Gã Trộm Nhạc Không Đầu
Vũ Cùng Ma Quỷ
Văn phòng của bộ ba thám tử chím trong không khí nặng nề. Justus vẫn còn chưa lại sức sau cú từ chối thẳng thừng của Cowley, cho tới nay nó vẫn không ngừng gậm nhấm lòng tin của cậu. Peter cũng chẳng khác mấy. Kể cả trò chơi máy tính “Mahjongg” đang nhấp nháy trên màn hình trước mắt bọn họ cũng không thể hướng được dòng suy nghĩ của hai chàng đi nơi khác.
– Không biết Bob ở đâu? – Peter rên lên rồi thở dài. Tay cậu bực bội gõ gõ vào con chuột máy tính.
Justus ngẩng ánh mắt lên khỏi màn hình, ra ý hỏi. – Bọn mình có hẹn không, Thám tử phó?
– Hẹn thì không, nhưng nếu bây giờ cậu ấy ở đây, ít nhất bọn mình cũng có thể đưa ra một quyết định dân chủ.
Lộ vẻ bối rối rõ ràng, Justus xoay sang phía Peter. – Liệu cậu có thể nói rõ hơn được không?
– Ừ thì… – Peter vật lộn tìm cách diễn đạt thích hợp. – Chẳng lẽ cậu chưa nghĩ đến khả năng rằng sau cái quả đắng mà bọn ta vừa nuốt ở nhà Jim Cowley, có lẽ thông minh hơn là ta ném cờ trắng đầu hàng trong vụ “tay trộn nhạc quỷ sứ”. Vụ nầy có vẻ như bị kết án thất bại ngay từ đầu. Nếu bây giờ Bob có mặt ở đây, ta có thể thực hiện một cuộc bỏ phiếu công bằng. Riêng về phần mình, mình đã quyết định rồi.
– Cái đó thì mình hiểu. – Thám tử trưởng nhăn trán. – Chẳng lẽ cậu đã quên rằng quyết định của cậu là ngược hẳn với nguyên tắc căn bản, rắn như thép đã tôi của chúng ta? Chuyện đầu hàng là thứ không bàn tới đối với bộ ba thám tử!
Vẻ bất bình, Peter đứng phắt dậy:
– Liệu cậu có thể giải thích cho mình một cách rõ ràng là trong vụ nầy còn cái gì để điều tra không? Mình đồng ý, thái độ của Cowley là một sự láo xược vô thời hạn, nhưng suy cho cùng thì người ta không thể cãi hắn được một lời nào. Khách đến sàn nhảy hắn là những người điên khùng quá mức, nhưng tình hình trong rất nhiều buổi hoà nhạc Pop khác không phải cũng giống như vậy sao? Trong những buổi trình diễn của các ban nhạc con trai nổi tiếng, chuyện nữ khán giả lăn ra ngất là chuyện bình thường.
Thám tử trưởng, đám khách khứa trong sàn nhảy Planet – Evil cũng chỉ cư xử tương tự như thế với tài năng trộn nhạc của Norman Hammley. Theo mình thì cậu đang quá cay cú bám chặt vào thứ mà cậu tưởng là một vụ án, nhưng sự thật thì không phải thể. Nếu bây giờ Bob có mặt ở đây, chắc chắn cậu sẽ đồng ý với mình. Mình dám thề là như thế!
Như theo một mệnh lệnh vô hình, cánh cửa toa xe cắm trại ngay lập tức mở ra và Bob bước vào hồ hởi kêu vừa vun vẩy bàn tay cầm chiếc đĩa CD- Vụ án của chúng ta có tiến triển – Cái gì? – Peter ngỡ ngàng kêu lên. Cậu chồm người ra khỏi ghế, giật chiếc CD mà Bob đang trịnh trọng giơ lên cao. Chăm chú, cậu xem xét bìa đĩa. – Monique Carrera, – hàng chữ nổi lên trong những màu sắc neon chói chang. – Devil – Dancer.
– Đưa cho mình nào! – Justus bước lại gần. Ngạc nhiên, cậu nhìn chăm chăm vào tấm ảnh nữ ca sĩ với kiểu tóc sư tử màu vàng và buột miệng thốt ra một tiếng huýt sáo kinh ngạc. – Không thể có chuyện nầy được! Ra là người quen của chúng ta, chị Carrera, giờ đã trở thành một ngôi sao nhạc Pop! Cậu lôi ở đâu ra cái đĩa CD Maxi nầy?
– Các cậu ngạc nhiên phải không? – Bob hưởng thụ niềm vui chiến thắng. – Thỉnh thoảng mình có phụ việc cho hãng âm nhạc Sax Sandler. Ban nãy mình ghé qua chỗ họ để nhận lương, và tác phẩm bậc thầy nầy nằm ở đó, nằm nên cạnh một loạt các đĩa mới ra khác trên bàn làm việc của Sandler. Văn phòng của ông ấy thường được các nhà xuất bản âm nhạc gửi tặng những đĩa hát mới nhất!
– Cậu đã nghe đĩa nầy chưa, tại sao cậu lại nói nó là tác phẩm bậc thầy? –
Peter hỏi. – Và thề có ma quỷ dưới địa ngục, cái đĩa CD nầy thì có liên quan gì đến…ừ thì…đến vụ án của chúng ta?
– Cả hai câu hỏi cậu vừa đặt ra có liên quan trực tiếp với nhau! – Justus rạng rỡ hẳn lên trong một tia chớp trí tuệ. – Cứ theo nét mặt cậu mà đoán, Thám tử Phó, thì cậu chưa hiểu ra lời giải đáp cho câu đố nầy, mặc dù cậu rõ ràng đã làm nhân chứng cho một buổi trình diễn đủ sức giải thích cho câu hai câu hỏi của chính cậu. Nhưng có vẻ như sự chú ý của cậu trong đêm hôm đó đáng tiếc lại tập trung vào những việc khác, những việc, những việc mà sau nầy chắc chắn mình còn một lần muốn nói tới.
Peter thấy trong lòng như tê dại đi khi nhìn Justus bắn về phía cậu một ánh mắt sắc như dao. Thêm một lần nữa. Thám tử phó lại cảm nhận rõ sự áy náy trong lương tâm.Bản năng cho cậu linh cảm rằng Justus đã quan sát rất kỹ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của cậu với bà Amy Scream trong sàn nhảy. Một cuộc gặp gỡ mà Thám tử phó tha thiết mong muốn bằng cả trái tim mình là nó sẽ nhanh nhanh rời khỏi trí não cậu. Nhưng ngược với mọi mong muốn và mọi thiết tha, nhưng suy nghĩ về cái đêm hôm đó cứ chốc chốc lại quay trở về. Như một màn che bằng hơi khói, cậu lại nhìn thấy mình và người đàn bà già nua kia đang đứng sát nhau bên rìa sàn nhảy, và trải nghiệm thêm một lần nữa cảnh tượng cậu cầm lấy viên thuốc nhỏ nhỏ đó. Ngay sau khi cậu cho viên thuốc vào miệng cũng là lúc một bài hát kết thúc và Amy Scream căng lên như một thực thể được nạp điện, hồ hởi kéo cậu ra giữa sàn nhảy…Khúc Devil Dancer vang lên, được hát bởi giọng ca trầm đến đáng ngạc nhiên, một giọng nghe sao quen thuộc, nhưng vào thời điểm đó cậu không nhớ ra đó là ai. Vậy ra ca sĩ là chị Monique Carreera!
– Mình có chú ý chứ! – Peter kêu lên. – Cậu nói đến một tác phẩm bậc thầy, vì họ đã phát bài nhạc nầy trong sàn nhảy Planet – Evi, và được người nghe hưởng ứng nhiệt liệt!
– Cậu hiểu ra nhanh đấy, – Justus khen. – Nhưng một thám tử tài ba luôn phải chú ý để diễn giải mọi việc sao cho chính xác. Chẳng phải là “họ” đã phát bài hát của Monique Carrera, mà chính tay Norman Hammley đã phát bài ca đó!
Tay trộn nhạc, kẻ đã đến làm việc với Jim Cowley. Cái tay chủ sàn nhảy thô lỗ đó rồi còn có lúc phải hối hận vì đã đánh giá quá thấp Justus Jonas nầy. Rồi sẽ đến lúc, sẽ thực sự lộ ra đúng như mình đã đoán: trong sàn nhảy đó có chuyện mờ ám.
– Nhưng mà cụ thể là chuyện gì kia? – Peter nóng nảy thúc gịuc. – Và vụ án của chúng ta tiến triển theo khía cạnh nào, Bob? Cái đĩa CD nầy cóthể đáng ngạc nhiên đấy, nhưng nó nói cho ta biết điều gì?
Cặp mắt Thám tử Thứ Ba sáng lóe lên. – Bây giờ mới đến tin quả tạ đây!
Bằng những ngón tay nhanh nhẹn, cậu mở đĩa CD ra, rút tập giấy nhỏ được cài trong đó ra và đưa sang cho hai bạn. – Các cậu có biết trong những hàng chữ in nhỏ về tham số kỹ thuật của bài hát nầy có chứa điều gì không?
– Chỉ vài giây nữa thôi là bọn mình sẽ biết! – Justus như run lên trong một cơn kích thích lan toả nội tâm. – Đưa nó đây!
– Bài ca Devil – Danger được phối âm không bởi một ai khác, mà chính bởi Norman Hammley!
Justus há mồm hớp hơi. – Cậu đùa đấy chứ, Bob!
– Thử đọc đi!
Nghi ngờ, không nhìn tiếp chiếc đĩa CD một lần thứ hai, Peter đưa nó sang cho Justus. – Chuyện tình cờ kỳ lạ nầy tiếp theo những chuyện tình cờ kỳ lạ khác, nhưng dù vậy, mình vẫn cho rằng Jim Cowley không nói dối bọn mình và toàn bộ vụ nầy chỉ xoay quanh một chiến dịch quảng cáo tinh quái. Đồng ý đây là là một phương pháp rất kỳ lạ để thu hút sự chú ý của mọi người về phía một sàn nhảy cho tới nay không mấy nổi tiếng.Và mặc dù đó là chuyện ghê rợn, nhưng cứ nhìn theo hướng đó thì những trục trặc đã xảy ra trong sàn nhảy Planet – Evil, đặc biệt là cái chết thảm thương của bà Amy Scream, lại hiện ra trong một ánh sáng khác. Đúng là một sự trân tráo không giới hạn, nhưng rõ ráng con toán của Jim Cowley đã có kết quả. Mình dám cuộc với các bạn rằng chỉ tới cuối tuần đây thôi là câu lạc bộ đó sẽ nổ tung ra vì chật chội! Đám trẻ yêu khiêu vũ sẽ xếp hàng dài dằng dặc trước cửa sàn nhảy, ai cũng ngấm ngầm nuôi hi vọng được chứng kiến thêm cảnh một nạn nhân khác gục ngã trên sàn nhảy, dưới ảnh hưởng nghệ thuật trộn nhạc của Norman Hammley.
Bob sửng sốt. – Làm sao mà hắn lại có thể cứ mỗi đêm lại đẩy một người ngã ngất đi?
– Chính đó là thứ bọn ta phải tìm cho ra, các bạn đồng nghiệp! – Thám tử Trưởng vào tư thế trịnh trọng. – Nếu Jim Cowley không cho ta biết thông tin về Hammley, ta vẫn còn một khả năng khác để tìm hiểu về tay trộn nhạc đó. – Hể hả, cậu giơ cao đĩa CD lên. – Monique Carrera chính là chiếc chìa khoá dẫn chúng ta vào với luỹ thành kiên cố. Suy cho cùng thì chính Hammley đã phối âm bài ca của chị ấy. Chỉ có đích thân quỷ sứ hiện lên ngăn cản thì chị ấy mới không hé cho chúng ta biết những thông tin nặng lý về gã ta. Mình cũng đã nghĩ ra…
Tiếng réo chát chúa của chuông điện thoại cắt ngang lời diễn giải. Bực bội vì sự khuấy đảo, Justus nhấc ống nghe lên. – Tôi đây, Justus Jonas của bộ ba thám tử.
– Chào Justus, – một giọng nữ trầm trầm vọng đến. – Monique Carrera đây.
Tôi tin rằng, tôi có một vụ án cho các em!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!