Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu - Chương 8: Tiếu vong thư [1]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu


Chương 8: Tiếu vong thư [1]


[1] Tựa đề một bài hát tiếng Trung

Nửa năm sau.

Doãn Tiểu Mạt bị Tào Tử Di gọi vào phòng làm việc. Sau khi Úc Doanh chuyển công tác, Tào Tử Di đảm nhiệm vị trí chủ biên.

“Tiểu Mạt, chị muốn em đảm nhận việc viết bài báo này.” Tào Tử Di đưa cho Doãn Tiểu Mạt một tập tài liệu.

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt nhanh chóng đồng ý. Trước đây có lần biên tập viên Từ Lâm không kịp hoàn thành công việc, vừa đúng lúc Doãn Tiểu Mạt đang rảnh liền giúp cô ấy một tay. Kết quả chuyện này bị Tào Tử Di phát hiện, chị ta không ngờ Doãn Tiểu Mạt chẳng những vẽ đẹp mà hành văn cũng hay, thế nên mỗi lần biên tập viên có việc bận rộn không đến, Doãn Tiểu Mạt liền được gọi đi đảm nhận thay, có lúc là viết bản thảo, có lúc là ra ngoài phỏng vấn.

Tào Tử Di cười: “Em không mở ra xem à?”

Doãn Tiểu Mạt cười: “Nhiệm vụ chị giao em dám không hoàn thành sao?” Cho dù quan hệ trong cuộc sống của hai người có tốt đến mấy, chuyện công việc cũng không thể mập mờ qua loa. Doãn Tiểu Mạt mở tập tài liệu ra, vừa nhìn lập tức sững người.

“Niềm vui bất ngờ phải không?” Tào Tử Di hỏi.

Doãn Tiểu Mạt lẩm nhẩm trong miệng: “Có bất ngờ, nhưng không vui.” Tập tài liệu này có liên quan tới chuyến công tác Paris của Ngũ Trác Hiên, công việc chụp ảnh là do một nhóm khác đảm nhận, chuyến đi này có thể coi vừa là công tác, vừa là du lịch. Việc biên tập chế bản được giao cho nhóm của Doãn Tiểu Mạt.

Tào Tử Di không nghe rõ câu nói vừa rồi của Doãn Tiểu Mạt, còn tưởng cô đang vui quá hóa hồ đồ, chị ta hưng phấn nói: “Chị đặc biệt dành cơ hội này cho em đấy, thế nào, còn không mau cảm ơn đi!”

Doãn Tiểu Mạt cúi đầu: “Em có thể từ chối được không?” Nếu chỉ viết bài thì được, đằng này còn phải liên lạc với quản lý của anh, hẹn thời gian mang bản thảo tới cho anh xem, Doãn Tiểu Mạt thật sự không có dũng khí.

Tào Tử Di lấy làm lạ: “Chẳng phải em là fan của anh ấy sao?”

“Vâng.” Dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, Doãn Tiểu Mạt vẫn không phủ nhận được điều này. Thế nhưng…

“Thế em do dự cái gì?” Tào Tử Di cười. “Doãn Tiểu Mạt, em đừng có nói với chị, em là Diệp Công thích rồng[2] đấy nhé!”

[2] Ngoài mặt tỏ ra yêu thích nhưng thực chất trong lòng thì không.

Doãn Tiểu Mạt không biết nên giải thích thế nào, cô đâu có thể kiên quyết có bị đánh chết cũng không nhận lời.

Tào Tử Di không còn cách nào, đành hạ lệnh: “Những người khác đều đã được giao công việc hết rồi, em không đi thì chẳng còn ai làm nữa. Không có hình, không kịp đưa vào tạp chí để in ấn, em bảo chị làm sao ăn nói với sếp đây?”

Doãn Tiểu Mạt rụt rè: “Thật sự không thể đổi người được ạ?”

“Không thể.”

Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Vậy được, em nhận.”

Cô cầm tập tài liệu ra khỏi phòng. Tào Tử Di cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng đây là chuyện tốt, vì sao Doãn Tiểu Mạt lại tỏ ra đau khổ, miễn cưỡng như vậy?

Doãn Tiểu Mạt ngồi ngây người trước máy tính.

Nửa năm trước kiên định rời khỏi Ngũ Trác Hiên, không giữ lại cho mình bất cứ một đường lui nào. Cô lấy lý do bận rộn bài vở để xin bà cụ thôi việc gia sư của Lạc Lạc, lần đầu tiên cô phải chấp nhận vay tiền của Hứa Chi Nhiên, sau đó nhờ người tới Ngải Kha trả tiền cho Ngũ Trác Hiên. Cô thậm chí còn chuyển nhà, đổi số điện thoại. Về sau cô mới biết, Ngũ Trác Hiên vốn không hề đi tìm cô, tất cả là do cô tự mình đa tình. Hiện tại, có lẽ anh đã quên sự tồn tại của cô, cô sợ gặp lại anh như vậy rốt cuộc là vì sao?

Nửa năm trở lại đây, cô tiếp tục thực hiện lời hứa, giao tranh vẽ cho La Thu Thu qua thư điện tử, đấy bởi vì cô vẫn còn coi anh là thần tượng của mình, sẵn lòng dùng một chút năng lực cỏn con của mình để giúp đỡ anh. Ngũ Trác Hiên thời gian qua cũng không hề nhắn tin qua weibo cho Trà Chanh Bạc Hà, còn cô vẫn tiếp tục chia sẻ trạng thái của anh, quan tâm tới lịch trình làm việc của anh, thu thập tạp chí có ảnh của anh, chỉ có điều cô không tham gia vào các hoạt động gặp mặt người hâm mộ của Ngũ Trác Hiên nữa.

Hoa Lưu Ly từng có ý định để Doãn Tiểu Mạt đảm nhận vị trí hội trưởng câu lạc bộ fan của thành phố S nhưng cô lấy lý do bận công việc mà từ chối. Mỗi lần thông báo có hoạt động, cô cũng viện đủ cớ để thoái thác.

Hoa Lưu Ly càng nghĩ càng không hiểu, Ngũ Trác Hiên tới thành phố S làm việc, rõ ràng càng có nhiều cơ hội để gặp gỡ, nhưng vì sao Trà Chanh Bạc Hà lại tỏ ra hờ hững như vậy? Nếu không phải cô vẫn còn vẽ tranh minh họa cho Ngũ Trác Hiên thì có lẽ Hoa Lưu Ly đã tưởng rằng cô đã rời khỏi câu lạc bộ fan rồi.

Doãn Tiểu Mạt tốt nghiệp đại học xong, được tòa soạn nhận vào làm chính thức. Một tuần trước khi cô tới làm việc, dự án Paris mà tạp chí hợp tác cùng Ngũ Trác Hiên đã chính thức bắt đầu, Doãn Tiểu Mạt không kịp tham gia, nhưng trong lòng cảm thấy may mắn.

“Tiểu Mạt, đang nghĩ gì thế?” Lưu Tinh vỗ đầu cô.

Doãn Tiểu Mạt bước ra khỏi hồi ức, gượng cười.

“Có phải tối qua ngủ không ngon không? Sắc mặt em không tốt lắm.”

Doãn Tiểu Mạt thuận theo câu hỏi mà trả lời: “Vâng.”

“Về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi, chị và chị Tử Di sẽ bao che cho em.”

“Như thế không ổn lắm!” Doãn Tiểu Mạt trước giờ là người luôn giữ đúng quy củ, nào dám cả gan làm loạn như Lưu Tinh.

“Sợ gì chứ? Nghe chị đi không sao đâu.” Lưu Tinh cầm điện thoại và ví tiền trên bàn bỏ vào túi xách của Doãn Tiểu Mạt. “Đi đi, không sao đâu.”

Doãn Tiểu Mạt do dự.

Lưu Tinh đẩy cô ra cửa, còn ấn mở thang máy giúp cô. “Về nhà ngủ một giấc đi, em xem em kìa, còn trẻ mà mắt đã có quầng thâm rồi đây này.”

Doãn Tiểu Mạt không quá để tâm tới dung mạo của mình, nhưng nghe Lưu Tinh nói vậy cũng giật mình nghĩ về nhà sẽ dùng lá trà đắp.

Trên đường, cô nhận được điện thoại của Vu Trụ. “Tiểu Mạt, tối nay đi xem phim nhé, hôm nay bắt đầu công chiếu Nhất kiến chung tình mà Ngũ Trác Hiên đóng vai chính.”

Lòng Doãn Tiểu Mạt chợt bị xáo trộn: “Nghe nói vé rất khó mua phải không?”

“Cậu lo cái gì chứ, giao cho tớ đi.” Trong điện thoại dường như còn truyền qua cả tiếng Vu Trụ vỗ ngực.

Doãn Tiểu Mạt cười khúc khích: “Được.”

“Vậy tan làm tớ đến đón cậu.”

“Không cần đâu, cứ đợi tớ ngoài cửa rạp là được”

“Vậy cũng được, giờ đó có thể sẽ tắc đường, cậu đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn đấy.”

Hẹn thời gian xong, Doãn Tiểu Mạt cúp máy.

Quãng thời gian đau khổ nhất, khó khăn nhất của Doãn Tiểu Mạt, Vu Trụ luôn ở bên giúp đỡ cô, giúp cô tìm nhà, chuyển nhà. Bởi vì Doãn Tiểu Mạt không muốn giải thích lý do đột nhiên chuyển nơi ở nên Vu Trụ xung phong đứng ra giải thích vì cô muốn tới ở cùng mình, sau đó còn chịu hai cú đấm của Hứa Chi Nhiên. Doãn Tiểu Mạt rất cảm kích Vu Trụ, không còn lạnh nhạt với cậu như trước nữa, thỉnh thoảng cũng nhận lời mời đi chơi cùng cậu.

Vu Trụ lại hâm nóng lòng tin một lần nữa, trong đầu ý nghĩ theo đuổi Doãn Tiểu Mạt lại sục sôi. Chỉ có điều cậu không hành xử khoa trương như trước mà lặng lẽ ở bên cạnh cô, chậm rãi bước vào cuộc sống của cô, khiến cô quen với sự có mặt của cậu.

Doãn Tiểu Mạt về tới nhà liền nằm thừ người trên giường, không thể chợp mắt. Thực ra trước đây cô đã thấy trên trang web nội bộ của tòa soạn toàn bộ ảnh chụp và lộ trình chuyến công tác Paris của Ngũ Trác Hiên, nên việc viết bài với cô không hề khó khăn. Vấn đề là cô phải trực tiếp gặp Ngũ Trác Hiên để thảo luận. Trước đây có lần Ngũ Trác Hiên đã gặp rắc rối vì biên tập viết bậy bạ, nên anh quyết định tất cả những bài viết có liên quan tới anh về sau phải do đích thân anh xét duyệt mới được đăng. Doãn Tiểu Mạt hiểu con người Ngũ Trác Hiên, nếu có chỗ nào không ổn anh sẽ sửa ngay tại chỗ.

Nửa năm qua, Ngũ Trác Hiên chủ yếu đặt trọng tâm công việc vào hậu trường, chỉ nhận đóng một bộ phim duy nhất là Nhất kiến chung tình. Doãn Tiểu Mạt vẫn như trước, luôn theo dõi mọi thông tin về Ngũ Trác Hiên, cô không nghe thấy bất cứ tin đồn nào về chuyện Ngũ Trác Hiên và Thẩm Phi Hồng. Thế nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng thể hiện được điều gì cả. Năng lực giữ bí mật của anh, cô đã quá rõ, có lẽ vì anh quá yêu Thẩm Phi Hồng, nên bảo vệ cô ấy rất cẩn thận, cũng có thể chính vì Thẩm Phi Hồng mà anh mới tận lực rút lui về phía sau ánh đèn sân khấu, giảm bớt hào quang của mình. Anh vì Thẩm Phi Hồng mới bước chân vào con đường nghệ thuật thì cũng có thể vì cô ấy mà rút lui khỏi giới giải trí. Doãn Tiểu Mạt cô nên vui mừng thay cho anh mới đúng, nhưng vì sao trái tim cô lại khó chịu thế này? Trong ngực cô tựa như có một tảng đá lớn đang đè nặng. Cô tự nhủ, chẳng có gì ghê gớm cả, không làm được tình nhân, cùng lắm thì quay trở lại vị trí người hâm mộ, tiếp tục như trước kia đứng từ xa nhìn anh. Thế nhưng, cô không làm được. Ngũ Trác Hiên đã vững vàng chiếm đóng vị trí quan trọng nhất trong trái tim cô, một khi nhổ ra, sẽ để lại một lỗ hổng máu chảy đầm đìa. Yêu, hóa ra lại làm người ta tổn thương đến thế, Doãn Tiểu Mạt thực sự hi vọng giá như mình chưa nếm trải qua. Nếu ngay từ lúc bắt đầu cô không có những suy nghĩ không an phận kia thì bây giờ đã không bị thương nặng đến vậy. Cô nên hận Ngũ Trác Hiên, anh cho cô hi vọng, rồi lại giáng một đòn thức tỉnh cô, nhưng thật xót xa, cô hận không nổi, cô chỉ có thể oán hận bản thân không biết cao thấp, ôm mộng tưởng viển vông, là cô cam tâm tình nguyện lún sâu vào sự ấm áp của anh. Thế nên, cô rất sợ gặp lại Ngũ Trác Hiên, sợ lại nhớ tới tình cảm những ngày qua, sợ phát hiện ra bản thân vẫn còn thâm tình với anh, cô càng lo lắng mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Ngũ Trác Hiên.

Doãn Tiểu Mạt thở dài, đến ngày hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra nửa năm qua, lòng cô vẫn chưa bình ổn.

Vu Trụ gọi điện thoại tới, Doãn Tiểu Mạt còn đang mơ màng liền giật mình tỉnh lại.

“Tiểu Mạt, tớ đến nơi rồi, cậu đến đâu rồi?” Vu Trụ nói.

Doãn Tiểu Mạt bất giác hoảng hốt nói lớn: “Tớ đi ngay đây!”

“Đừng vội, còn nhiều thời gian mà.”

Doãn Tiểu Mạt buộc tóc qua loa rồi vội vàng ra khỏi nhà, giờ tan tầm nên ngoài đường người đông nghịt, mấy lần cô chen lên tàu điện ngầm không được, cuối cùng lại bị người ta xô đẩy lên. Thật không dễ dàng gì mới tới được trước cả rạp chiếu phim, người người tấp nập, còn đông hơn cả trên tàu điện ngầm, quả nhiên Ngũ Trác Hiên vẫn rất được yêu thích, thu hút từ thanh niên mười tám tuổi đến cụ già tám mươi tuổi, giải thưởng được yêu thích nhất hằng năm đúng là không phải hữu danh vô thực. Doãn Tiểu Mạt đứng ngoài cửa rạp bị đám đông chen chúc, không tìm được Vu Trụ, gọi điện thoại cũng không nghe rõ người bên kia nói gì. Cô nghĩ một lúc, đành gửi tin nhắn cho Vu Trụ: “Tớ đợi cậu ở quầy KFC.”

Đúng lúc ấy, đám đông bỗng rối loạn, có người hét lên: “Oa! Ngũ Trác Hiên tới rồi!”

Bấy giờ Doãn Tiểu Mạt mới hiểu vì sao buổi công chiếu hôm nay lại đông người đến vậy. Cô đang cố len ra khỏi đoàn người để tới chỗ hẹn Vu Trụ nhưng chống chọi không nổi với những fan cuồng đang hùng hổ xông vào, cơ thể mất kiểm soát đành phải thuận theo dòng người.

Chiếc xe có rèm đen mà Ngũ Trác Hiên ngồi bị vây như nêm cối, tài xe không ngừng hét: “Mọi người tránh xa ra một chút, không thì không mở cửa xe được.” Nhưng không một ai chịu nghe.

“Ngũ Trác Hiên, em yêu anh!” Những tiếng hô vẫn vang lên cao tít tận mây xanh.

Nhân viên bảo vệ được điều động ra mở đường.

Ngũ Trác Hiên xuống xe, anh không đeo kính râm, khóe môi cong lên mang theo nụ cười đẹp mê hồn.

Mọi người lại bắt đầu kích động hét lên: “Đẹp trai quá!”
yes24 ads
“Người thật còn anh tuấn, phong độ hơn trên ảnh chụp.”

Doãn Tiểu Mạt chớp mắt. Nửa năm không gặp, anh vẫn như vậy, nhưng vì sao nụ cười của anh lại không xuất phát từ đáy mắt. Anh mỉm cười, nhưng vì sao cô lại nhìn thấy phảng phất một nỗi buồn? Doãn Tiểu Mạt cắn môi, so với cô toàn thân đầy thương tích, anh còn gặp phải chuyện gì không như ý?

Dù bảo vệ đã hết sức ngăn cản nhưng người hâm mộ vẫn không ngừng chen lấn, muốn tới gần Ngũ Trác Hiên hơn, có người muốn được chụp ảnh cạnh anh, có người giơ tay ra nắm lấy tay anh, còn có người chìa giấy bút ra để xin chữ ký. Ngũ Trác Hiên đều không để ý tới, anh biết một khi mình nhượng bộ một người thì toàn bộ cục diện sẽ không thể khống chế. Anh vừa cười vừa gật đầu với mọi người, ánh mắt lướt qua một bóng hình quen thuộc, anh cười chua chát, vì sao lại là cô? Cô chuyển nhà, đổi số điện thoại chẳng phải vì muốn né tránh anh sao, hôm nay sao cô lại có thể xuất hiện được chứ. Ngũ Trác Hiên thầm cười, tự giễu bản thân già cả hoa mắt.

Ngũ Trác Hiên đi về phía cửa, Doãn Tiểu Mạt sợ hãi, cô không thể để anh nhìn thấy mình được, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại anh. Cô liều mạng trốn ra đằng sau, nhưng mọi người ai nấy đều chen lấn về phía trước, một mình cô không đủ sức chống chọi, lại còn bị xô ngược trở lại. Cô loạng choạng đứng không vững, khi môi sắp kề mặt đất đến nơi, một cánh tay kéo cô lại.

“Oa! Ngũ Trác Hiên thật đẹp trai.”

“Không hổ là Ngũ Trác Hiên, động tác nào cũng đẹp!”

“Nghe nói trước đây anh ấy từng luyện taewondo. Hành động cực lanh lẹ.”

Bốn mắt nhìn nhau, Doãn Tiểu Mạt lập tức sững người.

Ngũ Trác Hiên buông cô ra, không nhìn cô nữa, khóe miệng vẫn tươi cười, tiếp tục đi vào trong hội trường.

Những người khác cũng nối đuôi nhau mà đi theo.

Doãn Tiểu Mạt bị xô đẩy, nhưng cô đã hoàn toàn không còn cảm giác, chỉ còn nghe thấy bên tai: “Cô gái này đúng là may mắn!”

“Cô ấy vui đến ngẩn người ra kìa!”

“Ngưỡng mộ chết mất, nếu được Ngũ Trác Hiên đỡ một lần, tớ có chết cũng không tiếc!”

Doãn Tiểu Mạt đờ đẫn, không ngờ trốn tránh đến vậy mà vẫn chạm mặt. Thế nhưng, thái độ của Ngũ Trác Hiên khi nhìn cô, giống như nhìn một người xa lạ vậy, đáy lòng cô lúc này bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn.

“Tiểu Mạt, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.” Vu Trụ lao tới trước mặt cô, trán đầy mồ hôi.

Doãn Tiểu Mạt vô thức nói: “Ừm, đông người quá!”

“Chúng mình vào thôi!”

“Tớ đột nhiên không muốn xem nữa.” Doãn Tiểu Mạt ủ rũ.

“Đừng ngốc thế, tớ biết cậu muốn xem bộ phim này từ lâu rồi.” Vu Trụ kéo cô đi vào, soát vé xong còn kích động nói: “Tiểu Mạt, vừa nãy cậu trông thấy Ngũ Trác Hiên chưa? Đây là lần đầu tiên tớ gặp người thật đấy! Cậu cũng thế phải không?”

Doãn Tiểu Mạt ậm ờ lên tiếng đáp lại.

Vu Trụ vẫn hào hứng: “Đúng là rất đẹp trai, rất có phong độ.”

Doãn Tiểu Mạt không biết phải tiếp lời ra sao.

“Tiểu Mạt, cậu đợi tớ một chút, tớ đi mua bỏng ngô.”

“A! Không cần đâu.”

“Tớ biết thừa con gái các cậu đều thích, tớ đi nhanh thôi!” Vu Trụ tươi cười chạy đi.

Lòng Doãn Tiểu Mạt phiền muộn, hai cuống vé trong tay bị cô vò nát thảm hại.

“Ấy, Tiểu Mạt, sao em lại ở đây?” Lương Băng không biết từ đâu đi ra, nghi hoặc nhìn cô.

Doãn Tiểu Mạt cười: “Em đi xem phim.”

Lương Băng vô cùng kinh ngạc, chuyện Doãn Tiểu Mạt đột ngột chuyển nhà, đổi số điện thoại, Lương Băng đã nghi ngờ có liên quan tới Ngũ Trác Hiên. Hơn nữa sau đó, Doãn Tiểu Mạt không còn nhắc tới Ngũ Trác Hiên trước mặt cô, càng khiến suy đoán của cô thêm chắc chắn. Có điều, Lương Băng ngại hỏi thẳng Doãn Tiểu Mạt vì sợ nhắc tới chuyện khiến Doãn Tiểu Mạt đau lòng, cũng không thể hỏi Ngũ Trác Hiên, vì anh không hề biết quan hệ giữa cô và Tiểu Mạt. Cô cứ tưởng giữa Ngũ Trác Hiên và Doãn Tiểu Mạt đã không còn liên quan gì nữa, nhưng hôm nay xem ra mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.

Doãn Tiểu Mạt giơ cuống vé trong tay lên: “Em đi xem phim cùng bạn.”

“Vu Trụ à?”

“Vâng.”

Ấn tượng của Lương Băng về Vu Trụ không đến nỗi, cô cũng nhìn ra được Vu Trụ thực lòng với Tiểu Mạt, nhưng chuyện tình cảm cần hai người tự nguyện. Lương Băng không tiện nhúng tay vào.

Vu Trụ cầm hai cốc Coca và một bịch bỏng ngô lớn quay lại.

Lương Băng chào Vu Trụ rồi rời đi. Hôm nay là buổi công chiếu đầu tiên, dù Ngải Kha không phải nhà đầu tư của bộ phim này nhưng vì là đối tác của Ngũ Trác Hiên nên Lương Băng đến tham dự để ủng hộ.

Vu Trụ nhìn theo Lương Băng.

Doãn Tiểu Mạt khẽ đẩy Vu Trụ: “Cậu nhìn gì thế?”

“Tiểu Mạt, có chuyện này tớ luôn muốn hỏi cậu.” Vu Trụ ngần ngừ, có vẻ e ngại.

Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”

“Công ty Ngải Kha của chị dâu cậu không phải là có mối liên hệ với Ngũ Trác Hiên ư?”

“Đúng vậy, thì sao?”

Vu Trụ băn khoăn: “Theo lý mà nói, cậu nhờ chị ấy mua vé cho rất dễ dàng.” Vẫn còn một câu nữa Vu Trụ không nói là nếu nhờ Lương Băng, còn có thể được ngồi ở hàng ghế đầu, còn Vu Trụ cho dù có mua được vé thì cũng chỉ ngồi hàng ghế sau mà thôi. Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao Doãn Tiểu Mạt có lựa chọn tốt như vậy mà lại không dùng.

Doãn Tiểu Mạt thở hắt ra, cố gắng nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất. “Vu Trụ, có phải cậu không muốn mua vé giúp tớ? Nếu thật sự không muốn thì cũng không sao, cùng lắm thì lần sau tớ tự đi xếp hàng.”

Vu Trụ cuống quýt xua tay: “Đương nhiên không phải, tớ cầu còn không được! Việc đấy là của tớ, cậu không đoạt đi được đâu.”

Doãn Tiểu Mạt cười: “Sắp chiếu rồi, mau vào trong đi.”

Vu Trụ hiền lành nhưng không hề ngốc, Doãn Tiểu Mạt đang lảng tránh như vậy càng khiến cậu cảm thấy có vấn đề. Có điều, Doãn Tiểu Mạt đã không muốn nói thì một từ cậu cũng không nói thêm.

Đề tài bộ phim này không mới mẻ, nội dung kể về một đôi nam nữ trong một lần tụ tập với bạn bè đã nhất kiến chung tình, sau đó là quãng thời gian yêu đương nồng thắm. Nhưng vì tính cách hai người khác biệt quá lớn, gia cảnh cũng không tương xứng, những ngọt ngào ban đầu dần dần trở thành những trận cãi vã hàng ngày, cuối cùng họ quyết định chia tay trong hòa bình. Chớp mắt một cái đã năm năm trôi qua, hai người đều từng có đối tượng qua lại nhưng không thể tìm được thứ cảm giác khắc cốt ghi tâm trước kia. Rồi họ trùng phùng, khi ấy, họ mới phát hiện hóa ra đối phương chính là người hợp với mình nhất, cuối phim đương nhiên là một cái kết đoàn viên tốt đẹp, lấy đi rất nhiều nước mắt của người xem. Diễn xuất của Ngũ Trác Hiên lại càng chiếm được sự tán thưởng của mọi người.

Vu Trụ vô cùng kinh ngạc khi trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Doãn Tiểu Mạt. “Kiểu phim ấy mà cũng khiến cậu khóc thành ra thế này sao?” Vu Trụ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Không rõ là cảm động vì tình tiết bộ phim hay vì nhìn thấy những cảnh thâm tình của Ngũ Trác Hiên, Doãn Tiểu Mạt chợt hoài niệm tới tình yêu đã lụi tàn của mình. Cô dụi mắt: “Đừng cười tớ, đâu phải mỗi mình tớ khóc!”

Những cô gái có mặt trong rạp phim đều nước mắt vòng quanh, Vu Trụ lẩm bẩm một mình: “Con gái các cậu quả nhiên dễ bị làm cho xúc động.”

Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn mọi người xung quanh vẫn đang ngồi bất động: “Chẳng phải hết phim rồi ư? Sao không ai ra về thế?”

“Hình như còn có tiết mục rút thăm may mắn. Chắc là Ngũ Trác Hiên cũng sẽ lên nói vài câu, nếu không thì đã không đích thân tới đây.”

“À.” Đã đến thì ắt là có việc rồi.

Ngũ Trác Hiên bước lên sân khấu, cả khán phòng lập tức ồn ào. Hóa ra anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chẳng trách Doãn Tiểu Mạt không nhìn thấy. Hàng ghế cuối… Doãn Tiểu Mạt giật mình, vừa rồi Vu Trụ lau nước mắt giúp cô chẳng phải anh ấy cũng trông thấy ư? Nhưng ý nghĩ ấy lập tức bị cô xua đi, Ngũ Trác Hiên sao có thể để ý tới cô chứ. Lùi một vạn bước chân, dù anh có thấy cô thì sao? Hai người sớm đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.

“Cám ơn mọi người đã tới xem buổi công chiếu đầu tiên.” Ngũ Trác Hiên nói lời dạo đầu, sau đó câu thứ hai đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, chúng ta rút thăm thôi.”

Khán phòng nổi lên tràng cười rộn rã.

Doãn Tiểu Mạt cũng bật cười theo.

Vu Trụ nhếch miệng: “Ngũ Trác Hiên đúng là rất hài hước!”

Doãn Tiểu Mạt nghĩ bụng: Anh ấy có lúc hóm hỉnh, nhưng cũng có lúc nghiêm túc, những thứ khác còn chưa kịp để cô khám phá ra thì đã…

Phần thưởng rất có giá trị, giải khuyến khích là một tấm ảnh của Ngũ Trác Hiên, giải ba là một đĩa VCD và giải nhì là một chiếc Ipad mini, tất cả đều có chữ ký của anh. Sau khi công bố kết quả, những người trúng thưởng sẽ cầm cuống vé đến nhận quà. Mỗi lần Ngũ Trác Hiên đọc lên một con số đều xuất hiện một tiếng thét chói tai vang lên đầy sung sướng xen vào những tiếng thở dài than vãn.

“Tiếp theo sẽ rút thăm tìm người trúng giải nhất, chỉ có một người duy nhất nhưng sẽ được nhận toàn bộ phần quà của ba giải kia.” Ngũ Trác Hiên tủm tỉm cười: “Hơn nữa… ”, anh ngừng lại gây tò mò, đợi mọi người tập trung lắng nghe mới nói tiếp: “Tôi sẽ mời người đó lên đây và đích thân trao giải.”

“Em! Em! Em!”

“Oa! Phần quà không quan trọng, quan trọng là được đích thân Ngũ Trác Hiên trao!”

“Cầu trời là mình!”

Vu Trụ cười: “Nếu người trúng là tớ, tớ sẽ tặng lại cơ hội này cho cậu.”

Doãn Tiểu Mạt cũng cười đáp lại: “Cậu may mắn thế sao?”

“Biết đâu được đấy!” Vu Trụ bỗng nhiên cầm lấy tay cô. “Hay là chúng mình đánh cược?”

Doãn Tiểu Mạt rút tay ra: “Cược gì?”

“Nếu thật sự người trúng là tớ, cậu đồng ý làm bạn gái của tớ?”

“Đừng có đùa như thế!” Doãn Tiểu Mạt nói với vẻ mất tự nhiên.

Vu Trụ hụt hẫng thu tay về.

Doãn Tiểu Mạt chỉ có thể duy trì sự im lặng.

“Ghế 4 hàng 18.” Ngũ Trác Hiên rốt cuộc cũng thông báo con số mà mọi người đều đang trông đợi.

Những tiếng ồ vang lên trong tiếc nuối, nhưng lại không có tiếng thét chói tai như vừa rồi, không một ai nhúc nhích.

“Ấy! Ghế 4 hàng 18 không có ai ngồi sao? Rõ ràng là cả rạp đều kín chỗ mà!” Ngũ Trác Hiên pha trò: “Hay là đi WC rồi?”

Cả khán phòng cười ầm.

Mọi người đều phóng ánh mắt về vị trí của Doãn Tiểu Mạt, bên cạnh cũng có người gọi cô: “Này bạn không phải đang ngồi ghế số 4 đấy sao?”

Doãn Tiểu Mạt giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng, là cô ư? Tinh thần cô vốn không tập trung vào chuyện giải thưởng, thế nên cũng không chú ý tới vị trí ngồi của mình.

“Đây là cô gái lúc nãy suýt ngã được Ngũ Trác Hiên đỡ ngoài cửa rạp phải không? Đúng là có duyên!” Có người nhỏ giọng nói.

“Cô ấy vẫn còn ngồi ngây ngốc ở đấy làm gì thế?”

“Định từ bỏ đấy à?”

Ngũ Trác Hiên cười vui vẻ: “Xin mời vị khán giả may mắn hôm nay lên sân khấu.”

Vu Trụ đẩy Doãn Tiểu Mạt: “Còn không đi nhận quà đi?”

Doãn Tiểu Mạt không hề có ý nghĩ không lên sân khấu, nhưng sự chần chừ của cô trong mắt mọi người lại có nghĩa là từ chối, làm vậy chẳng phải sẽ khiến Ngũ Trác Hiên khó xử sao. Cô mím môi, chậm rãi rời khỏi ghế, sắc mặt đông cứng.

Ngũ Trác Hiên nhìn theo cô từng bước từng bước một đi về phía trước, tâm trạng phức tạp không diễn tả được thành lời. Cô dường như gầy hơn nửa năm trước rất nhiều.

Giây phút này, trong mắt Doãn Tiểu Mạt chỉ có một mình Ngũ Trác Hiên. Cô nỗ lực điều hòa nhịp thở, bình ổn tâm trạng, miễn cưỡng mỉm cười, dù nụ cười ấy khó coi hơn cả khi cô khóc, Doãn Tiểu Mạt cũng cố chấp nhận.

Ngũ Trác Hiên còn chưa nói gì, lúc này người dẫn chương trình im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Muốn có được phần thưởng này cũng không phải dễ dàng, trước hết tôi xin phép được hỏi bạn gái may mắn này mấy câu.”

Doãn Tiểu Mạt gật đầu.

“Bạn là fan của Ngũ Trác Hiên phải không?”

“Đương nhiên.”

“Hâm mộ anh ấy bao lâu rồi?”

“Mười năm.”

Người dẫn chương tình đột ngột chuyển chủ đề: “Đĩa đơn đầu tay của anh ấy là bài hát nào? Album nhạc đầu tay của anh ấy tên là gì? Bộ phim đầu tiên anh ấy đã tham gia là phim nào? Bạn diễn nữ chính là ai?”

Doãn Tiểu Mạt trả lời từng câu một.

“Đáp án rất chính xác, nhưng chỉ mấy câu này cũng không có gì ngạc nhiên, tôi còn muốn kiểm tra bạn một chút!” Người dẫn chương trình cố tình làm khó: “Ngũ Trác Hiên đóng rất nhiều phim, hát rất nhiều bài, vậy bạn có biết anh ấy thích nhất bộ phim nào, bài hát nào không?”

Doãn Tiểu Mạt không cần nghĩ, trả lời ngay.

Chỉ có điều, câu hỏi này người dẫn chương trình cũng không dám chắc đáp án, anh ta liếc nhìn Ngũ Trác Hiên.

Ngũ Trác Hiên khẽ gật đầu. Bản thân anh cũng bất ngờ, trước đây khi tham gia một cuộc phỏng vấn, anh đã được người ta hỏi ba câu này, anh đã trả lời. Nhưng chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, hơn nữa đoạn clip phỏng vấn đó về sau vì nhiều trục trặc mà không được chiếu công khai, rất ít người biết đến, ngoại trừ những fan lâu năm hoặc những người thật lòng quan tâm tới anh. Nửa năm trước, vì cho rằng Doãn Tiểu Mạt cố tình tiếp cận mình nên anh đã phủ nhận luôn chuyện cô là fan của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại mới biết, hóa ra, bản thân đã trách lầm cô.

“Quả nhiên là fan có thâm niên, phần quà này thuộc về bạn rồi!” Người dẫn chương trình lại ra hiệu cho Ngũ Trác Hiên trao thưởng.

Doãn Tiểu Mạt cúi đầu, nhận lấy phần quà từ tay Ngũ Trác Hiên: “Cảm ơn!”

“Em xứng đáng!” Ngũ Trác Hiên khẽ nói.

Doãn Tiểu Mạt không dám nhìn anh, đầu vẫn cúi xuống.

“Xem ra bạn nữ này đang mắc cỡ, anh xem mặt cô ấy đã đỏ bừng lên rồi kìa!” Người dẫn chương trình cười.

Ngũ Trác Hiên cũng cười theo hưởng ứng.

“Mời bạn trở về chỗ ngồi!”

Doãn Tiểu Mạt như nhận được lệnh đặc xá, lập tức quay lưng xuống khỏi sân khấu.

Cô vội vàng bỏ chạy như thế khiến Ngũ Trác Hiên có cảm giác mất mát.

Doãn Tiểu Mạt đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ của mọi người, trong lòng bồn chồn đứng ngồi không yên.

Cũng may lúc này người dẫn chương trình tuyên bố buổi công chiếu kết thúc, nhắc những khán giả trúng thưởng đi nhận quà.

Doãn Tiểu Mạt vội kéo Vu Trụ ra ngoài.

Ánh mắt của Ngũ Trác Hiên vẫn chưa từng rời khỏi Doãn Tiểu Mạt, nhưng anh ngụy trang rất tốt, không một ai nhận ra, ngoại trừ Lương Băng.

Phản ứng của Doãn Tiểu Mạt, biểu hiện của Ngũ Trác Hiên, còn có hành động mờ ám của hai người đều không thoát khỏi mắt Lương Băng. Cô vẫn luôn lờ mờ cảm nhận được giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ cô có thể làm gì đó để kích thích bọn họ.

Giọng hát trầm bổng của Tô Vĩnh Khang vang lên. Muốn quên em đi nhưng sao thật khó, cơn gió hoài niệm cứ vấn vương trong lòng anh…

Ngày hôm sau, khi kết thúc cuộc họp về kế hoạch công việc quý tới, Lương Băng đợi mọi người ra về hết mới nói với Ngũ Trác Hiên: “Có chuyện muốn hỏi anh.”

Ngũ Trác Hiên cười: “Còn phải rào chắn trước sau với tôi làm gì!”

Lương Băng thăm dò: “Anh còn nhớ nửa năm trước anh tìm trợ lý không?”

“Nhớ!” Ngũ Trác Hiên nheo mắt: “Sao thế?”

“À tôi đột nhiên nhớ đến chuyện này, lúc đó anh đợi sau nửa năm gọi điện lại hỏi cô gái đó, bây giờ thì sao?” Lương Băng làm ra vẻ thuận miệng nhắc tới.

Ngũ Trác Hiên nhướn mày, trả lời qua loa: “Ờ, cô không nói thì suýt nữa tôi cũng quên mất chuyện này. Vậy thì cô hỏi ý cô gái đó xem sao.”

Vừa nãy còn nói nhớ, thế mà giờ đã nói suýt quên, quả nhiên, hễ là chuyện liên quan tới Doãn Tiểu Mạt, Ngũ Trác Hiên liền phạm sai lầm chồng chất. Lương Băng biết thừa lỗ hổng ở đâu: “Được, vậy đợi tôi liên lạc với cô gái đó rồi sẽ báo lại tình hình với anh.”

“Cũng không cần đặc biệt báo lại với tôi đâu.” Ngũ Trác Hiên có vẻ không mấy quan tâm, nhưng thật ra không che giấu nổi sự mong ngóng trong đáy lòng, Lương Băng nhìn vậy càng thấy buồn cười.

Ngũ Trác Hiên quay về phòng làm việc, lôi một chiếc di động từ trong ngăn kéo ra. Anh cẩn thận lau màn hình rồi mở danh bạ, bên trong chỉ lưu duy nhất một số điện thoại. Hơn nữa, đó cũng là người duy nhất biết số điện thoại này của anh. Nhưng nửa năm qua, chiếc di động này chưa hề đổ chuông.

Ngũ Trác Hiên thở dài.

Anh thường xuyên vào xem weibo của Doãn Tiểu Mạt, biết cô mỗi ngày đều đi học, đều làm thêm, cuộc sống vô cùng bận rộn. Dường như những ngày không có anh, cô vẫn sống rất tốt. Anh không gửi tin nhắn riêng qua weibo cho cô nữa, không phải vì căm hận cô, mà vì anh nhát gan. Anh cũng có những lúc suy tính thiệt hơn, khi hai người còn ở bên nhau, Doãn Tiểu Mạt chẳng hề có tình cảm thật sự với anh, anh còn có tự tôn của mình, thà rằng buông xuôi chứ không chịu miễn cưỡng. Thế nhưng, những lời của Doãn Tiểu Mạt hôm nay, khiến anh đột ngột cảm thấy phải có một sự thay đổi. Anh còn chưa hết cơ hội, không phải sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN