Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại (Phần 1)
Chương 28: Ra tay nghĩa hiệp _2
Phủ đại tướng quân Tước Thiên vẫn điều động binh lính mỗi ngày đi khắp nơi tìm Dạ Yến, hắn tâm tư buồn chán không thiết ăn uống, chỉ nóng lòng tìm nàng.
Trên mái tướng phủ ánh sáng trăng soi rọi khắp nơi, một thân y phục trắng ngồi đó, tay cầm bình rượi hắn uống một cách vô thức, ánh mắt buồn nhìn xa xôi như trông chờ hình dáng ai kia sẽ xuất hiện, nổi niềm nhớ thương không biết tỏ cùng ai, miệng hắn khẻ lầm thầm ” Dạ Yến giờ này nàng đang ở nơi đâu, ta rất nhớ nàng, sao nàng nở đành lòng bỏ ta mà đi như vậy chứ ” uống thêm ngụm rượu vào bụng, rượu cay làm cho nước mắt hắn rơi xuống.
Kỳ Lôi từ dưới đất phóng lên mái nhà ngồi xuống bên vương huynh, hắn nhìn thấy một vương huynh cao ngạo ngày nào nay chỉ vì một chữ tình mà thành ra thê thảm như thế này.
Kỳ Lôi nhẹ nhàng lên tiếng: ” sáng mai chúng ta ra ngoài những thôn làng lân cận mà tìm thử, cả những thôn nhỏ nhất cũng sẽ tìm, huynh hãy xuống về sương phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai đệ đi cùng huynh ” Tước Thiên gật nhẹ đầu, rồi lại cầm bình rượu uống tiếp một hơi cạn sạch.
Tại huyện nha sau gần một trăng nàng luyện tập cho các binh sĩ, nàng chỉ hết những gì mình đã từng được huấn luyện ở hiện đại chỉ lại cho mọi người, giờ đây tất cả đều đã tốt lên rất nhiều, trong số những binh sĩ nàng đã chọn ra được hai người xuất sắc nhất, có khả năng nhất để mỗi ngày hướng dẫn anh em tập luyện.
Trong lúc này quân lính của Tước Thiên vẫn đi tìm nàng ở các thôn lân cận.
Quán ăn của Dạ Yến sáng nay vẫn mở bình thường khách ăn rất đông, bổng tiếng chiêng vang lên, làm bà con hoảng sợ, tiếng chiêng đó báo hiệu bọn cướp lại đến. Dạ Yến nghiến răng ken két nàng tức giận nói với Thúy Nhi:
_ Hôm nay chị phải dẹp sạch bọn cướp này thì mới mong sau này an ổn mà sinh sống, em đóng cửa quán đi, chị đi tới huyện nha đây.
Dạ Yến vào trong lấy vũ khí của mình, rồi bước chân rời khỏi, hai mẹ con Thẩm Như Mai nhìn nàng mà lòng đầy lo lắng.
Tại huyện nha các binh lính tập hợp đầy đủ, theo sự chỉ đạo của Dạ Yến tất cả vào vị trí sẵn sàng, cùng nhau tiến ra ngoài thôn.
Dạ Yến uy nghiêm cưởi ngựa tay cầm trường kiếm, nàng một thân y phục trắng, mái tóc dài cột cao phất phơ bay trong gió.
Gió bụi mịt mù từ xa tiến gần, Dạ Yến canh chuẩn xác khi chúng đã tiến gần nơi nàng đã dăng bẫy sẵn , nàng phất tay ra hiệu tấn công.
Tất cả binh lính đều đồng loạt ra tay, nào đá, và cung tên bay ra liên tục tục, làm bọn cướp tổn thương hơn phân nữa, xong một màn đó hai bên liền sáp vào chiến đấu.
Dạ Yến phóng ngựa lao lên trước tay cầm kiếm chém không ngừng tay , nhưng hôm nay bọn cướp có hai thủ lĩnh, võ công thuộc hàng cao thủ, một tên thi triển khinh công đến trước mặt nàng mà nghênh chiến.
Tước Thiên cùng Kỳ Lôi đang hỏi một người bán gạo hắn đưa hình họa của nàng cho bà chủ xem, bà chủ liền nhận ra ngay, bà nói người này là chủ quán ăn bên thôn kế bên, và người này là nữ anh hùng một mình đánh đuổi bọn cướp cứu dân làng.
Tước Thiên nghe xong mừng vui không tả được, hắn ra lệnh lập tức đi qua thôn đó ngay, khi đoàn binh lính của Tước Thiên ra tới đầu thôn thì từ xa hắc y vệ được hắn cử đi dò đường quay lại báo cáo đó là Thanh Uy: ” hồi chủ nhân thôn bên đó đang bị cướp tấn công, các binh sĩ ở huyện nha và một nữ tướng đang chiến đấu với bọn cướp “.
Tước Thiên cùng Kỳ Lôi nghe xong liền nóng lòng cùng giận dữ, Tước Thiên ra lệnh:
_”Mau truyền binh lính chuẩn bị tấn công tiêu diệt bọn cướp! Nữ tướng đó là phu nhân của ta, các người phải bảo vệ vương phi của ta an toàn “.
_Dạ tuân mệnh vương gia!
Lúc này tại trận đánh thế trận xem như cân bằng Dạ Yến đánh tay đôi với tên thủ lĩnh, về võ nàng không thua kém, nàng chém hắn một kiếm trước ngực, nhưng đến khi hắn dùng khinh công cùng nội lực thì nàng không đở được Dạ Yến bị trúng một đao sau lưng, hắn tung cú đá vào ngực nàng làm nàng té xuống ngựa.
_phụt một ngụm máu từ miệng nàng phún ra, đôi mắt nàng sẳc bén nhìn hắn, trong đầu nàng nghĩ ” để ta xem nguoi lẹ hay súng của ta lẹ ” Dạ Yến liền lấy ra hai cây súng, lúc này tên thủ lĩnh đang bước đến gần nàng, Dạ Yến nhanh nhẹn liền đứng dậy nàng nhằm ngay hai chân tên đó mà bóp cò.
_Đoàn… đoàn, hai phát trúng hai bên đùi, hắn liền quỵ xuống, nàng không cho hắn kịp phản ứng, tiếp theo là một phát ngay đầu tên thủ lĩnh, hắn liền gục tại chỗ không kịp nhắm mắt.
Tên em trai thấy anh mình chết hắn giận dữ phóng ám khí về phía nàng, Dạ Yến nhanh hơn né kịp nhưng vật đó sướt qua cánh tay nàng, nơi đó liền có máu chảy ra, không đầy mấy giây cả người nàng như mất sức lực, đầu thì xoay tròn nàng hai chân không đứng vững làm nàng té ngã trên đất, hắn ung dung bước đến gần Dạ Yến ánh mắt đầy câm thù nhìn nàng hét lớn: “con đàn bà này mày phải đền mạng cho ca ca của ta “.
Tay hắn cầm thanh đao chém xuống người nàng, nhưng trong lúc này một thanh kiếm đã nhằm ngay cổ hắn mà chém, hắn gục xuống đất tắt thở, Dạ Yến nằm đó nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình, nàng an ổn đón nhận.
Nhưng nàng không ngờ cả người nàng lại được bế lên, ôm chặt nàng vào vòng ngực ấm áp, Dạ Yến phát hiện mùi thơm này rất quen thuộc, mắt nàng liền mở ra ánh mắt nàng bất ngờ chạm phải một đôi mắt buồn đang nhìn nàng da diết.
_Tước Thiên sao lại là chàng? Nàng nhìn mặt hắn, gương mặt này mới không gặp thời gian ngắn mà sao lại tiều tụy đến như thế chứ?.
Tước Thiên nhìn nàng khẻ nói: “nàng thấy trong người thế nào? “
Dạ Yến giọng mệt mỏi cố nói: ” ngài bỏ ta xuống đi, ở đây có rất nhiều người, đừng làm người ta hiểu lầm “.
Tước Thiên nghe nàng nói hắn không vui châu lại mày kiếm, giọng buồn bã lên tiếng:
_ Thả nàng xuống để nàng bỏ trốn khỏi ta nữa sao, không có chuyện đó xảy ra lần nào nữa đâu, nàng bị thương nặng lắm đó, đừng nói nữa, để ta đưa nàng về phủ huyện nha chữa trị.
Thật sự là Dạ Yến rất mệt và đau nên lúc này đây nàng không muốn tranh cãi với hắn nữa.
Dạ Yến nghiên đầu nhắm mắt dựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn mà nghỉ ngơi, Tước Thiên vội vàng bế nàng lên xe ngựa đi vào thôn thẳng đến huyện nha.
Kỳ Lôi giao đám cướp cho phó tướng quân xử lý, hắn nhanh chân cưởi ngựa phóng theo Tước Thiên, vào đến huyện nha Trần huyện lệnh vội vàng ra nghênh đón khi nhận thấy kim bài của Tước Thiên ông dập đầu hành lễ với hắn, Tước Thiên không nói nhiều chỉ hỏi ngắn gọn: ” phòng của người ở đâu?”.
Trần huyện lệnh vội vàng hướng dẫn, Tước Thiên tay vẫn ôm chặt nữ nhân trong lòng nhanh chân bước theo, Kỳ Lôi cũng bước theo sau.
Vào trong phòng hắn đặt Dạ Yến lên giường lớn, miệng gọi to: “vương đệ hãy mau đến chữa cho nàng”.
Kỳ Lôi cầm thùng thuốc đến bên giường bắt tay vào việc cứu chữa, nét mặt Tước Thiên hết sức căng thẳng, hắn không rời mắt khỏi nàng, bên ngoài Trần huyện lệnh cũng rất lo lắng cho người nằm kia , đó là một nữ nhân hào kiệt, ông rất kính trọng nàng.
Gần một canh giờ trôi qua cuối cùng cũng xong, Kỳ Lôi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đưa lên lau những giọt mồ hôi trên trán mình, lấy ra từ một lọ nhỏ hai viên dược bỏ vào miệng Dạ Yến. Tước Thiên thấy vậy liền hỏi:
_ Đó là thuốc gì vậy đệ? Kỳ Lôi nhẹ đáp: ” thuốc giải độc, nàng ấy bị trúng độc, nhưng không nặng lắm vương huynh hãy an tâm”.
Hãy để nàng ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ghế ngồi, hai người liền đứng lên đi ra, trước khi đi Tước Thiên đắp chăn lên cho nàng, cuối hôn lên môi nàng một cái rồi mới chịu đi.
Bên ngoài phòng ngủ ba người ngồi uống trà Tước Thiên nhìn Trần huyện lệnh hỏi:
_ Phu nhân của ta đến đây khi nào vậy?
Trần huyện lệnh giật mình khi nghe vương gia gọi cô nương ấy là phu nhân, ông cũng đã rõ lai lịch của nữ nhân này rồi, ông suy nghĩ ” phu nhân của đại tướng quân có khác, thật là tài đức vẹn toàn, mạnh mẽ uy dũng không hề thua nam nhân ”
Ông nhìn vương gia liền đáp: ” phu nhân đến đây đã gần hai trăng rồi thưa vương gia “.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!