Gần Như Cô Độc - Chương 4: Nhảy ra một em trai ruột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Gần Như Cô Độc


Chương 4: Nhảy ra một em trai ruột



Chương 4. Nhảy ra một em trai ruột

Hứa Duệ còn nhớ lần đầu gặp Ninh Giác Thần, là mùa thu bọn họ năm lớp mười. Hai ngày cuối tuần đều mưa to, nhiệt độ giảm xuống đến mười mấy độ, Hứa Duệ ra cửa bị gió lạnh thổi đến lập tức cóng người,vào trong nhà đổi bộ đồng phục học sinh.

Thời điểm khai giảng nhà trường thống kê số đo đồng phục học sinh, hắn theo như trước kia điền 1m75, hình như hơi nhỏ, mặc vào ống tay ngắn một đoạn dài. Hứa Duệ khom người ở cửa buộc dây giày, bà nội từ trong bếp đá đá đạp đạp đi ra, trên hông buộc một cái tạp dề nhiều nếp nhăn:”Kiển kiển lại không ăn điểm tâm liền đi học à?”

Hứa Duệ chỉnh quần lại dùng sức kéo kéo ống quần xuống:” Bà nội! Đừng gọi con như vậy nữa, con đã lớn rồi.” Bà nội nhướn chân lên vỗ vỗ vai hắn:” Bao nhiêu tuổi cũng là trẻ con, ăn điểm tâm xong lại đi đi? Ta vào bếp hâm nóng cho con hai cái bánh bao thịt.”

Hứa Duệ trái tim sớm bay đi: “Không ăn không ăn, Giác Lam đến quán ăn trước trường học ăn điểm tâm.” Vừa dứt lời người đã nhấc chân lát nữa cùng Lục dài nhảy lên xe nhanh chóng đạp đi, bà nội đuổi theo ra cửa hướng bóng lưng hắn giọng như rống một tiếng, toàn bộ ngõ đều run:” Hai đứa trên đường đi chậm một chút a!”

Hứa Duệ ấn ấn lỗ tai, giơ tay lên không trung lung tung vung hai lần. Mỗi lần bà nội hắn lớn giọng gào làm hàng xóm đều thức dậy, Hứa Duệ cảm thấy bà nội đến nay không bị người nhắc nhở cũng là một cái kỳ tích, có thể thấy được Bách Nhạc Hạng một cành hoa tám mươi vẫn như năm đó uy phong như cũ.

Thật ra nhà Hứa Duệ ở một khu khác, cha mẹ đi ra ngoài buôn bán, hàng năm không ở nhà, cho nên hắn từ tiểu học lên lớp bốn liền sống cùng bà nội. Hứa Duệ đạp xe đạp nhanh chóng xuyên qua Bách Nhạc Hạng, tại đầu hẻm đông nhà thứ hai vặn một cái phanh xe hết sức đẹp trai dừng lại, nhìn bóng lưng Lục Giác Lam đứng ở cửa:” Ngốc cẩu cậu ngày hôm nay sao lại không mặc đồng phục học sinh?”

Cái biệt danh ngốc cẩu ngớ ngẩn là do Hứa Duệ ép Lục Giác Lam gọi như tên thân mật. “Lục Giác Lam” trước mắt xoay người, dùng ánh mắt có chút mệt mỏi mê hoặc nhìn hắn. Hứa Duệ sửng sốt một chút, không chỉ vì ánh mắt “Anh là ai” của cậu, hắn còn cảm thấy được Lục Giác Lam ngày hôm nay có chút…Không giống Lục Giác Lam?

Cảm giác này thật giống như gieo một thân cây trước cửa nhà, mỗi ngày mỗi ngày thấy, có ngày đột nhiên nhìn cảm thấy được có chỗ nào bất đồng, thế nhưng chính là ngươi không nói được nó là ít đi cái cành hay vẫn là nhiều hơn cái lá cây.

Hai người đều kinh hoảng nhìn nhau một hồi, Hứa Duệ “Cậu cậu cậu…” nửa ngày cũng không nói ra được nửa câu sau, lúc này liền có người loảng xoảng một tiếng đóng cửa đi ra. Hứa Duệ tưởng Lục Thành Hùng hoặc là Trần Ngọc Hồng, đang chuẩn bị gọi chú dì hóa giải không khí lúng túng, vừa ngẩng đầu, mịa nó! Lại một Lục Giác Lam.

Hứa Duệ ngốc trừng mai mắt, sợ đến suýt chút nữa ngồi xe đạp không vững, mạnh mẽ nhéo bắp đùi mình một cái, thật đau, không phải là mơ. Hắn khí quán sông hà mà mắng một tiếng:” Tôi….Đệt!” Sau đó Lục Giác Lam mặc bộ đồ học sinh xuống lầu, liếc một cái lên trời: “Cậu có thể văn minh một chút được hay không, sáng sớm liền đệt đệt đệt, chó đực động dục à.”

Hứa Duệ cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc trong cái liếc mắt này, chân dưới đất quẹt hai cái trượt đến bên cạnh Lục Giác Lam:” Con bà nó tôi đều như vậy tại sao không cho tôi nói?! Đây là cái gì, khoa huyễn điện ảnh sao? Kỹ thuật nhân bản rốt cục đi vào thiên gia vạn hộ?” Vừa nói vừa giơ tay xoa nhẹ đôi mắt, tỉ mỉ quan sát nhân bản thể không mặc đồng phục học sinh kia.

“Lục Giác Lam” cùng với Lục Giác Lam thật thật giống nhau, cũng khó trách mới vừa rồi Hứa Duệ nhìn bóng lưng nhận sai, đứng nhìn chính diện cũng sẽ không nói được không giống nhau ở chỗ nào. Hiện tại hai người đứng cùng nhau lại nhìn ra được khác biệt rõ ràng, đó chính là vóc dáng.

Lục Giác Lam cùng Hứa Duệ không khác nhau lắm, một mét bảy bảy, bảy tám, bộ dáng muốn vượt qua một mét tám trong năm nay. “Lục Giác Lam” này mới 1m7, người so với chính bản Lục Giác Lam thon gầy hơn một ít. Hứa Duệ nhìn chằm chằm lập tức xì một chút bật cười:”Hai người đứng như vậy thật giống búp bê Nga ha ha ha ha.”

“Lục Giác Lam” nhỏ ngón tay vẫn luôn vặn chặt ống tay áo, không biết làm sao mà cúi đầu. Lục Giác Lam thấp giọng mắng nhỏ một câu ngu ngốc, nhảy lên chiếc xe đạp sáng loáng mới tinh của y, đây là quà tặng y lên trung học, một chiếc màu trắng tinh, đạp như bay đi.

Hứa Duệ nhìn một chút, lại quay đầu nhìn cái khác một chút:” Không phải, cậu cứ như vậy đi a? kia… Cái này Lục Giác Lam làm sao bây giờ?” Lục Giác Lam cũng không quay đầu lại, trả lời như chuyện đương nhiên:” Ngồi xe của cậu a, xe tôi lại không ngồi được phía sau.” Hứa Duệ ngẩng đầu một cái người y đã cách hắn mười mét:” Mịa nó! Đại ca ngươi đi chậm một chút, cũng biết ngươi thối khoe khoang xe mới.”

Xong Hứa Duệ lại lúng túng trước cái mặt “Lục Giác Lam” này, hai người mắt to trừng mắt nhỏ mười mấy giấy, sau đó Hứa Duệ rất làm ra cái vẻ mà hắng giọng một cái:” Vậy cậu tới?” Môi “Lục Giác Lam” mím thành một đường, một điểm huyết sắc đều không có, sợ hãi rụt rè mà đi tới cẩn thận nhảy lên ngồi sau.

Cậu không dám dựa vào quá gần Hứa Duệ, cái xe nhỏ như vậy chỉ dám ngồi một nửa, cho nên Hứa Duệ không cảm giác được cậu ngồi lên:” Ngồi xong chưa?” Đây là lần thứ nhất Ninh Giác Thần nói chuyện cùng Hứa Duệ, liền một chữ, như tiếng muỗi kêu ừ một tiếng. Hứa Duệ nghiêng đầu qua nhìn cậu, ngữ khí có chút sốt ruột:”Cậu ngồi dịch lên phía trước đi, một hồi ngã xuống đừng trách tôi, bám lấy eo tôi.”

