Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà - Quyển 3 - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà


Quyển 3 - Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Bác sĩ, nhà Nhan Mộng Lam và nhà Tiêu Nhã Mạn đều lần lượt xuất hiện trong phòng bệnh, họ nín thở chờ bác sĩ đang kiểm tra thân thể cho Cố Tuyết Y. LQĐÔN

Qua chừng mười phút, bác sĩ mặc áo blue trắng mỉm cười nói. “Thân thể tiểu thư Cố bây giờ đã không còn đáng ngại, máu tụ sau gáy cũng tản bớt đi rồi.”

Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

Tất cả mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Nhã Mạn nhìn Bách Lý Hàn Tôn bá đạo ôm Cố Tuyết Y, đáy mắt bất mãn, “Cậu không có chuyện gì chúng tớ yên tâm rồi.”

Sắc mặt Cố Tuyết Y hơi tái nhợt cười khẽ một tiếng, đôi mắt màu hổ phách thấy cả đáy, “Xin lỗi! Khiến mọi người lo lắng cho con rồi!”

Nhìn thấy Giang Hiểu Cầm, Tiêu Như Thiên, còn cả nhà dì cô đều tới thăm cô, trong lòng có cảm động xen lẫn chút áy náy, họ đã lớn tuổi rồi mà cô còn bắt họ bị giày vò vì cô.

“Xem con cái đứa nhỏ này nói gì vậy hả!” Thấy Tuyết Y tỉnh lại, sắc mặt Liễu Mỹ Yến quét sạch vẻ đau buồn, chỉ còn nụ cười, bà đi tới trước giường bệnh, Nhan Cảnh Minh lập tức đẩy ghế cho bà ngồi xuống, còn ông đứng sau lưng bà.

“Dì và dượng vẫn ân ái như vậy, nhìn thấy khiến người ta hâm mộ.” Cố Tuyết Y thấy vậy cười nói.

“Có gì tốt đâu mà con hâm mộ, chúng ta đã là vợ chồng già rồi, người nào đó phía sau con đối với con không tệ nhỉ!” Liễu Mỹ Yến trêu chọc nói, đôi mắt thoáng nhìn quan Bách Lý Hàn Tôn. Anh khắc hẳn lúc ở cụ dân chính, bây giờ trên người anh không còn hơi thở lạnh lẽo, điều này khiến bà nhớ lại mấy lời Lam Lam nói trên xe, nói ngoại trừ Tuyết Y ra thì những người khác tới gần anh, đều bị đối xử lạnh nhạt.

Khóe miệng Cố Tuyết Y cong lên quay lại nhìn Bách Lý Hàn Tôn, anh cũng cười nhìn lại cô. Khuôn mặt kiêu căng lạnh lùng dường như sáng lên, khiến hai mắt mọi người tỏa sáng, trong phút chốc tất cả sự vật đều mất đi ánh sáng, tầm mắt đều đặt trên người anh, cả ánh mặt trời xán lạn ngoài kia cũng không còn rực rỡ nữa.

“Mẹ!” Nhan Mộng Lam đi tới bên cạnh Liễu Mỹ Yến, “Bây giờ Tuyết Y đã tỉnh lại, mẹ cũng yên tâm về nghỉ ngơi đi! Lát nữa rồi lại tới thăm Tuyết Y.” Tối hôm qua quả thật không dám về nhà, họ đều không hề ngủ, hơn nữa mẹ cô cứ trằn trọc không ngủ được, cô lo thân thể mẹ cô sẽ không chịu đựng được.

“Đúng vậy! Dì, chúng ta đã lâu không gặp, con không hi vọng dì xảy ra chuyện, dì và Lam Lam về nhà con trước đi, lát nữa chúng ta sẽ trò chuyện sau.” Cố Tuyết Y bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ và xin giúp đỡ của Nhan Mộng Lam ném tới, cô vội lên tiếng.

“Mẹ nuôi ba nuôi hai người cũng thế ạ.” Cô nhìn thoáng quần áo trên người họ, quần áo hơi nhăn nheo, cô đoán tối hôm qua nhất định họ cũng ở trong bệnh viện đợi cô tỉnh lại, “Mấy người về nghỉ ngơi hết đi rồi lát nữa hãy đến thăm con, mấy người cũng chưa ăn gì đâu đó! Mấy người đi hết……”

“Được rồi, bọn ta biết con muốn bọn ta đi để con có thể ở cùng với người phía sau con, bọn ta đi còn không được à?” Liễu Mỹ Yến thoải mái cười trêu chọc cô. Tuyết Y quan tâm họ, bà biết, cũng cảm nhận được, cũng chính vì biết nên bà mới đau lòng cô, “Đi đi đi …” Tư thế của Liễu Mỹ Yến tựa như đuổi vịt con dẫn tất cả mọi người đi ra cửa.

Tiêu Nhã Mạn, Nhan Mộng Lam mỉm cười, gật đầu với Cố Tuyết Y rồi đi ra ngoài.

Phòng bệnh đông đúc rốt cuộc trở nên trống trải, nhưng trong phòng tràn ngập bầu không khí ngọt ngào.

“Em muốn ăn gì không? Anh bảo Tiểu Vi chuẩn bị cho em, không, anh đi lấy cho em.” Trong lòng anh nghĩ, từ nay về sau tất cả chuyện của cô đều do anh xử lý.

“Em không muốn ăn, cứ như vậy thôi!” Bây giờ tâm tình cô dường như chưa phục hồi, cô nghĩ tới anh và cô. Vừa nghĩ tới hai gã đàn ông dứt khoát kéo cô lên xe, trong lòng cô sợ hãi không kiềm chế được.

Nghe tiếng tim đập của anh, hương bạc hà nhàn nhạt thấm vào tim gan cô, cô thấy an lòng.

“Thật xin lỗi!” Dường như anh cảm nhận được cô đang sợ hãi, trái tim anh đau đớn, “Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, xin lỗi!”

“Hàn Tôn!” Cô nghiêng người, đồng tử màu hổ phách dịu dàng nhìn anh, tay nhẹ nhàng bưng khuôn mặt anh, mu bàn tay truyền đến cơn đau, cô chỉ khẽ nhíu mày, ép không thèm để ý. Cô khẽ vuốt ve ngũ quan xuất chúng, ngón ta lướt qua trán, mày rậm, đôi mắt đen kịt như bóng đêm, mũi thẳng tắp, gương mặt của anh, cuối cùng ngón tay rơi trên làn môi đỏ tươi của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, như đang dụ dỗ hoặc như đang sờ đường vân trên môi anh.

Anh bình tĩnh để mặc tay cô không nể nang gì vuốt vê mặt anh, ngón tay cô mềm mại tựa như viên thuốc an thần, vuốt ve tâm hồn sợ hãi của anh.

Lập tức trong đôi mắt cô như đầy kín sương mù, hơi mông lung nhìn anh, “Em yêu anh, Hàn Tôn.” Cô chậm rãi cúi xuống, in lên môi anh dấu vết thuộc về riêng cô.

Bách Lý Hàn Tôn giật mình, môi còn lưu lại mùi hương thơm ngát, sau đó trong đôi mắt kích động không che dấu được, tựa như anh đang được vui sướng bao phủ hết, tay đặt trên lưng cô run rẩy, anh cắn môi, đau quá, thì ra không phải anh đang nằm mơ.

Rốt cuộc anh cũng chờ được ngày cô tỏ tình, anh thực sự rất vui sướng, cho dù giờ phút này muốn anh chết anh cũng sẵn lòng.

Khóe miệng tươi cười càng lúc càng xán lạn, lồng ngực đập phập phồng không ngừng, “Anh cũng yêu em, anh vẫn luôn yêu em.” Bất kể là trước kia hay là bây giờ, anh đều yêu cô.

“Em cũng vậy.” Cô cười, đôi mắt thâm thúy xẹt qua vẻ khác thường.

“Chúng ta kết hôn nhé!” Lập tức Bách Lý Hàn Tôn mới nghĩ tới họ còn chưa đăng ký kết hôn.

“Được, nhưng bộ dạng này của em, ít nhất phải tĩnh dưỡng một tháng……”

Bách Lý Hàn Tôn thoáng cúi người chạm nhẹ môi cô rồi rời đi, nhìn cô, “Chuyện này em giao cho anh xử lý là được, em không cần quan tâm điều gì cả, ngoan ngoãn dưỡng thương thôi.”

“Được, em nghe lời anh!”

Cô ôm cổ anh, cười xán lạn như đóa hoa nở rộ.

************

Trương Dịch Dương mua đồ ăn sáng, dừng xe ở bãi đỗ xe, lúc này vừa vặn Nhan Mộng Lam dẫn Liễu Mỹ Yến và Nhan Cảnh Minh đang đi xuống.

“Bác trai bác gái, hai người muốn đi đâu? Đây là bữa sáng…” Nói xong anh ta lúc lắc bữa sáng trên tay.

Liễu Mỹ Yến cười cười, “Cảm ơn cậu, chúng tôi phải về rửa ráy chút, lát nữa lại tới bệnh viện thăm Tuyết Y.”

“Vậy con đưa mấy người về!” Trương Dịch Dương nhân cơ hội thể hiện mặt tốt.

Đôi mắt Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn anh ta, “Không cần, tôi đưa họ về, hôm qua cảm ơn tổng giám đốc Trương.” Sau khi mở cửa xe mời Liễu Mỹ Yến và Nhan Cảnh Minh lên xe, cô vòng qua vị trí 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN