Khi có người chất vấn, Đàm Tu chưa từng giải thích gì thêm, thay vào đó dùng thực lực chinh phục đối phương.
Năm cuối cấp có đặc điểm là bài tập nhiều, hầu như ngày nào cũng có môn kiểm tra, kiểm tra hàng tuần và bài mô phỏng kiểm tra hàng tháng. Bất kể thi học kỳ hay kiểm tra, Đàm Tu luôn đứng đầu với số điểm gần như tuyệt đối.
Trong phút chốc, từ lớp mười hai xuống tới lớp mười đều kháo nhau rằng thần đồng khiêm tốn đã “tái xuất giang hồ” rồi.
“Cứ tưởng đã rớt đài nhưng thực tế lại đang che giấu thực lực.”
“Tại sao anh ấy lại muốn làm vậy chứ?”
Tại sao khiêm tốn? Rồi tại sao lại đột nhiên làm mình nổi bật? Không ai biết lý do cụ thể cả.
Ngoài ra, có không ít người còn bị thu hút bởi vẻ điển trai của anh.
“Anh Đàm Tu đẹp trai quá trời quá đất luôn, ù ôi.”
“Nghe nói tính khí anh ấy không tốt đâu.”
“Mấy người thông minh và đẹp trai như ảnh hơi chảnh tí là chuyện thường mà.”
Nghe ngày càng nhiều nữ sinh nhắc tới Đàm Tu, cái môi nhỏ nhắn của Nhạc Dao dẩu lên.
Lâm Viễn Châu cẩn thận đến gần: “Đại ca, xin chị bớt giận ạ.”
Nhạc Dao hơi khựng lại, gượng phản bác: “Mình, không, tức, giận!”
Lâm Viễn Châu thử thăm dò vươn tay: “Vậy cậu có dám buông bài thi trong tay ra không?”
Nhạc Dao đập “bộp” bài thi lên bàn: “Bài thi nhiều vậy, làm nhăn một tờ thì có làm sao!”
Lâm Viễn Châu gần như phát điên: “Cậu chắc chắn không sao rồi, nhưng đây là bài thi của mình đó.”
“…” Cúi đầu nhìn lại, Nhạc Dao cuống quýt thả tay ra, cố gắng vuốt nó lại thật phẳng với ánh mắt vô cùng chột dạ.
Đàm Tu trở lại đỉnh vinh quang, Nhạc Dao đương nhiên vui thay cho anh. Nhưng mặt khác, trong lòng cô cũng chua xót không thôi.
Như thể, kho báu mình yêu thích bấy lâu đột nhiên trở thành sự tồn tại mà mọi người đều biết đến. Ngày càng nhiều người thèm muốn kho báu của cô khiến cô không khỏi lo lắng người khác sẽ cướp đi kho báu thuộc về mình.
Cảm xúc của cô in rõ trên mặt nên đã nhanh chóng bị Đàm Tu phát hiện: “Dạo này em có tâm sự à?”
Nhạc Dao vô thức sờ mặt: “Rõ vậy luôn hả anh?”
Không đánh đã khai điển hình.
Đàm Tu hỏi: “Sao vậy?”
Nhạc Dao nắm dây đeo cặp, cúi đầu lững thững bước đi: “Dạo này anh nổi tiếng quá chứ sao.”
Đàm Tu không hiểu: “Nên là?”
Nhạc Dao lựa lời nói: “Nghe nói có rất nhiều nữ sinh hỏi thăm về anh.”
Đàm Tu vô cùng ngay thẳng: “Anh không nghe nói.”
“…” Thế là cuộc trò chuyện gãy gánh giữa đường.
Đêm tháng Ba se se lạnh tựa như tâm trạng hiện giờ của Nhạc Dao.
Hiếm khi cô lại im lặng thế này khiến người ta thật khó xử. Đi qua một đoạn đường, Đàm Tu chợt mở lời: “Họ chẳng có liên quan gì đến anh cả.”
Dường như cảm thấy chưa đủ, anh chỉ dừng chốc lát rồi bổ sung: “Anh muốn thi được hạng nhất, không liên quan gì đến họ.”
Nhạc Dao ủ rũ đá văng đá vụn dưới chân rồi thuận miệng hỏi: “Vậy liên quan tới ai ạ?”
Gió mát đưa theo tiếng nói của anh tới: “Nhạc Dao.”
Nghe được mình tên, Nhạc Dao ngẩng đầu theo phản xạ: “Dạ?”
Đàm Tu không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi hai người chia tay ở đầu đường, Nhạc Dao đi tới cổng khu nhà thì trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
Anh thi được hạng nhất không liên quan gì đến họ cả.
Vậy liên quan tới ai ạ?
Nhạc Dao.
Câu “Nhạc Dao” này không phải gọi tên, mà là đáp án.
“Á á á.” Cô giống một nhánh cây mùa xuân khô héo bỗng chốc xoè lá, nụ cười rạng rỡ trên mặt hệt như một đoá hoa nở rộ.
Bác bảo vệ thò đầu ra khỏi cửa, chỉ thấy một bóng đen đang tung tăng chạy vào khu nhà.
Nhạc Dao vui vẻ về đến nhà, thấy mẹ đứng ở phòng khách, cô lập tức chạy lên ôm chầm lấy bà rồi sau đó về phòng.
Tiêu Tuệ Vân ngơ ngác rồi nhìn Nhạc Gia Thành – đang ngồi trên ghế sofa: “Chuyện gì làm nó vui vậy kìa?”
Nhạc Gia Thành nhún vai: “Chẳng phải con gái anh ngày nào cũng vui à.”
Nhạc Dao thò đầu ra từ cửa phòng ngủ: “Ba mẹ, không được xì xào bàn tán sau lưng con nha.”
Dứt lời, cô đóng cửa phòng, lấy cái hộp trong ngăn kéo ra đặt lên bàn. Bên trong quả cầu pha lê thơ mộng là một đóa hoa kiều diễm nở rộ một cách hoàn mỹ.
Đó là quà Đàm Tu tặng cô dịp sinh nhật, một đóa hoa thật sự có thể tồn tại mãi mãi.
Cô từng tiếc nuối đời này sẽ không bao giờ nhận hoa được, vì vậy anh đã đổi một cách khác để có thể tặng cô bông hoa xinh đẹp nhất.
–
Sau hôm đó, tâm trạng tồi tệ của Nhạc Dao đã bị cuốn đi mất dạng.
Mỗi sáng sớm, ở đầu đường, cô sẽ nhận được sữa chua vị dâu tây do Đàm Tu đưa. Và mỗi lúc trời tối, cô luôn có thể nhìn thấy Đàm Tu đang đợi mình bên dưới toà nhà dạy học.
Kỳ thi tuyển sinh bước vào giai đoạn đếm ngược.
Một ngày nọ trên đường về nhà, Nhạc Dao đột nhiên hỏi: “A Tu, sau này anh muốn học chuyên ngành gì ạ?”
“Chưa biết nữa.” Anh chưa có mục tiêu rõ rệt. “Em muốn làm gì?”
Nhạc Dao mỉm cười, đáp không do dự: “Em muốn làm nhà báo, nhìn ngầu lắm.”
Làm nhà báo có thể khai thác và báo cáo sự thật chưa được tiết lộ và giúp đỡ những người gặp khó khăn. Đó là những chuyện cô muốn làm.
Cô muốn trở thành một người có ích cho xã hội.
Đàm Tu không có mục tiêu, cô lập tức thoải mái chia sẻ tất cả ước mơ biến đổi không chừng từ nhỏ đến lớn của mình: “Thật ra, hồi nhỏ em ước được trở thành bác sĩ cơ.”
Đàm Tu nhíu mày: “Tại sao thế?”
Nhạc Dao chắp hai tay, như hồi tưởng lại tuổi thơ của mình: “Bởi vì trên sách báo và TV nói bác sĩ là thiên sứ áo trắng, khi đó em cho rằng thiên sứ là một từ rất đẹp, chắc hẳn là rất đỉnh.”
Vì vậy, sau này khi có người hỏi về ước mơ của Đàm Tu thì câu trả lời của anh là: “Tôi muốn trở thành người rất đỉnh mà cô ấy nói.”
–
Tháng Sáu, kỳ thi tuyển sinh đại học đã tới.
Bởi đây là kỳ thi tuyển sinh trọng đại nên những học sinh các khối khác được nghỉ một tuần. Nhạc Dao không dám quấy rầy Đàm Tu, vì thế cô cố gắng không đi tìm anh.
Vào ngày cuộc thi kết thúc, Nhạc Dao đã chờ anh ở cổng trường từ sớm. Đứng cùng chỗ với các bậc phụ huynh, trông cô như một học sinh tiểu học.
Trên đường, cô còn được một chú nhiệt tình quan tâm: “Nè nhỏ, con tới chờ anh hay chị phải không?”
Nhạc Dao: “…”
Nếu con nói con tới chờ bạn trai tương lai, chú tin không ạ?
Lúc cổng trường chưa có ai, Đàm Tu đi ra đầu tiên nên anh được mọi người chú ý.
Thế nhưng, anh không quan tâm mà đi thẳng về phía đám đông rồi kéo cô gái duy nhất có mái tóc xoăn màu nâu trong đó ra: “Đi, về nhà thôi.”
Nhạc Dao vừa đi vừa kháng nghị: “Anh đừng túm cổ áo em chứ, hôm nay em mặc đầm mới đó!”
Chiếc đầm mới của cô có cổ búp bê, thêu ren ngọc trai trông vô cùng nữ tính.
Đàm Tu “à” lên. Sau khi ra khỏi đám đông, anh nắm tay cô.
Tay của cô be bé xinh xinh, mềm mại như sữa đậu nành.
Cuối tháng Sáu, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, Đàm Tu trúng tuyển vào khoa y của Đại học Lê Xuyên với tư cách là thủ khoa ban tự nhiên.
Lợi dụng việc không có nhiều bạn bè tổ chức ăn mừng cho anh, mẹ Đàm dẫn theo Đàm Kỳ Nhi tìm đến nhà họ Lâm và bảo rằng em gái muốn được gặp anh trai.
Ba Lâm không biết về mâu thuẫn trong nhà họ Đàm nên cho hai mẹ con vào nhà.
Đàm Kỳ Nhi quan sát xung quanh, rồi tỏ vẻ ghét bỏ với nội thất trong căn nhà: “Mẹ, sao anh con lại ở cái chỗ quỷ quái này được vậy.”
Nghe thế, chú Lâm biến sắc. Mẹ Đàm vội cản con gái lại.
Trước mặt người ngoài, bà ta luôn thể hiện mình là một người mẹ hiền từ, thế nhưng khi đối diện với ba Lâm tật nguyền và hoàn cảnh gia đình nghèo khó, bà ta cũng cực kì khó chịu bèn lấy con gái ra làm cái cớ vội vã rời đi.
Mẹ Đàm đổi cách khác tìm tới Đàm Tu, hẹn gặp anh ở một nhà hàng đắt tiền.
Khi một Đàm Tu rạng rỡ xuất hiện, mẹ Đàm chỉ cảm thấy đứa con trai trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hơn một năm qua, vì thể diện, Đàm Vân Thiên cấm bà ta không được liên lạc với Đàm Tu, mãi đến khi kết quả thi đại học được công bố, thân phận thủ khoa tự nhiên của Đàm Tu khiến Đàm Vân Thiên được đông đảo bạn bè và người thân khen ngợi.
Đàm Kỳ Nhi ở nhà nổi cơn tam bành. Đàm Vân Thiên – xưa nay luôn cưng chiều con gái – cúi đầu đi dỗ dành cô bé nhưng rồi lại bị Đàm Kỳ Nhi ném đồ vào chân.
Một loạt hành vi ghen tỵ và phi lý của Đàm Kỳ Nhi, cuối cùng, đã khiến họ nhìn ra vấn đề con gái được chiều quá sinh hư. Nếu cứ để nó tiếp diễn thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Trái lại, con trai nuôi của họ không chỉ độc lập tự chủ, mà còn có vẻ ngoài ưu tú và có năng lực. Bà ta bàn bạc với chồng, chẳng thà bồi dưỡng Đàm Tu còn hơn bồi dưỡng người ngoài, vì vậy bà ta mới hẹn gặp Đàm Tu.
Mẹ Đàm đặt trước một bàn thức ăn phong phú, Đàm Tu quét mắt nhìn: “Ở đây không có người ngoài, bà không cần giả bộ, mệt mỏi lắm.”
Một câu của anh suýt nữa đã đánh sập chiếc mặt nạ hoàn mỹ mà mẹ Đàm đã xây dựng: “Tiểu Tu, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ.”
Đàm Tu điềm tĩnh: “Bà có chuyện gì?”
Mẹ Đàm âm thầm siết chặt ngón cái, rồi lại mỉm cười: “Con với ba con gây nhau một năm rồi, nên bớt giận thôi.”
“Tôi không giận ai cả.” Bàn ăn đầy màu sắc toàn món ngon trở thành vật trưng bày, thậm chí từ đầu đến cuối anh không xê dịch một cái ghế nào.
Nghe anh nói một cách bình thản, thật sự trông không giống như đang oán hận, mẹ Đàm mới hớn hở nhướng môi: “Vậy con về nhà với mẹ…”
Đàm Tu cắt ngang lời bà ta: “Để sau tôi sẽ đến nhà họ Đàm giải quyết chuyện di dời hộ khẩu.”
Người trưởng thành dời hộ khẩu không cần được chủ nhà đồng ý. Từ giây phút rời khỏi nhà họ Đàm, anh đã luôn chờ đợi cơ hội này.
Tư tưởng của Đàm Tu chín chắn hơn họ nghĩ nhiều. Anh thuộc phái hành động, thực hiện mục tiêu nhanh gọn, chính xác và hung ác.
Ngày về nhà họ Đàm, anh và Đàm Vân Thiên nảy sinh tranh chấp trong phòng làm việc. Đàm Vân Thiên giận dữ, cuối cùng cũng không giữ được trái tim của con trai mình.
Khoảng thời gian đó, tâm trạng Đàm Tu không tốt. Tuy anh không thể hiện ra mặt nhưng Nhạc Dao có thể cảm nhận rõ được. Cô biết đại khái là vì nguyên nhân gia đình, bèn dùng cách riêng của mình, thay đổi cách thức để giúp anh điều chỉnh cảm xúc.
Cô nói muốn đi dạo phố, bèn kéo Đàm Tu ra khỏi nhà họ Lâm đến trung tâm thương mại với ý định đưa anh đi thử những trò chơi thú vị và những món ăn mới lạ. Vậy mà, lúc chính cô thấy những bộ cánh xinh đẹp thì chân lại không nỡ bước đi, rồi cứ thế thử hết bộ này đến bộ khác ở trung tâm thương mại.
Lúc cô nhìn quần áo thì bộ nào cũng thích, nhưng khi mặc lên lại rất kén chọn. Lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng Nhạc Dao mới mặc thử một chiếc đầm mà cô thấy rất hài lòng: “A Tu, đẹp không?”
Quan sát màu cam ấm áp và sáng ngời trên người cô, Đàm Tu đưa ra khẳng định: “Màu cam, rất đẹp.”
Cô cầm váy xoay một vòng trước gương, rồi nghiêng đầu hỏi chàng trai đứng dưới đèn: “Em hỏi là em đẹp không mà?”
Trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Đàm Tu chợt rối loạn, anh lặng yên lẽ giấu di động ra sau. Trái cổ khẽ cử động, hồi lâu anh mới nghe được giọng của mình: “… Rất đẹp.”
Bỗng chốc, Nhạc Dao nhảy đến trước mặt anh, gần như kề sát vào mặt anh, ghé vào tai anh: “Em đẹp vậy nè, thích anh nữa, có phải anh vui lắm không nà?”
Anh không đáp lời.
Giọng nói sâu trong tim anh nhắn nhủ với não một cách rõ ràng rằng: Đúng vậy.
Nhạc Dao không phải thật sự muốn tìm kiếm đáp án. Cô quay về phòng thay đồ thay áo mới ra, chuẩn bị lát nữa mang đi tính tiền.
Đi ra ngoài, cô chợt thấy một cô gái xa lạ đang đứng trước mặt Đàm Tu mỉm cười bắt chuyện rồi giơ điện thoại lên muốn thêm bạn anh, nhưng bị Đàm Tu từ chối.
Lần này, người không vui đổi thành cô.
Trên đường về, Nhạc Dao một mực nói bóng nói gió: “Nghe nói đại học có rất nhiều chị gái xinh đẹp à nha ~”
Đàm Tu: “Ờm.”
“A, cao gầy điển trai thế này, chắc là mấy chị thích lắm nè.”
“Hửm?”
Biết rõ anh là người kiệm chữ như vàng, bây giờ lại cảm thấy anh đang trả lời cho có, Nhạc Dao giận đến mức chống nạnh: “Anh nói nhiều hơn một chữ thì sẽ bị thu tiền hay gì á?”
Tiếng nói đi đôi với tiếng bước chân dừng lại trước cửa khu nhà. Đàm Tu ôm túi đồ suốt cả quãng đường, rồi trao cả tâm ý của mình và đồ lại cho cô: “Anh sẽ không có cô gái khác đâu.”
Người vụng về trong chuyện diễn đạt ấy đang kiên định tỏ thái độ với cô: “Anh chờ em tới Lê Xuyên.”
Nhận được đáp án xác định, Nhạc Dao cười tươi như hoa.
Cô thật sự là cô gái rất dễ dỗ mà.
Tháng Chín tựu trường, Đàm Tu đến Lê Xuyên xa xôi.
Hai người giữ liên lạc hàng ngày và ân cần nói chuyện qua mạng khiến bạn cùng phòng phải nhao nhao suy đoán rằng chắc hẳn bông hoa cao quý này đã bị người ta hái xuống từ lâu rồi.
Khi Đàm Tu có lớp buổi sáng, anh thấy bức ảnh do Nhạc Dao gửi tới: “Bắt được sữa chua rồi nè.”
Trước khi đi, anh thuê Lâm Viễn Châu đưa sữa chua mỗi ngày và sẽ trả phí chạy vặt. Lâm Viễn Châu quả thật cung phụng anh như sếp lớn rồi.
Đến chiều, anh lại nhận được tin nhắn oán trách từ Nhạc Dao khi cô học xong lớp thể dục: “Học thể dục mệt quá, đau chân, em cảm giác trong xương cũng đau luôn.”
Tối lại, Nhạc Dao ôm bài tập còn dang dở về nhà, rồi chiến đấu với nó dưới ngọn đèn bàn.
Trong video, Đàm Tu ở cùng với cô, thỉnh thoảng sẽ phụ đạo cho cô vài bài khó.
Viết mệt mỏi, Nhạc Dao ngồi trên ghế duỗi người: “Em cho anh biết nha, gần đây Châu Châu tìm được việc làm thêm rồi đó.”
Đàm Tu nhíu mày: “Lớp mười hai tìm việc làm thêm ư?”
Nhạc Dao cười ha ha: “Là Tây Nguyệt nhờ cậu ấy phụ đạo và sẽ trả công cho cậu ấy.”
Đàm Tu: “… Cậu ta nhận à?”
Nhạc Dao tỏ vẻ “sao lại không”: “Công việc vừa cố gắng học tập vừa kiếm được tiền tốt thế này, sao Châu Châu từ chối được?”
Họ không vì xa mặt mà cách lòng, thay vào đó lại trân trọng khoảng thời gian họ cố gắng dành cho nhau mỗi ngày.
Thu đi đông lại, thời thế biến đổi.
Vào ngày lập đông, Đàm Tu nhận được một phần quà đến từ Vân An, là một chiếc khăn quàng cổ giữ ấm dành cho nam.
Nghỉ tết dương lịch, Đàm Tu về Vân An, rồi đích thân đi cảm ơn người tặng quà.
Từ Lâm Viễn Châu biết được ngày nghỉ của trường, Đàm Tu về lại Vân An trong ngày hôm ấy rồi đi thẳng đến toà nhà dạy học quen thuộc.
Anh đứng đó từ nửa tiếng trước, mãi đến khi tiếng chuông tan học kết thúc, những học sinh xa lạ sôi nổi lướt qua anh nhưng anh vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc ấy đâu.