Gặp crush trong mơ - Chương 12: Nô lệ (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Gặp crush trong mơ


Chương 12: Nô lệ (6)


Hôm nay rất khác hôm qua, chút xíu gió trời không có hơi đất nóng bốc hồng hộc lên vã mồ hôi đầy hàng thau. Không khí nóng hổi oi bức căng thẳng khắp nơi. Mặt trời ám sát như thiêu đốt, đứng giữa sân trường chắc chắn xương biến thành than cộng thêm mùi thịt cháy khét lẹt. Đầu tóc đứa nào cũng bết bền bệt quần áo ướt xũng mồ hôi nhễ nhãi.

Hỏi chăng nước mưa hôm qua trôi đâu hết sạch. Nắng nóng chang chang một con rồ đang bị sai khiến. Tôi ngồi cạnh ghế đá hai tay hai chiếc quạt giấy quạt cho tên Hạo Thiên ngồi lướt điện thoạt cả giờ ra chơi. Nóng mà điện đâu mất hết, hôm qua sét đánh cháy nổ cả cột điện sửa chưa xong. Quen với lời bàn tán chêu chọc tôi thản nhiên hầu hắn mặc đám bạn cười chêu tất cả vì ơn nghĩa.

– Ủa bạn nữ… _ đi qua chỗ tôi một giọng nam sinh lạ lẫm. Tôi dừng quạt quay ra tên Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn

Sốc nhiệt suýt xỉu, cái tên vừa gọi hôm qua tôi gặp mấy giây trong nhà vệ sinh nam vì quá ám ảnh mặt mũi khó quên.

– … Chào Chào…Chào _ Tôi cười cho qua.

– Mày là thằng nào? _ Quên không để ý rằng tên bên cạnh đang chừng mắt

– Trịnh Dĩ Phong, chào cậu_ cậu ta nhìn tên Hạo Thiên (>__<) sau đó hai người đấu mắt hơn một phút nếu tôi không chen ngang phải hơn tiếng đồng hồ

– Hề hề, tôi Lâm Như Ngọc, anh ấy Hạo Thiên

– Hai người là một cặp hở? _ Dĩ phong oai phong lẫm liệt ngồi cạnh tôi nhìn phong cách thoải mái hiền lành dễ gần không như ai kia khó ưa.

– Không đâu, cậu chủ tôi đấy _ Chưa nói hết câu Hạo Thiên lôi tôi đi chỗ khác

– Vậy ah _ Dĩ Phong mỉm cười

~~~~~~

Sao tôi chẳng hiểu cái gì hết vậy, nhìn tờ bài kiểm tra mà khó xử (T-T). Kì này thôi xong, lục đục mãi chưa được chữ nào tôi đuối sức. Hức Hức, Nhật Minh quay sang thì thầm bảo bài cho tôi (@.@) Dù biết nhờ bảo bài là không tốt nhưng với một con người như tôi đã không tốt sẵn rồi. Làm bài xong sao nghẹn ngào quá, thấy bản thân không xứng đáng đó đâu phải bài tôi. Đầu tôi loang quoang mấy con ruồi cảm xúc lấn ác hối tiếc ư? Bỏ qua

Nhật Minh rủ tôi đi chơi lần nữa bảo có chuyện muốn nói, khó từ chối tôi nói đại là đồng ý (-_-||) một trai một gái đi chơi với nhau thật khiến hiểu lầm mà. Mấy cả đang tuổi ăn tuổi học như vậy người lớn bảo hư. Tùy số đời ra về tôi lững thững theo Nhật Minh. Chẳng nói gì chúng tôi đến công viên, xung quanh nhiều hoa cúc dại một cái hồ ở giữa. Ngồi im tôi là con gái không mở giọng trước đâu. Chẳng thấy Nhật Minh mở mồm tôi ức tức giận

– Có chuyện gì à? _ Tôi mở mồm nhìn cậu ta ngồi bên cạnh

– À bấy lâu nay tớ tớ… _ Cậu ta nói. Tôi gáp ngủ

– Hở? _ Khó hiểu tôi ghét nhất con trai nói nắp ba nắp bắt

Quanh quẩn mãi chuồn chuồn bay đầy gió vù vù, không khí mát mẻ dễ chịu hơn.

– Tớ rất thích… thích.._ (o_O) cậu ta nói vớ vẩn hả. không lẽ không lẽ…

– Tớ cũng vậy _ (-_-) tôi cười nói cậu ta nhìn tôi mặt đỏ rực

– Thật sao?_ Dĩ nhiên tôi đùa với cậu bao giờ chưa? Rồi!!!

– Đúng vậy, tớ rất thích nơi đây thật mát mẻ và thoải mái _ tôi nói (^_^) Hề Hề

Sau đó tôi về nấu cơm không là nhịn ăn. Trèo đèo lội suối vất vả (đi bộ đấy) nghe thấy tiếng gì đó đang kêu ing ỏi. Tiếp đó là những tiếng \” Hự Hự \” tôi ngó ngó ngiêng ngiêng. Lấp ló ở bụi rậm tôi nhìn trộm. (0~0) Một đám người áo đen đang đánh nhau với một người hỗn độn. Một thanh niên ngã ồ ra máu mê loét troét ghê lắm, đám người áo đen rụt đi bỏ lại một mình người bị thương . Tôi định nhạy thẳng về nhà thì không hiểu sao con người tôi cứ giục phải giúp người bị thương kia. Đợi đám người đi hết từ từ từng bước lại gần. Che mắt nhìn kinh dị khiếp, tới gần hơn nữa. (@@) Dĩ Phong chuyện gì vậy trời! Dù không thân thiết nhưng lí trí chẳng nghe theo tôi, mò túi quần thấy cái điện thoại của cậu ta vội mở gọi cấp cứu. Một xe cứu thương chạy ồ tới rước cậu ta lên xe phóng như điên tới bệnh viện

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN