Gái Một Con
Phần 3
Tôi được đưa vào phòng đẻ, mà trong đấy lúc này cũng có 2 người phụ nữ đang nằm trên 1 chiếc giường mà kêu la thảm thiết.
Lúc này, người phụ nữ mặc chiếc áo blue trắng, ở ngực còn đeo 1 bảng tên ghi là điều dưỡng viên, nhìn tôi mà quát lên:
– Xuống cởi quần ra rồi trèo lên giường đi!
Cơn đau vẫn đang mỗi lúc 1 xé da thịt, tôi cố gắng bước xuống cởi chiếc quần của mình, nước ối cũng đã chảy ra rất nhiều. Tôi vẫn cố gắng leo lên bàn đẻ mà nằm xuống, thứ kim loại ấy chạm vào da thịt đến lạnh buốt.
Cô điều dưỡng ấy lúc này đi đến đo huyết áp cho tôi rồi nói:
– Đã dặn người nhà chuẩn bị đồ cho bé và quần lót kèm băng vệ sinh chưa?
Tôi đau đến vã mồ hôi, cả người tưởng như muốn chết đi nhìn cô ấy khẽ lắc đầu rồi gắng gượng nói:
– Người nhà cháu không ở đây, đồ của bé đều để ở trong chiếc làn ngoài kia.
Cô ta nghe vậy lại nói:
– Đi đẻ mà sao người nhà không ở đây? Thế tí nữa ai ở với con dưới lồng ấp.
Nghe đến dấy mà nước mắt tôi chảy trào ra, cơn đau thể xác hoà với sự tổn thương của tâm lý nó khiến tôi muốn nghẹt thở:
– Cô ơi, cô giúp cháu với. Cháu ở quê lên đây làm, bố mẹ cháu có lẽ chưa biết cháu sinh, cháu cũng chưa kịp gọi.
– Thế đọc số điện thị đi dể y tá liên lạc về cho.
Cảm giác ở phía dưới đã bắt đầu mở rộng ra, tôi phải dùng sức để rặn, bên tai vẫn là những tiếng kêu la của người phụ nữ ở bàn bên. Hơi thở đã trở nên gấp gáp nhưng vẫn phải cố nói:
– Cô giúp cháu…để ý đứa bé, ngày mai…cháu sẽ liên lạc về nhà sau…đồ của nó…cháu để trong chiếc làn ngoài kia….
Nói đến đấy tôi lạy gồng người lên để rặn, cô ấy thấy vậy mới bắt đầu nhìn xuống phía dưới của tôi rồi vội vã lấy chiếc kéo y tế, hình như rạch cửa mình của tôi thì phải, chỉ là cơn đau đẻ át hết tất cả mọi cơn đau khác làm tôi chẳng cảm nhận được. Cô ấy lúc này mới bắt đầu nói:
– Được rồi, được rồi…..hít thở đều đi…..Nào, rặn mạnh lên….mạnh lên!
Tôi cứ theo sự chỉ dẫn của cô ấy, cả người đã dùng hết tất cả sức lực có thể, nơi khoé mắt đã ướt đẫm, là giọt mồ hôi hay là những giọt nước mắt tủi nhục?
Cái quá trình đau đớn ấy kéo dài cho đến lúc cảm giác được đứa bé đã lọt lòng, phần bụng tôi cũng trở nên rỗng tuếch, cơn đau mới đó cũng liền trôi qua đi, cả người lả dần mà nằm oải ở trên chiếc bàn đấy, vẫn còn nghe được tiếng vỗ đét vào da thịt rồi sau đó là tiếng khóc của đứa bé vang lên, giây phút đấy tôi khẽ cười 1 cái mà nước mắt vẫn chảy dài xuống 2 bên.
Cô ấy bế đứa bé đi lại phía tôi rồi nói:
– 11h25’ nhé, 2,7kg. Nhìn con 1 cái đi này.
Tôi nghe vậy cũng quay mặt sang, thật sự đã rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mở đôi mắt nhìn đứa bé đang say sưa ngủ mà vừa mừng lại vừa đau lòng.
Ngay sau đấy đứa bé cũng được bế đi, còn tôi cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ mệt mỏi sau cơn vượt cạn đã thành công.
Khi tôi tỉnh lại cũng là lúc chai truyền dịch đã hết, cô điều dưỡng lúc nãy đỡ đẻ cho tôi đi vào giúp tôi mặc chiếc quần lót đã được đóng băng vệ sinh và cái váy của bệnh viện:
– Đi đẻ mà không chuẩn bị cái gì, tôi vừa phải đi xin cho cô cái băng vệ sinh đấy. Con cái cũng không có sữa, chưa học được cách làm mẹ thì đừng có ỉnh sớm ra làm khổ con khổ cái.
Tôi nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, sống mũi trở nên cay xè mà nghẹn giọng nói:
– Cháu cảm ơn.
Nói rồi tôi cũng được nhấc sang 1 chiếc giường khác rồi được 1 nữ y ta đẩy dến trước cửa 1 căn phòng ở gần đấy:
– Xuống rồi đi lại giường đang để cái làn của chị đấy.
Cả người tôi lúc này cựa thôi cũng chẳng còn đủ sức, nhưng vẫn phải cố gồng mình lên mà ngồi dậy bước xuống chiếc giường đó, phía cửa mình lúc này đau đến tái mặt, tôi đưa tay ôm lấy bụng mình cố lết từng bước lại phía chiếc giường trống kia mà nằm xuống.
Trời bây giờ cũng đoán đã quá đêm, tôi nhìn sang xung quanh thấy những đôi vợ chông đang say sửa ngủ mà giữa lòng họ là đứa bé kháu khỉnh, trong lòng vì điều đấy mà cảm thấy chua xót.
Tôi lúc này với lấy chiếc làn của mình, lục tìm trong đấy ra số tiền mà cô Hà đã cho, 2 tờ 500k, 1 triệu đồng làm sao có thể trả được tiền viện phí.
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, hướng đôi mắt đang đỏ ngàu nhìn lên phía trần nhà trắng xoá kia, nghĩ đến cái tương lại mịt mờ phía trước mà đau nhói lòng.
Bỗng lúc này tiếng khoesc của đứa trẻ ở giường bên vang lên, tôi khẽ quay người sang nhìn, anh chồng ấy đang loay hoay pha sữa cho con, còn chị vợ thì đang dỗ dành đứa bé. 3 người bọn, 1 gia đình trông thật hạnh phúc. Còn tôi, có lẽ là kẻ cô độc ở cái thế giới này.
Con tôi nằm mấy tiếng ở lồng ấp rồi cũng được lên với mẹ, cô y tá bế nó đem lại phía tôi rồi đưa cả cái bình sữa nhỏ mà cô Hà đã mua ròi nói:
– Sữa này là xin của bé khác đấy, đi đẻ mà không đem cái gì cho con. Bác sĩ dặn cô ngày mai liên lạc với gia đình để làm hồ sơ sinh đẻ rồi đóng tiền.
Tôi nghe vậy đón lấy đứa bé rồi gượng gạo nói:
– Dạ, cảm ơn chị!
Cô ấy nghe vậy rồi cũng quay trở ra, tôi lại nhìn xuống đứa trẻ trên tay mình đang say sưa ngủ mà ứa nước mắt. Cổ họng nghẹn đắng lại muốn 1laafn khóc lớn nhưng vẫn phải cố đè nén nó xuống
Nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống giường rồi đi sang phòng trực xin y tá trực ở đấy 1 tờ giấy và mượn cây bút cầm về phòng. Tôi lấy bộ quần áo mà cô Hà đã chuẩn bị cho tôi đi vào nhà vệ sinh mặc vào rồi quay trở ra.
Đi lại phía giường, lấy 2 tờ 500k ra, chần chừ 1 lúc rồi cũng cất đi 1 tờ, 1 tờ tôi kẹp vào tờ giấy mới đi xin kia, rồi lấy chiếc bút run rẩy viết lên đấy vài chữ chua xót: “Mẹ con em cảm ơn và thật sự xin lỗi”.
Viết được xong dòng đấy mà nước mắt tôi cũng đã chảy ra, tôi vội vàng nhét nó xuống dưới chiếc chiếu rồi bế đứa bé đặt nhẹ vào trong làn, lấy những quần áo kia phủ lên người nó, vẫn cố gắng để 1 khoảng cho nó được thở rồi nhẹ nhàng xách chiếc làn đi ra bằng cách bình thường nhất có thể.
Tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng nếu cứ ở lại đây, tôi thật sự không thể trả nổi tiền viện phí, trong người bây giờ chỉ còn 500k, con tôi còn chưa mua được nổi cho nó 1 hộp sữa, vài cái áo mỏng manh này chỉ sợ nó vẫn còn lạnh, nhưng tôi cũng không thể cứ vậy mà bỏ đi không 1 lời nào, hy vọng những người ở đó có thể hiểu được cho tôi.
Cơn gió của 1 đêm trời hạ làm tôi cảm thấy tê lạnh, bàn tay xách chiếc làn cũng đã trở nên run rẩy đi ra phía cổng, trong đầu tôi lúc này cầu mong đứa bé đừng khóc, hãy cứ yên lặng ngủ như vậy.
Bác bảo vệ ở bên trong căn phòng nhỏ còn sáng đèn thấy tôi liền hỏi:
– 3h sáng rồi mà còn đi đâu thế?
Tôi nghe vậy mà cả người đã run bần bật, cô gắng tỏ ra bình thường mà nhìn bác ấy nói:
– Chị cháu mới đẻ, cháu ra ngoài mua ít đồ dùng.
Cũng may bác ấy không nghi ngờ nên chỉ gật đầu 1 cái, tôi thấy vậy cũng vội vàng đi ra ngoài cánh cổng to lớn kia, trong lòng mới có thể nhẹ đi 1 chút.
Đi quá 1 đoạn rồi mới đặt chiếc làn xuống, bế đứa bé lên, nhìn nó vẫn hồng hào với hơi thở nhẹ làm sống mũi tôi cay xè.
Nhìn đến con phố phía trước là 1 màu thâm xám vắng bóng người, thi thoảng vang lên những tiếng loẹt xoẹt của người quét rác, cả đường phố cô quạnh đến nao lòng.
Tôi xách chiếc làn lên rồi ôm đưa bé đi lang thang trên vìa hè, nước mắt không hiểu vì đâu vẫn cứ chảy ra 1 cách vô thức, đôi chân vẫn cứ đi từng bước không có điểm đến nhất định.
Cuộc đời tôi sẽ đến đâu, con của tôi sẽ sống như thế nào? Ai đó, làm ơn có thể cho tôi 1 tia sáng để tôi bước tiếp được không?
Cả người tôi lúc này trở nên gai lạnh, sương gió của buổi đêm thổi mạnh qua bộ đồ mỏng manh, vòng tay tôi ôm chặt lấy đứa bé mà đôi chân đã run lên muốn bỏ cuộc.
Tôi đi lại phía mái hiên của 1 ngôi nhà gần đấy mà ngồi xuống, bàn tay đang tê lại đưa lên chạm vào má nó, sự nóng ấm từ nhiệt độ của đứa bé như muôn thiếu cháy cả cơ thể tôi, đau rát đến quằn quại.
Đứa trẻ đến với cuộc đời này vốn chẳng xuất phát từ sự mong muốn của ai, nó là kết quả của 1 sự tủi nhục và đau thương thảm khốc, nhưng rồi thì sao chứ? Nó vẫn là vô tội, nó vẫn là đứa trẻ chưa biết được sự đời, vậy tại sao bọn họ lại đối xử với nó như vậy?
Nước mắt đã sớm đầm đìa cả gương mặt rơi xuống cả chiếc khăn đang bọc lấy nó, tôi đưa tay lên quẹt ngang đi nước mắt rồi cúi xuống hôn nhẹ lên bờ má mềm mại còn vương mùi sữa kia, cổ họng nghẹn đắng lại đến khó thở.
Cố gắng nén xuống những tiếng nức nở, tôi nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc làn, bàn tay run rẩy lấy tờ 500k kia ra rồi nhét vào bên trong người nó, giọng nói đã trở nên khó nghe:
– Con trai…mẹ rất yêu con….nhưng mẹ xin lỗi….mẹ không đủ tư cách để làm mẹ của con…..hy vọng….ai đấy tốt bụng…sẽ yêu thương con….và cho con 1 cuộc sống đầy đủ…..
Nước mắt nước mũi đã tèm nhem cả gương mặt, tôi phải đưa tay lên bịt lấy miệng mình để tránh đánh thức người ở bên trong nhà. Khẽ nhấc chiếc làn lền rồi đặt sát cánh cửa của nôi nhà đấy, đau lòng nhfn đứa bé ở trong đó mà tim gan như bị ai cấu xe ra vậy:
– Hãy sống hạnh phúc….con trai của mẹ!
Tôi vội vã quay người rời đi, như tự tay cầm con dao cắt đứt da thịt của mình, 9 tháng mang nặng đẻ đau, tôi đã nâng niu và trân trọng nó như thế nào nhưng rồi cuối cùng hoàn cảnh lại đẩy tôi đến con đường làm 1 người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con mình. Trừng phạt thế nào cũng được, gieo nghiệp bao nhiêu cũng đành, để nó có 1 cuộc sống tốt hơn, tôi thật sự không còn cách nào khác.
Đôi chân run rẩy vẫn cố gắng không quay lại mà bước thẳng về phía trước, nhưng lòng tôi tại sao lại khó chịu và day dứt đến như vậy. Đôi vai đang run lên từng đợt nức nở, tôi khựng bước rồi 1 lần nữa nhìn lại về phía chiếc làn.
Lúc này, 1 con chó ở đâu xuất hiện đi lại phía đứa bé, tôi sợ hãi không suy nghĩ gì liền chạy tới ôm lấy chiếc làn, con chó đấy theo bản năng cắn vào cánh tay tôi, đau xé da thịt làm tôi la lến:
– Áaa….Cút đi…
Con chó lúc này phản ứng mạnh hơn lao vào người tôi, tôi vẫn cố gắng ôm lấy chiếc làn, nước mắt vì đau đớn vì sợ hãi mà thi nhau chảy ra, tôi dùng chân đạp vào người nó, nó liền gầm gừ sủa lớn.
Lúc này 1 cô quét rác gần đấy thấy vậy liền chạy đến cầm cán chổi xua nó đi, cả con phố vang lên những tiếng sủa inh tai. Đứa bé vì tiếng ồn đấy cũng khóc thét lên khiến tôi lo sợ vội vàng ôm lấy chiếc làn bỏ chạy, cánh tay vẫn còn chảy máu mà khóc lóc nói:
– Mẹ xin lỗi…..mẹ sai rồi…..mẹ sẽ không bỏ rơi con…..!
Chạy đã 1 đoạn mà đứa bé vẫn khóc, tôi vội vàng bế nó ra khỏi chiếc làn khẽ rung rung mà dỗ dành:
– Cốm đừng khóc nữa….mẹ biết mẹ sai rồi…..đừng giận mẹ nữa….xin con
Tôi lùi vào 1 mái hiên, vén áo lên cho nó bú, đứa bé bắt được hơi liền vội vàng ngậm lấy rồi mút chùn chụt. Chỉ là sữa của tôi không đủ, hay là nó không ra mà đứa bé chỉ mút 1 lúc liền nhả ra rồi khóc thét, tôi dỗ thế nào cũng không chịu.
Kéo áo xuống rồi ôm lấy nó dỗ dành, con khóc, tôi cũng khóc, đôi mắt ướt át nhìn khắp cả con phố, nhà nhà đều đóng cửa, tôi không biết phải nhờ vả ai bây giờ.
Ông trời ơi, ông không thương tôi thì xin ông hãy thương lấy đứa bé này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!