Cô gái vừa khoác tay bạn mình vừa nói chuyện, không để ý thấy anh đi ngang qua, nhưng anh lại dừng bước vì búp bê tuyết được treo trên cặp cô.
Anh thấy cô gái không cẩn thận đánh rơi trà sữa, nghe người bạn đi cùng gọi cô là “Nhạc Dao” thì biết rằng đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
Một cuộc va chạm vô tình ở ngã rẽ, cách cầu thang hơn hai thước, anh muốn được thoáng gặp cô.
Căn tin gần cửa sổ, là anh cố ý dẫn dắt Kỷ Trì đi qua đó.
Đủ mọi điều, anh không thể nói rõ được lòng mình.
Không ngờ Nhạc Dao sẽ chủ động tìm anh, còn cố chấp xuất hiện tại quán trà sữa.
Cắm ống hút cho khách không nằm trong phạm vi phục vụ đặc biệt, người ăn bún gạo không thêm giấm không phải là anh và cũng không đi cùng chuyến xe buýt.
Mười tệ mà Nhạc Dao cố ý cho anh, đến nay anh vẫn còn cất giữ.
Tự lúc nào anh nhận ra mình đã rung động đây?
Là giọng nói trong phòng đọc nói đi nói lại đề bài khó, hay lúc nhìn cô ấy ngủ trên xe buýt.
Vào cuộc thi Vật lý, anh thuận lợi giành được huy chương vàng. Sau đó, Kỷ Trì hỏi anh: “Tại sao cậu lại nói dối cô bé là cậu cùng đường? Chịu tham gia thi, chấp nhận phá bỏ nguyên tắc vì cô bé ấy?”
Anh im lặng không đáp.
Kỷ Trì tựa vào cửa, ra vẻ như nhìn thấu mọi chuyện: “Là vì, cô bé ấy khiến cậu cảm giác được yêu phải không?”
Yêu ư?
Thứ ảo tưởng và xa xỉ này thật sự tồn tại sao?
Với loại người sinh ra đã bị ruồng bỏ như anh, càng muốn lại càng không đạt được, cha mẹ đã vậy, em gái cũng thế.
Miễn là không muốn có thì sẽ không mất đi.
Anh vốn tưởng rằng mình có thể bảo vệ phòng tuyến cứng rắn nhất trong tim, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị cô chủ động đến gần đánh tan.
Cô nói cô thích người thông minh.
Cô nói cô muốn thi đậu Lê Xuyên.
Cô nói cô cảm thấy làm bác sĩ rất tuyệt.
Vì vậy, nhiều năm sau, Đàm Tu trở thành một vị bác sĩ khoa chỉnh hình lừng lẫy quốc tế.
Trong một cuộc phỏng vấn, phóng viên có đề cập: “Chữ ký cuối mỗi một bài luận văn của anh đều liên quan đến vợ anh. Anh có thể cho chúng tôi biết lý do tại sao không?”
Người đàn ông ngồi trên ghế khẽ giương mắt nhìn chăm chú vào ống kính, thẳng thắn công khai tâm tư riêng của mình: “Tôi muốn trở thành vị bác sĩ tuyệt vời trong miệng cô ấy.”
Kết thúc cuộc phỏng vấn, người đàn ông rời khỏi ống kính, lại trở về vẻ mặt lạnh lùng và xa cách. Anh có một ngoại hình cực kỳ ưu việt, được năm tháng thiên vị, thế nên người đàn ông ba mươi chín tuổi này thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi như ngày nào.
“Giáo sư Đàm, hôm nay cực cho anh rồi, chúng tôi…” Những người bên cạnh đang định nói chuyện, chợt thấy anh cầm lên điện thoại lên bấm mấy cái, không biết đang nhắn tin cho ai mà sắc mặt bỗng chốc trở nên dịu dàng.
X: Phỏng vấn xong rồi.
X: Chiều nay anh sẽ về Vân An.
Tin nhắn được gửi đi nhưng “Dao Dao Thích Ăn Cá” chưa bao giờ hồi âm.
Buổi chiều, Đàm Tu về Vân An rồi đi thẳng đến bệnh viện thăm Tiêu Tuệ Vân.
Hai năm qua, sức khoẻ Tiêu Tuệ Vân ngày càng xấu đi, đến bây giờ nhất định phải nằm viện quan sát lâu dài.
