Gần Như Cô Độc - Chương 12: Chúc anh năm mới vui vẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Gần Như Cô Độc


Chương 12: Chúc anh năm mới vui vẻ



Chương 12. Chúc anh năm mới vui vẻ

Tháng mười hai mang theo hiểu lầm cùng vết thương vội vã trôi qua, một năm mới lặng yên mà tới. Trong cái lạnh của tháng mùa đông, hai sự kiện đã xảy ra: Một là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông ở Tấn Thành đã rơi, cái thứ hai là Hứa Duệ gãy một cánh tay.

Ninh Giác Thần đối với tuyết không có ấn tượng gì tốt. Trước đây ở chỗ cậu ở nhiều năm như vậy cũng chỉ có một lần tuyết rơi. Ngày hôm đó tan học xong cậu ngồi xổm ở trước cửa nhà, hưng phấn ôm lấy tuyết đọng lại trên đất, đắp thành một con người tuyết. Ngay cả cà rốt làm mũi cậu cũng chuẩn bị xong.

Ba cậu trở về đá một cước vào mông cậu làm cậu ngã vào trong tuyết:”Không thấy nhà người ta đều xúc tuyết đi à? Mày còn ở đây mà nghịch tuyết, muốn ngáng chân tao à?”

Đôi bàn tay nhỏ mập của Ninh Giác Thần bị lạnh đến đỏ bừng, ngơ ngác nhìn người tuyết trước mặt. Vừa nãy lăn nửa ngày mới được một quả cầu tuyết giờ đã bị sụp, củ cà rốt cầm trong tay cũng bị gãy đôi. Năm ấy cậu chín tuổi.

Tuyết ở Tấn Thành rất ướt và lạnh, căn bản không thể chồng lên nhau, Hứa Duệ liền nói một câu: Tuyết rơi mà không thể chơi ném tuyết đều là nói xạo. (nguyên văn: Không thể đánh gậy trợt tuyết đích tuyết rơi thiên đô là đùa bỡn lưu manh). Nhưng Ninh Giác Thần cũng có chút thích tuyết Tấn Thành, bỏi vì lúc trời lạnh Hứa Duệ đùa giỡn nói muốn bắt cậu ủ tay, sau đó mặt dày duỗi tay nắm lấy tay cậu.

Thật ra nhiệt độ cơ thể Ninh Giác Thần thấp, lòng bàn tay Hứa Duệ ngược lại rất ấm, mỗi lần Hứa Duệ chạm vào, da dẻ Ninh Giác Thần đột nhiên như bị điện giật nóng lên, chỉ một lát sau cả người liền biến thành một con tôm hồng đã bóc vỏ.

Ninh Giác Thần thích mỗi lần được Hứa Duệ đùa dai gọi “Thần Thần”, chữ thứ hai kéo dài âm, một dáng vẻ rất quyến luyến. Mỗi lần cậu đều đỏ mặt nhỏ giọng nói “Đừng trêu tôi”, nhưng là không có lần nào là thật sự đẩy Hứa Duệ ra.

Trên lý thuyết đến lớp mười một bắt đầu phân lớp khoa học tự nhiên, thế nhưng theo truyền thống thì lớp mười tiến hành dự chia lớp, theo lời nói của nhà trường thì chính là sớm thực hiện “Có phương hướng, có sách lược, có trọng điểm” mà bồi dưỡng.

Vì vậy, vào cuối mùa đông này, một nhóm thanh thiếu niên vẫn lo lắng về việc không có cơ hội chiến bóng tuyết sắp đưa ra lựa chọn quan trọng đầu tiên trong cuộc đời của mình.

Lục Giác Lam và Hứa Duệ không do dự chút nào mà chọn ban khoa học tự nhiên, Ninh Giác Thần lại không quá nghiêng về khoa học, chính trị lịch sử lại rất xuất sắc, toán lý hóa lại vô cùng thê thảm. Cậu đối với khoa học không có hứng thú cũng không có thiên phú, vốn là sự lựa chọn này của cậu chắc là cũng không phải suy nghĩ.

Nhưng bởi vì Hứa Duệ, cậu do dự.

Cách kỳ thi cuối còn có hai tuần lễ, buổi chiều chủ nhật Ninh Giác Thần đăng cắn bút khó khăn làm bài thi vật lý, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Hứa Duệ gọi. Hắn nói:” Thần Thần đang làm gì đấy?” Ninh Giác Thần nghe giọng hắn không giống bình thường lắm:”Tôi đang cái này…ôn tập.”

Tờ bài thi vật lý này cậu giằng co cả một buổi chiều cũng chưa làm xong, cậu cảm thấy thật xấu hổ, không tiện nói chuyện cùng Hứa Duệ. Lục Giác Lam đang chơi trò chơi, nghe thấy cậu nói dối liền nhàn nhạt liếc mắt nhìn cầu, mặt Ninh Giác Thần phút chốc đỏ lên. Hứa Duệ hạ thấp giọng:” Cậu đi ra ngoài một lát, tôi ở bệnh viện, cạnh cái tiệm ăn ngày đó.”

Trong lòng Ninh Giác Thần hồi hộp một chút, trên tay hơi dùng sức, bút vẽ nguệch lên bài thi. Cậu khẩn trương đứng lên, vô tình đụng phải khuỷu tay Lục Giác Lam, Lục Giác Lam ấn nhầm nút:”Sách, cậu muốn đi ra ngoài?” Ninh Giác Thần nhét ví vào trong túi:”Ừm.” Lục Giác Lam liếc cậu một cái:”Hai người gần đây tình cảm thật nồng nàn.” Ninh Giác Thần mím môi không nói gì.

Ngày hôm qua có một trận tuyết nhỏ, trên mặt đất còn đọng lại một tầng băng mỏng. Ninh Giác Thần vừa ra khỏi cửa liền bị trượt một cái, sau đó cũng không dám đi quá nhanh. Cậu đứng ở trạm xe ở cao ốc Bạch Vân một lúc lâu cũng không có xe lại đây, thật vất vả mới gọi được một chiếc taxi, đến nơi tài xế muốn lấy hai mươi, Ninh Giác Thần chỉ chỉ lên hóa đơn giá tiền:”Chú, đây không phải là mười lăm khối sao?”

Tài xế kia không nhịn được trợn mắt hung ác trừng cậu:”Tiểu bằng hữu! Lúc có tuyết rơi thì là giá này, không thối tiền lẻ, thêm năm khối có hiểu hay không!”

Ninh Giác Thần không thể làm gì khác hơn là rút ra hai tờ tiền giấy mười khối đưa tới, trong lòng vẫn không nỡ. Mấy ngày trước cậu thấy khối Rubik của Hứa Duệ bị hỏng, thứ hai muốn mua cái mới cho hắn, lần này tiền thật sự là không đủ rồi.

Hứa Duệ đang ngồi ăn ở chỗ gần cửa cổ, một cái tay treo lên, cách cửa kính pha lê nhìn thấy Ninh Giác Thần đứng ở đường đối diện lo lắng chờ đèn đỏ. Ninh Giác Thần mặc một bộ áo lông màu khói xám cũ của Lục Giác Lam mấy năm trước, người vừa nhỏ vừa gầy ăn mặc cũng ít, căn bản không chống đỡ nổi tới, nhìn trước nhìn sau một bộ dáng vô cùng đáng thương.

Đứa bé này gần đây quả thật có thể nói là cao lên và tươi tắn hơn một chút, như măng mọc vụt vụt vụt. Nhưng là người thì cao thêm nhưng không có thịt, càng nhìn lại càng thấy gầy. Mỗi lần Hứa Duệ nhìn đôi chân như hai chiếc đũa của cậu chỉ sợ ngày nào đó đi không cẩn thận liền bị gãy.

Đèn xanh sáng lên Ninh Giác thần lập tức chậy tới bên đối diện, đẩy cửa tiệm ra nhìn xung quanh, Hứa Duệ không thể làm gì khác hơn là nâng tay lên gọi cậu:” Ở đây!” Ánh mắt Ninh Giác Thần chợt lóe, đứng im không nhúc nhích. Hứa Duệ giục cậu kéo qua:”Làm gì vậy, tới đây mau!” Ninh Giác Thần cau mày nhìn chằm chằm tay phải bó thạch cau của hắn, chậm rãi sờ lên:”Duệ ca.”

Hứa Duệ thấy ánh mắt cậu có chút đỏ, không tim không phổi đùa cậu:”Cậu đây là đau lòng quá hay sợ quá nên khóc?” Ninh Giác Thần hít mũi một cái:”Không có, là bên ngoài trời quá lạnh.” Hứa Duệ nhìn cậu không khăn quàng cổ cũng không bao tay, môi cũng lạnh đếm tím tái, hiếm thấy có chút ngượng ngùng:”Thật ra thì, tôi chủ yếu là muốn cậu đưa tôi về, tôi không lái xe được.”

Ninh Giác Thần nhìn chiếc xe đạp ngoài cửa sổ:”Vậy anh làm sao đạp nó tới?” Hứa Duệ nhíu mày, cây ngay không sợ chết đứng nói:”Đương nhiên là dùng một tay lái đến.” Ninh Giác Thần dùng ánh mắt quan tâm nhìn kẻ ngu si:”Anh quả thật là tài cao gan lớn, vậy sao không tự mình đạp xe trở về như lúc đến.”

Gần đây cậu thật có bản lĩnh đùa giỡn, bất quá so với giới hạn của Hứa Duệ trước mặt thì sẽ bị ép xuống. Hứa Duệ theo thói quen oán giận cậu:”Cậu trước kia không có như vậy!”

Ninh Giác Thần giận dữ hỏi hắn bị làm sao, Hứa Duệ nói sáng sớm đánh nhau với Ngô Thiên ngu ngốc kia. Lúc nói lời này Hứa Duệ kích động đến đập bàn, vì vậy thành công liên lụy đến vết thương, nhịn không được hét thảm một tiếng.

Trong lúc nhất thời vẻ mặt Ninh Giác Thần ngược lại thật sự giống như là muốn khóc, cậu đưa ngón tay muốn sờ cánh tay Hứa Duệ một chút, lại sợ làm đau hắn. Hứa Duệ nghĩ biểu hiện này của cậu hẳn cũng phải nói vài lời thắm thiết dịu dàng, kết quả Ninh Giác Thần yên lặng nhìn hắn một hồi, phun ra hai chữ:”Đáng đời.”

“Cậu biết không, xe của anh cậu là do Ngô Thiên phá. Sáng sớm tôi không đi đến phòng tập thể dục chơi bóng rổ, kết quả đụng phải Ngô Thiên ngu ngốc kia. Đia phía sau hắn vừa vặn nghe được hắn đắc ý nói với người đi cùng mình cắt phanh xe Giác Lam như thế nào, còn tháo hai cái đinh ốc. Tôi vừa nghe liền phát hỏa, chờ đến khi có một mình hắn liền lôi hắn vào trong hẻm đánh một trận.”

“Ngô Thiên gãy mấy cánh tay?”

“Tôi không biết, hẳn là một hoặc hai.”

“Ồ. Tốt lắm giống như không được lời.”

“Nhưng là đánh xong hắn chỉ nằm dưới đất, còn tôi có thể tự đạp xe đến bệnh viện! Rõ ràng là tôi thắng?”

“…Có bệnh.”

“Cái gì? Không nghe rõ.”

“Tôi nói, ừ, có đạo lý.”

Ninh Giác Thần chở Hứa Duệ về nhà, cậu vốn muốn đón xe nhưng Hứa Duệ nhất định không chịu:”Xe tôi mặc dù không bằng xe anh cậu, nhưng cứ đậu ven đường như thế tôi không yên tâm. Tới đi, tôi tin tưởng tài lái xe của cậu.” Ninh Giác Thần chỉ mới chở hàng, không chở người. Cậu nơm nớp lo sợ nhảy lên xe, trong đầu nghĩ nhưng mà tôi không tin a.

Hứa Duệ ngồi lên, rất tự nhiên mà vòng tay qua hông Ninh Giác Thần. Ôm như này mới phát hiện Ninh Giác Thần thật giống một con mèo lông vào mùa đông, eo toàn là áo lông, ôm một cái liền xẹp xuống, Hứa Duệ có thể ôm trọn eo cậu bằng một cánh tay.

Ninh Giác Thần lại bắt đầu đỏ mặt, không được tự nhiên dịch ra một chút:” Anh…Anh đừng dựa vào tôi quá gần, tôi đi xe không tốt.” Hứa Duệ cũng không biết là thật hay vẫn là giả bộ, bắt đầu làm vẻ mặt đau khổ kêu đau. Ninh Giác Thần nhất thời luông cuống, không dám lộn xộn nữa, rất sợ lại đụng vào hắn.

Bọn họ đi qua các hẻm nhỏ ở Tấn Thành. Ninh Giác Thần đi rất chậm, cậu luôn có ý đồ tự lừa mình dối người dùng cách này để kéo dài thời gian ở cùng Hứa Duệ. Cái tay vòng ngang hông cậu của Hứa Duệ rất chặt, chặt đến hắn cũng có chút hoảng hốt, hỏi một cái tự cho là vấn đề, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì lời cũng không thể thu trở về.

Cậu nói:”Tại sao lại gọi điện thoại cho tôi, chứ không gọi cho anh tôi?”

“Mịa nó, hắn nhất định cười nhạo tôi, bị Ngô Thiên làm gãy tay cũng mẹ nó quá mất thể diện. Không cho phép cậu nói với hắn, bà nội tôi cũng vậy, phải nói là tôi bị trượt chân ngã trên băng.” Hứa Duệ nói xong dùng tay chọt chọt eo Ninh Giác Thần:”Nghe thấy không?” Ninh Giác Thần sợ nhột, đầu xe lệch đi một cái, cậu luống cuống tay chân giữ trở lại:”Ngã càng mất thể diện hơn.”

Hứa Duệ tiếp tục chọc cậu:” Oa, tôi phát hiện cậu càng ngày càng bướng bỉnh nha, tiểu không có lương tâm. Tôi không phải là vì cậu sao? Nếu không phải cậu ngu ngốc thì sao lại bị ức hiếp như vậy?”

Ninh Giác Thần cảm thấy tâm như bị một chiếc lông chim cọ nhẹ, cậu liếm liếm đôi môi lạnh lẽo, nhẹ giọng lặp lại:” Vì tôi sao?”

“Đúng vậy, vì cậu.” Hứa Duệ nói

– Trên đời đột nhiên có bông tuyết nhỏ bé bay, hết thảy đẹp như mộng, cũng như anh đối với tôi toàn là những lời nói dối đẹp đẽ.

Sau đó chuyện này vẫn không thể giấu được, bởi vì Ngô Thiên giở trò cáo trạng trước, ba mẹ cậu ta hung hăng chặn Phùng Phòng ở phòng làm việc đòi giải thích, Hứa Duệ trong giờ Anh ngữ bị gọi lên, hai người thiếu chút nữa lại đánh một trận trong văn phòng, một đám người lên kéo cũng không dừng lại.

Ninh Giác Thần thấy hắn hai tiết sau vẫn chưa trở về, đến phòng vệ sinh gọi điện thoại cho hắn:”Duệ ca, anh còn ở phòng giáo viên sao?” Thanh âm Hứa Duệ nghe không có tinh thần gì:” Không, đang ở bệnh viện. Đụng tới tay, tới đây kiểm tra một lần nữa.”

Bên kia Ninh Giác Thần một lúc lâu không lên tiếng, Hứa Duệ cho là tín hiệu không tốt, gọi hai tiếng. Ninh Giác Thần nhỏ giọng hỏi hắn:”Xương sẽ không lệch chứ.” Hứa Duệ nói:” Không có, nhưng mà phải treo mấy ngày. Thật sảng khoái, không cần thi cuối kì.”

Mấy ngày nay Ninh Giác Thần cố ý quản Hứa Duệ. Hứa Duệ quá hổ (kiểu mạnh, nghịch ấy nhưng mà mình không tìm được từ nào hay hay tí nên để nguyên =))), gãy tay còn không an phận. Ninh Giác Thần không cho phép hắn đến sân thể dục chơi, không cho phép hắn đụng vào bóng rổ, còn không cho hắn ăn dầu ăn cay.

Không nghĩ tới lên phòng giáo viên một chuyến mà Hứa Duệ cũng có thể đem mình vào viện luôn, Ninh Giác Thần nghe hắn nói chuyện không tim không phổi liền tức giận, không nói tiếng nào cúp điện thoại.

Bất quá tan học cậu vẫn bị Hứa Duệ cưỡng ép bắt đưa về nhà, nguyên văn Hứa Duệ nói là “Cùng tôi về nhà giúp tôi uống thuốc! Mấy ngày nay tôi uống sắp đến một tấn rồi, uống nữa muốn ói.” Ninh Giác Thần không để ý tới hắn, làm bộ không nghe thấy.

Hứa Duệ lại bắt đầu diễn khổ nhục kế, Ninh Giác Thần dừng chân, xoay người chậm rãi đi ngược lại, tức giận ngẩng đầu nhìn hắn:”Anh là đau thật hay là đau giả?”

Hứa Duệ nắm dây cặp sách của cậu kéo lại:”Thật đau thật đau, bác sĩ nói tôi phải giữ tâm tình vui vẻ, nếu không tay này không thể lành lại được, cho nên cậu chớ chọc tôi tức giận!” Ninh Giác Thần bị bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn làm dao động:”Ai chọc ai tức giận chứ..”

Hai người bọn họ ngồi xe buýt về nhà, Ninh Giác Thần cẩn thận ngăn Hứa Duệ ở phía sau, sợ người khác đụng vào tay của hắn. Đang là lúc tan học, trên xe rất nhiều người, chen chen chúc chúc Ninh Giác Thần liền bị đẩy đến sát người Hứa Duệ.

Cậu vội vàng nắm vòng treo đứng vững, nghiêng đầu qua kiểm tra xem có đụng vào Hứa Duệ hay không, trong ánh mắt thoáng qua một chút hoảng hốt. Mặt Hứa Duệ đầy vô tội nhìn hắn, không đầu không đuôi phun ra một câu:” Thần Thần cậu thật thơm a.” Hình như là mùi sữa tắm sữa bò, rất ngọt.

Mặt Ninh Giác Thần nhất thời đỏ như chảy máu, cau mày trợn mắt nhìn Hứa Duệ một cái, né người chen qua đi đến đám người đối diện. Nhưng người vừa đến đứng, Hứa Duệ ở bên đó nửa thật nửa giả nhỏ giọng rầm rì một tiếng, Ninh Giác Thần lại chen về cạnh hắn. Tuy rằng cậu biết Hứa Duệ hơn nửa là giả bộ, nhưng mình lo lắng cho hắn là thật. Cậu nắm tay vịn chắn Hứa Duệ ở bên trong.

Lúc trước Lục Giác Lam bị thương, Hứa Duệ đèo hắn đi học, cũng không lâu sau thì Hứa Duệ cũng không đạp được xe. Hai cái thân tàn vốn định ngồi xe buýt đến trường, kết quả Lục Thành Hùng không yên lòng, không muốn đích thân đưa, vì vậy mấy ngày nay Ninh Giác Thần và Hứa Duệ đều cùng đi học cùng tan học.

Ninh Giác Thần không che giấu được có chút vui vẻ, lại cảm thấy loại ý nghĩ này thật ích kỷ. Gần đây cậu đặc biệt mẫn cảm, bởi nhớ tới ngày hôm đó trên hành lang bệnh viện Lục Thành Hùng nói câu kia “Cô thật sự cho rằng nó là người tốt sao?”

Cậu muốn làm người tốt hẳn là không thể vui vẻ ở thời điểm này, cậu muốn làm một người tốt.

Cậu muốn trở thành người được người khác yêu thích, ít nhất cũng không làm cho người ta chán ghét.

Ngày đó canh xương nấu rất nồng rất trắng, Ninh Giác Thần uống một chén thơm lừng, cả người cũng ấm áp. Sau đó cậu học theo bà nội, nhận lấy chày cán bột, giám sát Hứa Duệ uống hết sạch phần còn lại, ngay cả tủy bên trong xương cũng phải dùng ống hút hút hết sạch toàn bộ.

Ninh Giác Thần đảo từng cái kiểm tra, cái nào ăn chưa sạch phải ăn hết. Hứa Duệ nhìn cậu cầm chày cán bột giám sát sau khi đặt xuống chén thứ ba bắt đầu hoài nghi:” Cái này với nói tốt giống nhau sao?!”

Chuyện đánh nhau còn chưa nói xong, đã náo loạn mấy ngày. Bên kia Ngô Thiên yêu cầu trường học xử lý kỷ luật Hứa Duệ, Phùng Phong ở giữa hòa giải, để người nhà Hứa Duệ nói xin lỗi nhà Ngô Thiên thì chuyện này coi như xong.

Hứa Duệ ở trong phòng làm việc vỗ bàn một cái, nói muốn lão tử xin lỗi hắn, nằm mơ đi. Ban đầu hắn muốn làm động tác nhỏ trước tiên vén giả tiện, còn nói cứ ghi cảnh cáo hắn hoặc là tùy tiện ghi lỗi, nhưng mà các người dám nói chuyện này với bà tội tôi thì tôi với các người đều không xong.

Phùng Phong vốn cũng muốn chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, lại bị hắn làm rối lên như thế, không nể mặt chủ nhiệm lớp đầu tiên mà gây khó dễ, chuyện này cứ thế bị kẹt ở đây.

Trong tuần thi cuối binh hoang mã loạn này (rối loạn, nhốn nháo), Ninh Giác Thần đánh bạo làm hai chuyện: thứ nhất là giả chữ Hứa Duệ lén viết bản kiểm điểm, giúp hắn hòa giải với Phùng Phong; thứ hai là buổi tối trước ngày kết thúc nộp nguyện vọng của mình lên khoa, đổi khoa học xã hội môn “Văn” thành “Lý”.

Sau đó có một lần năm lớp mười một bọn họ tình cờ nhắc tới chuyện này, Hứa Duệ nói vẫn luôn không hiểu tại sao thái độ Phùng Phong đột nhiên thay đổi, Ninh Giác Thần thẳng thắn nói mình giúp hắn viết lời xin lỗi, đoán chừng là Phùng Phong nghĩ hắn đã bị gãy tay còn có thành ý như vậy nên nhất thời cảm động.

Hứa Duệ có chút kinh ngạc:”Cậu biết viết chữ tôi sao? Tôi cho là chữ cậu đẹp như vậy sẽ không thể nào viết được chữ tôi xấu thế.” Ninh Giác Thần nhớ lại:”Há, tôi dùng tay trái viết.”

Từ khi thi xong đến đêm giao thừa Ninh Giác Thần chưa gặp lại Hứa Duệ, Lục Giác Lam ngược lại đã cùng Hứa Duệ đi ra ngoài mấy chuyến. Ninh Giác Thần vô cùng hâm mộ, nhưng lại không dám hỏi bọn họ đi đâu.

Cậu không muốn Hứa Duệ ra ngoài chơi nhiều quá, – cậu không muốn bất luận cùng người nào ra ngoài chơi. Hứa Duệ là “bằng hữa” đầu tiên và duy nhất của cậu. Cậu không biết nói gì để hẹn người ta ra ngoài, không biết hẹn ở đâu, cũng không biết cần phải đi làm cái gì.

Cậu chỉ có thể lén ở trong lòng suy nghĩ Hứa Duệ, cả ngày vùi trong phòng làm đề vật lý hóa học mà cậu không thích. Gặp đề không biết làm lập tức nhắn tin hỏi Hứa Duệ, nếu Hứa Duệ trả lời cậu, cậu có thể vui cả ngày.

Thật ra Ninh Giác Thần không có khái niệm ăn đêm giao thừa. Trước kia ba cậu tâm tình tốt sẽ mua ba loại thức ăn, nấu hai bát mì sợi coi như cơm đêm giao thừa. Tâm tình không tốt thì sẽ ngồi chỗ nào đó uống rượu xái, Ninh Giác Thần sợ ông uống nhiều rồi lại say, luôn hâm nóng đồ ăn thừa rón rén bưng về phòng ăn, lẩn đi.

Đêm giao thừa năm đó, Trần Ngọc Hồng làm một bàn đồ ăn lớn, một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn ăn. Ninh Giác Thần ngồi thẳng tắp, không dám động đũa. Cậu nghĩ: Thì ra cơm đêm giao thừa là như vậy.

Trần Ngọc Hồng hắng giọng một cái:”Năm nay nhà chúng ta có thêm một thành viên mới, sau này sẽ là bốn người ăn tết.” Giọng điệu lễ phép như chào đón một vị khách quý. Vì vậy Ninh Giác Thần cũng tạm thời quên đi cuộc đối thoại nghe được trên hành lang ngày đó, làm bộ mình thật sự được hoan nghênh. Bọn họ cười cụng ly, diễn rất thật, rất giống người một nhà tương thân tương ái.

Ninh Giác Thần nghe Lục Giác Lam nói ba mẹ Hứa Duệ năm nay cũng không về nhà, lại là Hứa Duệ với bà nội hai người ăn tết, không biết Hứa Duệ có cảm thấy lạnh lẽo và khổ sở hay không. Cơm nước xong cậu nhắn mấy cái tin nhắn cho Hứa Duệ, hỏi hắn ăn chưa, đang làm gì, có xem pháo hoa, có xem chương trình đêm giao thừa hay không. Hứa Duệ một cái tin nhắn cũng không trả lời, Ninh Giác Thần có chút lo lắng.

Cậu không dám gọi điện thoại, bởi vì không biết sau khi nghe sẽ nói cái gì, cậu muốn có thể gọi hắn lúc 0 giờ, sau đó chúc Hứa Duệ năm mới vui vẻ.

Vì vậy Ninh Giác Thần lo lắng chờ đến 0 giờ, trong ti vi người dẫn chương trình đếm ngược năm bốn ba hai một, cậu không kịp chờ đợi ấn gọi Hứa Duệ, tay nắm điện thoại khẩn trương đến phát run, bên tai tất cả đều là tiếng tim mình đập hỗn loạn, mà trong ống nghe lại truyền tới âm thanh nhắc nhở cứng ngắc lạnh lẽo:” Số điện thoại bạn gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”

Cùng lúc đó, điện thoại di động Lục Giác Lam reo.

Ninh Giác Thần quay đầu, thấy Lục Giác Lam không nhịn được nhận:” Làm gì! Có lời gì không thể nói trong game, còn cố ý gọi điện thoại.” Thì ra Hứa Duệ không trả lời là bởi vì đang chơi game cùng Lục Giác Lam sao? Tiếng pháo bên ngoài càng ngày càng to, Ninh Giác Thần không nghe rõ Lục Giác Lam đang nói gì, nhìn khẩu hình hẳn là năm mới vui vẻ.

Cậu bình tĩnh nhìn Lục Giác Lam, quên không tắt điện thoại, vì vậy âm thanh lãnh khốc vô tình không ngừng ghé vào lỗ tai cậu một lần lại một lần lặp lại:”Số điện thoại bạn gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”

– Điều cậu muốn nghe không phải cậu năm mới vui vẻ.

Đêm hôm đó Ninh Giác Thần không ngủ được, vẫn mở máy gửi cho Hứa Duệ một cái tin nhắn ngắn, cậu viết:[Duệ ca, năm mới vui vẻ! Biết anh rất vui vẻ.] sau đó lại giận dỗi xóa câu sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN