Gã Trộm Nhạc Không Đầu
Trí Phân Tích Sắc Sảo
– Chị thật sự tin rằng bản nhạc của Norman Hammley phải chịu trách nhiệm cho cái chết của bà Amy Scream? – Thám tử trưởng hỏi lại bằng giọng nói khách quan. – Ý em muuốn nói, chị có những lời mách bảo cụ thể nào không?
Mi mắt chị Carrera bắt đầu giật giật lên trong cơn xúc động. – Chị không thể cung cấp cho bọn em những bằng chứng chắc chắn, nhưng rất nhiều sự kiện trỏ về hướng đó! Vì thế mà chị yêu cầu bọn em: Hãy nhận điều tra vụ nầy! Hãy tìm cho ra xem về mặt kỹ thuật, liệu người ta có khả năng dùng âm nhạc ảnh hưởng tới người khác mạnh mẽ tới mức khiến họ đánh mất mọi kiềm chế và qua đó trở thành nạn nhân của một gã điên nguy hiểm! – Hồi hộp, chị há mồm ra thở. – Có người nói cho chị nghe rằng đã có một nữ sinh bị ngất vào cuối tuần vừa qua, trong khi Hammley chơi bài hát của chị tại sàn nhảy Planet – Evil! Trong vụ nầy thể nào cũng có chuyện mờ ám!
– Chúng em cũng đáng ngạc nhiên vì chuyện đó. – Chúng em biết là bà Scream có uống thuốc phiện ngay trước khi qua đời, nhưng với nạn nhân thứ hai Mandy thì lại là chuyện khác hẳn. Hầu như tuyệt đối chắc chắn không thể có khả năng thuốc phiện. Cô ấy học cùng trường với bọn em, rất giỏi các môn thể thao, sức khỏe rất tốt và cương quyết xa lánh tất cả những gì có thể làm hại đến sức khỏe, dù là chỉ trong mức độ nhỏ nhất. Ấy vậy mà cô ấy đã bị ngất trên sàn nhảy.
Justus cài hai bàn tay vào nhau và ép mình tập trung hết mức. – Sau tất cả những gì mà chúng ta đã nói trong thời gian qua, em rất muốn tin rằng, nỗi hứng khởi mà bài ca Devil – Dancer gây ra trong tâm trạng người nghe có nguồn gốc trong động tác trộn một số những âm thanh nhất định của Norman Hammley cũng như trong giọng ca trầm đặc biệt của chị, chị Monique Carrera. Nhưng việc chỉ cần người ta nghe nhạc Pop mà bị hại đến cơ thể thì quả thật không hợp chút nào với tư duy phân tích thực tế của em.
– Không ư? – Monique Carrera không lung lạc. – Hammley đảm bảo với chị rằng bản nhạc của anh ta là một thử nghiệm dẫn đầu cho cuộc chiến chống lại nền công nghiệp âm nhạc thống trị hiện thời… Với công thức thôi miên bằng âm thanh đó, anh ta sẽ đẩy được người nghe những bản nhạc của mình như tự chạy vào các cửa hàng đĩa để mua đĩa CD của anh ta.Và cho chuyện nầy…, – chị bối rối nuốt khan.
– …anh ta sẵn sàng bước qua xác người!
– Anh ta nói thẳng ra như vậy ư? – Bob hỏi như người bị nghẹt thở.
Chị Monique Carrera giơ tay lên. – Thề với tất cả những gì linh thiêng đối với chị! Chị biết rằng đối với một người đứng ngoài thì những chuyện nầy nghe có vẻ rất điên khùng, nhưng các em phải tìm cho ra! – Bằng ánh mắt hầu như van vỉ, chị lần lượt nhìn vào mặt ba thám tử. – Các em nhận vụ nầy chứ?
Justus tặng chị Monique Carrera một nụ cười lạc quan. – Chị có thể tin tưởng hoàn toàn ở bọn em. Nhưng nếu muốn thực hiện thành công chuyện nầy, bọn em cần thêm một thông tin quan trọng mà chỉ mình chị có thể cho bọn em biết.
– Chị nghe đây.
– Thứ nhất, bọn em cần địa chỉ nơi ở của Hammley cũng như của phòng thu âm nơi chị đã gặp gã. Nếu có số máy điện thoại, kể cả điện thoại cầm tay, thì cũng rất hay.
– Chị không thể cho bọn em biết địa chỉ riêng tư của anh ta, nhưng địa chỉ phòng thu thanh thì được. – Vang lên một tiếng “click” khẽ nhẹ, chị Carrera mở túi xách tay, lôi từ đó ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ và một cây bút bi. Bằng vẻ quả quyết, chị ghi rõ ràng những dữ liệu cần thiết lên mặt sau một tấm danh thiếp của chị. – Các em còn muốn biết điều gì nữa?
– Vâng thì…, – Thám tử trưởng lưỡng lự. – Câu hỏi sau đây của em chỉ liên quan gián tiếp đến vụ điều tra nầy, nhưng em rất muốn nghe câu trả lời.
– Nói đi!
– Cuối tuần trước bọn em đã xem Hammley biểu diễn ở Planet – Evil. Tay trộn nhạc đó bày ra trước mặt khách là một ảo ảnh, và điều khiển các dàn máy trong trạng thái không đầu. Dưới vành cổ áo được dựng lên rất cao của một chiếc áo choàng rộng lùng thùng, người ta không nhìn thấy gì cả. Trông như thể cái đầu của gã vô hình! Chị có thể biết gã ta làm mánh khóe đó ra sao không?
Chị quả quyết lắc đầu. – Cho tới nay chị mới được nghe kể về những buổi biễu diễn của gã, bản thân chị chưa một lần đặt chân vào sàn nhảy đó. Thành thật mà nói, sau tất cả những tin tồi tệ, chị cũng chẳng muốn đến nơi đó làm gì.
– Chị hắng giọng. – Mặc dầu vậy, chị vẫn không khỏi tự hỏi mình, các em làm thế nào để vào được trong sàn nhảy đó? Theo những gì chị được biết thì vé vào cửa cao tới 20 dollar. Nhân ba là 60 dollar. Chắc bọn em không ném cả đống tiền như thế vào tay lũ người ở đó. Hay chị nhầm?
– Chị không nhầm đâu, – Justus trả lời. – Suy cho cùng thì bọn em là thám tử.
Qua mặt một tay gác cửa vênh váo của một sàn nhảy là một trong những chuyện dễ dàng nhất. Cho tới nay bọn em vẫn luôn tìm được cách lọt vào những nơi mà bọn em muốn vào!
– Không để lộ bí mật nhà nghề ra cho ai biết phải không? – chị Monique Carrera nói bằng vẻ ngưỡng mộ. – Dù sao thì chúng ta cũng nên đề cập đến chuyện tiền công. Yêu cầu tiền công của bọn em cho một hợp đồng được kết thúc thành công là ra sao?
Peter phẫn nộ cao giọng lên. – Chả lẽ chị muốn làm nhục bọn em? Dĩ nhiên đối với chị bọn em làm việc không công. Mà ngoài ra, giúp đỡ chị đối với bọn em là một vinh hạnh. Vì chị, bọn em sẵn sàng…
– Thôi đủ rồi! – Justus cắt ngang bài ca thống thiết của cậu bạn. – Theo mình thì cậu cứ thả sức mà tán tỉnh chị Carrera đầy đủ mọi bài tứ A đến Z, Thám tử Phó, nhưng không được sử dụng những dẫn chứng không có thật! Hay là cậu đã đột nhiên quên đi rằng, mặt nguyên tắc của bọn mình là không nhận tiền của thân chủ?
Peter giận dữ nhảy vọt lên. – Lại chính cậu lên tiếng về việc sử dụng những dữ liệu không có thực? Thế còn cái câu khoe khoang khoác lác mà cậu vừa bày ra đề tán tỉnh chị Carrera cách đây chưa đầy một phút thì sao hả? – Với cái giọng nói giống đến bất ngờ, cậu bắt chước Justus. – ” Cho tới nay bọn em vẫn luôn tìm được cách lọt vào những nơi mà bọn em muốn vào” – Đúng là chuyện tiếu lâm! Thế ta có lọt được vào nhà của Jim Cowley, kẻ thuê toàn bộ khu Planet – Evil không hả? Cậu nói khô cả họng, Justus Jonas, mặc dầu vậy gã vẫn sập cửa lại ngay trước mũi bọn mình! Không hiểu tại sao chính cậu là người có nhu cầu lật mặt mình với chị Carrera!
Bất chấp cuộc cãi cọ quyết liệt, Bob bất giác phải mỉm cười. – Nào, xông lên! Thách đấu tay đôi đi! Kẻ thắng cuộc vinh hạnh được dùng chung một bữa tối tốn kém với ngôi sao nhạc Pop tương lai của chúng ta tại một trong những Restaurant đắt tiền nhất California. Nhưng mà tờ báo trước cho các cậu biết: đừng có bẻ đầu bẻ cổ lẫn nhau, bởi nếu làm như thế thì chỉ một người được lợi thôi. – Cậu nháy mắt vẻ đồng loã về phía chị Carrera. – Thưa quý bà tôn kính, tôi đang khao khát chờ tới lúc được trở thành người sống sót duy nhất của bộ ba thám tử, và qua đó được phép mời quý bà dùng bữa tối, thưa bà!
Chiều hôm sau, khi Bob bước vào Bộ tham mưu thì cuộc đụng đầu giữa hai cậu bạn đã bay đi không còn dấu vết. Justus và Peter đang an lành ngồi bên chiếc bàn khập khiễng và hăng hái soạn một bản danh sách.
– Chào các cậu! – Bob bước lại gần hơn với ánh mắt chăm chú. – Các cậu làm gì thế?
Justus chỉ ngẩng lên một thoáng. – Thứ mà lẽ ra chúng ta phải làm từ lâu rồi.
– Cậu nhanh lẹ viết thêm một cái tên nữa lên tờ giấy, rồi nó đưa sang cho Bob.
Thật nhanh, Thám tử Thứ Ba đọc lướt qua một loạt những tên người, tất cả đều là người quen – Mandy Robin, Lucy Stryker, Ronald Bridge, Mitch Cooper và Jeffrey Palmer. – Bối rối, cậu hạ tờ giấy xuống. – Rồi sao? Đều là các bạn cùng trường. Thế nầy có nghĩa là gì?
– Đây là những người mà chúng ta biết chắc chắn là họ đã có mặt cuối tuần qua trong sàn nhảy Planet – Evil, nơi tay trộn nhạc Hammley biểu diễn, – Peter giải thích. – Chính mắt bọn mình đã nhìn thấy Lucy vào buổi tối thứ bảy. Tên những người khác là do Jerrrey cho biết. Cậu ta đã thề sống thề chết là có nhìn thấy cả năm người đó vào buổi tối ngày thứ sáu trong Planet – Evil.
– Bọn ta phải hỏi tất cả những người nầy liệu họ có nhận thấy điều gì đặc biệt trong hai đêm hôm đó không, những chi tiết có thể giúp cho vụ điều tra của bọn mình, – Justus thêm vào. – Nhưng nhân vật đặc biệt ở đây, theo mình, là Mandy, vì cô ấy là nhân chứng duy nhất bị nguy hại về mặt cơ thể qua chương trình biểu diễn của Hammley. Ngay ngày mai bọn mình sẽ thực hiện một cuộc hỏi han chi tiết cẩn thận trong trường. – Thám tử trưởng ném một cái nhìn kiểm tra xuống đồng hồ đeo tay. – Mà nói về chuyện ” hỏi han cẩn thận”. Bây giờ là 16 giờ 30, các bạn đồng nghiệp. nếu lẹ chân một chút, có lẽ bọn mình sẽ kịp gặp gỡ và quan sát đối tượng không đầu của chúng ta trong ánh sáng mặt trời, tại phòng thu thanh của gã. Lần nầy, chúng ta sẽ dai dẳng lì lợm không để cho một ai gạt bỏ ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!