Nhìn thấy Đàm Tu, Tiêu Tuệ Vân hết sức thân thiết: “Tiểu Tu, về rồi hả con?”
Đàm Tu đặt hộp giữ ấm lên bàn rồi lấy bộ đồ ăn cá nhân của Tiêu Tuệ Vân từ trong ngăn tủ ra: “Vâng, con mang cho mẹ chút cháo.”
Bầu không khí chung đụng giữa hai người tựa như một đôi mẹ con thân tình, có lúc Đàm Tu tản bộ cùng bà trong bệnh viện, bị người đi đường hiểu lầm: “Con trai chị có hiếu thật đấy.”
Bấy giờ, Tiêu Tuệ Vân sẽ cười dùng giọng nói tự hào nói cho đối phương biết: “Đây là con rể tôi.”
Người bên cạnh hâm mộ bà có một cậu con rể tốt và suy đoán con gái bà chắc hẳn cũng rất ưu tú, lúc ấy Tiêu Tuệ Vân sẽ nói cho đối phương biết: “Con gái của tôi là phóng viên bản tin đó.”
Đây chính là thế giới mà Tiêu Tuệ Vân đang sống. Nhiều năm như một, Đàm Tu luôn diễn kịch cùng với bà.
Từ giữa hè đến cuối thu, bệnh tình Tiêu Tuệ Vân ngày càng nặng. Bác sĩ chữa trị chính thông báo một tin không tốt lắm.
Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt dẫn theo cậu con trai tám tuổi Lâm Tư Diệu đến thăm. Tiêu Tuệ Vân ngồi trên giường nhìn Lâm Tư Diệu bằng một đôi mắt vô cùng hiền từ.
Lý Tây Nguyệt khom lưng nói chuyện với con trai, khi Lâm Tư Diệu nghe xong thì chạy đến bên giường rồi non nớt gọi: “Bà nội Tiêu.”
Tiêu Tuệ Vân cười đáp: “Ừ.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tư Diệu tràn ngập nghiêm túc: “Bà nội Tiêu, bà phải nhanh khoẻ để dẫn Tư Diệu đi chơi nha.”
Tiêu Tuệ Vân run run xoa gương mặt nhỏ của cậu bé với vẻ mặt đầy cưng chiều: “Được, ngày mai bà nội sẽ dẫn bé Tư Diệu nhà chúng ta đi chơi nha.”
Dỗ cháu xong, bà chậm rãi nhìn hai vợ chồng đang mang vẻ mặt nặng nề trong phòng bệnh: “Cảm ơn hai đứa đã tới thăm dì, còn dẫn Tư Diệu theo nữa.”
Tư Diệu, Tư Dao. (*)
(*) Diệu /yào/, Dao /yáo/ cùng âm khác thanh điệu. Tư là tưởng niệm, nhớ. Nên có thể hiểu tên cậu bé là nhớ Dao.
Đây là tên do Lý Tây Nguyệt đặt.
Được Lý Tây Nguyệt ra hiệu, Lâm Viễn Châu đưa con trai ra khỏi phòng bệnh, để không gian lại cho hai người.
Sau khi hai cha con đi, Lý Tây Nguyệt ngồi xuống mép giường: “Dì Vân, dì nhớ ạ?”
“Mơ màng nhiều năm vậy, cũng nên tỉnh táo rồi.” Bà đã nhớ lại từ lâu rằng chồng và con gái đều đã không còn trên đời này nữa
Lý Tây Nguyệt nghi ngờ: “Vậy tại sao dì lại?”
Tiêu Tuệ Vân hỏi ngược lại: “Con muốn hỏi dì tại sao dì nhớ mà lại giả bộ hồ đồ sao?”
Lý Tây Nguyệt thở phào một hơi, coi như thừa nhận.
“Ngoài cái này ra, dì không biết phải sống thế nào nữa.” Tiêu Tuệ Vân tạm ngừng chốc lát rồi nói tiếp: “Nhưng dì phải sống.”
Bà từng nghĩ sau khi chồng và con gái rời đi, bà sẽ phải cô độc. Nhưng cô con gái thiên thần của bà đã để lại không chỉ những người bạn đáng tin cậy, mà cả một người thương chung thuỷ một đời.
“Bên ngoài chỉ thấy thành tích vẻ vang sáng loáng của nó, nhưng có ai hay biết nội tâm của nó sớm đã trăm ngàn vết thương đâu? Thằng bé ấy một mực hao tổn tâm trí đi làm những cuộc nghiên cứu và phẫu thuật kia như không biết mệt mỏi, đến cả sức khoẻ của mình nó cũng không màng để ý.”
“Cũng chỉ khi dì nói đôi câu thì nó mới sẽ hơi chú ý.” Sau đó những năm qua, Đàm Tu kính trọng và chăm sóc bà, đơn giản là vì bà là mẹ của Nhạc Dao.
Nhiều năm qua, Tiêu Tuệ Vân chứng kiến rõ mọi chuyện, vừa cảm thấy mừng cho con gái, lại vừa cảm thấy tiếc nuối cho Đàm Tu: “Thằng bé quá cố chấp.”
Lý Tây Nguyệt nắm chặt hai tay: “Dao Dao xứng đáng mà dì.”
Tiêu Tuệ Vân gật đầu: “Con và Tiểu Châu cũng là những đứa trẻ ngoan, những năm qua các con thường xuyên dẫn theo Tư Diệu đến thăm dì, phiền cho tụi con quá.”
“Dì Vân, đây là điều chúng con nên làm.” Lý Tây Nguyệt nhớ lại chuyện cũ: “Năm đó, lần đầu tiên Dao Dao đưa con đến nhà, dì đã làm cơm nắm gạo nếp cho con, khi đó con cảm thấy dì quả thật rất giống mẹ con.”
Rất nhiều người cho rằng, với tư cách là bạn bè, cô đối xử với Nhạc Dao thật sự quá tốt.
Thật vậy chăng?
Tất cả những gì cô làm cho Nhạc Dao đều dựa trên sự sẵn lòng cho đi của Nhạc Dao. Cô gái đó cùng cả gia đình cô ấy mới thật là những người kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Năm ấy gia đình cô tan vỡ, rồi phải chịu hết giễu cợt vì ngoại hình, đến kỳ kinh cũng bị mọi người châm biếm, chỉ có Nhạc Dao bất chấp ánh mắt người khác nắm lấy tay cô.
Sau đó, cô nói với Nhạc Dao rằng cô nhớ mẹ đến nhường nào và nhắc tới món cơm nắm gạo nếp của mẹ mình.
Nhạc Dao thử tìm hiểu xem món cơm nắm gạo nếp trong ký ức của cô như thế nào, không lâu sau đó cô được mời đến nhà cô ấy chơi vào cuối tuần. Cô thấp thỏm đi tới, rồi Tiêu Tuệ Vân bưng ra một dĩa cơm nắm gạo nếp tiếp đãi cô.
Trong đó chứa tất cả các thành phần mà cô đã kể với Nhạc Dao.
Cô hâm mộ những cô gái nhảy ở quảng trường nhưng vì tự ti nên không dám tiến lên. Nhạc Dao đi cùng cô, kéo cô đến đài phun nước rồi khua khoắng tay chân một cách hỗn loạn.
Lý Tây Nguyệt mãi sẽ không bao giờ quên điệu nhảy tự do nhất mà họ từng nhảy bên đài phun nước.
Tiêu Tuệ Vân lẳng lặng nghe về Nhạc Dao qua lời kể của Lý Tây Nguyệt, theo đó cảm thấy tự hào về con gái mình.
Chỉ tiếc bà không thể trở thành người mẹ kiên cường như con gái tưởng tượng, chỉ có thể nhốt mình trong giấc chiêm bao mới có thể sống tạm đến nay.
“Tây Nguyệt, con giúp dì gọi Tiểu Tu vào đi.”
“Vâng.”
Lý Tây Nguyệt ra khỏi phòng bệnh rồi gật đầu với Đàm Tu đang ở hành lang.
Đàm Tu đẩy cửa phòng ra, đi tới trước mặt Tiêu Tuệ Vân rồi cất tiếng gọi quen thuộc: “Mẹ.”
“Tiểu Tu, những năm qua vất vả cho con rồi.” Lần đầu tiên Tiêu Tuệ Vân không cần phải giả vờ trước mặt anh nữa.
Đàm Tu cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ điềm tĩnh nói: “Mẹ là mẹ của Dao Dao, đây là những chuyện con nên làm.”
“Con vẫn vậy…”
Vì Nhạc Dao, dù không hề có lòng trắc ẩn nhưng anh sẵn sàng trở thành bác sĩ cứu sống những người đau bệnh.
Vì Nhạc Dao, người không biết đến sự ấm áp của gia đình như anh cam lòng chăm sóc một bệnh nhân rối loạn tâm thần suốt nhiều năm.
Vì Nhạc Dao, anh nhốt mình tại một chỗ cả đời.
Anh rất tỉnh táo hưởng thụ cảm giác chìm đắm.
Tiêu Tuệ Vân không khỏi thở dài: “Tiểu Tu, sau khi mẹ đi con phải sống thật tốt đấy.”
Đàm Tu không trả lời.
Tiêu Tuệ Vân quả thật bị sự cố chấp của anh đánh bại, đành phải cố ý nhắc tới con gái: “Dao Dao chắc chắn không hy vọng sẽ thấy dáng vẻ bây giờ của con đâu.”
Đàm Tu hỏi ngược lại bà: “Bây giờ có gì không tốt sao ạ?”
Anh trở thành bác sĩ được người người ngưỡng mộ, tuyên bố cho mọi người biết về tình yêu oanh liệt mà Nhạc Dao muốn, gây dựng một gia đình nhỏ thuộc về riêng anh. Tất cả những chuyện này minh chứng cho việc anh sống “rất tốt”.
“Sống như con thì sao mẹ yên tâm cho được đây?” Anh rõ là sống như cái xác không hồn.
Đàm Tu nhìn vào mắt bà và nói một câu thật lòng: “Mẹ, con nhớ cô ấy lắm.”
Tiêu Tuệ Vân giơ tay lên che mắt, biết mình đã không còn sức khuyên nhủ nữa.
Bà đã gặp người nên gặp, nhắn nhủ những lời cần nói, điều duy nhất không yên tâm chính là Đàm Tu. Vậy nên, bà chỉ đành liên tục dặn dò Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt: “Mấy đứa nhớ trông nó nhé.”
Đêm lập đông đầu tiên, Tiêu Tuệ Vân vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Tiêu Tuệ Vân bảo họ coi sóc Đàm Tu nên họ thường xuyên tìm đủ loại lý do để “quấy rầy” cuộc sống của anh.
Nhưng nào ngờ năm sau, Đàm Tu chợt ngã xuống.
Bác sĩ nói anh đã sớm mắc bệnh từ lâu, nhưng đó không phải bệnh hiểm nghèo gì mà là: “Tâm bệnh khó khỏi, tích tụ lâu thành bệnh.”
“Dao Dao chỉ hy vọng anh mạnh khoẻ thôi ạ.” Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt khuyên rất nhiều lần, đã thử đủ mọi phương pháp nhưng không tài nào thuyết phục anh tích cực phối hợp trị liệu.
Bác sĩ khó thể tự chữa cho mình, từ đầu chí cuối Đàm Tu chưa bao giờ nghĩ sẽ sống tiếp nữa.
Chăm sóc Tiêu Tuệ Vân là chuyện cuối cùng trên đời này anh có thể làm thay Nhạc Dao.
Ra khỏi bệnh viện, Lý Tây Nguyệt không kìm được nước mắt: “Không còn ai hay chuyện gì trên cõi đời này có thể giữ chân anh ấy nữa rồi.”
Trái tim anh đã bị mắc kẹt vào năm Nhạc Dao rời đi khi cô mười chín tuổi, thứ còn sót lại chỉ là một cái vỏ rỗng không có linh hồn mà thôi.
Vì lo lắng, học trò Tưởng Huân đặc biệt lưu ý tình trạng của thầy mình, phát hiện gần đây số lần anh đến thăm mộ cô ngày càng thường xuyên hơn.
Một buổi sớm nọ, Đàm Tu choàng tỉnh sau một giấc mơ rồi rời khỏi nhà mang theo một chiếc cặp màu đen đã cũ.
Anh đi tới nơi vô cùng quen thuộc, dịu dàng vuốt ve cô gái mặc áo hồng trong hình.
“Dao Dao, tối qua anh lại mơ thấy em.”
“Em nói anh lén ẩn giấu búp bê người tuyết của em không nói cho em biết nên em rất giận, đến mức phải bồi thường một ly sữa chua vị dâu thì em mới bằng lòng tha thứ cho anh.”
“Bắt em chờ lâu vậy, xin lỗi em, sau này sẽ không thế nữa.”
Trong thoáng chốc, Đàm Tu thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh với mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách sôi nổi đi tới trước mặt anh, rồi nghiêng đầu cười lộ ra chiếc răng khểnh.
“Em là Nhạc Dao lớp mười lớp một, chúng ta làm bạn được không ạ?”
“Đàn anh, lưu cách liên lạc nha.”
“Đàn anh, em chờ anh lâu lắm rồi đó.”
“Đàn anh, em mời anh uống sữa chua.”
“Đàn anh, nhìn này! Bốp…”
“Em nhận được tiền mừng tuổi năm nay rồi nè, phát bao tiền lì xì cho anh nha.”
“Nếu không được gọi anh là đàn anh, vậy em có thể gọi là A Tu không?”
“Huy chương vàng làm bằng vàng thật ư?”
“A Tu, mỗi ngày đều vui vẻ nha.”
“Anh không phải là kẻ không ra gì, là người em thầm mến.”
“A Tu, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ nha.”
“Đẹp như em mà lại thích anh đến vậy, có phải anh vui lắm không?”
“Em chỉ nhìn xem ngón tay anh dài bao nhiêu thôi.”
“Em muốn anh… gọi em là ‘Dao Dao’.”
“A Tu, em thích anh lắm.”
“Chờ mùa xuân tới, em sẽ lấy anh nhé.”
…
“Muốn ở bên A Tu, suốt cả đời.”
Tiếng cười lảnh lót của cô gái vang vọng bên tai, Đàm Tu lẳng lặng tựa vào tấm bia rồi chậm rãi nhắm mắt lại: “Dao Dao, anh tới trả em cả đời.”
Đàm Tu chết trước mộ Nhạc Dao. Khi rời đi, trong tay anh nắm thật chặt một búp bê tuyết có đôi mắt màu nâu và chiếc mũi đỏ, cực giống chủ nhân cũ của nó.
Người tìm thấy anh mở cặp sách màu đen ra thì thấy trong đó có khá nhiều thứ lặt vặt.
Một chai sữa chua vị dâu, một huy chương vàng có logo cuộc thi Vật lý, một chuỗi hạt gỗ tử đàn và một tờ tiền mười tệ.
Giáo sư Đàm Tu của viện y học Lê Xuyên hưởng thọ bốn mươi tuổi.
Khi tin tức được lan truyền, đã có rất nhiều báo cáo về những cống hiến xuất sắc của Đàm Tu cho lĩnh vực y học. Có người lật lại tập san luận văn cuối cùng mà Đàm Tu viết trước khi qua đời, trong lời kết anh đã viết thế này:
“Từng có một cô gái xuất hiện như mặt trời trong cuộc đời đầy gió và tuyết của tôi. Tôi biết cô ấy chín năm, ở bên cô ấy năm năm và ý nghĩa của điều đó không gì có thể sánh được.”
“Sau khi cô ấy mất, nỗi nhớ nhung về cô ấy chưa từng vơi đi.”
“Hôm nay tôi bệnh nặng, đã mất đi ý chí sống, tôi chỉ ước được ở bên người quý giá nhất đời mình, sống được cùng giường, chết được chung huyệt, mãi mãi không bao giờ chia lìa nữa.”
Sau đó, cư dân mạng cẩn thận phát hiện ra câu chuyện của “Dao Dao Thích Ăn Cá” và mọi người mới nhận ra rằng:
Vì vợ mình mà anh dành cả cuộc đời để nghiên cứu về căn bệnh ung thư xương.
Sau này, khi Tưởng Huân đang dọn dẹp di vật thay Đàm Tu, anh tình cờ nhìn thấy ghi chép nhật ký duy nhất trong điện thoại di động, trên đó viết một đoạn thông tin không có tên:
Sinh nhật vào lập xuân
Chiều cao 163cm
Mang giày mã số 35
Kỳ sinh lý khoảng ngày 1 mỗi tháng
Thích sữa chua vị dâu
Thích nước chanh ngọt năm phần
Không thích trời mưa bởi vì dễ bị bẩn vớ
Thích tuyết vì Vân An hiếm có tuyết rơi
Thích búp bê tuyết vì nó dễ thương
Thích hoa nhưng dị ứng với hoa, không thể tặng được
Thích ăn cá vì khi còn bé cha mẹ thường nói ăn cá thông minh
…
Còn thích, anh nữa.
–
Những thứ mà ta không có được khi còn trẻ, cuối cùng sẽ giam cầm ta đến hết cuộc đời.
– ——————-