Ninh Giác Thần giật mình, từ từ tiến lên phía trước cọ cọ, thế nhưng không dám đụng vào Hứa Duệ, Hứa Duệ nhìn qua có chút dữ, cậu có chút sợ. Hứa Duệ nghe phía sau truyền tới một tiếng nơm nớp lo sợ “Hảo”, Ninh Giác Thần dậy thì muộn, khi đó vừa mới bắt đầu vỡ giọng, âm thanh khàn khàn, nghe hơi nhỏ.

Hứa Duệ một cước đạp xe đi ra ngoài, hắc hắc cười ngây ngô:” Cậu làm sao lại như một cô gái vậy.” Ninh Giác Thần lúc này âm thanh vang dội, trả lời cũng rất nhanh:” Tôi không phải!”. Hứa Duệ tăng nhanh tốc độ đuổi theo Lục Giác Lam:” Biết cậu không phải, tôi nói là như, như hiểu không?” Ninh Giác Thần không dám nói tiếp nữa, sợ chọc tới Hứa Duệ hắn sẽ ném cậu đi.

Hứa Duệ đạp đến nhanh chóng, Ninh Giác Thần khẩn trương đến mức trên lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh. Đầu hẻm đang sửa đường, xuất hiện một cục đá, xe đạp vui vẻ mà đi tới, Ninh Giác Thần suýt chút nữa hoảng ngã xuống, nhanh chóng duỗi tay nắm lấy vạt áo Hứa Duệ. Tại cái ngã tư thứ nhất rốt cục đuổi kịp Lục Giác Lam, cái xe mới của y sáng đến chói mắt, Hứa Duệ dừng xe lại bên cạnh y cùng nhau chờ đèn đỏ, Ninh Giác Thần lập tức buông tay ra ngồi thẳng người.

Hứa Duệ quay đầu nhìn Lục Giác Lam:” Nói lẩm bẩm lẩm bẩm a, tiểu Lục Giác Lam này từ đâu tới?” Lục Giác Lam mặt không thay đổi liếc hắn một cái:”Ngươi mù à? Không thấy được là sinh đôi sao?” Hứa Duệ một buổi sáng bị y xông tới vài câu cũng có chút bốc hỏa:” Cậu ăn hỏa dược à? Tôi con mẹ nó biết cậu đã nhiều năm như vậy làm sao lại không biết cậu có em trai sinh đôi..”

Ánh mắt Lục Giác Lam dời về phía sau, dừng lại trên mặt Ninh Giác Thần, ngữ khí không có gì ngập ngùng:” Xin lỗi, tôi trước một ngày mới biết.” Ninh Giác Thần bị y nhìn chăm chăm rất không được tự nhiên, sợ hãi cúi đầu, căn bản không dám nhìn ánh mắt của y.

Hứa Duệ khoa trương huýt sao một cái:” Há, sau đó liền từ trong tảng đá nhảy ra một đứa em trai? Là em trai đi, nhỏ như vậy.” Đèn xanh sáng lên, Lục Giác Lam đạp xe đi:” Cậu hỏi cậu ta đi.” Hứa Duệ mắng một tiếng, thật nhanh theo sau, cả người đứng lên xe đạp, xe đạp lắc lư trái phải lợi hại, Ninh Giác Thần nhanh chóng gắt gao nắm lấy vạt áo Hứa Duệ.

Lục Giác Lam đạp đến nhanh chóng, Hứa Duệ đèo theo một người đuổi không kịp y, ở cái ngã tư thứ ba trên sườn núi thì hoàn toàn bị bỏ lại, vừa thở vừa mắng người:” Tôi đệt, ngốc cẩu ngày hôm nay uống lộn thuốc a!” Ninh Giác Thần hai chân hướng xuống phía dưới, dùng sức đẩy về phía sau một cái, muốn cho Hứa Duệ tiết kiệm chút khí lực. Rốt cục leo lên đỉnh sườn núi, Hứa Duệ thở phào một hơi:” Nắm chặt.”

Vừa dứt lời xe đạp trực tiếp từ đỉnh sườn núi lao xuống với tốc độ nhanh chóng, gió thu ào ào gào thét bên tai, Ninh Giác Thần kinh hô một tiếng, ôm lấy eo Hứa Duệ. Âm thanh Hứa Duệ thừa dịp gió thổi qua đến:”Này, cậu tên gì?” Ninh Giác Thần nói tên của mình.

Hứa Duệ ồ một tiếng:” Lục Giác Thần? Quả nhiên là anh em.” Ninh Giác Thần sợ Hứa Duệ nghe không rõ, nói to ” Không phải Lục, là Ninh, Ninh Giác Thần.” Hứa Duệ không nghĩ ra:” A? Cậu không phải họ Lục cũng nên là họ Trần chứ?” Ninh Giác Thần cố chấp mà giải thích:” Cha tôi họ Ninh.”

Hứa Duệ hoàn toàn không thể hiểu được:” Lục Thành Hùng không phải họ Lục à…Nói chuyện, cậu đã ăn bữa sáng chưa? Chúng ta đi ăn bánh bao nước đi!” Sau đó cũng không chờ Ninh Giác Thần trả lời, tự thắng gấp một cái trước cửa tiệm bữa sáng của lão Lưu, Ninh Giác Thần đông một cái đầu cắm vào lưng của hắn.

Hứa Duệ tối qua muốn ăn bánh bao, nghĩ đến mất ngủ, sau đó đếm bánh bao mà ngủ. Tỉnh lại liền kế hoạch ăn lại đây ăn cùng Lục Giác Lam, không nghĩ tới tiểu tử này sáng sớm phát điên trực tiếp chạy mất dạng. Hứa Duệ lôi Ninh Giác Thần vào tiệm. Ninh Giác Thần rất câu nệ ngồi xuống, eo ưỡn thẳng tắp, ngồi như học sinh tiểu học lên lớp.

Hứa Duệ hỏi cậu muốn ăn gì, Ninh Giác Thần mềm nhũn lắc đầu. Hứa Duệ lại hỏi vậy cậu ăn sáng rồi sao, Ninh Giác Thần vẫn lắc đầu. Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam thường xuyên đến nơi này ăn bánh bao, chủ tiệm đặc biệt quen biết bọn họ, dù bận rộn bên trong cũng tranh thủ lại đây hỏi thăm bọn họ một chút, cũng không phát hiện hôm nay là người khác:” Nhá đến sao các tiểu tử! Thế nào, ngày hôm nay muốn ăn gì? Vẫn giống như trước đây?”

Hứa Duệ nhìn Ninh Giác Thần nửa ngày không nói bộ dáng có chút phiền, quay đầu nói với chủ tiệm:” Giống nhau giống nhau, làm nhanh lên một chút nha thúc, sợ đến muộn!” Lưu lão bản rống một tiếng to rõ:” Được rồi! Lập tức tới ngay!”

Tiêu chuẩn của Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam: Mỗi người một lồng ba cái bánh bao trong nước canh, một quả trứng luộc trong nước trà, Hứa Duệ một chén sữa đậu nành ngọt, Lục Giác Lam một bát đậu phụ mặn. Bà chủ đem đồ ăn bưng lên, giác quan thứ sáu của nữ nhân lập tức có tác dụng, không tự chủ nhìn chằm chằm Ninh Giác Thần mấy lần, Ninh Giác Thần khẩn trương nói với bà chủ tiếng cảm ơn, bà chủ vừa nghe lại càng kỳ quái, làm sao giọng nói giống như thay đổi.

Hứa Duệ bẻ ra đôi đũa dùng một lần, đem bánh bao, trứng gà cùng đậu phụ đẩy đến trước mặt Ninh Giác Thần:” Ăn đi.” Ninh Giác Thần cúi thấp đầu, như là rất cung kính mà cho hắn một cái cúi đầu:” Cảm ơn…anh!” Hứa Duệ không nói cho cậu biết tên, cậu cũng không dám hỏi. Ninh Giác Thần nếm một chút đậu phụ, mặn, bên trong còn có hành thái có tôm khô có tảo tía, thật kỳ quái, trước đây cậu ăn đậu phụ đều là ngọt.

Hứa Duệ nhét vào miệng một cái bánh bao, cắn một cái nước bên trong liền chảy ra, hắn một bên tê tê hít không khí, một bên lấy đũa gõ gõ cái bát nhựa trước mặt Ninh Giác Thần:” Không thích?” Ninh Giác Thần nhanh chóng lắc đầu, ăn quá nhanh làm đầu lưỡi nóng đến tê rần.

Hứa Duệ ăn xông lôi khăn giấy ra lau miệng:” Anh của cậu chắc cũng chưa ăn điểm tâm đi.” Ninh Giác Thần còn chưa có quen với cái tên này, ngày hôm trước cậu cũng mới nhận anh ruột, chần chừ một chút mới gật đầu. Hứa Duệ một bên kêu gói lại một phần bánh bao, đi sang một bên tìm bà chủ tính tiền.

Ninh Giác Thần vội vã đứng lên theo sau, trong miệng còn nhai lòng đỏ trứng. Hứa Duệ cảm thấy có chút buồn cười:” Làm gì, sợ tôi đem cậu vứt ở nơi này sao?” Ninh Giác Thần nhỏ giọng mà giải thích:”…Tôi không biết trường học ở chỗ nào.”

Hai người trên tiếng chuông tự học mà tiếng vào cổng trường, xe đạp một đường chạy như bay, sau đó tại cửa nhà xe thắng gấp một cái, Ninh Giác Thần lại một lần cắm đầu vào lưng Hứa Duệ, sống mũi đụng đau. Hứa Duệ một bên khóa xe một bên đùa cậu:” Cậu phá kỷ lục rồi đấy biết không, ngày đầu tiên đi học liền đi muộn. Tôi và Lục Giác Lam ngày thứ hai mới dám!”

Ninh Giác Thần cầm lấy dây lưng cặp sách, đối với trêu trọc của hắn không hề bị lay động:” Xin hỏi anh có biết phòng của thầy giáo Phùng ở đâu không?” Phùng Phong là giáo viên chủ nhiệm của bọn hắn. Hứa Duệ nhất thời cảm thấy vô vị, bĩu môi một cái thu ý cười, cứng rắn mà mở miệng chỉ vị trí cho cậu.

Ninh Giác Thần rất trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn, quay người hướng lớp học chạy tới, bẹp bẹp cái cặp sách trên mông nghiêng ngả. Hứa Duệ cảm thấy đứa bé ngày thật không có sức lực, trêu chọc một chút cũng sẽ không cười.

Hắn khóa kỹ xe, xách hộp cơm lên tầng, trước mặt đụng phải chủ nhiệm đang đi tuần. Đại khái là số lần đi muộn quá nhiều, da mặt quá dày, mặt Hứa Duệ thậm chí không đáng tin mà theo sát chủ nhiệm hỏi thăm một chút.

Hắn từ cửa sau phòng học chạy vào, rón rén ngồi xuống, sau đó dùng hộp cơm đâm đâm Lục Giác Lam đằng trước:” Ngốc cẩu, ăn bánh bao không?” “Không ăn, lăn.” “Há, kia có phải hay không cẩu không để ý tới bánh bao?” “…”

Hứa Duệ đưa điểm tâm xong liền gục xuống bàn ngủ bù, chờ chuông tan giờ tự học vang lên liền ngồi dậy chậm rãi xoay người:” Cậu nói một chút cái em trai từ trong cục đá sinh ra?” Lục Giác Lam cau mày:” Có cái gì để nói.” Hứa Duệ nâng quay hàm suy nghĩ một chút:” Tỷ như tại sao hắn không mang họ Lục?”

“Hắn theo họ ba hắn, tôi theo họ ba tôi, có vấn đề?” Lục Giác Lam đùng một cái để đũa xuống, giống như Hứa Duệ vừa hỏi một vấn đề thật nhàm chán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN