi theo nàng, đến Linh đường phía trước mới nhìn thấy người, Từ Cẩn Du quỳ gối trước linh cữu, vừa lau nước mắt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN