“Xấu hổ chết mất!” Nhạc Dao mở sách giáo khoa trùm lên đỉnh đầu, thiếu điều muốn tìm cái bàn để chui xuống.
“Hôm trước cậu vừa mới nói vậy rồi.” Lâm Viễn Châu đã quen với biểu hiện thái quá của cô. Cậu ấy đưa mắt nhìn Lý Tây Nguyệt lý trí như mong muốn biết được điều gì đã xảy ra.
“Cách theo đuổi của cậu quá hổ báo rồi.” Là một cậu con trai, Lâm Viễn Châu cũng bày tỏ cách theo đuổi này không ổn: “Không phải mình đả kích cậu, lúc chúng ta chưa vào trường, các đàn chị khối trên từng tỏ tình bằng hàng tá cách mà chẳng một ai thành công đấy.”
Nhạc Dao nhíu mày: “Nói nghe thử?”
Lâm Viễn Châu nháy mắt ra hiệu, chìa tay với cô.
Nhạc Dao bĩu môi, thuần thục lấy tiền lẻ từ trong túi ra ném cho cậu ấy.
“Khụ.” Lâm Viễn Châu tằng hắng: “Hai ngày qua mình lại hỏi thăm được chút chuyện về người ấy, nhưng là thông tin tiêu cực nha.”
Nhạc Dao liên tục thúc giục: “Nói mau nói mau.”
“Nghe nói lúc anh ấy vừa vào trường đã vô cùng nổi tiếng. Năm đầu tiên vào học, với ngoại hình cấp bậc hotboy đó, mỗi ngày đều có người lượn lờ bên ngoài lớp học chỉ để ngắm anh ấy thôi đấy. Cứ vài ba bữa sẽ có nữ sinh tỏ tình với anh ấy và nhét mấy bức thư tình vào ngăn bàn của anh ấy nữa.”
Nhạc Dao nói trúng ngay trọng âm: “Ý là mình có rất nhiều tình địch hả?”
“Lúc ấy thì đúng, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện.” Lâm Viễn Châu cố làm ra vẻ huyền bí nhằm thu hút sự chú ý của hai người: “Tựu trường không bao lâu thì có mấy học sinh tiểu học chạy tới trường tìm anh ấy, một cô bé trong đó còn tự nhận mình là em gái của Đàm Tu, nhưng chẳng những Đàm Tu không quan tâm, mà còn làm cô bé ấy khóc nữa.”
“Không ai biết rõ chi tiết cụ thể nhưng tóm lại rất khó xử. Kể từ đó, danh tiếng của Đàm Tu kém hẳn.” Suy cho cùng, một nam sinh đến cả em gái ruột cũng chẳng màng thì đáng tin thế nào được chứ?
“Hơn nữa, anh ấy vốn vào đây với số điểm thủ khoa, nhưng sau khi lên cấp ba thì thành tích lại trượt dốc không phanh, từ lớp chuyên xuống lớp thường, bây giờ không biết xếp tới hạng mấy trăm rồi.” Con cưng của trời rớt xuống thật đáng tiếc nuối, tài hoa mất hết không còn nhiều hào quang nữa.
Tất nhiên, đến bây giờ cũng có rất nhiều cô gái thích vẻ lạnh lùng của Đàm Tu, chỉ có điều thái độ lãnh đạm và ác liệt của Đàm Tu đã hù doạ kha khá mấy cô nàng nhát gan rồi.
“Đại ca à, hay mình bỏ cuộc đi.” Hiện giờ, Lâm Viễn Châu rất khinh bỉ Đàm Tu: “Nhân phẩm không ổn, học hành không xong, tính tình không ra sao, cậu còn ham gì nữa?”
Nhạc Dao nhỏ giọng đáp: “Đẹp trai mà…”
Dĩ nhiên, cô không phải là người chỉ vì gương mặt mà không biết phân biệt đúng sai. Điều Đàm Tu gây ấn tượng cho cô là cảnh tượng anh lao tới cứu người trên thang cuốn kia, đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ: “Lúc mình gặp anh ấy không phải như thế, các cậu suy nghĩ thử đi, một người xấu xa ích kỷ sẽ phóng qua thang cuốn cứu người ngay lúc nguy cấp sao?”
Lâm Viễn Châu tặc lưỡi: “Cũng đúng…”
Giả sử họ gặp phải tình huống như thế, hẳn sẽ không có can đảm xông ra.
Rèn sắt khi còn nóng, Nhạc Dao cố gắng thuyết phục hai bạn: “Chúng mình không thể chỉ nghe mấy câu đồn đại lập lờ nước đôi của người khác mà đã định tội người ta được.”
Những lời này làm Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu cảm khái sâu sắc. Họ cũng từng vì một số nguyên nhân mà bị người xung quanh bài xích, nếu Nhạc Dao giống những người đó thì họ đã không trở thành bạn bè rồi.
Lâm Viễn Châu như được khai sáng: “Đại ca, mình tin tưởng mắt nhìn của cậu, cậu muốn làm gì thì làm đi.”
Nhạc Dao phồng má gật đầu, nhìn sang Lý Tây Nguyệt.
Cô tròn xoe mắt, đồng tử màu hổ phách bẩm sinh trông sạch sẽ và sáng trong đến mức người ta không thể thốt ra lời phản đối được.
Trong đôi mắt ngập tràn chờ mong của Nhạc Dao, Lý Tây Nguyệt gật đầu.
Vẻ ngoài và cung cách cư xử ngày thường của Nhạc Dao trông khá ngu ngơ, nhưng cô lại có một trái tim trong sáng và nhân hậu.
Nhiều năm qua, Nhạc Dao chưa từng nhìn lầm ai, vậy nên họ quyết định tin tưởng cô.
Sau đó, Nhạc Dao bắt đầu lên kế hoạch lần nữa.
Cô đã suy xét vì hai lớp cách nhau quá xa nên phải mất nhiều thời gian lên xuống cầu thang. Hơn nữa, người ta không phải lúc nào cũng ra khỏi lớp, bởi vậy kế hoạch gặp gỡ tình cờ lúc tan học hoàn toàn không thể thực hiện được.
Nhạc Dao chỉ đành tìm cách khác, theo thông tin họ nghe ngóng thì cô biết được:
“Buổi trưa Đàm Tu thường đợi hầu hết mọi người ăn xong mới ra căn tin.”
“Khoảng thời gian nghỉ từ chiều đến giờ tự học tối, có lẽ anh sẽ đến phòng đọc.”
Vì vậy buổi trưa, bên ngoài lớp 11A3, có ba người lén la lén lút đi ngang qua.
“Đếm rõ chưa?”
“Đếm rồi, trong phòng học còn bốn năm người gì đấy.”
“Đàm Tu ngồi hàng thứ mấy thế?”
“Hình như là hàng thứ năm, chỗ gần cửa sổ ấy.”
Ngồi tựa vào cửa sổ chứ không phải hành lang, nên không nhìn thấy rõ mặt. Dáng người khá giống, cũng mặc áo khoác đen.
Nhạc Dao cứ chờ mãi. Có ai đó trong lớp đã mở hộp cơm trưa giữ nhiệt ra khiến mùi thức ăn xộc vào mũi.
“Đói quá.” Nhạc Dao xoa bụng, chép miệng.
Quay sang nhìn hai người bạn thân, Nhạc Dao hơi áy náy: “Hai cậu đi ăn cơm trước đi.”
Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu hết sức chính trực: “Không sao, bọn mình đợi cậu ăn cùng.”
Nhạc Dao rất cảm động: “Cơm trưa hôm nay mình bao cho nha.”
Chừng mười phút sau, người kia rốt cuộc đứng dậy.
Nhạc Dao cảm thấy không đúng lắm, khí chất mang lại cảm giác không đúng, và kiểu tóc dường như cũng không đúng luôn.
“Anh ấy ra rồi.”
Cả ba đứng ngoài hành lang như không có chuyện gì, cho đến khi người đó lững thững bước ra khỏi lớp.
Nhạc Dao ngoái nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt xị xuống.
Đó là một gương mặt xa lạ lún phún râu bên khóe miệng, quả thật không nhìn nổi.
Trên đường đến căn tin, Lâm Viễn Châu bị Nhạc Dao điên cuồng đuổi đánh: “Cậu đi đâu hỏi thăm ra tin tức giả này đấy hả!”
Lâm Viễn Châu vừa la oai oái vừa trốn: “Đại ca à, không hẳn đâu, thật sự không đến mức đó đâu mà.”
Lâm Viễn Châu là một cậu nhóc mập mạp nhanh nhẹn nên đã thành công né tránh mọi cú đánh của Nhạc Dao.
Lý Tây Nguyệt yên lặng đi theo sau hai người, nhìn hình ảnh đùa giỡn giữa họ khiến lòng cô ấy thoáng hâm mộ. Quen được những người bạn có thể vui đùa không chút kiêng kỵ cũng là một loại may mắn.
Trưa hôm nay không thể thành công ôm cây đợi “Đàm Tu”, Nhạc Dao tức giận ăn tận hai chén cơm đầy “Ức…”
Lý Tây Nguyệt khuyên nhủ: “Cậu đừng ăn no quá.”
Ăn no rồi ợ lên một cái, Nhạc Dao mới từ tốn lại rồi tiếp tục cầm đũa lên: “Đây gọi là biến bi phẫn thành thức ăn.”
Căn tin nhỏ trên tầng ba không rộng như căn tin lớn, nhưng có thể tự chọn đồ ăn. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, không để ý có hai bóng người đang đi về phía này.
Là cán bộ môn toán, Kỷ Trì được giáo viên gọi lên văn phòng hỗ trợ, và anh ấy đã tiện tay kéo theo Đàm Tu đi cùng. Kéo dài đến tận bây giờ họ mới tới căn tin ăn cơm được.
Gọi món ăn xong xuôi, Kỷ Trì xoa bụng: “Đói không chịu nổi luôn.”
Đàm Tu đảo mắt, cất giọng chứa đựng thâm ý: “Có vậy mà không nổi rồi à?”
Kỷ Trì phản ứng kịp, nghiến răng nghiến lợi: “Nói năng đàng hoàng được không hả!”
Đàm Tu khẽ “chậc”, xoay người đi tìm chỗ ngồi.
Đàm Tu thường đến căn tin ăn tối muộn, nhưng vì giúp bạn, vả lại Kỷ Trì đã hứa hôm nay sẽ đãi anh ăn ở căn tin nhỏ.
Bàn cơm kế bên chưa được dọn dẹp kịp, Kỷ Trì bèn nhìn xung quanh: “Ngồi đâu?”
Đàm Tu nhìn về phía cửa sổ.
Nương theo ánh nhìn của anh, xa xa thấy một người trông hơi quen, Kỷ Trì đến gần nhìn kĩ thì quả thật là có quen biết: “Tây Nguyệt?”
Anh ấy gọi, khiến ba người đang vùi đầu ăn cơm đều đồng loạt ngẩng đầu.
Lý Tây Nguyệt hơi sửng sốt, rồi lập tức chào hỏi: “Anh Kỷ Trì.”
“Đúng là em rồi, bảo sao anh cứ thấy quen quen.” Kỷ Trì hoà đồng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh luôn, rồi sẵn tiện gọi cậu bạn: “A Tu, chúng ta ngồi đây đi, rộng rãi sạch sẽ, còn có người quen nữa.”
Lý Tây Nguyệt nhận ra Kỷ Trì. Nhạc Dao cũng nhận ra… Đàm Tu sau lưng Kỷ Trì.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu lá cọ và được kéo khoá đến xương quai xanh góp phần giúp trái cổ xuất sắc kia càng nổi bật hơn.
Muốn sờ quá đi mất…
Trong khoảnh khắc Nhạc Dao thất thần, Đàm Tu đã ngồi xuống đối diện cô.
Căn tin có những chiếc bàn dài, một hàng có thể ngồi ba bốn người.
Lý Tây Nguyệt và Nhạc Dao ngồi song song. Lâm Viễn Châu ngồi đối diện hai người, vừa rồi Kỷ Trì tới ngồi bên cạnh và đương nhiên anh ấy lựa chọn ngồi kế bạn nam là Lâm Viễn Châu.
Đàm Tu hoặc sẽ ngồi song song hoặc mặt đối mặt với Kỷ Trì, thế là anh chọn ngồi đối diện Kỷ Trì, cũng đồng nghĩa ngồi cạnh Nhạc Dao.
Lâm Viễn Châu – Kỷ Trì
Lý Tây Nguyệt – Nhạc Dao – Đàm Tu
Nhạc Dao đần mặt.
Đây là bánh nhân gì từ trên trời rơi xuống thế nhỉ!
Trước khi món xào của họ được dọn lên, Kỷ Trì đã bắt chuyện với Lý Tây Nguyệt. Hai bên nói liên tu bất tận. Nhạc Dao tự động che giấu, lặng lẽ liếc nhìn qua bên phải vài lần.
Hồi lâu Nhạc Dao vẫn không động đũa, từ từ nghiêng người sang phải rồi thì thầm hỏi: “Anh thích ăn thịt không?”
Đàm Tu nghiêng đầu nhìn lại cô: “Cũng thích.”
Nhìn lại bàn ăn, cô phát hiện hai đĩa thịt xào mình vừa gọi đã bị vua tham ăn Lâm Viễn Châu chén sạch. Nhạc Dao đưa tay đẩy một đĩa rau khác qua, hỏi dò: “Anh muốn ăn rau không ạ?”
“Không ăn.” Thoáng nhìn đĩa bắp cải hầu như không được động đến trên bàn, Đàm Tu tự hỏi họ gọi món này để làm gì vậy.
Muốn gộp đủ bốn món ăn một món canh à?
“Ây da.” Eo chợt bị véo làm Nhạc Dao hoảng sợ quay sang, thế cô mới đón được ánh mắt ra hiệu của Lý Tây Nguyệt: Làm giá chút đi.
Kỷ Trì và Đàm Tu gọi món ăn, vào lúc này không có ai nên dì bếp đích thân bưng tới.
Nhạc Dao vẫn đang mải tập trung vào Đàm Tu. Thấy anh bắt đầu ăn, cô mới ghé sát Lý Tây Nguyệt và hỏi cô ấy về chuyện Kỷ Trì: “Sao hai người biết nhau vậy?”
Kỷ Trì vừa ăn vừa đáp: “Trước đây anh và Tây Nguyệt là hàng xóm, coi như cùng nhau lớn lên đấy.”
“Hai người cũng là bạn nối khố sao?” Nhạc Dao không nhịn được vỗ tay khen hay: “Vậy thì tốt quá.”
Kỷ Trì là bạn của Đàm Tu, Lý Tây Nguyệt là bạn thuở nhỏ của Kỷ Trì, cô là bạn của Lý Tây Nguyệt, làm tròn lại chẳng phải tương đương cô có liên quan tới Đàm Tu sao!
Nhạc Dao không khỏi muốn hỏi thăm nhiều hơn, toàn bộ quá trình đều là cô trò chuyện với Kỷ Trì.
Kỷ Trì nhận ra cô là đàn em mà họ đụng phải ở cầu thang lần trước thành thử tỏ ra thân thiết hơn: “Em gái, em đổi đồng phục học sinh chưa?”
“Chỉ cần đổi khoá kéo thôi ạ.” Nhạc Dao cố ý bổ sung, hất đầu về phía Đàm Tu và cố ý nhấn mạnh: “Em gầy lắm ạ.”
Kỷ Trì đáp lại bằng giọng khuyên nhủ: “Con gái gầy quá không tốt đâu.”
Bên cạnh, Lý Tây Nguyệt bĩu môi, cô ấy hiểu ý Kỷ Trì. Kỷ Trì trưởng thành sớm, chỉ thích thưởng thức những cô gái xinh đẹp có vóc dáng chuẩn thôi.
Ăn được một nửa, Kỷ Trì mới nhớ tới thằng bạn đối diện: “Xem anh này, anh quên chưa giới thiệu với bọn em nữa, cậu ấy là Đàm Tu, là bạn anh.”
Ba người nhìn nhau, nghĩ bụng ba đứa em đã dò la hết thông tin về bạn của anh rồi.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, chỉ có Kỷ Trì tràn đầy thắc mắc bèn vội điều đình: “Bạn anh nó hơi lạnh lùng xíu, xin lỗi nha.”
Nhạc Dao xua tay tỏ ý không để bụng: “Không sao không sao, chúng ta tiếp tục tám đi ạ.”
Cô còn muốn hỏi thăm thêm nhiều thông tin nữa.
Thấy cô hoạt bát, Kỷ Trì nhanh nhảu trêu: “Em gái, tám với anh hay tám với cậu ấy đấy?”
Nhạc Dao trung thực đáp: “Em sợ làm phiền anh ấy ăn cơm.”
“?” Kỷ Trì bỗng chốc cảm thấy cơm trong chén không còn ngon nữa.
Ngay cả Đàm Tu cũng nhìn sang cô.
Nhạc Dao cố kiếm cớ, gắng biện hộ: “Ý em là đồ ăn nguội sẽ không ngon nữa.”
Tim Kỷ Trì bị một dao đâm xuyên.
Cùng món ăn trong đĩa, chẳng lẽ anh có thể ăn đồ nguội hay sao?
Nhạc Dao sợ mình lại nói sai làm mất lòng người ta, luôn không nhịn được quay đầu xem sắc mặt Đàm Tu. Anh vẫn duy trì tần suất ăn cơm của mình, không bị ảnh hưởng bởi cuộc đối thoại giữa họ.
Trong khi Kỷ Trì còn non nửa chén cơm, Đàm Tu đã bưng mâm đứng dậy: “Đi đây.”
Kỷ Trì tuỳ ý xua tay.
Đàm Tu có việc của mình, họ không phải lúc nào cũng chờ nhau giống như các cô gái.
Cảnh tượng này làm ba người bất ngờ, bởi họ thường cùng đi và đợi nhau.
Đàm Tu vừa rời đi, Nhạc Dao đã ngồi không yên, lặng lẽ nháy mắt với hai đứa bạn thân rồi đuổi theo anh.
Đàm Tu bưng mâm đến khu làm sạch. Nhạc Dao cũng vậy.
Đàm Tu thả chén xuống. Cô cũng thả chén.
Đàm Tu thả đũa. Cô cũng thả đũa.
Dọn đồ xong, Đàm Tu quay người rời đi. Nhạc Dao chạy chậm hai bước tới bên cạnh anh.
Đàm Tu chân dài nên tốc độ bình thường của Nhạc Dao không theo kịp anh.
Sàn nhà căn tin trơn làm cô suýt ngã. May thay đã chạy tới cầu thang, tốc độ xuống lầu của hai người gần như bằng nhau rồi.
Từ căn tin ra ngoài, hai người vẫn không ai nói gì. Nhạc Dao không hề nóng ruột, trái lại vẫn tủm tỉm cười vì mình có thể theo bước Đàm Tu.
Họ đi qua sân tập, qua hành lang. Cuối cùng Đàm Tu dừng lại, khoanh hai cánh tay rồi nghiêng đầu hỏi cô: “Theo anh làm gì?”
“Em có đi theo đâu.” Nhạc Dao tròn mắt bịa đặt: “Trường rộng vậy mà, em chỉ tiện đường thôi.”
Đàm Tu yên lặng hai giây.
Sau đó, anh giơ ngón trỏ lên chỉ vào dấu hiệu to tướng bên đường: “Phòng ngủ nam mà em cũng tiện đường à?”
– ——————-