Gã Trộm Nhạc Không Đầu - Lần Áo Bành-tô Của Sự Im Lặng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Gã Trộm Nhạc Không Đầu


Lần Áo Bành-tô Của Sự Im Lặng



– Thế cậu định bắt đầu từ đâu, Thám tử trưởng? – Peter bối rối nghịch nghịch một khúc tẩy trong tay. Cậu vẫn còn chưa rũ bỉ được cảm giác áy náy trong lương tâm về cái chết của người đàn bà già nua kia, rũ bỏ được cái cảm giác là cậu cũng có chút xíu liên quan tới nó.

– Chúng ta phải tìm cho ra dấu vết của Norman Hammley, để lật tẩy bí mật điều khiển đám đông của gã.

Bob bất giác mỉm cười. – Nếu thế thì ngay lập tức vụ án đã được lý giải một cách xuất sắc, Justus! Chuyện nầy chắc chắn không khó lắm đâu. Nhưng mình tự hỏi, cậu hi vọng sẽ rút ra được kết luận gì qua việc đó. Ý mình muốn nói, lật tẩy mánh khóe của tay trộn nhạc đâu có gì khó so với việc chúng ta tìm cách lật tẩy mánh khóe của một ảo thuật gia trên sân khấu. Chẳng lẽ bọn mình không có việc gì làm tốt hơn sao?

– Đã có lần nào mình làm cho các cậu phải thất vọng chưa, các bạn đồng nghiệp? – Thám tử trưởng vẫn vững như thành. – Việc nầy vang mùi kỳ quặc đến tận trời xanh! Mình nghi rằng đằng sau chuyện nầy còn nhiều thứ khác, nhiều hơn rấtnhiều so với những gì bọn mình hiện tượng ra. Tại sao Norman Hammley lại đột ngột biến ra khỏi chỗ đó ngay sau khi bà Scream nhảy xong điệu nhảy cuối cùng của bà ấy? Và tại sao Mandy, một nữ sinh bình thường rất khỏe mạnh và ham luyện thể thao trường học vừa qua, lại vô tình ngất đi trong đêm hôn trước? – Cậu nình vào hai gương mặt im lặng bằng ánh mắt khoan xoáy, vừa dò hỏi vừa thúc hối. – Thế nào? Các cậu đã nắm vững khẩu hiệu của bọn mình: Chúng ta nhận mọi vụ án. Đặc biệt là những vụ bốc mùi bí hiểm, dù chỉ là một chút thôi.

– Cậu cứ nhắc đi nhắc lại về một vụ án, Justus, – Peter phản kháng. – Nhưng trong trường hợp nầy thì ai là thân chủ của chúng ta? Nếu như mình nhớ không lầm thì cho tới nay chúng ta luôn nhảy vào cuộc sau khi đã chính thức có một thân chủ nhờ giúp đỡ.

Bướng bỉnh, Thám tử trưởng khoanh hai cánh tay ra đằng trước ngực. –

Lần nầy thì khác đi chút ít. Nhưng nếu các cậu thật sự vẫn muốn tuân theo nguyên tắc cũ thì cũng được thôi, không thành vấn đề. Tại sao người trao nhiệm vụ điều tra cho bộ ba thám tử không thể chính là một người trong hành ngũ chúng ta? Qua đây tôi tuyên bố, tôi chính là người đang nhờ Bộ Ba điều tra.

Sau những sự kiện của đêm hôm qua, Justus Jonas tôi không còn tìm được một phút yên lặng nữa, và nhở ba chàng thám tử giải thích nhanh như có thể những vụ việc bí hiểm đã xảy ra trong sàn nhảy Planet – Evil!

Bob thở phù ra. – Hơi có phần quá lời đấy, Thám tử trưởng. Nhưng nếu sự bình an linh hồn của cậu bị đe doạ trầm trọng đến thế, mình cũng thuận tình uốn theo ý cậu, nhất là vì hiện thời bọn mình chưa có vụ nào khác cần xử lý. Cậu thấy sao, Thám tử phó?

– Đằng nào các cậu cũng chiếm đa số rồi, hỏi mà làm gì? – Peter nói rất xác thực. – Vậy là nhân danh quỷ ba ngôi dưới địa ngục, mình cũng tham gia.

– Tuyệt lắm! – Justus vào đà luôn. – Qua đường Jeffrey, ta phải thật nhanh tìm cho ra cái gã trộn nhạc kia tên là gì, kẻ giấu mặt bên dưới lớp áo choàng là ai. Anh trai của Jeffrey chơi thân với chị Ellen, người phụ việc đằng sau quầy rượu, chắc chắn chỉ hỏi qua chị là ta sẽ có được những thông tin cần thiết.Mình quan tâmđến tất cả mọi việc kể cả những chi tiết nhỏ nhất, chỉ cần chúng liên quan đến Norman Hammley: gã là ai, gã từ đâu tới đây, gã làm nghề nầy bao lâu rồi, và liệu có khả năng trước khi đến Planet – Evil, gã trộn nhạc ở những sàn nhảy khác chưa. Đơn giản là tất cả! CẬu là người bắt đầu quan hệ với Jeffrey, Peter. Cậu thân với cậu ấy nhất.

Thám tử phó gật đầu. – Không thành vấn đề. Đằng nào hai tiếng nữa mình cũng gặp Jeffrey. Bọn mình đã hẹn cùng nhau đi trượt sóng.

– Vậy là chuyện nầy ổn, – Justus quyết định và ném một cái nhìn kiểm tra lên đồng hồ treo tường. – Mình đề nghị tối nay bọn mình gặp nhau ở đây vào lúc 20 giờ để nghe và phân tích những thông tin mà hi vọng tới đó Peter sẽ thu lượm được.

Thám tử phó trễ hẹn. Mãi tới 20 giờ 30 phút cách cửa Bộ tham mưu mới mở tung ra và Peter lao vào trong với khuôn mặt đỏ bừng. Toàn thân đổ mồ hôi, cậu lao ngay đến bên tủ lạnh, lấy ra một lon cola, thèm thuồng uống từng hời dài, cuối cùng đưa cùi tay lên quẹt môi. Rồi sau đó, cậu chàng mệt mỏi thả người xuống một trong những chiếc ghế picnic bằng nhựa cứng quèo.

– Khỏi cần phải trách móc gì hết, mình biết là mình đến muộn. Nhưng các cậu thấy rồi đấy, mình đã gắng đạp xe hết sức để đến đây thật nhanh. Lúc trượt sóng, Jeffrey và mình đã quên bẵng đi cái khái niệm thời gian. Đúng là trò điên khùng. Hiếm có ngày nào đẹp gió như hôm nay, hết đợt sóng nầy lại tới…

– Chuyện đó báo cáo sau, Thám tử phó! – Justus tàn nhẫn cắt ngang lời cậu.

Nóng nảy, cậu gõ liên hồi những ngón tay lên ghế bành. – Qua anh trai của Jeffrey cậu có nhận được thông tin gì hay không?

– Không phải ít đâu nhé. Nhưng đầu tiên thì mình muốn cởi giày ra đã, nếu các cậu không phả đối. – Bình thảng đến hết mực, giống như trong một đoạn phom quay chậm, Peter từ tốn cởi đôi giày thể thao của mình ra. Thế rồi cậu thốt lên một tiếng rên khoan khoái, lấy hơi thật sâu và ngã người ra lưng ghế. –

Brian, đó là tên người anh trai của Jeffrey. Anh ấy rất nhiệt tình kể cho mình nghe mọi thứ ngay sau khi Jeffrey gọi điện tới. Mình đã ghi lại tất cả những gì có thể là quan trọng. – Thám tử phó lục lọi túi quần và rút ra một cuốn sổ ghi chép nhàu nát. – Nghe nầy: theo lời kể của anh Brian thì cách đây chừng một năm, có một người tên là Jim Cowley đã ký hợp đồng thuê vô thời hạn toàn sàn nhảy Planet – Evil và đã mở ra Discothek nọ. Cowley còn tưởng đối trẻ, khoảng 25 tuổi, và hiếm khi ló mặt đến cái cửa hàng đông khách đó.

Thám tử trưởng hầu như muốn nổ tung ra vì nôn nóng. – Thế còn Hammley thì sao? Anh ấy có biết gì về tay trộn nhạc đó không?

Peter hả hê nhấm nháp từng chút một cái lợi thế nắm thông tin độc quyền của mình. Mỉm cười chậm rãi, cậu chỉ về chiếc đĩa đựng hoa quả, được đặt trên kệ gỗ sát bên Justus. – Liệu cậu có thể đưa sang cho mình một quả chuối được không? Giờ mình cần phải đựơc nạp thêm năng lượng. Trên đường tới đây mình đã đạp xe nhanh gần chết.

Nghiến hai hàm răng trào trạo, Justus tuân theo lời yêu cầu đó. – Đây, mời cậu. Nhưng mà mình cảnh cáo cậu: đừng có thử thách lòng nhẫn nại của mình quá mức. Mình đang muốn lao vọt lên tận ngọn dừa đây!

– Cha, Justus, – Bob cười rộng miệng. – Bây giờ thì tự thân cậu được trải nghiệm cái cảm giác phải chờ người khác rỉ ra từng giọt thông tin. Bình thường ra Peter và mình là những người phải khổ sở van nài thúc hối thật lâu mới được cậu thương tình nhỏ cho nghe một vài giọt dự liệu.

– Có phải hai người hàu vào phe chống lại mình không? Bây giờ không phải là lúc chơi những trò trẻ con ấy đâu!

– Bình tĩnh đi, Justus! – Peter phẩy tay. – Cậu bỏ quên tính hài hứơc ở chỗ nào thế? Thôi mình báo cáo tiếp đây, rồi sau đó mới ăn chuối. Coi như là một phần thưởng vậy. – Vẻ khoa trương, Thám tử phó gấp cuốn sổ ghi chép lại. –

Tất cả những gì có thể thu lượm được về Norman Hammley thì mình không cần phải ghi lại. Bởi suy cho cùng, hầu như chẳng có một thông tin nào về tay trộn nhạc tai tiếng đó cả.

Giờ đến lượt Bob là người há mồm ra vì ngạc nhiên. – Ý cậu nói sao?

– Đúng như mình đã nói. Thật sự là không một ai biết thông tin cụ thể nào về gã ta, Kể cả về xuất sứ, về nơi ở, về ngoại hình lại càng không mà Cowley thì che kín như bưng những thông tin về nhân viên của anh ta, ít nhất là đối với Hammley. Qua chị Ellen, anh Brian chỉ biết là tay trộn nhạc không đầu đó bao giờ cũng được đưa tới vào lúc gần nữa đêm trong một chiếc xe hạng sang màu đen. Vào thời điểm đó thì gã đã mặc cái áo bành – tô kỳ quặc kia rồi. Gã ta thực hiện chương trình biễu diễn kéo dài đúng một tiếng, và sau đó biến đi theo đúng con đường mà gã đã tới. Chính bản thân Cowley đã mời Norman Hammley vào cuộc. Thông tin duy nhất mà Cowley lộ ra là Norman Hammley trước đó đã làm việc ở Las Vegas, cũng trongtư cách trộn nhạc. Nhưng địa điểm cụ thể thì còn nằm dưới tấm áo bành tô của im lặng.

Thám tử trưởng hài lòng xoa tay. – Cậu rất xứng đáng được thưởng một quả chuối đấy, Thám tử phó! Ăn đi nào! Giờ mình đã biết được những gì mình muốn biết.

– Cậu biết cái gì kia, Thám tử trưởng? – Bob lên tiếng. – Liệu có khả năng mình đã lơ đãng bỏ qua chi tiết quan trọng nào chăng?

– Mình không biết. Nhưng ít nhất thì chúng ta có một điểm tựa, cho phép chúng ta tiếp tục làm việc. Việc tìm ra địa chỉ của Jim Cowley sẽ không phải là chuyện khó khăn. Chủ nhân của sàn nhảy Planet – Evil chính là đối tượng chính!

Chúng ta sẽ làm đỉa bám vào chân gã cho đến khi nào nhận được tất cả những thông tin có thể giúp ta nhận diện Norman Hammley cùng cái bí mật không đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN