Gần Thêm Một Chút - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Gần Thêm Một Chút


Chương 13


Bạn bè, đồng đội và thậm chí cả những vị huấn luyện viên xung quanh Bác Mộ Trì vẫn thường nói mấy lời cổ vũ sến súa này.

Nhưng hôm nay nghe được từ miệng Phó Vân Hành, cô lại bất giác có một loại cảm xúc không tài nào lý giải.

Có đôi chút kỳ diệu, khiến cô vô thức chìm đắm.

Một loại cảm giác giác hưng phấn lạ thường.

Chắc là do thường ngày Phó Vân Hành quá đỗi lạnh lùng, khiến trong lòng cô nảy sinh thành kiến ​​với chính anh, tiềm di mặc hóa cho rằng anh chẳng giống kiểu đàn ông sẽ mở miệng nói mấy câu động viên linh ta linh tinh với người khác.

(*) tiềm di mặc hóa: thay đổi một cách vô tri vô giác; biến đổi ngầm

Suy nghĩ cẩn thận điều này, Bác Mộ Trì đặt lại trái tim vừa rung lên mà tự cô cũng không hề hay biết về chỗ cũ.

“Em cũng tin em có thể.” 

Mỹ nữ tự luyến cất giọng.

Phó Vân Hành mỉm cười, ngắm vẻ mặt “kiêu ngạo vì tài” của cô gái, yết hầu khẽ nâng lên rồi lặng lẽ hạ xuống.

Cả hai chậm rãi rảo bước tới cửa nhà.   

Khi dừng trước cổng biệt thự, Bác Mộ Trì vội lia mắt sang người bên cạnh, nhẹ dò hỏi: “Anh có việc gấp cần đến bệnh viện ạ? Có muốn sang nhà em ăn bữa sáng không?”

Ngoại trừ sáng mùng một Phó Vân Hành ghé qua Bác gia thì hầu hết thời gian kết thúc buổi chạy bộ, Bác Mộ Trì đều không nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Phó Vân Hành rũ mắt trả lời cô: “Anh về tắm trước đã.”

Bác Mộ Trì ngược lại có chút ngoài ý muốn: “À, dạ được.”

Đoạn, cô chỉ chỉ ngón tay sang một hướng khác: “Dì Dương đang ở đây nè, anh có món gì muốn ăn không, em bảo với gì ấy một tiếng? “

Dì Dương là người địa phương, nghỉ tết đến mùng 3 là đi làm trở lại. Hôm nay đến nhà bọn họ dọn dẹp giúp một chút, nhân tiện nấu nướng luôn.

“Anh thế nào cũng được.” Phó Vân Hành không kén ăn lắm.

Bác Mộ Trì hàm hồ “Ồ” lên một tiếng, nở nụ cười tươi rói với người đối diện: “Vậy lát nữa gặp lại nha.”

Nhìn bóng lưng cô dần thu nhỏ trước mắt, Phó Vân Hành khẽ co lại con ngươi. Chỉ đến khi thấy cô nhẹ nhàng đẩy cổng bước vào sân, anh mới thu hồi tầm mắt.

“Chị.”

Ăn sáng xong, Trì Ứng và Bác Mộ Trì chen chúc nhau ngồi trên ghế sofa.

Bác Mộ Trì ban cho cậu một ánh mắt: “Nói.”

“…”

Trì Ứng đang đánh một giấc ngon lành bỗng dưng bị xách dậy ăn sáng, kết quả là cậu liên tục ngáp dài, bây giờ trông vô cùng thiếu ngủ, “Sao hôm nay anh Vân Bảo lại tự nguyện sang đây thế ạ?” 

Cơn ngáp kéo tới như một dịch bệnh, Bác Mộ Trì bị cậu lây nhiễm, cũng ngáp theo một cái: “Không biết nữa.”

Giọng nói cô chậm chạp, nghe qua mềm nhẹ như nước: “Có thể là do hôm nay tập thể dục xong sớm, hoặc cũng có thể là ảnh chán ăn cơm canteen rồi?”

“Thật ạ…” Trì Ứng lầu bầu: “Em lại không cảm thấy như vậy đâu.”

Bác Mộ Trì liếc thằng em một cái: “Thế chắc là anh ấy nhớ tay nghề dì Dương rồi.”

Cô không buồn nghĩ sâu hơn, lười biếng dựa vào thành sofa: “Đừng có làm phiền chị đấy, chị muốn ngủ thêm chút chút.”

“…”

Trì Ứng vô ngữ nhìn bà chị, dùng một tay kéo người dậy: “Chị về phòng đi, phòng khách ồn ào lắm.”

Trì Lục đi dạo bên ngoài trở về, vừa lúc nghe thấy thế cũng vô cùng đồng tình: “Ngủ thêm chút đi. Lát nữa ba mẹ đưa con đến khu trượt tuyết tập luyện.”

Bác Mộ Trì mỉm cười, cô biết rõ tại sao Trì Lục lại sắp xếp như vậy. Ngày mai cô quay lại Sùng Lễ rồi, có lẽ là trong một khoảng thời gian dài sẽ không được về đây, cho nên lúc ấy bọn họ có muốn đưa cô đi cũng không đưa được. 

Lần nào cũng thế, vài ngày trước khi cô rời nhà, hai bậc phụ huynh là Trì Lục và Bác Diên đây đều sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho cô nhất có thể, để cô con gái rượu có cơ hội cảm nhận được hơi ấm tình thương từ bậc làm cha làm mẹ, có cơ hội cảm nhận tình yêu nồng nhiệt ấm cúng từ hai tiếng gọi là “gia đình”.

Bác Mộ Trì không từ chối, chỉ ôm chặt cánh tay bà làm nũng: “Vậy con cảm ơn ba mẹ trước.”

Trì Lục gãi gãi cằm cô gái như đang nựng một bé mèo con: “Không có chi.”

Bác Mộ Trì thấy kỹ năng vuốt cằm của bà ngày càng thành thạo, nhất thời không biết phải cảm thán cái gì. Gia đình nhà bọn họ cũng từng nhận nuôi một chú mèo Ragdoll rất rất xinh đẹp, đặt tên là Trì Tiểu Trì. Bác Mộ Trì quý bé mèo đó vô cùng luôn, nhưng thật không may, năm cô mới lên lớp 10, Trì Tiểu Trì vì thể chất yếu, đã rời bỏ nhà cô đến với một thiên đường mới.

Sau đó, mỗi lần Bác Mộ Trì vô tình gặp một bé mèo con trên đường đều sẽ rất “thèm”, cô đều sẽ nhớ Trì Tiểu Trì rất nhiều.

Nhưng cô chưa bao giờ đề cập đến việc nuôi thêm một con mèo nữa, vì cô biết quý phu nhân họ Trì còn khó chịu hơn cả cô. Trong một thời gian ngắn thế này, bà không có cách nào chấp nhận hình bóng một em mèo mới ở trong nhà.

Bà hoài niệm tình bạn cũ.

Nhưng lúc này Bác Mộ Trì cảm nhận được bầu không khí không hề yên tĩnh trong phòng khách, ngước mắt lên nhìn Trì Lục: “Mẹ ơi.”

“Ơi?” Trì Lục gãi gãi cằm rồi lại xoa đầu con gái: “Sao vậy?”

Bác Mộ Trì chớp chớp mắt, cọ vào lòng bàn tay bà: “Chúng ta có thể nuôi thêm một bé mèo nữa được không?”

“…”

Trì Lục ngẩn ra, nhíu mi nhìn cô: “Con muốn hả?”

“Một chút ạ.” Bác Mộ Trì thành thật trả lời.

Cô thích mèo con.

Tất nhiên, điểm quan trọng hơn là, nếu gia đình bọn cô có thêm một chú mèo tại đây, thì hy vọng rằng trong lúc cô trở lại đội huấn luyện, trong lúc Trì Ứng nhập học, hai người Trì Lục và Bác Diên sẽ không quá cô đơn.

Ngoài ra, do tính chất công việc nên Bác Diên phải ở công ty một tuần ít nhất 5 ngày.

Trì Lục tuy xuất thân là một người mẫu nhưng bà đã không còn catwalk trên sàn runway mấy năm gần đây. Bà rất hưởng thụ cuộc sống “về hưu” của chính mình, hàng ngày có thể cùng các chị em bạn dì chơi mạt chược rồi dạo phố, thỏa thích mua sắm hàng hiệu, sau lại rủ nhau qua spa chăm sóc da, cuối cùng còn có thể chu du vòng quanh thế giới, nhẹ nhàng, thoải mái, tự do tự tại.

Bác Mộ Trì đương nhiên hiểu cuộc sống sinh hoạt của mẹ mình không hề nhàm chán, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn cứ cảm thấy, nếu nhà bọn họ có thêm một bé mèo nhỏ xinh thì hẳn là Trì Lục sẽ không quá cô đơn trong những ngày ngẫu nhiên phải ngồi nhà một mình.

Người thân trong gia đình nhưng không ai có thể đồng hành cùng ai mọi nơi mọi lúc, thì cô mong rằng ít nhất là, bà còn có chú mèo con bầu bạn.

Nói như thế có vẻ hơi hơi vô trách nhiệm, bởi mèo con chắc chắn không thể thay thế sự tồn tại của con người, nhưng đối với Bác Mộ Trì, cô tin tưởng bé mèo sẽ mang một năng lực chữa lành đặc biệt, xoa dịu tâm hồn.

Trì Lục không ngờ con gái sẽ nhắc đến chuyện đó, bà suy nghĩ một lúc lâu sau mới mở miệng: “Con để mẹ suy nghĩ thêm.”

Bác Mộ Trì gật gật đầu, quay sang phía Bác Diên: “Ba, Ba thấy thế nào?”

Bác – bị vợ quản cực kỳ nghiêm ngặt – Diên, ông không thèm nghĩ nhiều đã vội nói: “Nghe lời mẹ.”

Bác Mộ Trì: “…”

Trì Ứng nghẹn lời, âm thầm nuốt lại mấy lời hưởng ứng nuôi mèo vào trong bụng.

Dù sao thì cậu cũng cảm thấy, mình biểu quyết hay không biểu quyết, đối với ba người bên cạnh thì cũng gần như là không có ảnh hưởng. Lá phiếu mà cậu sở hữu, về cơ bản là không hợp lệ, toàn bộ.

Trì Ứng không khỏi nghi ngờ bản thân, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra để bây giờ cậu không còn chút cảm giác tồn tại nào trong ngôi nhà của chính mình thế?

Đang miên man suy nghĩ, Trì Ứng kéo kéo Bác Mộ Trì nói thầm: “Chị, em có một vấn đề muốn hỏi chị.”

“Cái gì?”

Trì Ứng sờ cằm, nhìn hai vợ chồng đứng trong bếp, nghi hoặc hỏi: “Em thật sự là do ba mẹ sinh ra sao?”

“…” Bác Mộ Trì dừng mắt, ngắm cậu một lượt từ trên xuống dưới.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô chị, Trì Ứng bỗng có linh cảm xấu: “Sẽ không phải như vậy chứ ạ—”

“Đúng là không giống lắm.” Bác Mộ Trì cướp lời, “Em trông không đẹp trai bằng ba, ngũ quan cũng không được tinh tế như là mẹ. Nhưng chị vẫn phải nói cho em biết rằng, vào cái ngày mà em sinh ra chị cũng đứng ở trong bệnh viện, tận mắt thấy cô y tá bế em ra ngoài, còn mẹ thì nằm bệt giường nhiều ngày vì kiệt sức.”

“Ồ.”

Bác Mộ Trì nhìn bộ dạng ngây ngốc của em trai, không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cậu: “Mỗi ngày em suy nghĩ cái gì thế?”

Trì Ứng không dám hé răng.

Bác Mộ Trì liếc cậu: “Đi thôi, đi ngủ nướng, lát nữa còn phải tới sân trượt tuyết.”

Trì Ứng “Vâng” một tiếng, đứng dậy theo: “Đi.”

Cậu thật sự rất là buồn ngủ.

Hiếm khi một nhà bốn người mới cùng nhau đến khu trượt tuyết.

Vì Bác Mộ Trì là vận động viên chuyên nghiệp và có một niềm đam mê to lớn với bộ môn này, thế nên kỹ năng của toàn bộ gia đình bọn họ cũng không tệ.

Mặc bộ đồ chuyên dụng bước ra ngoài, Trì Lục cầm trong tay chiếc camera: “Đi thôi.”

Bà cười khanh khách nhìn Bác Mộ Trì: “Hôm nay đích thân mẹ sẽ chụp cho con mấy tấm.”

Bác Mộ Trì cong môi cười: “Con cũng muốn chụp cho mẹ.”

“Thôi thôi để con chụp cho hai người.” Trì Ứng nhảy ra từ bên cạnh: “Đưa cho con đi.”

Nếu muốn so sánh, kỹ thuật trượt tuyết của Trì Ứng phải nói là tốt hơn nhiều so với cặp cha mẹ ruột. Cậu thực sự từng có ý định nghiêm túc trượt tuyết từ hồi còn rất bé, nhưng sau này vẫn đành từ bỏ.

Bác Mộ Trì thích trượt ở đường trượt cao cấp, cả gia đình đương nhiên đi theo.

Thời điểm cô trượt tuyết, ánh mắt tứ phía đều sẽ theo bản năng nhắm thẳng vào người cô gái. Bác Mộ Trì đứng nói chuyện cùng Trì Lục, nhàn nhã đưa tay kéo kính che tuyết xuống, để lộ một khuôn mặt trắng nõn ngầu đét không ai thèm yêu, khiến cho người mẹ ruột cũng không nhịn được mà huýt sáo.

“Không hổ là con gái của mẹ, quá ngầu lòi.”

Bác Diên ở bên cạnh lắng nghe, ông có chút dở khóc dở cười.

May mắn thay, từ lâu ông đã tập làm quen với hành vi “ngữ xuất kinh nhân” của vợ và con gái nên tạm thời không có gì đáng ngạc nhiên.

(*) Ngữ xuất kinh nhânlời nói ra khiến người khác ngạc nhiên.

“Em muốn trượt băng một lúc không?” Bác Diên hỏi vợ: “Anh chụp ảnh cho em.”

“Chưa cần đâu anh.” Trì Lục cười cười nhìn ông: “Cùng nhau trượt nhé?”

Bác Diên đương nhiên không từ chối.

“Nhìn thấy cô gái đó chưa?” 

Mải mê ngắm Bác Mộ Trì và Trì Ứng thi nhau lao xuống khu trượt băng tốc độ như những chú ngựa hoang phi nước đại trên cánh đồng tuyết, những du khách khác không một ai không thốt lên: “Ôi mẹ ơi, ngầu vỡi.”

Bọn họ đứng từ xa nhìn lại đây, chỉ kịp thấy bóng dáng Bác Mộ Trì lao dốc, đạp tuyết, xoay tròn, nhảy.

Hàng loạt động tác uyển chuyển lại xinh đẹp, thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý của mọi người.

Cách đây một khoảng thời gian, Triệu Hàng dự định đến khu trượt tuyết cùng các đồng nghiệp để tổ chức team building, nhưng cuối cùng là vì hầu hết người trong ban không có thời gian và ai ai cũng bận rộn nên kế hoạch không thể tiến hành được.

Nghĩ đến ngày mai đã phải trở lại bệnh viện, Triệu Hàng với ý muốn trượt tuyết sục sôi nên đã có mặt ở đây từ sáng sớm.

Kỹ năng của anh cũng không tính là tệ, đường trượt trung cấp anh đã có thể dễ dàng chế ngự chỉ như trở bàn tay, vì thế nên Triệu Hàng đang dần nâng cấp mục tiêu lên đường trượt nâng cao.

Điều anh không ngờ là khi mình vừa cùng bạn bè nhảy từ cáp treo xuống đã được chứng kiến một màn ngầu đét như vậy.

Nghe mấy lời bình luận từ miệng người khác, Triệu Hàng vô cùng tán thành.

“Người vừa rồi là một cô gái hả?” Anh hỏi.

“Ừ.” Người bạn nói: “Cậu không nhìn ra à?”

“Tôi không để ý.”

Anh ta chợt nghĩ đến thần tượng của mình, sau đó dõi theo thân ảnh đen trắng đang từ từ biến mất khỏi tầm mắt, ngậm ngùi cảm thán: “Quả nhiên, phụ nữ mà ngầu lên thì đàn ông còn được việc gì.”

“…”

Người bạn im lặng, một lúc sau mới vừa liếc anh vừa nói: “Vậy cậu là cái giới tính nào thế?”

Triệu Hàng cười ha hả: “Không phải tôi đang nói đùa đấy à.”

Mặc dù anh là đàn ông đích thực 100%, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận những gì mình vừa phát ngôn là hoàn toàn đúng. Phụ nữ có bao giờ thua kém phái mạnh? Từ thể thao cho đến vô vàn lĩnh vực khác, chỉ cần họ muốn, họ chắc chắn có thể làm được rất tốt.

Nhắc đến vấn đề giới tính, Triệu Hàng đương nhiên không có thành kiến.

Người bạn nọ lại liếc anh: “Trước đây cậu đâu như thế này đâu nhỉ, sao bây giờ lại bỗng dưng nhận thức được mãnh liệt thế?”

“Cậu nhớ Phó Vân Hành không?” Triệu Hàng tạm gác ván trượt tuyết sang một bên cho tiện nói chuyện phiếm với anh ta.

“Nhớ.” Bạn của Triệu Hàng không thuộc ngành y, anh ấy là người của hệ quản lý nhưng cũng nghe qua tên Phó Vân Hành, vì có quan hệ với Triệu Hàng mà còn từng ăn cơm với anh vài lần.

Triệu Hàng gật đầu: “Cậu ấy thường xuyên nói lời này.”

“Ghê vậy?” Anh bạn kinh ngạc.

Triệu Hàng nhớ lại một chút, “Không giống hoàn toàn nhưng cũng tương đương khoảng 90%, tôi bị cậu ta ảnh hưởng.”

Trước kia kỳ thật Triệu Hàng có chút chủ nghĩa đại nam tử, trong tiềm thức anh cảm thấy phụ nữ không lợi hại như vậy. Lấy khoa học tự nhiên và khoa học xã hội ở trường trung học làm ví dụ, nhiều người cho rằng khả năng tiếp thu khoa học tự nhiên của phái nữ vốn không mạnh bằng phái nam, đàn ông con trai thường thiên về phát triển bán cầu não trái và ngược lại, đa số nữ giới nghiêng về não phải.

(*) chủ nghĩa đại nam tử: chắc là cũng tương tự tư tưởng trọng nam khinh nữ (?) nhưng mà nhẹ hơn nha, kiểu ảnh thấy đàn ông thì vốn mạnh mẽ hơn phụ nữ ý, ảnh vốn cho rằng đây là một quy luật tự nhiên. (Triệu Hàng không có xấu đâu nè)

Triệu Hàng đã từng nghĩ như vậy.

Đại học năm ấy tổ chức vài kỳ thi, trong viện tồn tại một cô gái với số điểm chỉ kém Phó Vân Hành đứng hạng nhất mấy đơn vị, cuối cùng cô ấy xếp hạng 2.

Triệu Hàng biết được tin tức đã chạy về thảo luận với một người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá, nói rằng anh chưa từng nghĩ một cô gái sẽ có thể làm bài kiểm tra tốt đến vậy. Nội dung kiến thức năm nhất của bọn họ tối nghĩa khó hiểu, lại còn có vô số loại thí nghiệm, đòi hỏi không ít kiến ​​thức trên phương diện hóa học.

Bạn cùng phòng phụ hoạ không chút do dự, cho biết thêm cô gái này từng đạt được thành tích vô cùng hơn người trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên điểm của môn khoa học tự nhiên đương nhiên cực kì cao.

Hai người chỉ là vô tư thảo luận đôi ba câu, không có ý tứ phân biệt giới tính.

Nhưng khi cuộc trò chuyện đang sôi nổi, Phó Vân Hành – người bình thường không mấy khi mở miệng, bỗng quay sang nhắc nhở bọn họ.

Anh cho rằng con gái đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi không phải việc gì quá bất ngờ, dù sao cũng chẳng có gì chứng minh con trai vừa sinh ra đã luôn giỏi hơn con gái tại lĩnh vực khoa học, cũng không có ai dám đứng ra khẳng định cánh đàn ông luôn thông minh hơn phái nữ. Mỗi người đều có một phương thức nỗ lực khác nhau.

Thành tích tốt của nữ sinh không phải vì phát huy tốt bất thường mà có, là do năng lực của chính cô ấy đã hơn người như vậy.

Thành tích kém của nam sinh không phải vì phát huy thất thường mà có, là năng lực cá nhân của cậu ta có vấn đề.

Không có ý kiến ​​khẳng định nữ giới bẩm sinh đã kém hơn nam giới trong các môn khoa học, càng không có quan niệm cho rằng nam giới sinh ra đã nhất định phải giỏi giang hơn nữ giới.

Ở trong lòng Triệu Hàng, Phó Vân Hành chính là một người như vậy.

Kiệm lời, lạnh tính, nhìn có vẻ không thích giao tiếp với người khác phái cho lắm, nhưng tận trong xương tủy, anh lại tôn trọng người khác phái nhất. Nói một cách chính xác là, anh tôn trọng tất cả mọi người.

Bạn của Triệu Hàng nghe xong câu chuyện, cười cười nhận xét: “Phó Vân Hành được nhiều người thích đúng là có lý do cả.”

“Tất nhiên rồi.” Triệu Hàng hiện giờ tính là một nửa fan hâm mộ của Phó Vân Hành, đối với anh vừa bội phục vừa sung bái.

Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại trong túi áo ra: “Lát nữa nhớ nhắc tôi chuyển cho Phó Vân Hành một đoạn video.”

“Video gì?”

“Cô gái ban nãy.” Triệu Hàng nham hiểm: “Phó Vân Hành trượt tuyết rất lợi hại, tôi cho cậu ta biết thật ra còn có người lợi hại hơn.”

“…”

Phó Vân Hành đang xem hồ sơ bệnh án bỗng nhận được tin nhắn từ Triệu Hàng.

Mới là mùng 4 đầu năm mới, nơi nơi đều chưa chính thức bắt đầu công việc, trong bệnh viện vắng tanh. Sau khi trực ban kiểm tra hết một lượt, chỉ cần không có tình huống gì đột ngột xảy ra thì những ngày này anh cũng chẳng bận mấy, có thể có thời gian xem xét các ca bệnh khác.

Điện thoại rung nhiều lần liên tiếp.

Từ tốn viết xong bản báo cáo, Phó Vân Hành mới nhàn nhạt cầm điện thoại lên, click mở.

Vừa lướt đến đoạn chat với Triệu Hàng đã thấy vài tin nhắn nhảy ra.

Triệu Hàng: [ Hành ca, xem thiếu nữ ngầu đét này này, trượt tuyết giỏi ghê luôn.]

Triệu Hàng: [Trông có vẻ giống idol tôi nhỉ.]

Thần tượng của anh ta là Bác Mộ Trì.

Phó Vân Hành còn chưa phát video, anh đã thoáng thấy bóng người trong đó khoác trên mình bộ quần áo trượt tuyết dày dặn.

Anh chợt dừng ngón tay, sau đó rũ mi nhấn mở, không ngoài ý muốn khi thấy hai vị quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Phó Vân Hành đương nhiên biết kỹ năng Bác Mộ Trì rất giỏi, trước kia hai người còn thường xuyên cùng trượt tuyết mà.

Không lâu trước đây anh đã từng xem qua hình ảnh Bác Mộ Trì trượt tuyết do người khác quay lại đăng lên mạng.

Vốn tưởng có lẽ cũng giống nhau, nhưng vào giờ phút này, anh lại không thể tự chủ lý trí mà xem một mạch cả ba đoạn video Triệu Hàng gửi tới.

Chắc là vì rảnh rỗi nên sau khi xem xong, Phó Vân Hành còn kéo thanh tiến trình của video về nơi bắt đầu, xem thêm hai lần nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Đâu Đâu: Lén ngắm em à?

Vân Bảo: Tùy tiện nhìn một chút thôi.

PR tác phẩm mới của tác giả (Đoạn này có trong raw lun nha)

Văn án edited by Lemonie:

Khương Thanh Thời từ khi sinh ra đã là thiên chi kiều nữ, dung mạo mỹ lệ, tài hoa hơn người, là hòn ngọc trân quý được Khương gia sủng trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Với mục đích cứu vớt công ty đang trên bờ vực lâm nguy, cô được gia đình sắp xếp kết hôn với Thẩm Ngạn – một nhà giàu mới nổi ở Lộc Thành – đẹp trai, cao ráo, nhưng trầm mặc ít nói.

Biết Khương Thanh Thời sắp sửa gả cho Thẩm Ngạn, không ít người chầu chực chỉ để xem cô bị chê cười. Bởi cô nàng có tiếng kiêu căng, sống xa hoa lãng phí, mà Thẩm Ngạn hoàn toàn ngược lại, khiêm tốn cần kiệm.

Anh thậm chí từng chính miệng tuyên bố rằng, bản thân anh ghét nhất loại phụ nữ thích làm mình làm mẩy, kiêu ngạo tự phụ.

Vì thế, có người cố ý đánh cược, cược rằng chỉ trong vòng một năm, Khương Thanh Thời sẽ bị Thẩm Ngạn xách cổ áo đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Thẩm Ngạn đi công tác, hiếm khi thấy Khương Thanh Thời đi cùng. Lần này bỗng dưng phá lệ. Nhận được tin tức ấy, có người nổi hứng tò mò: “Thẩm tổng, từ trước đến nay ngài vẫn luôn công tư phân minh, bây giờ đây lại dẫn theo Khương tiểu thư bên cạnh, không biết có phải là có lý do gì khó nói hay không?”

Anh ta đang ám chỉ việc Khương Thanh Thời khóc lóc dây dưa mới khiến Thẩm Ngạn không thể không mang cô theo cùng.

Thẩm Ngạn đưa mắt về phía bà Thẩm ngồi cách đây không xa đang nhướng mày nhìn về bên này, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”

Mọi người kinh hãi, trong con ngươi đồng loạt ánh lên vẻ chờ xem kịch vui, “Là Khương tiểu thư quấn lấy ngài phải không?”

“Không phải.” Thẩm Ngạn trả lời, “Là tôi cầu cô ấy tới cùng.”

Anh cố ý tạm dừng, sau đó tiếp tục bổ sung: “Là tôi muốn nhìn thấy cô ấy, mọi lúc mọi nơi.”

Mọi người: “???”

Thời niên thiếu, Thẩm Ngạn thích một người, nhưng lúc ấy giữa bọn họ tồn tại một khoảng trống khác biệt, khác một trời một vực.

Vì thế, anh âm thầm tuyên thệ, nhất định phải cố gắng hết sức để có cơ hội đứng cạnh người mình thích, xa hơn nữa là rước mỹ nữ về dinh.

Biết Thẩm Ngạn thầm tương tư mình những 10 năm, Khương Thanh Thời cố ý trêu chọc: “Em tưởng anh ghét nhất loại phụ nữ kiêu căng tùy hứng cơ mà?”

“Là anh ghét những người khác kiêu căng tùy hứng.” 

Thẩm Ngạn trả lời.

Thẩm Ngạn không đơn thuần chỉ là u mê sự kiêu ngạo của Khương Thanh Thời, mà còn đang cố gắng tạo điều kiện để cô có thể kiêu ngạo cả đời.

— Yêu anh, chính là lựa chọn đúng đắn nhất quãng đời này của em.

Cưới trước yêu sau, là tự cô chìm đắm trong sự dịu dàng âm thầm của anh ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN