Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ


Chương 49


Đúng sinh nhật Nhất Dao, công ty của Dụ Dân chính thức khai trương, khởi đầu không quá tệ. Sáng hôm đó, hình ảnh công ty anh xuất hiện trên khắp các trang báo, có người còn cố tình lôi Vĩ Quyên vào để giật tít, nói rằng Vĩ Quyên làm ăn tệ hại đến giờ nhân viên của mình cũng không giữ nổi. 

Đương nhiên đó chỉ là phần nhỏ.

Lúc đầu Nhất Dao không nghĩ ngày khai trương sẽ rầm rộ như thế, Dụ Dân nói rằng chị họ anh đã thuê mấy tòa soạn đẩy tin tức này lên thu hút công chúng, dù đây là chiêu trò lôi kéo nhưng  ý kiến của cổ đông anh không làm được gì. Dẫu sao việc này cũng tốt cho danh tiếng của công ty mới, cho dù anh không thích phiền phức nhưng điều đó không có hại. 

Ngoài ra, cô nhận thấy không chỉ công ty mới của Dụ Dân được trở thành từ khóa nóng, hình ảnh giám đốc Dụ cũng nổi không kém. Hồi trước tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm của Vĩ Quyên, anh đã được để ý tới, lần này thậm chí còn khoa trương hơn. 

Ngoại trừ những người quan tâm đến lĩnh vực khoa học công nghệ, có không ít các cô gái trẻ vô tình nhìn thấy hình ảnh Dụ Dân lan truyền trên mạng, lập tức lượt chia sẻ lên tới hơn ba nghìn và chưa có xu hướng giảm. 

Trong bức hình đó, Dụ Dân mặc bộ vest màu đen, mái tóc đã được cắt từ hôm trước trông gọn hơn, trên người tỏa ra khí chất nổi bật. Có một bình luận nói rằng, gương mặt này mà không đi làm diễn viên có phải quá phí uổng không. Vài người khác phóng đại hóa hình tượng của anh lên, chưa gì Nhất Dao đã thấy xuất hiện vài cô “vợ” rồi.

Có chút ghen tị. 

Nhất Dao hoàn thành năm học đầu tiên trong thuận lợi, thầy Giản giới thiệu cho cô tới làm trợ lí ở một phòng triển lãm, cô không hề chần chừ đồng ý luôn. Chính vì thế, cô nghỉ làm ở quán cafe, chuyển thời gian sang làm việc ở phòng triển lãm, tiền kiếm được khá hơn hẳn. 

Trời bước vào giữa hè, thời tiết nóng nực khó chịu, vài lúc chỉ muốn nằm ở nhà không bước chân ra ngoài đường. Con phố hầm hập khói xe cộ và nắng, lá rụng khô quắt lại rơi lả tả trên mặt đường. 

Công ty vừa ra mắt thị trường, Dụ Dân lại bận chuẩn bị dự án để đấu thầu, cô từng nghe anh nói sơ qua về của công ty anh họ anh, nghe nói muốn phát triển loại robot nào đó. Đã hơn hai tuần rồi cô chưa gặp anh, Nhất Dao thấy có phần tẻ nhạt. Cũng may là phòng triển lãm lúc nào cũng có việc để làm, thời gian này cô bận không kém.

Cuối tuần Nhất Dao đến nhà A Miễn chơi, A Miễn kể rằng cuối năm Phùng Tiêu sẽ kết thúc khóa học người mẫu và về nước. 

Xa Tổ quốc quá lâu giờ sắp đến ngày trở về, Phùng Tiêu trong cuộc gọi video suýt nữa không kìm nổi nước mắt: “Tắm nắng Tây lâu như thế, cuối cùng cũng được hít không khí của quê nhà rồi.”

A Miễn đưa điện thoại để Nhất Dao nói chuyện với Phùng Tiêu, còn cô ấy đi lấy món ăn mới làm ban nãy ra. 

Đường truyền chỗ thiếu gia Phùng không ổn định, mặt cậu ta vỡ nét tung tóe, song cái giọng vẫn vang lên rõ ràng: “Tình yêu của anh, hãy chờ anh, anh sắp về với em rồi đây.”

Cô tựa đầu lên gối, sởn hết cả da gà: “Sao cậu vẫn buồn nôn như vậy chứ?”

Phùng Tiêu nghe cô đả kích tinh thần quá nhiều lần, thở dài ngao ngán: “Anh chỉ mong công ty thả về sớm để có thể đoàn tụ với các tình yêu của anh, haiz, thời gian qua để các em cô đơn là lỗi của anh.”

A Miễn bê đĩa thịt gà nướng ra, nói vọng tới: “Không mang quà thì đừng vác mặt về.”

“Tôi chính là món quà lớn nhất đây!” Cậu ta vỗ ngực tự tin. 

Nhất Dao cười khinh: “Cậu hơi nhầm rồi.”

“Mấy cậu vứt bỏ tôi chứ gì?” Phùng Tiêu không cam chịu: “Các người đừng coi thường tôi, nên nhớ tôi quen đại tổng tài đấy!”

“Tổng tài nhà cậu? Ai cơ?” A Miễn nhận lại điện thoại, trêu đùa.

“Nhớ anh chàng học MIT đến hôm sinh nhật tôi không? Anh ấy mới mở công ty, giữ chức giám đốc đó, ha! Tôi đây chính là quen một vị giám đốc!” Cậu ta kiêu ngạo hất mặt lên trời. 

“…”

A Miễn nhìn cô, mắt nhướng lên. 

Nhất Dao lắc đầu, nói bằng khẩu hình miệng rằng chưa nói chuyện cô và Dụ Dân yêu nhau cho cậu ta nghe.

Cô ấy ăn ý ra hiệu “OK”.

Nói chuyện thêm nửa tiếng thì Phùng Tiêu đến giờ học, qua loa nói tạm biệt rồi kết thúc video. Chơi chán rồi, Nhất Dao về nhà. May mắn có ngày được nghỉ, cô dành toàn thời gian còn lại của ngày ngồi vẽ.

Hơn bảy giờ tối, cô vừa ăn xong thì chuông cửa bỗng reo, Nhất Dao nhặt được một anh chàng đẹp trai ngoài cửa. 

Cô ngạc nhiên: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Dụ Dân đưa bó hoa cho cô, Nhất Dao choáng nhẹ vì nó quá to, một vòng tay của cô ôm còn không hết: “Đây là cái gì thế?”

Anh tháo giày đi vào trong, cười khờ: “Quà sinh nhật muộn của em.”

Cô ôm bó hoa để lên bàn, mở tủ tìm một cái chậu to để cắm: “Sinh nhật em qua lâu rồi mà? Hôm đấy anh cũng tặng quà rồi.”

Chính xác thì hơn mười hai giờ đêm đúng ngày sinh nhật cô, anh mang một chiếc bánh ngọt sang, còn đàn tặng cô một khúc dương cầm. 

Dụ Dân đi theo cô, cười vui: “Đó không tính là quà, anh muốn tặng thứ khác cho em.”

Tâm trạng hôm nay của anh rất khác…vừa vào cửa đã cười không ngừng, khác hẳn so với vẻ trầm tính thường ngày. Một điều được tính là bất thường như vậy, Nhất Dao liền hiếu kì. 

Cô bỏ dở thứ đang làm, đi đến níu tay áo anh. Dụ Dân cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sáng ngời lấp ló xúc cảm đang dâng trào. 

“Sao hôm nay anh lạ thế?” Cô nhón chân lên, phát hiện trên người anh hơi có mùi cồn, lập tức hiểu ra vấn đề: “Anh say à?”

“Không say, nếu say thì có thể chạy đi mua quà cho em được sao?” Dụ Dân ôm cô, vùi mặt xuống cổ cô.

Cũng có lí.

Nhất Dao nhớ hồi trước anh uống rượu, anh sẽ nói lắm hơn mọi khi, hôm nay còn cười nữa chứng tỏ anh đang rất vui. Đương nhiên không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy mặt đáng yêu khác của Dụ Dân, cô ân cần dỗ anh.

“Ra ghế ngồi đi.”

Anh vô cùng nghe lời, đứng thẳng lại nắm tay cô ra ghế. Bông Tuyết theo thói quen nhảy lên sofa, rúc vào lòng anh. 

Cô gạt mấy sợi tóc không vào nếp của anh sang một bên, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì mà anh uống rượu thế?”

Anh đáp: “Đi gặp đối tác, họ muốn cụng li nên không thể không uống.” lại nói thêm, “Anh uống chút bia thôi.”

Nhất Dao không xác định “chút” của anh là bao nhiêu, trông mặt anh hơi đỏ. Cô muốn đứng dậy đi lấy cho anh cốc nước, bị anh kéo lại, cứng đầu không cho đi. 

Dụ Dân ôm cô, dụi đầu vào trong người Nhất Dao, thì thầm: “Anh nhớ em lắm.”

Cô hơi buồn cười, đứng im cho anh ôm. Bọn họ hơn hai mươi ngày chưa gặp nhau, đều do anh và cô bận làm việc, cùng lắm chỉ nhắn tin mấy câu rồi ai lại đi làm việc người nấy. Nếu là Dụ Dân của ngày thường, còn lâu anh mới chịu mở miệng bày tỏ, hôm nay thì lại khác, anh cứ thể thổ lộ hết lòng mình ra. 

Nhất Dao để anh ôm cho thỏa mãn, toan gỡ tay anh: “Em đi lấy cho anh cốc nước, uống chút nước sẽ đỡ hơn.”

“Anh không muốn uống nước.” Dụ Dân nấc một tiếng, vòng tay ôm cô tăng thêm lực, tham lam ngửi mùi hương trên người cô: “Em thơm quá, bảo sao Bông Tuyết thích nằm trong lòng em như vậy.”

Bông Tuyết vểnh tai lên, nghiêng đầu nhìn đôi uyên ương trước mặt rồi lại cùi xuống, rúc vào người Dụ Dân ngồi. 

“Dụ Dân.” Cô gọi, “Anh có biết anh giống cún lắm không?”

“Thế à?” Anh ngẩng đầu, viền mắt ửng hồng.

Dụ Dân thò tay vào túi áo, lôi ra một thứ: “Em ngồi xuống đi.”

Nhất Dao chiều theo ý anh, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Anh nâng chân bên phải của cô lên, vuốt ve chỗ mắt cá chân. Sau đó, Nhất Dao cảm thấy cổ chân mình lành lạnh. 

“Thêm món quà nữa à?” Cô bật cười, lắc lắc cổ chân. 

Chiếc lắc chân bằng bạc lóe sáng, rất hợp với làn da trắng mịn. 

Dụ Dân gật đầu, môi cong ngốc nghếch: “Chân em đẹp.”

Cô nhìn anh một lúc, không nhịn được mà bảo anh lại gần, hôn một cái. Anh tựa vào người cô, sau khi nhận lấy nụ hôn tâm tình dường như thăng hoa lên hẳn, biến thành đứa trẻ to xác vì một phần thưởng mà vui cả ngày. 

Nhất Dao không lay nổi anh dậy, bất đắc dĩ nửa nằm nửa ngồi, vỗ về người trong lòng. Dụ Dân thò tay vào trong áo xoa nhẹ eo cô, ngón tay anh đi đến đâu là cơ thể cô run rẩy tới đó. Cô cúi đầu, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của đối phương, không biết nét mặt anh như thế nào nhưng từ hành động của anh, cô biết chắc chắn anh đang cười. 

“Dao à.” Anh chợt thủ thỉ. 

“Sao thế?” 

Giọng anh như một dòng suối trong mát, cuốn lấy trái tim cô từ lúc nào không hay. 

Anh tặng cô nụ cười thật lòng, mỗi chữ nói ra vô cùng rành rọt.

“Đợi khi em tốt nghiệp, chỉ cần em vẫn còn ở đây, anh nhất định sẽ cầu hôn em.”

“…”

Cô ngỡ ngàng. 

“Anh nói gì cơ?” Cô không muốn nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Dụ Dân đem lời anh vừa nói lặp lại một lần nữa. 

Nhất Dao ngây người.

Mọi thứ diễn ra trong đầu cô tự động dừng lại, chỉ còn lại lời anh vang vảng không dứt. Một cảm giác xa lạ tràn vào khoang ngực, Nhất Dao nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. 

Cô vốn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn, ngay cả khi quen anh cô chưa từng lấy kết hôn làm mục đích theo đuổi, không ngờ hiện tại anh lại nói tới chuyện này. Có lẽ do ảnh hưởng từ lúc nhỏ, cô từng e sợ trước hôn nhân và gia đình, sợ mình sẽ giống như bố không thể làm tròn trách nhiệm với gia đình, thậm chí sẽ trở thành con người không thể làm gì cho ra nhẽ. 

Nhưng người ở cạnh cô là Dụ Dân.

Anh là người cô có thể đặt hết niềm tin vào, cho dù có ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Anh cho cô sức mạnh, động lực mỗi khi cô lo sợ bởi cô biết anh sẽ ủng hộ cô hết mình. Giống như chuyện quay trở lại học, nếu không có Dụ Dân, cô sẽ không bao giờ có can đảm làm chuyện ấy.

Một con người tốt đẹp như anh, xứng đáng để dựa dẫm vào. 

Nhất Dao xoa mái tóc của anh, nói thầm: “Em không nỡ bỏ anh.”

Câu này không biết Dụ Dân có nghe thấy không, chỉ biết đầu anh hơi cựa quậy, sau đó tiếng thở đều chậm rãi thoát ra. Anh ngủ mất rồi. 

Cô vất vả kéo anh vào phòng ngủ, Dụ Dân lại mở mắt, cúi xuống chân cô nhìn: “Chiếc vòng chân em đeo lên đẹp lắm.”

“Muốn đi ngủ không?” Cô mở chăn.

Anh gật đầu, Nhất Dao để anh nằm xuống, Dụ Dân cực kì ngoan ngoãn để mặc cô làm gì cũng được. Chỉnh chăn cho anh, anh không động đậy, cô ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt an tĩnh của anh chìm trong giấc ngủ. 

Nhất Dao cúi xuống, hôn nhẹ anh một cái rồi đi ra ngoài. 

Sáng hôm sau Dụ Dân tỉnh dậy liền trở về bộ dáng ngày thường, chuyện tối qua không thấy anh hé răng nửa lời. Nhất Dao vào phòng đúng lúc anh đang trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. 

Cửa phòng vệ sinh không đóng, cô dựa lưng vào cạnh cửa, cười cười nhìn anh. Dụ Dân cầm khăn mặt lau, đúng lúc hạ xuống thì bắt gặp nụ cười tươi tắn của cô trong gương. 

“Anh ngủ ngon không?” Cô bắt chuyện. 

Anh treo khăn mặt lên, xoay người ra ngoài đứng trước mặt cô: “Cũng ổn.”

“Sáng nay anh muốn ăn gì? Có ngũ cốc, bánh bao, bánh mì kẹp.” 

Người anh thoang thoảng mùi kem đánh răng thơm mát, Nhất Dao tiến lên một bước, muốn ôm anh. Dụ Dân ngăn cô lại: “Anh chưa tắm.”

Ý muốn nói nếu cô ôm sẽ không thoải mái.

Cô nâng mắt: “Anh bẩn em không ngại.”

Rồi cứ như vậy, cô thành công “sàm sỡ” anh. Lúc buông ra, cô thấy Dụ Dân đang nhìn mình, con ngươi đen sâu hun hút. 

Nhất Dao kéo tay anh: “Đi ăn sáng, anh còn phải đi làm nữa.”

Cuối cùng, Dụ Dân chọn ăn bánh bao, Nhất Dao lấy sữa làm một bát ngũ cốc. Rót sữa ra bát, cô không quên rót thêm một cốc cho anh. Anh nhận cốc sữa, uống một ngụm rồi vô thức liếm môi. 

“Khi nào anh mới đấu thầu xong?”

Dụ Dân lắc đầu: “Chưa biết nữa, có lẽ sẽ mất nửa tháng.”

Cô gật đầu, anh lại nhìn cô. Nhất Dao “à” một tiếng: “Cuối năm Phùng Tiêu về đó.”

“Hôm trước cậu ấy có gọi điện cho anh.”

Cô xúc một thìa ngũ cốc: “Chậc, hóa ra em là người đến sau à?”

Dụ Dân biết cô cố tình trêu, cười nhẹ không nói gì, cúi mặt ăn bánh bao. Nhất Dao ôm bát ngũ cốc lại gần anh, thu gọn khoảng cách giữa hai người.

“Ái phi, trẫm rất nhớ ngươi.” Ngữ khí cô rất thản nhiên.

Anh ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt một tia dao động. Nhất Dao thấy bản mặt ngây thơ vô số tội của người nọ, không nhịn được muốn làm càn. Cô chỉ vào vết bớt ở khóe mắt anh: “Nhớ cái này.”, đến bên mép dính chút sữa tươi: “Nhớ cái này.”, dần dần di chuyển xuống dưới yết hầu: “Cái này.” rồi bàn tay mờ ám xuống dưới nữa.

Dụ Dân nắm ngón tay không an phận của cô, tiếng hơi khàn: “Ăn sáng đi đã.”

“Vậy ăn sáng xong ái phi sẽ sủng nịnh trẫm hả?” Cô nhếch môi.

Khi thấy tai anh chuyển đỏ, cô phì cười buông tay, không giỡn nữa. 

Bữa sáng hôm đó trôi qua trong vui vẻ. 

Ăn sáng xong, Dụ Dân phải đi làm, trước khi đi đã hoàn thành nhiệm vụ “sủng nịnh” hoàng thượng. Bông Tuyết quyến luyến ôm chân anh, Nhất Dao bế nó lên, ngửa mặt chờ anh. Dụ Dân cúi xuống hôn cô, tay xoa đầu Bông Tuyết. 

“Muộn nhất là nửa tháng.” Anh bảo.

Khi xong việc đấu thầu, anh sẽ dành thêm thời gian ở bên cô. 

Nhất Dao gật đầu, trong mắt nhuốm ý cười: “Em không đi đâu đâu mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN