Gả Vào Hào Môn 77 Ngày
Chương 11 không thích , ta gả cho hắn làm gì?
Vân Khai nhíu mày, lời này nghe vào tai, như thế nào cảm giác như là đang trêu tức..
Chẳng lẽ bọn hắn điều tra cô không có chồng, hoặc là biết rõ cô gả cho người đã chết, cười nhạo cô không biết lượng sức?
Đâm lao phải theo lao đã lỡ nói dối rồi, nhất định phải nói cho trọn.
Biểu cảm trên mặt cô giãn ra, nhàn nhạt trả lời: “………Không thích, ta gả cho hắn làm gì. ”
Kỷ Hoài Dư nhịn không được, “Phốc” Một tiếng nở nụ cười.
Vân Khai mặt không đổi nhìn Kỷ Hoài Dư, cười cái gì cười, có cái gì tốt để cười ?
Nhưng lại không phải đối với cô cười, mà là đối với……Vân Khai men theo ánh mắt Kỷ Hoài Dư, nhẹ nhàng nhìn hướng Thất gia thần bí lặng im đứng ở bên cạnh.
Vị này Thất gia đặc biệt cao lớn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, lại hết lần này tới lần khác lộ ra quý khí mười phần, trời sinh kèm theo cao lãnh kiêu căng, làm cho người ta cảm giác áp bách trầm trọng.
Đêm qua Liễu Ti Ti cố ý hại cô, đem cô uống say đẩy đến bên người làm phim, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì cô là hoàn toàn không biết.
Kiếp trước, cô sau khi tỉnh lại tại khách sạn, cũng không có thấy qua vị Thất gia này.
Mà ở kiếp này, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng là lúc cô trùng sinh, vì vậy tựa như ảo mộng mà thấy được vị Thất gia này.
Bọn họ tối hôm qua, thế nào lại ở cùng một chỗ ?
Phát giác được Vân Khai đang nhìn hắn, Hoắc Đình Châu có chút nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn cùng cô đối mặt, ôn hoà, môi mỏng nhàn nhạt nhấp nhẹ, lộ ra một cỗ lãnh ngạo làm cho người ta hít thở không thông.
Vân Khai vô ý thức mà dời đi ánh mắt.
Nhưng Hoắc Đình Châu vẫn như trước nhìn cô, Vân Khai bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, giống như đang bị người ta dò xét, sinh ra một loại cảm giác bị người xuyên thấu không tốt.
Thần kinh đột nhiên căng thẳng lên, đôi tay khẩn trương nắm chặt rương hành lý………Vị Thất gia này đột nhiên hướng nàng cất bước!
Vân Khai ngơ ngác một chút, vô ý thức mà lui về sau một bước.
Nam nhân lại tiến về phía trước hai bước, Vân Khai lại lui về sau hai bước.
Thang máy nhỏ hẹp, hai ba bước Vân Khai đã không còn đường thối lui, lưng cô dán trên vách đá thang máy, nam nhân lại tiến về phía trước một bước, khí tức mãnh liệt thuộc về hắn khiến người mơ hồ, mang theo một loại công kích cùng xâm lược.
Da đầu Vân Khai run lên, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra cổ họng.
Có chuyện gì từ từ nói, hắn đây là muốn làm gì……
Giết người diệt khẩu.
Vậy cũng không đến mức lựa chọn trong thang máy.
Có giám sát và điều khiển a…!
Một giây đồng hồ ngắn ngủi quỷ dị sau, Hoắc Đình Châu vươn tay hướng Vân Khai mà tới………
Vân Khai siết tay, dốc sức liều mạng ổn định trái tim kinh hoàng, ngước mắt trừng mắt nhìn hắn, thanh âm tận lực tự nhiên, cảnh cáo: “Ngươi làm gì? ”
Hoắc Đình Châu tay dừng thoáng một chút, đứng ở giữa không trung, nam nhân cao lớn nhìn Vân Khai, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập quái dị, tay tiếp tục hướng trước, đặt tại con số bên trên thang máy, sau đó lui về.
Vân Khai xấu hổ đến cực điểm: “………”
Trong thang máy yên tĩnh, tựa hồ kèm theo âm thanh quạ đen bay qua đỉnh đầu, lưu lại bầu không khí im lặng tuyệt đối…………Trong thang máy lại vang lên tiếng cười, vẫn là Kỷ Hoài Dư.
Vân Khai trấn định, điềm nhiên như không có việc gì.
Chỗ thang máy tầng trệt vừa đến, liền lập tức kéo lấy rương hành lý đi ra ngoài.
Cửa thang máy cũng không có lập tức giam lại, Kỷ Hoài Dư lười biếng tựa ở vách đá trong thang máy, cười nhìn Vân Khai trêu chọc hỏi: “Vân muội muội, bọn ta lớn lên rất giống người xấu ư? ”
Vân Khai nhíu mày: “……”
Các ngươi lớn lên không giống người xấu, các ngươi vốn chính là người xấu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!