Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu - Chương 5: Ai là của ai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu


Chương 5: Ai là của ai


Vì bản vẽ có một vài điểm cần sửa nên hôm sau vừa tan học, Doãn Tiểu Mạt liền đi thẳng tới tòa soạn. Sau khi sửa theo yêu cầu của Tào Tử Di, bức tranh nhìn đã đẹp hơn nhiều.

Tào Tử Di khen không ngớt miệng: “Rất có năng lực, nói một chút đã hiểu!”.

Doãn Tiểu Mạt xấu hổ.

“Xem này xem này, tin siêu hot!” Lưu Tinh vẫy tay gọi hai người.

Lưu Tinh chính là người đẹp chân dài mà trước đây tìm Doãn Tiểu Mạt để mua những bức vẽ đăng trên weibo.

Sau khi đã quen thuộc với công việc ở tòa soạn, Doãn Tiểu Mạt thoải mái hơn rất nhiều, vừa nghe thấy Lưu Tinh gọi, cô và Tào Tử Di lập tức đi tới.

Lưu Tinh quay màn hình máy tính qua để hai người nhìn rõ.

Đập vào mắt là một cái tít giật gân cực thu hút: Ngũ Trác Hiên hẹn hò cùng bạn gái bí ẩn.

Hình minh họa là một loạt các bức ảnh được chụp trộm trước cổng khu biệt thự mà Ngũ Trác Hiên ở: Ngũ Trác Hiên che tay trước mặt cô gái, Ngũ Trác Hiên ôm cô gái vào lòng, khuôn mặt cô gái nhìn nghiêng không rõ lắm, còn có một bức hai người quay lưng đi vào trong.

Doãn Tiểu Mạt chợt rùng mình, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lưu Tinh chỉ vài mấy dòng cuối cùng: “Nhìn này!”.

Trên đó viết, bọn họ đã đứng chờ ngoài cổng khu biệt thự nguyên một đêm nhưng không thấy cô gái bí ẩn kia đi ra. Như vậy cũng có nghĩa là, cô ta đã qua đêm ở nhà Ngũ Trác Hiên, đủ để chứng minh quan hệ giữa hai người không tầm thường.

Doãn Tiểu Mạt bội phục trí tưởng tượng của đám phóng viên này, chuyện không có mà nói như thật.

“Tiểu Mạt! Em thấy thế nào?” Lưu Tinh cười hi hi: “Thần tượng có người tình bí mật, có phải là một cú đả kích lớn đối với fan không?”.

Doãn Tiểu Mạt không biết trả lời như thế nào, cô là một người hâm mộ lý trí, luôn mong muốn thần tượng của mình có thể tìm được một người thật lòng thật dạ để yêu, nếu chuyện này là sự thật, nhất định cô sẽ chúc họ hạnh phúc, nhưng vấn đề là, đây không phải là chuyện không liên quan tới cô, cô rõ ràng là nữ chính trong tin đồn này. Doãn Tiểu Mạt ấp úng, không tài nào mở miệng được.

“Biết thừa là em sẽ không vui rồi.” Lưu Tinh cốc đầu cô giải thích.

“Nói đi nói lại thì Ngũ Trác Hiên chắc chắn rất coi trọng cô gái kia, mọi người nhìn xem động tác của anh ta kìa, sự bảo vệ rất rõ ràng.” Lưu Tinh lại nói, sợ chạm vào nỗi đau của Tiểu Mạt nên cố gắng tìm từ cẩn thận.

Coi trọng! Bảo vệ! Có sao? Không phải là vì anh sợ gặp rắc rối thôi ư? Doãn Tiểu Mạt trầm mặc nghĩ.

Tào Tử Di liếc cô, lại đảo mắt vào mấy bức ảnh: “Nhìn dáng người cô gái kia từ sau lưng hình như hơi giống Tiểu Mạt”.

Lưu Tinh tỉ mỉ quan sát, gật đầu như giã tỏi: “Chị không nói thì em cũng không để ý, đúng là rất giống”.

Vốn dĩ là một người mà! Nghĩ vậy nhưng Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không dám nói ra, chỉ có thể sờ mũi cười trừ.

“Hóa ra Ngũ Trác Hiên thích kiểu phụ nữ này. Tiểu Mạt em không phải là hết cơ hội!” Lưu Tinh lại bắt đầu trêu cô.

Doãn Tiểu Mạt cúi đầu nhìn chân, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không mặc chiếc áo T-shirt trắng kia đến nếu không thì đã bị Tào Tử Di tinh mắt nhìn ra rồi.

“Thôi thôi, đừng trêu Tiểu Mạt nữa!” Tào Tử Di nhéo tay Lưu Tinh. “Cô còn không mau làm việc đi, chỉ biết hóng hớt!”.

Lưu Tinh lè lưỡi: “Tin đồn về Ngũ Trác Hiên em mới hóng tý, chứ người khác em chẳng thèm!”.

Doãn Tiểu Mạt làm xong việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì bị Lưu Tinh gọi lại: “Tiểu Mạt, Ngũ Trác Hiên sẽ ở lại thành phố S làm việc, em biết chưa?”.

“Em có nghe nói.” Doãn Tiểu Mạt thành thật đáp.

“Anh ấy mở văn phòng làm việc bên Ngải Kha, chắc chỉ nay mai là cũng công bố chính thức thôi.” Lưu Tinh còn tỏ ra phấn khích hơn cả fan như Doãn Tiểu Mạt.

Ngải Kha? Doãn Tiểu Mạt chợt hiểu ra chuyện lần trước Lương Băng muốn nói với mình là chuyện gì.

“Thế cậu ta còn thời gian hợp tác với bên mình cái vụ chụp ảnh không?” Tào Tử Di lo xa, lúc nào cũng nghĩ cho công ty.

Lưu Tinh cười: “Chị ngốc thế! Anh ta đã tới S phát triển sự nghiệp rồi, chúng ta ở đây đương nhiên có lợi”.

“Cô nói cũng phải.”

“Đương nhiên!” Lưu Tinh đắc ý. “Tiểu Mạt, mai chị đi họp báo phỏng vấn Ngũ Trác Hiên, em muốn đi cùng chị không?”

“Lưu Tinh, mượn việc công làm việc riêng, cẩn thận bị giám đốc tóm được thì rắc rối to đấy!” Tào Tử Di nhắc nhở.

“Da mặt em dày, bị anh ta mắng vài câu cũng chẳng sao.” Lưu Tinh bình chân như vại.

Doãn Tiểu Mạt không do dự đáp: “Dạ thôi ạ”.

“Đừng có hối hận đấy, tận dụng thời cơ, không có lần thứ hai đâu nha!” Lưu Tinh nháy mắt.

Doãn Tiểu Mạt bình thản: “Mai em phải đi học cả ngày, em không muốn trượt tốt nghiệp đâu”.

Tào Tử Di véo mũi cô: “Lấy việc học làm trọng, em làm đúng lắm, đừng có bắt chước Lưu Tinh!”.

Lưu Tinh giận giỗi “hừ” một tiếng.

Doãn Tiểu Mạt tranh thủ gọi điện hỏi hỏi thăm Lương Băng, vừa mở miệng đã gọi “chị dâu”. Cô quen rồi, sửa thế nào cũng không được.

Lương Băng chẳng buồn sửa cách gọi đó của cô nữa, chỉ hỏi cô có chuyện gì.

“Chị dâu, Ngũ Trác Hiên và Ngải Kha… ” Doãn Tiểu Mạt ngập ngừng.

“Cô biết rồi à?”

“Vâng.”

Lương Băng cười: “Nhanh gớm!”.

Doãn Tiểu Mạt cười ngây ngốc.

“Vì thế lúc trước chị mới gọi cô tới công ty chị làm, có thể có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ta.” Lương Băng không quên dụ dỗ cô.

“Chị dâu, không phải là em không muốn, mà là lực bất tòng tâm.” Doãn Tiểu Mạt nghiêm túc nói. Lúc bà cụ muốn cô làm trợ lý cho Ngũ Trác Hiên, cô cũng phải từ chối, vì bận chuyện học hành.

Lương Băng cười khúc khích.

Doãn Tiểu Mạt thật sự rất tiếc, nhưng chẳng còn cách nào khác.

“Vậy lễ công bố ngày mai em tới được không? Chị dành cho em một chỗ.”

“Em đến làm gì chứ, chẳng giúp gì được chị, lại thêm rắc rối.”

“Em có thể bưng trà rót nước, đặt cơm, tiếp điện thoại.” Lương Băng bình thản nói đùa .

Doãn Tiểu Mạt cáu kỉnh nói: “Em làm cũng chẳng sao, nhưng mai em còn phải đi học”.

“Tan học nếu rảnh thì qua nhé, mai chỗ chị bận lắm, rất cần người giúp.”

“Em sẽ cố gắng.” Doãn Tiểu Mạt nói nửa vời, thực ra đi học là một cái cớ quang minh chính đại, sự thật là cô thấp thỏm không yên. Sau khi xảy ra chuyện tối qua, cô còn chưa sẵn sàng gặp lại Ngũ Trác Hiên lần nữa.

“Không còn chuyện gì nữa thì chị cúp máy trước nhé, còn nhiều việc phải giải quyết quá.” Lương Băng định tắt máy.

“Chị dâu… ” Doãn Tiểu Mạt lưỡng lự.

“Chuyện gì nữa?”

Doãn Tiểu Mạt nghe thấy có người gọi Lương Băng giữa những âm thanh ồn ào bên kia, biết là cô ấy rất bận nên nói ngắn gọn: “Chị dâu, anh trai em lại có bạn gái mới rồi”.

“Hả?” Lương Băng dường như không tập trung nghe lắm. “Vậy thì sao?”

“Chị không bận tâm chứ?”

Lương Băng cười: “Tiểu Mạt, anh trai em là người thế nào em còn không rõ ư? Chị bận tâm liệu có tác dụng không? Hơn nữa, anh chị chia tay lâu rồi, không can thiệp chuyện tình cảm của nhau nữa”.

Sau khi chia tay với Lương Băng, Hứa Chi Nhiên đã kết giao với nhiều phụ nữ khác, Doãn Tiểu Mạt đếm không xuể, nhưng lần này đối tượng là Nghê Thiến, Lương Băng cũng quen biết. Doãn Tiểu Mạt phản đối phần là vì cảm thấy Hứa Chi Nhiên không đáng tin, phần là vì Lương Băng. Cô thực sự mong muốn hai người gương vỡ lại lành, cũng đã làm công tác trung gian rất nhiều, sau khi Lương Băng nói rõ không có khả năng đó, cô mới từ bỏ hi vọng. Thế nhưng trong lòng vẫn luôn coi Hứa Chi Nhiên là người đàn ông của Lương Băng.

Huống hồ, Lương Băng một mực đặt tâm tư vào công việc, từ đó tới giờ vẫn độc thân, trong khi bên cạnh Hứa Chi Nhiên đã tới rồi đi, đi rồi tới bao nhiêu cô gái, anh ta xứng với Lương Băng ư? Doãn Tiểu Mạt nghĩ mà bất bình thay cho Lương Băng.

“Không còn gì nữa thì chị tắt máy thật nhé?”

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt nắm chặt di động, mở xem tin nhắn hôm qua, băn khoăn không biết nên đến bệnh viện hay không.

Không đi thì cảm thấy có lỗi với Nghê Thiến, mà đi thì lại sợ đụng mặt Hứa Chi Nhiên. Cô không sợ anh trai, nhưng hai người hễ gặp nhau là cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là lại tổn thương tình cảm.

Cuối cùng Doãn Tiểu Mạt quyết định hoãn lại vài ngày, đợi mọi người ổn định lại tâm trạng, lúc ấy gặp nhau có lẽ sẽ tốt hơn.

Ngũ Trác Hiên bưng cốc nước cam ép tới gõ cửa phòng Lạc Lạc. Vừa nãy con bé gào thét đòi uống nước cam nhưng dì Lưu lại không có đây, anh đành phải tự tay làm. Đợi mãi không thấy Lạc Lạc trả lời, anh khẽ đẩy cửa ra.

Lạc Lạc đang nằm trên giường, ngủ say sưa.

Ngũ Trác Hiên mỉm cười lắc đầu, lại gần đắp chăn cho con bé, tăng nhiệt độ máy điều hòa lên một chút, đang định đi ra thì thấy Lạc Lạc trở mình, dưới thân rơi ra hai bức tranh.

Một bức vẽ hình mẹ Lạc Lạc, phác thảo bằng bút chì, còn nguyên màu sắc ban đầu. Nét vẽ này Ngũ Trác Hiên nhìn rất quen mắt. Mẹ của Lạc Lạc là chị dâu của Ngũ Trác Hiên, hai năm trước bị bệnh qua đời, chẳng bao lâu thì anh trai của anh kết hôn với Dương Lena, nghe nói chị ta đối xử với Lạc Lạc không tốt, cũng không quan tâm tới bà nội. Công việc của anh bận rộn, bình thường không có thời gian lo chuyện ở nhà, chỉ có thể đáp ứng được nhu cầu kinh tế của họ. Bây giờ anh chuyển sự nghiệp tới thành phố S, đồng thời giao bớt việc đóng phim, chính là vì muốn có nhiều cơ hội chăm lo cho gia đình.

Còn một bức tranh khác, Ngũ Trác Hiên nhìn quen đến mức không thể quen hơn. Bức tranh vẽ kiểu nhân vật hoạt hình mô phỏng theo hình ảnh thực tế của anh, hai mắt to to tròn tròn, trong tay cầm một hộp sữa. Ngũ Trác Hiên vừa nhìn đã nhận ra đây là tác phẩm của Trà Chanh Bạc Hà. Kỳ quái chính là, bức tranh này sao lại xuất hiện trong phòng của Lạc Lạc? Ai cho nó? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ngũ Trác Hiên. Lúc này, anh thật sự muốn đánh thức Lạc Lạc dậy, hỏi xem bức tranh có phải do Doãn Tiểu Mạt đưa cho cô bé không. Nhưng nhìn Lạc Lạc ngủ say, anh lại không nỡ.

Không ngờ Lạc Lạc dường như có linh cảm, tự tỉnh dậy, vừa trông thấy Ngũ Trác Hiên, cô bé dụi dụi mắt, làm nũng: “Chú ơi, bế!”.

Ngũ Trác Hiên ôm lấy cô bé, thừa cơ hỏi: “Lạc Lạc, ai cho cháu hai bức tranh này?”.

“Cô Doãn, có phải cô vẽ rất đẹp không chú?”

Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khóe môi Ngũ Trác Hiên, quả nhiên là cô ấy! Vì sao mỗi lần bắt gặp mình, cô ấy không ngã thì cũng làm rơi đồ, bây giờ xem ra có câu trả lời hợp lý rồi. Không hiểu vì sao, Ngũ Trác Hiên cảm thấy rất vui. Anh híp mắt, thương lượng với Lạc Lạc: “Cho chú bức tranh này được không?”.

“Bức Tranh này là cô Doãn cho cháu, sao đem tặng người khác được?” Lạc Lạc đúng là cô bé có nguyên tắc.
yes24 ads
“Đổi một hộp scôôla.” Ngũ Trác Hiên biết tỏng điểm yếu của cô bé ở đâu.

Lạc Lạc liếm môi: “Hai hộp”.

“Ok!”

Thật đáng thương cho những nguyên tắc kia, đặt bên cạnh scôôla đã trở thành hư vô.

“Cháu phải hứa với chú một chuyện nữa, không được nói với cô Doãn là đã tặng chú bức tranh này!”

“Vì sao?”

Ngũ Trác Hiên giảo hoạt cười: “Vạch trần đáp án sớm quá chơi không vui!”.

Lạc Lạc gật đầu nửa hiểu nửa không, sau đó cười cười bí hiểm: “Cháu hiểu rồi!”.

Ngũ Trác Hiên ngơ ngác: “Cháu hiểu cái gì?”.

Lạc Lạc nhảy dựng trên giường, mở một trang web đã đánh dấu ra cho Ngũ Trác Hiên xem.

Ngũ Trác Hiên đã dự liệu được chuyện này, vẫn may là diện mạo của Doãn Tiểu Mạt không bại lộ.

Lạc Lạc cười gian: “Chú ơi, cháu bảo này, nếu cháu đem bán thông tin cá nhân của cô Doãn cho họ, liệu sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?”.

Ngũ Trác Hiên vỗ vào đầu Lạc Lạc.

Cô bé ấm ức nói: “Đùa tí thôi mà cũng không được”

“Không được!” Ngũ Trác Hiên nghiêm mặt nói.

“Hic! Chú đừng có chọc tức cháu, giờ cháu đang nắm thóp chú đấy nhé!”

Ngũ Trác Hiên phớt lờ, Lạc Lạc tiếp tục lên kế hoạch: “Vậy để cháu đi nói với cụ”.

“Bốn hộp scôôla.” Ngũ Trác Hiên hoàn toàn bó tay, không phải anh sợ bà nội phản đối, mà là sợ bà quá nhiệt tình lại khiến Doãn Tiểu Mạt bị dọa chết khiếp.

“Giao kèo thành công!” Lạc Lạc vui đến quên trời đất, sơ ý ngã từ trên ghế xuống đất.

Ngũ Trác Hiên cầm bức tranh về phòng mình, kẹp trong một cuốn tạp chí anh hay đọc, sau đó mở máy tính, đăng nhập weibo, trả lời một ít bình luận của mọi người, anh tiện tay mở trang weibo của Doãn Tiểu Mạt.

Trước kia anh từng vào xem qua, biết Trà Chanh Bạc Hà là một người trầm tính, xưa nay không bao giờ đăng ảnh, càng ít nói chuyện gia đình. Weibo của cô chủ yếu chuyển tiếp lại trạng thái của anh, đăng những bức hoạt họa hoặc áp phích mà cô tự làm, thỉnh thoảng chia sẻ niềm vui khi làm được món ăn ngon. Những điều này hoàn toàn hợp với tính cách Doãn Tiểu Mạt.

Ngũ Trác Hiên mở trang đầu tiên, vô tình thấy trong những bình luận dưới một dòng trạng thái có một đường dẫn tới blog, tò mò, anh click vào đó. Chủ nhân của blog này có lẽ là bạn tốt của Doãn Tiểu Mạt, cô ấy viết người mà cô ấy khâm phục nhất và yêu quý nhất chính là Doãn Tiểu Mạt. Doãn Tiểu Mạt vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn nhưng không may sau đó cha mẹ cô gặp tai nạn qua đời. Cô không muốn tiếp nhận sự cưu mang từ người khác nên chỉ có thể làm thêm khắp nơi, kiếm sống bằng chính đôi tay mình. Càng đáng quý hơn là, cô luôn vui cười lạc quan, luôn nhìn về phía trước, chẳng bao giờ oán giận ông trời, oán giận cuộc đời bất công, lúc nào cô cũng tràn đầy năng lượng.

Không ngờ cô lại có cảnh ngộ như vậy, Ngũ Trác Hiên nhíu mày. Từ nhỏ đã nặng gánh sinh nhai, cô ấy đã quá vất vả rồi. Mình có thể giúp gì được cho cô ấy không? Doãn Tiểu Mạt tính tình quật cường, nhất định sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ, anh phải làm thế nào để không bị cô phát hiện? Chuyện này thật hao tâm tổn sức.

Ngũ Trác Hiên không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.

Hôm sau, buổi họp báo được tiến hành, Ngũ Trác Hiên công bố chuyển tới thành phố S phát triển sự nghiệp xong, liền bị phóng viên vây lấy phỏng vấn. Ngoài vấn đề phương hướng hoạt động sau này, chuyện mà mọi người quan tâm nhất đương nhiên là tin đồn đang xôn xao trên mạng suốt từ hôm qua.

Phóng viên hỏi: “Cô gái đó là người yêu của anh ư?”.

Ngũ Trác Hiên vô tư cười: “Không phải”.

“Thế hai người có quan hệ gì?”

“Bạn bình thường.” Anh cười máy móc.

Câu giải thích ấy không khiến mọi người thỏa mãn có ai đó hỏi tiếp: “Vậy người bạn bình thường đó có khả năng trở thành người yêu của anh không?”.

Ngũ Trác Hiên ngẫm nghĩ một lúc, cười: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra, không phải sao?”.

Sự đối đáp nhanh trí của anh khiến ở dưới nổi lên một trận vỗ tay rào rào.

Đúng lúc này, Ngũ Trác Hiên chú ý tới một bóng người mảnh khảnh, lò dò tiến vào hội trường, ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Biết rõ cô tới đây vì mình, Ngũ Trác Hiên cười rạng rỡ.

Doãn Tiểu Mạt vừa tan học liền vội vội vàng vàng tới đây, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội thấy Ngũ Trác Hiên, nếu cô cứ trốn giữa đám đông thì Ngũ Trác Hiên cũng không thấy được. Cô còn có lý do chính đáng là tới giúp Lương Băng.

Doãn Tiểu Mạt tới khá muộn, không nghe được câu trả lời vừa rồi của Ngũ Trác Hiên, cô vừa ngồi xuống hàng ghế cuối, nhìn Ngũ Trác Hiên được mấy lần đã bị Lương Băng lôi đi lao động.

Đợi đến khi Ngũ Trác Hiên bận bịu chụp ảnh và phỏng vấn xong, quay đầu xuống dưới nhìn đã không thấy bóng dáng Doãn Tiểu Mạt đâu. Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy hụt hẫng. Anh day day thái dương, lách qua đám đông muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi nghỉ. Vừa mới rẽ vào đại sảnh công ty Ngải Kha, Ngũ Trác Hiên lại bắt gặp Doãn Tiểu Mạt, cô chạy qua chạy lại như con thoi giữa đám đông để chuyển phát bảng biểu, bận đến quay cuồng.

Vừa đúng lúc Lương Băng vội vội vàng vàng đi qua, Ngũ Trác Hiên liền gọi cô ấy lại: “Ở đằng kia làm gì thế?”.

“Fan nữ của anh biết tin anh tới Ngải Kha hợp tác liền chạy tới đây xin làm thêm đấy.” Lương Băng cười.

Ngũ Trác Hiên nhếch môi: “Tôi cần trợ lý kia, thông báo tuyển dụng đi”.

“Hả?” Lương Băng kinh ngạc, trước giờ chưa từng nghe Ngũ Trác Hiên nhắc tới.

Ngũ Trác Hiên chỉ vào dáng người nhanh nhẹn kia: “Chính là cô ấy”.

“Anh nói cô bé mặc áo đen kia á?” Lương Băng không dám khẳng định phán đoán của mình.

“Đúng thế!” Ngũ Trác Hiên cười thần bí.

Lương Băng choáng váng, Doãn Tiểu Mạt từ khi nào đã để lại ấn tượng sâu sắc như vậy với Ngũ Trác Hiên? Nhưng sau một lúc định thần lại, Lương Băng lập tức nhớ đến tin đồn hôm qua, vốn dĩ cô đã thấy cô gái trong ảnh hao hao giống Tiểu Mạt, bây giờ càng thêm phần chắc chắn. Lương Băng cười hỏi: “Lý do chọn cô ấy là gì?”.

Ngũ Trác Hiên không thể nói rõ vì mình muốn tạo cho Doãn Tiểu Mạt một công việc ổn định để cô yên tâm hoàn thành việc học được, đành nói: “Trong bao nhiêu người ở đây, chỉ có cô ấy không phải fan của tôi, cô cũng biết đấy, tôi không thích có fan tham gia vào công việc của tôi, công tư khó phân định rạch ròi”.

“Là như vậy ư?” Lương Băng vẫn chưa hết nghi hoặc.

Ngũ Trác Hiên nghiêm túc đáp: “Chính là như vậy”.

Lương Băng nén cười: “Được, vậy tôi đi sắp xếp”. Tuy ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong bụng Lương Băng đã cười đến co giật. Doãn Tiểu Mạt vẫn có bản lĩnh đấy chứ, cô ấy mà không phải fan của Ngũ Trác Hiên thì trái đất này dừng quay lâu rồi. Có điều, Lương Băng tin chắc Doãn Tiểu Mạt sẽ không để công tư lẫn lộn, nhất định lấy việc công làm trọng.

Trước ánh mắt ghen tị của mọi người, Doãn Tiểu Mạt bị gọi đi. Cô đầu đầy sương mù, bắt cô tới giúp việc là Lương Băng, hiện giờ người nói với cô không cần vội cũng là Lương Băng.

Lương Băng nhìn chằm chằm khiến Doãn Tiểu Mạt phát hoảng.

“Ơ… Chị dâu, sao thế?”

Lương Băng buông thõng hai tay: “Thành thật khai mau, em và Ngũ Trác Hiên xảy ra chuyện gì?”.

Cô và Nghê Thiến không giống nhau, Nghê Thiến nhất định sẽ nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự chịu nghiêm phạt, mau kể rõ ràng quá trình cấu kết thông đồng giữa em và Ngũ Trác Hiên ra nhanh!”.

Doãn Tiểu Mạt giả ngốc: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì?”.

“Người khác không biết đã đành, chị mà còn không nhìn ra sao?” Lương Băng thực ra chưa khẳng định một trăm phần trăm, nên cố tình giăng bẫy bừa để xem Doãn Tiểu Mạt đối đáp ra sao.

Doãn Tiểu Mạt quả nhiên mắc lừa, ấp úng: “Việc này… ”.

Trong lòng Lương Băng đã có tính toán nên không gấp gáp tra hỏi Doãn Tiểu Mạt bằng được, cô cười gian xảo.

Da đầu Doãn Tiểu Mạt tê dại, bà chị dâu này hôm nay hình như hơi đáng sợ.

Lương Băng cười đủ rồi mới lên tiếng: “Hai người bắt đầu từ bao giờ?”.

“Chị dâu, chị hoàn toàn hiểu lầm rồi!” Doãn Tiểu Mạt cuống quýt, người khác hiểu lầm thì thôi đi, nhưng sao Lương Băng cũng nghĩ như họ chứ. Lương Băng không giống Hứa Chi Nhiên, cô ấy nhất định đòi lời giải thích rõ ràng. Doãn Tiểu Mạt tóm tắt sơ qua chuyện tối hôm đó, còn cường điệu rằng Ngũ Trác Hiên làm vậy chỉ vì không muốn cô gặp rắc rối về sau, giữa hai người hoàn toàn không có quan hệ mờ ám.

Lương Băng tuyệt đối tin tưởng những lời của Doãn Tiểu Mạt, cô ấy vốn dĩ không biết nói dối. Thế nhưng, đối với Ngũ Trác Hiên, Lương Băng vẫn giữ nguyên thái độ, hành vi của Ngũ Trác Hiên hôm nay nhất định có mưu đồ. Lương Băng nhẹ nhàng thở dài một hơi, thờ ơ nói: “Năm phút đồng hồ trước Ngũ Trác Hiên chỉ mặt điểm danh em làm trợ lý cho anh ta”.

“Á!” Doãn Tiểu Mạt há miệng to đến mức có thể nhét vừa một nắm tay.

“Thế nên, em nghĩ chị tin những lời em vừa nói sao?” Lương Băng cố tình giăng bẫy.

“Em nói đều là sự thật.” Doãn Tiểu Mạt giơ hai tay lên thề.

“Vậy em có làm hay không?”

Chuyển đề tài thật nhanh! Doãn Tiểu Mạt nhất thời không kịp phản ứng, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Em không thể làm trợ lý cho anh ấy, chẳng phải trước đây em cũng đã từ chối tới làm ở Ngải Kha đấy thôi”.

“Hiện giờ, tình hình khác rồi, Ngũ Trác Hiên đích thân yêu cầu em, hơn nữa, cơ hội này còn tốt hơn ở Ngải Kha gấp trăm lần.”

Không biết vì sao, Doãn Tiểu Mạt đột nhiên nghĩ tới một câu thoại trong Tây du ký: “Trời xanh đã an bài, còn cần ngươi đến từ chối?”. Đặt vào tình huống này có thể nói: “Ngũ Trác Hiên đã tự mình chọn trợ lý, đến lượt ngươi từ chối sao?”. Người khác chắc chắn sẽ trăm ngàn lần không bỏ qua cơ hội này, nhưng Doãn Tiểu Mạt lại đắn đo. Việc học tập là một chuyện, mặt khác là vì, nếu xuất hiện bên cạnh Ngũ Trác Hiên, chẳng phải sẽ có người nhận ra cô là cô gái trong bức ảnh kia sao. Đến lúc đó cô có giải thích thế nào cũng không nổi. Doãn Tiểu Mạt thở dài: “Chị dâu, giúp em từ chối anh ấy đi!”.

“Thật sự muốn từ bỏ?” Lương Băng có thể đoán ra kết quả này, nhưng không ngờ Doãn Tiểu Mạt lại kiên quyết như vậy.

Doãn Tiểu Mạt gật đầu.

Lương Băng thì thầm: “Chị rất háo hức muốn thấy vẻ mặt của Ngũ Trác Hiên khi biết tin này”.

Doãn Tiểu Mạt nghe không rõ: “Chị dâu, chị nói gì cơ?”.

“Không có gì!” Lương Băng ho khan một tiếng, Ngũ Trác Hiên chắc là không quen bị người khác từ chối.

Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Vậy em đi phát bản khai tuyển dụng tiếp đây”.

Lương Băng nhìn theo bóng lưng Doãn Tiểu Mạt, chợt cảm thấy thông cảm cho Ngũ Trác Hiên. Doãn Tiểu Mạt trì độn đến mức này, nếu thật sự anh ta có ý với Tiểu Mạt, xem ra con đường phía trước còn bao la mịt mờ lắm!

Sau khi nói chuyện với Lương Băng, Ngũ Trác Hiên lại bị đám phóng viên vây lấy. Nguyên một buổi chiều phải tươi cười để chụp ảnh, miệng đã mỏi nhừ. Ngôi sao cũng có nỗi khổ của ngôi sao, nhiều lúc khát khao một cuộc sống bình thường, không muốn cứ ra khỏi cửa lại phải đeo kính râm đề phòng bị chụp lén. Vật lộn trong giới giải trí bao năm nay, anh thật sự đã mệt rồi.

Chuyển nơi làm việc là một bước ngoặt trong cuộc đời của Ngũ Trác Hiên, anh muốn thử một chút cảm giác thay đổi sau đó sẽ từ từ rút lui hoàn toàn ra khỏi làng giải trí, sống một cuộc sống bình thường. Ngũ Trác Hiên bưng cốc cà phê đi tới gần phòng hội nghị tầng một, mọi người đều đang bận rộn trên tầng hai nên dưới này tương đối yên tĩnh. Thế nhưng đến gần Ngũ Trác Hiên mới phát hiện ở đây không phải không có người, trên bàn hội nghị có người đang cắm cúi tô tô vẽ vẽ cái gì đấy. Nghe thấy tiếng bước chân, Doãn Tiểu Mạt liền ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt giao nhau, cô lập tức cụp mi.

“A, đang vẽ gì thế?”

Doãn Tiểu Mạt cuống quýt gấp quyển vở vào, cô không chắc Ngũ Trác Hiên có thể nhận ra cô là Trà Chanh Bạc Hà thông qua những bức ảnh này hay không, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Cô quanh co: “Không có gì hết”.

Ngũ Trác Hiên thản nhiên cười.

Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên nhớ ra buổi họp báo hôm nay có hơn mười đoàn phóng viên tới tham dự, ngộ nhỡ họ bắt gặp cô và Ngũ Trác Hiên ở đây với nhau thì thật là khủng khiếp. Doãn Tiểu Mạt cuống cuồng lùi lại một bước: “Em… còn bận việc, em đi trước đây”. Nói xong, cô chạy trối chết, còn thầm cầu xin ông trời phù hộ để không bị phóng viên bắt gặp ngoài cửa.

Ông trời nghe được lời thỉnh cầu của cô, giúp cô rút lui thuận lợi. Nhưng sắc mặt Ngũ Trác Hiên lại không tốt chút nào, Doãn Tiểu Mạt rõ ràng đang cố tình né tránh, anh đương nhiên nhìn ra được. Chẳng mất công nghĩ anh cũng biết nguyên nhân là gì, Doãn Tiểu Mạt là fan thì sao chứ, cô chắc chắn không muốn cuộc sống yên bình của mình bị quấy nhiễu, còn anh là thần tượng thì sao chứ, hóa ra cũng có lúc không thể nắm được mọi việc trong tay.

“Haizzz, anh ở đây à, tôi tìm anh nãy giờ.” Lương Băng đưa cho Ngũ Trác Hiên một bản hợp đồng: “Cái này cần anh ký”.

Chữ viết của anh rất đẹp, chữ ký như rồng bay phượng múa, đầy khí thế.

“Lát nữa ký cho tôi thêm vài tấm ảnh nữa, đám bạn tốt của tôi đều muốn có chữ ký của anh.”

Ngũ Trác Hiên cười: “Đừng đùa!”.

Lương Băng nghiêm nghị nói: “Tôi giống đang nói đùa lắm sao?”.

“Giống!”

Lương Băng không nhịn được bật cười.

Ngũ Trác Hiên cũng cười theo.

Lương Băng tranh thủ đi vào việc chính: “Đầu tiên phải xin lỗi anh, việc tuyển trợ lý không thành”.

Ngũ Trác Hiên đánh ánh mắt dò hỏi.

“Cô gái ấy từ chối!” Lương Băng khoan thai nói.

Ngũ Trác Hiên đơn giản nói: “Lý do?”.

“Cô ấy vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, ngày nào cũng phải lên lớp, không thể tập trung làm việc được.”

Lý do này rất hợp lý! Ngũ Trác Hiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Còn người nào thích hợp hơn nữa không? Nếu không thì thôi, để tôi tìm giúp anh.” Lương Băng thử thăm dò.

Ngũ Trác Hiên không do dự nói: “Không cần đâu, đợi cô ấy. Nửa năm nữa cô gọi điện hỏi ý cô ấy xem sao”.

Lương Băng tròn mắt, suýt nữa thì vỗ tay tán dương.

Ngũ Trác Hiên bình thản cười: “Thông báo mọi người bảy giờ họp”.

Lương Băng nhún vai, tự dưng chuyển tới một vị đối tác cuồng công việc hơn cả cô, không biết là phúc hay họa nữa.

Doãn Tiểu Mạt về nhà, kinh ngạc thấy đèn trong nhà sáng choang, mãi tới khi Nghê Thiến đi từ bếp ra, cô mới thở phào: “Sao chị lại tới đây?”.

“Không hoan nghênh sao?” Nghê Thiến phụng phịu nói.

“Chị biết rõ em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt ôm lấy hai vai Nghê Thiến: “Chẳng phải mai chị mới ra viện ư?”.

“Chị nhớ cô mà!” Nghê Thiến cáu kỉnh nói.

Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô: “Thật không?”.

“Đáng ghét!” Nghê Thiến gạt tay cô ra: “Mũi chị sắp thành mũi tẹt rồi đấy!”.

Doãn Tiểu Mạt cười hì, ôm lấy Nghê Thiến.

Nghê Thiến vòng tay ôm lại, có chút xúc động muốn khóc

Doãn Tiểu Mạt dụi mắt: “Muốn ăn gì, em làm cho”.

Nghê Thiến nuốt nước bọt: “Tạm thời vẫn không được ăn thịt, cá. Cho em nợ lần này đấy!”.

Doãn Tiểu Mạt: “… ”.

Hai người hiểu ý nhau mà không nhắc tới Hứa Chi Nhiên, Doãn Tiểu Mạt cũng biết Hứa Chi Nhiên đồng ý để Nghê Thiến về nhà mình đã là một sự nhượng bộ lớn.

Doãn Tiểu Mạt đăng nhập weibo, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Tin thứ nhất: “Có thể cho tôi số điện thoại được không, có việc cần tìm cô”.

Tin nhắn thứ hai là một số điện thoại: “Có thời gian thì gọi cho tôi”.

Hai tin cách nhau chừng mười phút, đều đến từ một người: La Thu Thu.

La Thu Thu là người đại diện của Ngũ Trác Hiên, thông minh, giỏi giang, biết cách đối nhân xử thế, là cánh tay đắc lực của Ngũ Trác Hiên. Sau khi Ngũ Trác Hiên theo dõi weibo Doãn Tiểu Mạt không lâu, La Thu Thu cũng theo dõi, chỉ có điều hai người chưa bao giờ nói chuyện.

Doãn Tiểu Mạt không biết La Thu Thu tìm mình có chuyện gì, nhưng vì phép lịch sự vẫn phải gọi điện lại cho cô ấy.

“A lô, ai vậy?”

“Chào chị, em là Trà Chanh Bạc Hà.” Doãn Tiểu Mạt sợ sệt nói.

“À, cuối cùng cũng liên lạc được với cô.” La Thu Thu có vẻ phấn khích.

Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì thế ạ?”.

“Là thế này… ”, La Thu Thu dường như đang lật giấy tờ gì đó, âm thanh sột soạt liên tục vang lên: “Chúng tôi muốn mua tranh của cô để tuyên truyền”.

Doãn Tiểu Mạt hào phóng nói: “Được ạ, cần bức nào các chị cứ lấy đi ạ”.

“Về phần tiền công… ”

“Miễn phí!”

La Thu Thu kinh ngạc hít một hơi: “Cô đợi chút”.

Doãn Tiểu Mạt nghịch mái tóc theo thói quen.

Một lúc sau La Thu Thu mới nói: “Trà Chanh Bạc Hà, cô còn đấy không?”.

“Còn ạ.”

“Chúng tôi cần với số lượng lớn, sau này tất cả những tranh vẽ Ngũ Trác Hiên của cô chúng tôi đều mua.”

“Không thành vấn đề.”

“Không phải đều miễn phí hết chứ?”

Doãn Tiểu Mạt cười: “Đương nhiên”. Xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ bán thần tượng của mình lấy tiền.

La Thu Thu gần như bị sặc, thì thầm nói: “Cô gái này bị ngốc!”.

“Hả?” Doãn Tiểu Mạt nghe rõ mồn một nhưng vẫn không dám tin.

“Xin lỗi, không phải tôi nói cô.” La Thu Thu ho nhẹ, “Chúng tôi muốn mua bản quyền các bức vẽ của cô, sau đó cô sẽ không thể tự ý dùng được nữa”.

Vậy thì sao? Những bức tranh đó cô vốn dĩ vẽ tặng Ngũ Trác Hiên, có giữ cũng chẳng để làm gì, Doãn Tiểu Mạt cười ha ha nói: “Ừm, được ạ”.

La Thu Thu nghẹn ứ: “Cô gái, nghe tôi nói này, chúng tôi không thể lấy không của cô được. Cô ra giá đi”.

Doãn Tiểu Mạt choáng váng, làm gì có cái lý bắt cô phải nhận tiền, lúng túng: “Thật sự không cần mà”.

La Thu Thu hết cách, đành phải ra đòn cuối: “Nếu cô khăng khăng không lấy tiền thì chúng tôi đành phải hủy bỏ hợp đồng này vậy. Chúng tôi lo ngại sau này xảy ra vấn đề về bản quyền”.

“Sao có thể? Em có thể viết đơn ủy quyền, hoặc là ký giấy đảm bảo cho chị, tuyệt đối không xảy ra chuyện tranh chấp bản quyền.” Doãn Tiểu Mạt hi vọng tác phẩm của mình có thể giúp được Ngũ Trác Hiên, ước nguyện của cô ngay từ lúc bắt đầu vẽ tranh minh họa chính là như vậy, trước giờ chưa từng thay đổi.

La Thu Thu day trán, cô gái này đúng là đã hỏng não rồi. Cô uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, mất công cũng phải được hưởng lợi. Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, tôi dựa vào chất lượng và số lượng tranh cuối tháng sẽ gửi tiền trả cô. Cô thấy thế nào?”.

Doãn Tiểu Mạt bất đắc dĩ hỏi: “Không lấy không được sao?”.

“Không được.” La Thu Thu nói chắc như đinh đóng cột.

“Vậy em có một yêu cầu.”

“Cô nói đi.” Cô gái này rốt cuộc cũng bình thường rồi, La Thu Thu nghĩ.

“Vậy sau này em gửi tranh qua email cho chị, không cần gặp mặt được không?”

La Thu Thu ngừng lại một lúc: “Được”. Còn thầm oán, vẫn không được bình thường cho lắm.

“Ừm! Vậy cảm ơn chị!”

Cuộc điện thoại kỳ quái kết thúc.

La Thu Thu cúp máy, nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình: “Hai người thật sự khiến người khác hết chỗ nói! Người kia không lấy tiền thì người này kiên quyết không lấy tranh. Rốt cuộc là muốn chơi cái trò gì thế”.

Ngũ Trác Hiên mặt mày rạng rỡ: “Làm tốt lắm”. Nếu không phải La Thu Thu cương quyết đến cùng thì Doãn Tiểu Mạt đâu có chịu nhận chứ.

La Thu Thu hồ nghi: “Chẳng mấy khi anh để tâm tới một người như thế, anh đừng nói với em vụ scandal lần trước là thật đấy nhé”.

Ngũ Trác Hiên cười: “Giả mà thật, thật mà giả”.

La Thu Thu: “… ”.

Ngũ Trác Hiên hí hửng vừa huýt sáo vừa lái xe.

Còn La Thu Thu một mình lẩm bẩm: “Xem ra mùa xuân của ông chủ sắp tới rồi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN