Gắn Kết Bên Em - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Gắn Kết Bên Em


Chương 27


Hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê gần bệnh viện lúc mười giờ sáng. Khi Mai Nhiễm đến, Chu Nhất Miểu đã chờ gần một tiếng, nhìn thấy cô anh vội vàng đứng lên, “Sư muội.”

“Chu sư huynh,” Mai Nhiễm đặt túi xuống, gật gật đầu với anh, “Anh đến sớm vậy?”

Cô không có thói quen để người ta chờ, mỗi lần có hẹn cô đều đến trước 10 phút.

“Không,” Chu Nhất Miểu mỉm cười, “Anh vừa ngồi một lúc.”

Mai Nhiễm yên tâm, gọi nhân viên phục vụ, chọn một cốc Cappuccino, nghĩ một lúc cô lại gọi thêm miếng bánh gato matcha.

Nhân viên phục vụ ghi lại từng món, liếc mắt nhìn Chu Nhất Miểu một cái, hỏi, “Tiên sinh, chắc là cà phê của ngài đã lạnh, ngài có cần tôi hâm lại không?”

Chu Nhất Miểu hình như có phần xấu hổ, “Không cần, cám ơn.”

Thật ra, từ lúc ngồi xuống Mai Nhiễm đã nhận ra người đàn ông đối diện khác thường. Anh có phần căng thẳng, dáng vẻ đứng ngồi không yên, cô cười thầm trong lòng nói, “Chắc là mình bị ảo giác? Bác sĩ Chu Chu Nhất Miểu, người mà bất luận ca phẫu thuật khó đến mấy anh cũng không cau mày dù chỉ một chút, tại sao anh lại căng thẳng chứ?”

Có điều, cô nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên trong lòng như bị ném vào một tảng đá lớn, “Chu sư huynh, chẳng lẽ là kiểm tra kết quả……”

“Không phải,” Chu Nhất Miểu vội vàng phủ nhận, bàn tay anh đặt trên thành ghế đột nhiên nắm chặt lại, rồi chậm rãi buông ra, “Kết quả lần kiểm tra đầu tiên tạm thời không phát hiện vấn đề gì.”

Mai Nhiễm nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, em còn nghĩ đến……” Cô không nói tiếp, nâng tách cà phê uống một ngụm.

“Trong khoảng thời gian này, em có khỏe không?”

“Rất tốt,” Mai Nhiễm ngẩng đầu, “Chu sư huynh anh thì sao?”

Chu Nhất Miểu cười nhìn cô, suy nghĩ bay về những ngọn núi phủ đầy mưa phùn, hơi nước phảng phất tựa tấm voan mỏng vắt ngang sườn núi, như thể chốn tiên cảnh. Con đường đá xanh vào thôn ướt sườn sượt, bãi cỏ năm xưa bị người và gia súc đạp lên có vẻ rất tươi tốt.

Ngọn đèn ở nhà cũ vẫn lờ mờ như cũ. Ba anh không nỡ thay bóng đèn tốt, tiền anh gửi về hằng năm ở nhà không tiêu đến một đồng, chuẩn bị để dành cho con trai tương lai không chịu thua kém cưới được cô vợ tốt.

Mẹ anh đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp vừa thấp vừa tối lại nhỏ, hơi nước bay khắp trời, tiếng củi nổ lép bép trên bếp nấu. Gương mặt mẹ đầy nếp nhăn, thường xuyên nở nụ cười vui mừng.

Em gái anh vừa lên sơ trung (tương đương cấp hai) buộc tóc bằng dây hoa, im lặng ngồi ở bàn ăn làm bài tập, miệng còn cắn cây kẹo mút anh mang về, đầu lưỡi màu hồng nhạt nhẹ nhàng liếm liếm, mắt cười cong cong như vầng trăng non phía chân trời.

Cảnh tượng này làm cho trong lòng Chu Nhất Miểu chua sót, mắt ngân ngấn nước. Anh từng nghĩ sẽ canh giữ bên cạnh họ cả đời.

Chu Nhất Miểu cảm giác bản thân đang đứng ở ngã tư đường. Anh mờ mịt mất phương hướng. Cuộc đời anh không phải chưa từng có thời khắc khó khăn như vậy, không có bối cảnh không có tiền không có thế, ở thành phố nơi mà ngọn đèn cũng không dám chiếu quá sáng kia, anh leo lên trên từng bước một, đều phải trả giá bằng máu và nước mắt.

Nhưng mà, lúc này đây không giống, anh không có quyền chọn rẽ trái hay rẽ phải.

Ban đêm trên núi im ắng, Chu Nhất Miểu nằm trên tấm ván gỗ ở gác lửng, nhìn chằm chằm vào khoảng không đầy sao xuyên thấu qua cửa sổ.

Những sự vật vĩnh hằng đó có lẽ đã tồn tại ngàn năm vạn năm, nhưng vậy thì sao? Chúng vô tri vô giác, không có tình cảm.

Anh nhìn bầu trời đầy sao đến khi từ đằng Đông hiện lên màu trắng. Con gà trống đầu thôn ưỡn ngực kêu to, ngày qua ngày không biết mệt mỏi, nó đánh thức từng ngọn cây cọng cỏ, tất cả mọi người trong thôn tỉnh lại.

Dưới lầu vang lên tiếng cha mẹ hạ thấp giọng:

“Con trai vất vả trở về một chuyến, hình như lại gầy.”

“Đúng vậy.” Cha anh thở dài.

“Ông Chu, ông ăn sáng xong thì nhanh nhanh ra ngoài, đến thị trấn mua ít thức ăn cho A Miểu bồi bổ cơ thể.”

Nghe đến đó, rốt cuộc Chu Nhất Miểu không nhịn được, nghiêng đầu nặng nề ngủ.

Khi anh tỉnh lại thì ánh nắng cuối giường đã hơi nóng, anh xuống giường, chân trần đi đến cửa sổ, đối diện cửa sổ là vườn rau sau nhà. Mẹ đang bê cái giỏ, động tác nhanh nhẹn cắt rau hẹ, lưng bà đã hơi còng, tóc bạc hai bên mai thật chói mắt.

“A Miểu, sao con không ngủ thêm chút nữa?”

“Mẹ, để con giúp mẹ.”

“Không cần không cần,” Bà vội xua tay, “Con cứ đứng ở đó, đừng để nước bùn làm bẩn quần áo con.”

“Aizz,” Bà bất đắc dĩ thở dài, “Thằng bé này!”

Chu Nhất Miểu đặt một bó rau hẹ vào giỏ, đón nhận đôi mắt tràn đầy yêu thương, anh lại nhanh chóng quay đầu.

“Mẹ!” Anh bỗng nhiên chỉ vào cây hồng tươi tốt trĩu quả cao lớn cạnh cái giếng, “Không phải cái cây này đã……”

“Đúng vậy,” Mẹ Chu cười, “Mẹ cũng nghĩ nó không sống nổi, còn suy nghĩ để ba anh tìm thời gian chặt nó đi nhóm bếp, ai ngờ đầu xuân năm nay nó lại bắt đầu mọc ra cành mới, nay còn sai trĩu quả.” Giọng bà có phần tiếc nuối, “Mẹ nhớ rõ, trước đây con thích ăn quả hồng nhất, đáng tiếc giờ nó còn non, đợi chín thêm mẹ sẽ nhờ ai xách hộ cho con.”

Dường như có cái gì đó từng tích tụ trong lồng ngực lập tức biến mất, Chu Nhất Miểu cười rực rỡ như ánh nắng, “Mẹ, cám ơn mẹ!”

“Thằng bé này, nói ngớ ngẩn gì thế?” Mẹ Chu cười.

“Chu sư huynh?”

Chu Nhất Miểu vội hoàn hồn.

Mai Nhiễm buồn cười, “Em thấy anh như kiểu ba hồn bảy vía bay mất, gọi anh mấy lần mà không có phản ứng.”

“Xin lỗi,” Anh ngượng ngùng cười, “Chúng ta nói đến đâu rồi?”

“Tối qua anh bảo có chuyện rất quan trọng cần nói với em, chuyện gì vậy?”

Cô xảo tiếu yên hề (1) hỏi, Chu Nhất Miểu lại cảm giác được sự căng thẳng trước nay chưa từng có. Móng tay dù đã cắt rất ngắn vẫn cắm sâu vào lòng bàn tay, sau một lúc lâu, anh hít một hơi thật sâu, “Sư muội, em còn nhớ anh từng nói muốn mở một tiệm cơm nhỏ không?”

(1) “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề”, Đây là một câu xuất phát từ Luận ngữ, ý chỉ người phụ nữ khi cười rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp có duyên.

Mai Nhiễm gật đầu, “Đương nhiên em nhớ rõ.”

Anh dường như đưa ra một quyết định trọng đại, đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, hơi thở phập phồng trong mũi.

Anh không thể giấu diếm được nữa. Trải qua tháng ngày khó khăn ấy, tình cảm dành cho cô đã sâu đậm đến mức không kiềm chế nổi.

Anh muốn cho cô biết!

Trên thế giới này, có một người đàn ông không mong đến kết quả thích cô như vậy.

Tình cảm của anh, không hề hèn mọn, quang minh lỗi lạc, ngay ngay thẳng thẳng!

“Anh từng nghĩ, nếu em là bà chủ quán cơm, thì tốt biết bao……” Đây sẽ là chuyện hạnh phúc nhất, đẹp nhất mà anh có thể tưởng tượng ra trong cuộc đời này.

Ra khỏi quán cà phê, trên đường đi Mai Nhiễm có phần không yên lòng, phản ứng lúc nhận điện thoại của Phó Thì Cẩn cũng chậm nửa nhịp.

“Ở nhà à?”

“Vâng…… Không phải, em còn ở bên ngoài.”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Giọng người đàn ông bao hàm lo lắng.

Mai Nhiễm không biết nên nói với anh như thế nào, sự việc đó quả thật ngoài dự đoán của cô, sao Chu sư huynh lại……

“Nhiễm Nhiễm?”

“Em không sao,” Cô thở khẽ, “Khoảng nửa tiếng nữa em đến nơi.”

“Chú ý an toàn.” Bên kia dừng một chút rồi nói, “Anh chờ em.”

Khi người lái xe hỏi cô điểm đến lần thứ ba, Mai Nhiễm mới ngạc nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đọc địa chỉ.

Đáy lòng nổi lên rung động, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể bình tĩnh, cô gửi mấy tin cho Dư Thanh.

Khi đến nhà họ Phó, Phó Thì Cẩn đang xem tin tức ở phòng khách, đôi chân dài tùy ý vắt chéo, trong tư thế lười biếng lại mang phần tao nhã. Anh nghiêng đầu thấy cô, gương mặt tuấn tú mang theo ý cười, “Đến đây.”

Thoạt nhìn khí sắc người đàn ông tốt hơn hôm qua rất nhiều, xem ra hiệu quả của việc châm cứu không tệ, Mai Nhiễm ngồi xuống bên cạnh anh, “Giờ anh cảm thấy thế nào?”

Anh cầm bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng nắn trong tay, hơn nửa người thuận thế nhích lại gần, hơi thở nóng hổi phun lên hai má trắng trẻo, “Đầu anh còn hơi đau.”

Anh giống như nhớ ra điều gì, đôi mắt sâu thẳm híp lại, “Anh nhớ rõ có một lần em mát xa cho anh, cảm giác đó thật thoải mái.”

Mai Nhiễm còn không biết đây là người nào đang “được voi đòi tiên”. Cô tin là thật nên muốn mát xa cho anh, nhưng chưa ấn được mấy cái, tay cô đã bị anh cầm, cô khó hiểu liếc nhìn.

“Anh đỡ hơn nhiều,” Anh nở nụ cười nhẹ, thốt ra một câu, “Anh không nỡ làm em mệt mỏi.”

Mai Nhiễm lập tức hiểu được. Anh ám chỉ bàn tay cô từng bị thương, nhưng vì sao mấy lời này nghe vào tai… mờ ám như thế?

Nhìn vành tai cô gái dần dần đỏ ửng, nghĩ đến hiệu quả mong muốn đã thu được, Phó Thì Cẩn thỏa mãn tựa vào người cô, tiếp tục xem tin tức.

Song rất rõ ràng, tâm tư anh phần lớn đặt trên người cô, ngay cả điểm khác thường đặt giữa mi tâm anh đều thu ở đáy mắt nhưng không hề nhúc nhích.

Ngồi như thế hơn nửa giờ, bà cụ đeo tạp dề vui vẻ từ trong bếp đi ra, “Thì Cẩn à, ông Dương mang về con gà đi bộ chính tông trong núi, cháu và Tiểu Nhiễm ra sau núi hái ít mộc nhĩ về hầm canh.”

Hóa ra đợt mưa to khoảng thời gian trước, trong rừng rậm nơi nơi đều ẩm ướt, hơn nữa khí hậu thích hợp, từng mảng từng mảng mộc nhĩ mọc lên trên gỗ mục.

Mộc nhĩ: Màu đen, thân mềm, nhuận phổi bổ khí, là vật quý giá để bổ máu dưỡng nhan.

Sinh thời, Mai Nhiễm chưa từng tận mắt thấy nhiều mộc nhĩ như vậy, chúng giống như cái tai mọc khắp nơi, béo mập, chất phác đáng yêu, nhẹ nhẹ nhàng lay động theo gió, giống như cười lại giống như gật đầu.

Cô ngồi xổm xuống, chỉ một lúc sau đã ngắt đầy một rổ.

Cô giống như phát hiện ra cái gì, đôi mắt xinh đẹp vui vẻ như có ánh sáng trong suốt nhấp nháy, “Nơi này có cả rau dại!”

Phó Thì Cẩn thật sự không nhận ra một bụi rau dại đáng giá cỡ nào, nhưng anh vẫn khom người xuống xem.

Mai Nhiễm thuộc như lòng bàn tay, “Đây là rau cải, cầm máu, tẩm bổ cho lá lách, có thể dùng để làm vằn thắn hoặc nấu cháo,” Cô lại chỉ vào một cây khác, nói, “Đây là rau sam, đó là đậu bắp……”

Đám rau dại này rất màu mỡ, màu sắc sạch sẽ, nghĩ đến hương vị chắc chắn vô cùng ngon, cô không nhịn được hái mỗi loại một ít, thích thú để riêng từng loại trong rổ.

Mai Nhiễm ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt anh. Đằng sau lưng anh là một mảng ánh sáng chói mắt, anh dùng cơ thể cao lớn tạo thành bóng mát cho cô, cô cười vươn tay, “Kéo em đứng lên.”

Phó Thì Cẩn không chỉ kéo cô dậy, còn thuận tay lấy đi cái rổ, nhưng mà, nhưng anh không chịu thả tay cô, Mai Nhiễm đành theo bước chân anh đi về phía trước.

Gió nhẹ thổi đến, màu xanh biếc trước mắt nhẹ nhàng rung động. Từ chỗ sâu trong rừng ở ngẫu nhiên truyền đến tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, càng nổi bật lên nơi này vắng vẻ hiếm người ghé thăm.

Hình như Mai Nhiễm nghe thấy tiếng nước chảy.

Cách đó không xa có một cái đầm, có vài con vịt hoang đang nghịch nước. Từ góc nhìn của cô, mấy con vịt giống như đám kẹo bông nổi trên mặt nước, vô cùng đáng yêu.

Mai Nhiễm vội vàng đến gần nhìn, mấy con vịt cũng không sợ, tiếp tục khoan thai đùa nghịch trong nước, làm sạch lông vịt màu trắng.

Nước trong suốt, dưới đáy đầm có thể nhìn thấy rõ lá rụng, bèo, đá cuội.

Sóng nước dập dềnh, cô mở to mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ, “Có cá!”

Có lẽ là giọng cô kinh quấy rầy đám sinh vật dưới nước. Gợn sóng từng vòng từng vòng khuếch tán trên mặt nước, con cá kia vẫy đuôi bơi đến chỗ nước sâu hơn.

Mai Nhiễm còn muốn tìm kiếm tung tích của nó, ai ngờ không cẩn thận đạp lên tảng đá phủ đầy rêu, suýt chút nữa bị trượt chân. Đúng lúc này một bàn tay to rộng đột nhiên ôm eo cô, kéo cô quay về.

Vì động tác quá mạnh, người đàn ông không kịp đứng vững, cứ như vậy cả người bị cô đè lên trên.

Anh giật mình trong chớp mắt, rất nhanh đè lên người cô, ôm cô hôn môi trên cỏ xanh.

Người đàn ông biểu hiện sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có, đầu tiên là nhẹ nhàng dụ hoặc, toàn thân Mai Nhiễm như nhũn ra, cúi đầu thở hổn hển một tiếng, bị anh chộp được thời cơ, đầu lưỡi nồng nhiệt chen vào, dây dưa trở mình như bão tố, tiết tấu bỗng nhiên chậm lại, giống như đang mời cô cùng múa……

Khi nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, Mai Nhiễm đỏ mặt miệng mở to thở dốc, trái tim suýt nữa muốn nhảy ra, mà người đàn ông vẫn duy trì tư thế đó, một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay chống trên cỏ, duy trì khoảng cách vô cùng nhỏ bé với cô.

“Đinh” một tiếng cắt ngang tầm mắt hai người dính lấy nhau như mật.

Mai Nhiễm nghiêng đầu xem, hóa ra ban nãy trong lúc hoảng loạn, điện thoại của cô rơi khỏi túi, trên màn hình thông báo tin nhắn mới nhất Dư Thanh gửi:

— Không phải đâu? Sư huynh của cậu tỏ tình với cậu?!

Hiển nhiên, người đàn ông cũng đọc được, anh nhướng mày nhìn cô đầy ẩn ý, da đầu Mai Nhiễm bắt đầu run lên.

Vừa nãy trái dâu dại đặt trong túi đã dập nát, trong không khí nhanh chóng tràn ngập một mùi ngọt ngào.

Dư Thanh nhanh chóng gửi một tin xác nhận với cô: “Là vị Chu sư huynh luôn nghiêm mặt không cười không nói kia á?”

Mai Nhiễm nhanh chóng lấy tay che mặt.

“Không giải thích một chút à?”

Việc này, anh muốn cô giải thích như thế nào?

“Em,” Mai Nhiễm nói rất bé, “Em đã nói rõ với anh ấy.”

Người đàn ông nằm xuống bên cạnh người cô, có vẻ bình thản “hử?” một tiếng.

“Em nói với anh ấy,” Cô yên lặng nhìn về phía anh, “Em có bạn trai.”

“Vậy anh ta có……”

Từ vẻ mặt của anh Mai Nhiễm đọc hiểu ý của anh, “Đương nhiên không, Chu sư huynh là quân tử quang minh lỗi lạc.”

Anh nhẹ nhàng bật cười, “Anh nhớ rõ em cũng từng bảo anh là chính nhân quân tử.”

“Đó là trước kia.”

“Hả?” Phó Thì Cẩn cười nói, “Chẳng lẽ hiện tại không phải?”

Đương nhiên không phải! Cô nhẹ nhàng lườm anh, chính nhân quân tử sẽ trực tiếp đè lên người cô trên bãi cỏ để hôn à? Chính nhân quân tử mà hết hôn lại…… luồn tay vào trong quần áo của cô sao?

Nghĩ đến đây, mặt Mai Nhiễm lại không nhịn được như lửa đốt, cô không nhẹ không nặng đấm mấy cái vào ngực anh, xấu hổ che giấu khuôn mặt đỏ ửng.

“Đúng lúc,” Giọng người đàn ông trầm ấm từ bên trên rơi xuống, “Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ ‘Chính nhân quân tử’ với em.”

Âm tiết cuối cùng trực tiếp biến mất sau cánh môi cô, ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh bị sưởi ấm tỏa ra mùi hương trong lành, anh ôm cô đắm đuối.

“Anh ghen tị,” Anh lại sâu kín than nhẹ, “Xem ra sau này tình địch của anh rất nhiều.”

“Của em cũng không thiếu.” Mai Nhiễm thở gấp, tùy tiện nói ra một cái tên.

Phó Thì Cẩn suy nghĩ một lúc, trong đầu không thể hình dung ra khuôn mặt đại diện cho ba chữ “Mai Mộng Nhiên”. Anh ngửi mùi tóc cô thơm ngát, thích ý nhắm hai mắt lại, “Người không liên quan mà thôi, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

Đối với quan hệ khác phái, anh luôn phân chia đơn giản rạch ròi.

Thế gian này trong mắt anh chỉ có hai loại phụ nữ.

Một loại tên Mai Nhiễm.

Một loại tên những phụ nữ khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN