Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ
Chương 47
Ngón tay Dụ Dân dừng lại giữa không trung, anh sửng sốt trước lời cô nói.
Cả căn phòng làm việc chỉ lấp ló ánh đèn xanh yếu ớt chiếu ra từ máy tính, không gian tăm tối và yên tĩnh đến lạ. Mọi thứ xung quanh rất trống trải, nhưng so với ban đầu thì nơi đây có sức sống hơn nhiều.
Dụ Dân nắm tay, nhẹ tiếng: “Sao thế?”
Trong ống nghe, âm thanh của Nhất Dao hơi mơ hồ, vừa có cảm giác cô đang say nhưng cũng có cảm giác cô rất thanh tỉnh: “Không biết nữa, tự dưng thấy thật tò mò.”
Anh im mất hai giây, bàn tay nắm lại: “Em cũng rất tốt…và không ngốc.”
Lời này thành công đem cô chọc cười.
Tiếng cười trong trẻo của cô truyền tới, cọ vào đáy lòng anh. Môi Dụ Dân bất giác nâng lên, tạo thành một đường cong đẹp đẽ.
Đúng là Nhất Dao rất dễ cười. Chỉ cần cô không có chuyện buồn, dường như lúc nào cô cũng có thể cười được, cho dù là từ thứ nhỏ nhặt nhất. Không biết từ bao giờ, anh có thói quen mỗi lúc cô cười, anh đều sẽ yên lặng nghe, tâm trạng trong phút chốc liền khá lên. Anh thích điều đó.
Nhất Dao nằm vật ra ghế sofa, ngước mắt nhìn trần nhà: “Làm sao bây giờ? Miệng anh ngọt quá, em chịu không nổi.”
Tai Dụ Dân ửng đỏ.
Trong tiềm thức cô tưởng tượng ra được khuôn mặt anh lúc này, không nhịn được trêu thêm: “Lúc em tán tỉnh anh sẽ đỏ mặt.”
Anh giơ tay lên, xoa xoa vành tai: “Không có.”
“Anh chắc chứ? Em tin tưởng vào tài nghệ của mình đó.” Cô nấc một tiếng, cười vui.
Dụ Dân mím môi, tự động kết thúc cái đề tài đậm mùi trẻ con này: “Ngủ đi, tối mai anh về sớm nấu cơm cho em.”
Nhất Dao ngồi dậy: “Mai anh không phải làm muộn à?”
“Ừ.”
“Được! Mai em qua chỗ anh.”
Thế là giao kèo.
Nhất Dao đung đưa hai chân, rủ rỉ: “…Dụ Dân, hình như em nhớ anh.”
Anh rũ mắt, màu đỏ trên tai ngày càng rõ rệt. Cảnh quan bên ngoài cửa kính lung linh muôn ngàn, các tòa nhà cao tầng làm từ bê tông cốt thép bỗng trở nên thật mềm mại, uyển chuyển. Gió lay cành cây, rung rinh một khúc nhạc lòng sinh động làm người ta say đắm.
“Anh có nhớ em không?”
Cô hỏi câu này thực ra chỉ muốn trêu anh, anh không trả lời cũng không sao. Nhất Dao biết bề ngoài Dụ Dân lạnh nhạt, hờ hững nhưng anh rất dễ xấu hổ mỗi khi bị cô đùa giỡn. Có lẽ chỉ khi nào hai người họ ở trên giường, cô mới không chọc nổi anh.
Lúc này Nhất Dao đang tùy hứng, vô cùng muốn phản ứng của anh như thế nào.
Mãi một lúc sau, anh mới đáp một tiếng ngắn: “Có.”
Nhất Dao cười, ngâm nga: “Thật không đó?”
“…”
“Đi ngủ sớm đi.” Dụ Dân biết nếu cuộc nói chuyện này tiếp diễn kiểu gì cô cũng sẽ trêu cho anh không ngóc đầu lên nổi, tốt nhất là nên kết thúc.
Quá thỏa mãn vì câu trả lời của anh rồi, cô không ác ý đùa anh nữa, nói thêm vài ba câu rồi cúp máy.
Dụ Dân để điện thoại lên bàn, xoay ghế hướng mặt ra cửa sổ, tựa đầu suy tư.
Nhất Dao thả điện thoại xuống sofa, bắt đầu lên cơn nấc cụt. Cô đứng bật dậy, đột nhiên có cảm hứng muốn vẽ. Nhất Dao vào phòng ngủ, lục tung mấy thứ đồ trên bàn tìm quyển sổ vẽ, cầm theo cái bút chì tới ngồi trước cửa sổ.
Bông Tuyết ngay tức khắc nhảy vào lòng cô, Nhất Dao xoa đầu nó rồi mở sổ tìm trang giấy mới, đặt bút lên.
Đồng hồ tích tắc chạy, xoay đến nhiều vòng mà chẳng ai biết, vừa lúc cô thả bút thì đã gần một giờ sáng.
Lần này vẽ có chút lâu.
Nhất Dao thổi vụn chì dính trên mặt giấy, ngắm nghía bức phác họa Dụ Dân đang làm việc của mình. Cô vẽ anh ngồi trước màn hình máy tính, bên cạnh là sách chuyên ngành với những dòng lí luận khó hiểu. Anh cúi mặt, mi dài hạ xuống, vết bớt hình trái tim nhờ đó mà càng thêm nổi bật. Mắt kính cận phản chiếu ánh sáng lòa của màn hình, lấp đi đôi đồng tử đen láy.
Người ta nói đàn ông hấp dẫn nhất là khi họ chuyên tâm làm việc, cô thấy điều đó cực kì đúng. Lúc anh nghiêm túc, có một sự cuốn hút không hề nhẹ tỏa ra tứ phía, liếc một cái thôi cũng đủ khiến tâm tư đứng ngồi không yên. Nghe có vẻ thần thánh hóa, nhưng đối với Nhất Dao, cô thực sự bị anh hớp hồn.
Từ tâm hồn lẫn vẻ ngoài, cô đều rất hài lòng.
Nhất Dao mở điện thoại, chụp lại bức tranh rồi đóng quyển sổ, kẹp luôn cái bút vào gáy lò xo. Cô ôm Bông Tuyết lên, bế nó đi đến giường xong đặt xuống tấm chăn, mặc cho nó ngủ say không buồn động đậy.
Sau đó, cô cũng mệt mà ngủ thiếp đi.
…
Trưa hôm sau, Nhất Dao làm xong việc ở quán cafe liền chạy qua nhà Dụ Dân. Giờ này anh không có ở nhà nhưng lúc trước đã nói mật khẩu nhà cho cô, bảo cô muốn qua lúc nào cũng được. Trên đường về, cô cầm theo ít màu vẽ, còn có cả khung gỗ và giấy trắng.
Bốn giờ chiều Dụ Dân về tới cửa nhà, vào cửa định lấy điện thoại gọi cho Nhất Dao thì đã thấy bóng cô trong phòng khách. Anh mở tủ lấy dép, đi vào.
Hôm nay trời hơi nóng, Nhất Dao mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng, tóc búi thành cuộn trên đỉnh đầu. Khung tranh để dưới sàn nhà, cô nửa ngồi nửa quỳ cầm bút vẽ, chấm màu cẩn thận tô lên mặt giấy.
Dụ Dân cúi người xuống, cất tiếng: “Em vẽ gì vậy?”
Cô bị giật mình, hoảng hốt suýt nữa thì đưa bút lông lệch ra ngoài. Nhất Dao ôm ngực, để bảng màu xuống: “Anh làm em sợ hết hồn.”
“Do em tập trung quá.” Anh thấy cô không ngồi đệm, nhíu mày: “Sao không kê đệm ngồi? Sàn nhà lạnh lắm.”
Cô cười: “Bị vướng nên em không ngồi.”
Nhất Dao buông bút vẽ, dang tay ra hiệu cho anh cúi xuống: “Ái phi mau cúi thấp xuống nữa để trẫm sủng nịnh, đã mấy ngày ta không nhìn thấy ngươi rồi.”
Dụ Dân mỉm cười, vừa hạ người liền bị cô ôm lấy mặt, quệt một vết màu ngang qua gò má. Anh đơ ra, Nhất Dao lăn ra cười.
“Trông anh “màu mè” đó.”
Anh lườm cô, thử đưa tay chùi vết màu nhưng không được, đành phải vào phòng vệ sinh rửa mặt. Trở ra ngoài, cô đã thu dọn đống đồ vẽ, bức tranh mới tô được một nửa để trên bàn cho khô.
“Chậc, em đang nghĩ đến việc vẽ tranh khỏa thân của anh, anh thấy thế nào?” Nhất Dao ngẩng mặt.
“Không được.” Anh thẳng thừng từ chối.
Cô nháy mắt: “Em sẽ treo trong phòng ngủ, yên tâm không ai biết đâu.”
Dụ Dân mất tự nhiên quay mặt đi, nhất quyết không cho cô tơ tưởng đến việc vẽ tranh khỏa thân. Trước sau cô không bỏ nổi tật đùa giỡn anh, bám lấy người nọ thầm thì vào tai: “Anh không phải ngại, em mà vẽ thì sẽ ngắm nó mỗi đêm.”
Dụ Dân quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen mang theo sương mờ.
Anh hắng giọng, đỡ lấy người để cô không bị ngã: “Đừng lộn xộn.”
Nhất Dao liếc một cái, vành tai người nào đó đã đỏ hơn cả tôm luộc. Cô thầm cười, nghĩ anh đáng yêu chết đi được.
Cô nhón chân, hôn anh một cái: “Chắc chắn là không muốn em vẽ hả?”
Ngón tay anh run lên, gảy vài sợi tóc con vướng trên mặt cô sang một bên:”…Đi mua đồ ăn thôi, tối còn nấu cơm.”
Cô lắc lư đầu vừa cười vừa buông anh ra.
Hai người họ đi tới siêu thị gần đó, Nhất Dao xung phong đi lấy xe đẩy.
Siêu thị rất đông người, trẻ con nháo nhác chạy xung quanh, bị bố mẹ không vui mắng. Loa trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại phát ra giọng của nhân viên siêu thị, nhắc nhở người dân không chen lấn xô đẩy hoặc tìm người lạc.
Đẩy xe vào khu bán thực phẩm, Dụ Dân hỏi cô muốn ăn gì.
“Ăn cá.”
Anh đi tới chỗ bể hải sản, nhìn qua vài con đang tung tăng bơi trong bể lớn, chọn một con cá nhờ nhân viên lọc vảy. Chỉ mấy phút, cá được làm xong, nhân viên đưa túi cho anh, anh để vào giỏ.
Hai người chọn thêm mấy loại rau củ, Dụ Dân lấy cả ít đỗ đen.
Chốc chốc đã chọn xong đồ.
Lúc đi qua khu bán bánh kẹo, một đứa trẻ bỗng từ đâu lao vụt ra. Nhất Dao không để ý, Dụ Dân vừa thấy đã cầm tay kéo cô lại. Nhất Dao suýt nữa mất đà trượt chân, được anh đỡ lấy.
Đứa trẻ lè lưỡi với mấy đứa đằng sau, cười ha hả chạy đi.
“Không sao chứ?”
Nhất Dao lắc đầu đứng thẳng: “Trẻ con nghịch quá.”
Mấy đứa nhóc con lại lao ùa tới chỗ đứa trẻ ban nãy, theo sau là tiếng gọi của bố mẹ.
Dụ Dân đảo mắt qua người cô một lượt, xác định đúng là cô không làm sao mới thả lỏng. Anh gật đầu đồng tình: “Đúng là nghịch thật.”
Thanh toán xong, Dụ Dân đảm đương việc xách đồ, Nhất Dao cũng muốn xách hộ anh một ít để trông bản thân đỡ vô dụng, anh liền đưa cô túi đỗ đen nhẹ tênh. Dụ Dân cầm hết túi bằng một tay, tay còn lại nắm tay cô: “Về thôi.”
Ánh tà dương xuyên qua vòm cây, lóe lên những đốm cam li ti đang dần nhạt màu. Cánh chim sà về tổ sau một ngày dài, con đường lác đác vài xe qua, để lại một giây thanh bình hiếm hoi giữa thành phố rộng lớn này.
Về nhà, Dụ Dân mang nguyên liệu đã mua ra sơ chế, Nhất Dao đứng cạnh nhặt rau.
Anh rửa sạch cá, băm gừng và ớt, cho xì dầu, gia vị rồi mang đi hấp. Đối với rau quả, Dụ Dân làm món xào. Nhất Dao chẳng giúp được mấy, nán ở phòng bếp một lúc rồi chạy ra ngoài vẽ nốt tranh.
Hơn một tiếng sau, cô tô màu xong bức tranh của mình, vừa lúc anh làm xong cơm. Nhất Dao mang tranh để gọn ở một góc nhà, tự hào ngắm. Dụ Dân liếc bức tranh của cô, đặt đĩa cá lên bàn: “Em đi rửa tay đi.”
Nhất Dao ngoan ngoãn rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn. Anh xới một bát cơm cho cô, hỏi: “Tối nay em muốn làm gì?”
“Chưa biết nữa.” Cô ăn thử một miếng cá: “Ngon quá!”
“Thế thì ăn nhiều vào.” Dụ Dân gắp cá vào bát Nhất Dao.
Lúc nào anh cũng thấy cô quá gầy, cảm tưởng chỉ cần gió thổi là bay vậy. Trước kia cô không bao giờ nấu ăn, một là ăn mì, hai là mua cơm hàng, có khi chẳng ăn gì nên mới trông thấp bé mảnh mai. Dụ Dân nghĩ mình cần phải cố gắng chăm sóc cô kĩ hơn.
Hôm nay Nhất Dao ăn rất nhiều, chén hết ba phần tư đĩa cá và nhiều món khác, tới khi không ăn nổi nữa mới chịu hạ đũa. Cô thở ra một hơi thỏa mãn, tủm tỉm cười: “Trẫm cực kì thích món ái phi nấu.”
“Còn chè nữa.”
Ban nãy anh nấu chè đỗ đen, bây giờ chắc ăn được rồi.
Thế là cô lại ăn thêm một bát chè.
Nhất Dao đi rửa bát, Dụ Dân ngồi ở phòng khách làm việc.
Bầu không khí rất ấm cúng.
Rửa bát xong, cô nằm ườn ra sofa, mượn một quyển sách của anh để đọc. Dụ Dân lấy gối kê dưới đầu cô: “Mai em phải đi học không?”
“Không, nhưng phải đi chụp ảnh.” Trước cô đã hẹn Vân Ôn chụp ảnh cho bộ sưu tập mới của cô ấy, ngày mai chính là lịch hẹn: “Có lẽ sẽ đi đến chiều mới về.”
Anh mở máy tính lên: “Anh đón em.”
“Không cần đâu.”
Anh bận như thế, cô không dám làm phiền anh. Với lại lần này chụp trong studio, chỉ cần gọi xe là được.
“Lúc về em sẽ nhắn tin cho anh.” Cô lật một trang sách.
Dụ Dân “Ừ”, ngữ khí đượm buồn.
Nhất Dao nhận thấy điều khác thường này, nghiêng đầu sang bên, trên môi là nụ cười: “Ái phi đang dỗi à?”
“Không.” Đương nhiên anh sẽ không thừa nhận.
Vốn dĩ Dụ Dân cũng không hiểu sao mình lại như thế, nghe cô từ chối có hơi thất vọng. Hình như ở bên cô, anh khác hẳn so với bình thường.
…Ấu trĩ hơn.
Nhất Dao không nỡ để Dụ Dân bị ủy khuất, liền buông sách xuống, trườn qua ôm cổ anh, khẽ khàng thổi vào lỗ tai: “Đợi khi nào công ty của anh ổn định, anh muốn bắt cóc em cũng được.”
Câu thoại quá buồn nôn, nhưng Nhất Dao mặc kệ.
Lông mi anh run nhẹ, bên tai nhột nhột.
Anh khàn tiếng, sờ tay cô: “Đừng thổi vào tai anh.”
Nhất Dao không chịu, ngược lại còn làm càn. Hô hấp Dụ Dân mất ổn định, anh chịu không nổi, đưa mặt ra xa, cả mang tai nóng lên: “Anh phải làm việc.”
Lúc nói câu này, giọng anh đã trầm đục.
Cô thản nhiên túm lấy anh: “Anh làm việc của anh, em làm việc của em.”
“…Nếu không thì em giúp anh làm việc.” Nhất Dao quyến rũ nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!