Một hồi còi inh ỏi át đi âm thanh xung quanh, xa xa chiếc xe phía trước chiếu đèn sáng trưng, Nhạc Dao vô thức giơ tay lên che mắt lại.
Chiếc xe không biết tên đang rọi đèn kia mất tự chủ lao vào lề đường, trong lúc cấp thiết, Đàm Tu nhanh tay lẹ mắt kéo Nhạc Dao chạy né qua và rẽ vào thềm đá phía trước cách không xa.
“Két…” Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe con màu đỏ dừng ở ven đường, đầu xe cách vỉa hè đường chỉ chừng vài cen-ti-mét.
“Thình thịch, thình thịch—”
Là tiếng tim đập chưa tỉnh hồn.
Nghĩ lại mà phát sợ, Nhạc Dao ngơ ngác khẽ chớp mắt, phải một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được. Tầm nhìn của cô rốt cuộc cũng tụ lại, chợt phát hiện lúc này hai tay Đàm Tu đang nắm cánh tay cô, cơ thể ngăn trước mặt cô trong tư thế bảo hộ.
“Thình thịch thình thịch…”
Khung cảnh này gợi lên ký ức khi Nhạc Dao lần đầu gặp Đàm Tu, trong mắt Nhạc Dao hiện vẻ hốt hoảng, trái tim cũng loạn nhịp theo.
Bề ngoài trông anh có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lúc nguy cấp, anh sẽ luôn theo tiềm thức bảo vệ những người xung quanh, đó là nguyên do khiến trái Nhạc Dao rung động.
Cô ngẩng đầu nhìn Đàm Tu, ánh đèn soi rõ khuôn hàm tuấn tú và trơn nhẵn của anh trông thật cương nghị và quả cảm như hành động cứu người của anh.
Họ đứng rất gần nhau. Nhạc Dao nghe thấy tiếng hít thở khác không thuộc về mình, hơi dày và nặng, làn hơi ấm áp như phả trước mặt cô.
“Em ổn không?” Đàm Tu nhìn cô, lúc hỏi thì anh khẽ cúi đầu.
Hành động chớp mắt tự nhiên của anh khiến nốt ruồi màu nâu ở đuôi mắt trở nên sống động, hàng mi vừa dày vừa dài, đẹp đến nỗi một cô gái như Nhạc Dao cũng cực kì hâm mộ.
Nhạc Dao cảm thấy hô hấp của mình sắp ngừng lại.
“Nhạc Dao?” Cũng trong tối nay, Đàm Tu lại gọi tên cô.
Nhạc Dao nuốt nước bọt, dứt mình ra khỏi những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu rồi lắp bắp nói: “Vẫn, vẫn ổn, anh có thể buông em ra rồi ạ.”
“Buông em ra?” Đàm Tu nhìn cô bằng đôi mắt khó thể diễn tả thành lời.
Nhạc Dao cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào vốn là Đàm Tu đang che chở cô hiện giờ đã biến thành hai tay cô siết chặt ống tay áo Đàm Tu rồi.
“…” Thật là mất mặt quá.
Lúc này, một đôi tình nhân đang không ngừng cãi vã bước xuống xe, tiếng tranh luận ầm ĩ. Nhạc Dao và Đàm Tu đứng ở bậc thang chỉ cách họ chừng hai cái cây nên hầu như có thể nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người.
Đại khái là anh chàng uống rượu không lái xe được, nhưng ngại kỹ thuật lái xe của bạn gái không ổn, vậy nên hai người cự cãi trong xe mới dẫn đến cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra ban nãy.
“Trời ơi, họ gây gổ chỉ vì loại chuyện này thôi sao, nguy hiểm thật đấy.” Nhạc Dao nghe xong chuyện đã xảy ra chỉ biết lắc đầu, rồi không kìm lòng được phàn nàn với người bên cạnh: “Sợ chết đi được, may mà chẳng có chuyện gì nghiêm trọng.”
Cô còn cố ý vỗ ngực để tự trấn an, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt hờ hững của Đàm Tu cứ như thể người vừa trải qua nguy hiểm không phải là anh vậy.
Nhạc Dao không khỏi tò mò: “Đàn anh, anh không sợ sao?”
Giọng điệu của Đàm Tu đều đều không sợ hãi: “Sợ thì có ích gì?”
Nhạc Dao chắp tay trước ngực, thổi ra một câu nịnh nọt êm tai: “Đúng vậy, anh dũng cảm vậy mà, lần nào anh cũng ra tay cứu giúp vào lúc người khác gặp nguy hiểm.” Thậm chí là xả thân cứu người nữa mà.
Đàm Tu khẽ nhướng mắt, cất giọng hỏi dò: “Lần nào cũng?”
Nhạc Dao gật đầu lia lịa, trả lời không giấu giếm: “Tuần trước, em thấy anh cứu người ở thang cuốn trung tâm mua sắm đó.”
Cô không định sẽ kể lại chuyện mình đã đạp xe đuổi theo anh ba con phố đâu.
Hầu hết mọi người nghe những câu chuyện tích cực về mình đều không khỏi phiếm thêm vài câu, nhưng Đàm Tu lại từ tốn đáp “Ồ”, bày tỏ rằng mình đã biết.
Nhạc Dao thầm nghĩ: Làm việc thiện không để lại tên tuổi, chẳng lẽ anh ấy là loại người không màng danh lợi đây sao?
Hai người trở lại bên vệ đường, xe chạy nhanh qua, khi xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh, tâm trạng của hai người cảnh đã hoàn toàn khác nhau.
Một làn gió mát thổi qua lọn tóc, Nhạc Dao tuỳ ý vén mấy sợi tóc bay phớt qua má, chợt nhớ tới trước khi xảy ra chuyện bất ngờ kia, Đàm Tu nói gì đó mà cô không nghe rõ, vì vậy cô hỏi: “Đàn anh, ban nãy anh muốn nói gì với em vậy?”
“Không có gì.” Đàm Tu thu lại ánh nhìn, đút hai tay vào túi áo và bước đi một cách dứt khoát.
Thấy Đàm Tu đi xa, cô luồn ngón tay vào giữa dây đeo cặp và bả vai, giữ chặt rồi chạy tới: “Đàn anh, anh đừng đi nhanh vậy, chờ em với ạ.”
Nhạc Dao không thích đi sau nhìn bóng lưng người khác, cho dù bước chân bình thường của cô không so được với Đàm Tu thì cô cũng nhất định sẽ tăng tốc chạy đến bên cạnh anh.
Dọc theo con đường này, Nhạc Dao tíu tít như chim anh vũ, vừa ngây thơ vừa lơ mơ lại chẳng hề hay biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
“Đàn anh, em biết gần đây có vài tiệm ngon lắm.”
“Anh thích hương vị gì ạ? Ngọt? Cay?”
“Anh muốn ăn món gia đình hay mì ống…? Hay ăn hamburger và gà rán không ạ?”
Thỉnh thoảng, Đàm Tu sẽ đáp lại bằng vài từ, đa số đều là những từ như “ừm” “ờ”…, quả thật tích chữ như vàng.
Đàm Tu đi vào một tiệm mì, chọn ngẫu nhiên một cái bàn dài. Anh chỉ nghĩ mình đến ăn một mình như mọi khi, không xem Nhạc Dao là bạn cùng đi ăn.
Ông chủ đội mũ đầu bếp thò đầu ra từ bên trong, hỏi họ muốn ăn gì.
Nhạc Dao nhìn Đàm Tu trước tiên. Đàm Tu sớm đã có quyết định: “Bún gạo trơn, hai vắt.”
Anh vừa dứt lời, Nhạc Dao liền cười hì hì nói với ông chủ: “Con cũng giống với anh ấy ạ.”
Nhạc Dao hết sức tự giác ngồi đối diện anh, cởi cặp đặt lên bàn cho nó dựa vào tường làm khoá kéo treo búp bê người tuyết đung đưa.
Đàm Tu nhướng mắt, nhìn theo búp bê tuyết đang lắc lư, vừa khẽ mím môi.
“Hai đứa, thêm ớt không?” Ông chủ cao giọng hỏi khiến bên ngoài nghe rất rõ.
Nhạc Dao giành trả lời trước: “Muốn thêm ớt ạ.”
Về khẩu vị cá nhân, cô không cần phải theo Đàm Tu, nhưng sau khi trả lời xong cô cũng cố ý nghe ngóng hỏi thăm sở thích của Đàm Tu.
“Thêm ít ớt thôi ạ.” Anh đáp.
Nhạc Dao lập tức thầm ghi nhớ: Có thể ăn cay, nhưng ăn ít.
Động tác của ông chủ rất nhanh, hai tô bún gạo trơn nhanh chóng được bưng lên bàn.
Nhạc Dao tách đũa dùng một lần ra chuẩn bị ăn, chợt ngửi được một mùi chua chua.
Ông chủ nhiệt tình cầm một bình được dán nhãn giấm đặt lên bàn và giới thiệu với họ: “Đây là giấm độc quyền do tiệm chúng tôi điều chế, có thể tăng hương vị, cô cậu dùng thử đi.”
Lúc Nhạc Dao ngửi thấy mùi giấm chua thì lập tức vô thức nhăn mày. Cô không thích giấm và rất nhạy cảm với vị chua. Thế nhưng, cô cũng không tiện từ chối, dù sao trước mặt còn một người mà mình không biết sở thích của người ta thế nào.
May thay, Đàm Tu từ chối lời đề cử của ông chủ, rồi đứng dậy cầm bình giấm ra xa để ở bàn khác.
“Đàn anh, anh cũng không thích giấm hả?” Nhạc Dao đang đắc chí vì hai người có cùng sở thích.
Đàm Tu thoáng nhìn khuôn mặt đang cười tươi rói trước mặt, đáp: “Không thích.”
Nhạc Dao ăn khá chậm, vả lại còn phải bận tâm đến người mình thầm mến đang ngồi đối diện nên rất chú ý hình tượng.
Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn từ Lý Tây Nguyệt, bèn không kìm được đáp lại, nhắn qua nhắn lại suýt nữa đã tám với nhau luôn rồi.
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Mình tính ngồi trong quán chờ anh ấy tan làm rồi cùng đi ăn.”
Đây là tin buổi chiều cô nhắn cho bạn khi còn ngồi ở quán trà sữa, trong đó bao gồm nhưng không giới hạn về quá trình gặp gỡ Đàm Tu, Lý Tây Nguyệt bận bịu ở lớp luyện thi nên tới bây giờ mới nhắn lại.
Mặt Trời Lặn Về Tây: “Ăn chưa?”
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Đang ăn.”
Mặt Trời Lặn Về Tây: “Ăn gì thế?”
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Bún gạo.”
Mặt Trời Lặn Về Tây: “…”
Vậy thôi hả?
Tuy không biết tại sao Đàm Tu đồng ý cho Nhạc Dao theo mình đi ăn nhưng bằng lý trí, cô ấy suy đoán rằng chắc chắn Đàm Tu không có ý với Nhạc Dao.
Nếu có ý thì hẳn sẽ không đến nỗi lần đầu tiên dẫn con gái người ta đi ăn lại là ăn bún gạo chứ?
Nhiệt độ mùa đông thấp khiến thức ăn nhanh nguội hơn, Nhạc Dao lo nhắn tin mà quên không chú tâm ăn, mãi đến khi tiếng ho khan của Đàm Tu đang ngồi đối diện vang lên thì sự chú ý của cô mới quay lại bàn ăn.
Chỉ còn vài miếng, cô vội vàng ăn cho xong.
“Em ăn xong rồi.” Nhạc Dao giải quyết xong miếng bún gạo cuối cùng, mới phát hiện Đàm Tu đã đi trước tính tiền rồi.
Cô lấy tiền lẻ từ trong túi áo ra đưa cho chủ quán nhưng lại thấy chủ quán ngờ ngợ chỉ vào Đàm Tu: “Không phải cậu ấy trả rồi sao?”
Trả rồi?
Nhạc Dao ngơ ngác.
Tự cô đi theo và Đàm Tu cũng không thừa nhận cô là bạn cùng đi ăn, vậy mà bây giờ anh lại trả tiền cho cô, đây xem như anh mời cô một bữa ư?
Theo lý thuyết, cô nên trả tiền lại cho Đàm Tu, nhưng… đầu Nhạc Dao nhảy số nghĩ ra một ý mới: “Đàn anh, cảm ơn anh đã mời em ăn bún gạo, lần sau em cũng sẽ mời anh ăn nha.”
Giọng điệu này hoàn toàn không cho người ta cơ hội lựa chọn.
Đàm Tu nhìn thấu toan tính của cô, vẫn cất giọng đều đều: “Không cần đâu.”
Nhạc Dao kiên nhẫn: “Cần mà cần mà, nhất định phải mời lại, nếu không lương tâm em sẽ bất an lắm.”
Hai người cùng đi, lại song song nhau, nhưng Nhạc Dao chẳng mảy may phát hiện có chỗ nào không đúng.
Mãi đến khi ra khỏi quán ăn, Đàm Tu dừng bước, rồi cụp mắt thở dài. Cuối cùng, anh không kìm lòng được đành nhắc nhở: “Cặp đâu.”
“A.” Nhạc Dao chợt quay đầu lại, phát hiện cặp của mình đang dựa vào tường một cách ngay ngắn. Cô vội chạy lại rồi xốc đeo lên lưng: “May mà có anh đấy, ui trời.”
Búp bê người tuyết đung đưa trước mắt, Đàm Tu thở dài: “Em lúc nào cũng vậy sao?”
“Sao thế được ạ!” Nhạc Dao nhướng đuôi mày, cố ra vẻ nghiêm chỉnh: “Bình thường em không vậy đâu, ban nãy mãi nghĩ chuyện mời anh ăn nên mới quên đó ạ.”
Nhạc Dao nói một cách thật nghiêm túc, cố gắng cứu vớt hình tượng của mình.
Đàm Tu không tiếp lời, đáp lại bằng âm mũi chừng như không tin cho lắm.
Bảy giờ tối, thành thị phồn hoa vừa mới bắt đầu nhộn nhịp. Là học sinh trung học phổ thông, hai người phải suy xét việc về nhà.
Nhạc Dao không quen thuộc trạm xe buýt gần đây nên buộc lòng phải nhờ Đàm Tu giúp đỡ: “Anh định về nhà bằng cách nào ạ?”
Đàm Tu nói: “Xe buýt.”
Vẻ mặt thử hỏi dò của Nhạc Dao bỗng chốc trở nên an tâm: “Vậy tốt quá, chúng ta có thể cùng đến trạm xe buýt.”
Trước trạm xe buýt, Nhạc Dao xoa cằm một vòng, rốt cuộc tìm được tuyến đường về nhà: “Hình như chỉ có tuyến 025 chạy xuyên suốt thôi.”
Cô xem xong, lại hỏi Đàm Tu: “Anh muốn đi tuyến nào ạ?”
Ngón tay đang buông xuống bên người khẽ cử động, Đàm Tu chậm chạp giơ tay lên và chỉ vào một biển hiệu.
Thấy con số phía trên, Nhạc Dao chỉ cảm thấy thật kỳ diệu: “Chúng ta cùng đường đó anh ơi!”
Có duyên thật đấy!
Đến căn tin có thể chạm mặt, rồi lại tình cờ gặp được lúc đi tặng đồ cho dì hai, ngay cả tuyến đường về nhà cũng giống nhau, chỉ có tiểu thuyết mới dám viết như vậy thôi.
Nhạc Dao nhớ tối hôm qua mình thức khuya đọc cho hết quyển truyện học đường thì trong lòng lấy làm đắc ý lắm.
Vận may của cô chẳng kém nữ chính bao nhiêu đâu nhỉ.
Trong tiểu thuyết, nam nữ chính ngồi cùng chuyến xe buýt, trong buồng xe chật chội, nam chính che chở cho nữ chính không bị người đi đường va chạm, săn sóc biết bao. Trong khung cảnh đó, hai người tiếp xúc gần gũi, tình cảm sẽ được hâm nóng…
Vậy mà thực tế đã nhanh chóng đập vỡ tan mộng đẹp của Nhạc Dao, bởi tuyến xe này vừa lúc còn dư lại hai chỗ trống một trước một sau.
Quẹt thẻ lên xe, Nhạc Dao buồn bực đi tới ghế trống ngồi xuống. Từ nơi này về đến nhà khoảng ba bốn mươi phút lận, cô sẽ không dại gì làm khó chân mình đâu.
Chỗ ngồi của Đàm Tu cách cô một hàng, thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau được.
Ngồi trong xe, Nhạc Dao liên tục ngoái đầu lại, như đang mỏi mắt chờ mong.
Sau vài lần đón được tầm mắt cô, Đàm Tu nhắm mắt giả vờ ngủ say. Thấy anh ngủ, Nhạc Dao bĩu môi, mới chịu ngoan ngoãn ngồi yên.
Sau hai trạm, một bác gái ngồi cạnh Nhạc Dao đứng dậy xuống xe, cùng lúc đó, một gã đàn ông loạng choạng bước lên từ cửa sau xe.
Tài xế nhắc nhở hành khách quẹt thẻ, gã đàn ông hùng hùng hổ hổ rút ra tờ một trăm tệ nhét vào hộp đựng tiền rồi xoay người sờ so,ạng tìm ghế trống. Những nơi gã đi qua thì các hành khách khác đều nhốn nháo tránh né gã.
Bên cạnh còn một chỗ trống, Nhạc Dao không khỏi nắm chặt ngón tay, đến nỗi cô chuẩn bị sẵn sàng sẽ nhường chỗ. Nếu người này đi tới, cùng lắm thì cô lên trước đứng. Dẫu sao, cô không dám và không muốn ngồi cùng với người say xỉn.
Xe buýt đã lăn bánh, gã đàn ông cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, rốt cuộc phát hiện ra ghế trống còn sót lại.
Ngay khi Nhạc Dao xốc cặp lên chuẩn bị đứng dậy, vai của cô chợt bị ai đó đè xuống. Một mùi hương vô cùng mát mẻ khiến cô tỉnh hồn, cô ngẩng đầu nhìn, là Đàm Tu đang nắm vai cô, đẩy nhẹ: “Ngồi vào đi.”
Nhạc Dao được “đẩy” đến vị trí gần cửa sổ, còn Đàm Tu ngồi vào chỗ cô mới vừa ngồi. Họ bây giờ, cánh tay kề cánh tay, ngồi song song với nhau.
Gã đàn ông nồng nặc mùi rượu nọ đi ra phía sau, cộng thêm tính cách nóng nảy nên nảy sinh cãi vã. May nhờ người xung quanh khuyên can mới miễn cưỡng duy trì sự hoà bình.
Nhạc Dao ôm cặp, dè dặt ghé sát vào tai Đàm Tu: “Họ sẽ không đánh nhau chứ?”
Đàm Tu khoanh hai cánh tay: “Không biết.”
Thấy anh không hề tỏ ra hốt hoảng, sự sợ hãi trong lòng Nhạc Dao cũng dần được xua tan.
Có lẽ vì nhiều lần thấy điệu bộ người giám hộ của anh, Nhạc Dao cảm thấy Đàm Tu làm người ta rất có cảm giác an toàn.
Hoặc có lẽ cô cũng biết ơn khúc nhạc đệm này đã thoáng chốc kéo gần khoảng cách giữa cô và Đàm Tu. Nhạc Dao trộm vui mừng, nghiêng người về phía Đàm Tu, giả lả nói: “Lần đầu tiên em gặp phải chuyện như vậy đó, thật là đáng sợ.”
Đàm Tu mặt không đổi sắc: “Vừa khéo.”
Nhạc Dao mờ mịt: “Dạ?”
Đàm Tu liếc cô một cái rồi nói: “Anh cũng là lần đầu tiên.”
Nhạc Dao mím môi: “…”
Đúng là trò đùa dở tệ mà, theo phát triển bình thường không phải anh nên an ủi cô đừng sợ sao?
Hầy, quả nhiên cô không có số mệnh nữ chính nên Đàm Tu mới không thèm dỗ cô.
Gã đàn ông say mèm ở phía sau đã ngủ mất nên không ai gây gổ nữa. Nhạc Dao hoàn toàn yên tâm lại, trong lòng đang tính toán làm thế nào để tìm hiểu sâu hơn về Đàm Tu.
Nhạc Dao bắt đầu hỏi thăm: “Cuối tuần anh đều làm ở quán trà sữa sao?”
Đàm Tu: “Ừ.”
“Anh đang thể nghiệm cuộc sống hay là…” Cuộc sống ép buộc?
Nửa câu sau cô không nói rõ, Đàm Tu thẳng thắn tiếp lời: “Không có tiền.”
Nhạc Dao thầm hiểu.
Hoá ra anh ấy cực khổ vậy, còn chưa trưởng thành đã phải tự làm thêm kiếm tiền rồi.
Cô lại lấy tiền lẻ trong túi ra dúi vào tay Đàm Tu.
Vốn đang tựa lưng vào ghế, Đàm Tu chậm rãi ngồi thẳng dậy và mở lòng bàn tay ra, là tờ mười đồng nhân dân tệ.
Nhạc Dao giải thích: “Tiền bún gạo.”
Vẻ mặt Đàm Tu vi diệu: “Dư rồi.”
Nhạc Dao vội bổ sung: “Không dư đâu, lần sau anh mời em tiếp đi.”
Tóm lại, không thể tiêu số tiền mà anh ấy vất vả kiếm ra được, cũng không thể bỏ qua cơ hội cùng nhau đi ăn.
Nhạc Dao nhảy qua đề tài nhạy cảm, hỏi về chuyện khác, ví như: “Anh xuống trạm nào vậy?”
Đàm Tu không đáp, mà nhắm mắt lại như đang muốn ngủ.
Cuối cùng Nhạc Dao cũng không đợi được đáp án, cho đến khi xe buýt nhắc nhở sắp đến trạm “Đường Hương Chương”, Nhạc Dao mới đành phải cầm cặp lên nói tạm biệt với anh: “Đàn anh, em đến rồi.”
“Ừ.” Đàm Tu đứng dậy bước ra lối đi nhỏ, Nhạc Dao đi qua trước mặt anh sau đó xuống xe.
Cô đứng dưới xe, lưu luyến vẫy tay với Đàm Tu, chợt thấy Đàm Tu đi theo xuống.
Nhạc Dao trố mắt: “Anh cũng ở đây ạ?”
Cách lề đường, xe buýt chạy qua họ làm mắt Đàm Tu vụt lên tia sáng, anh nói với cô: “Không phải.”
“Ồ…” Nhạc Dao kéo dài giọng.
Đàm Tu nhướng mắt, giống như lơ đãng cắt ngang câu hỏi của cô: “Muốn nghe địa chỉ nhà anh à?”
“À không không.” Tạm thời em chưa dám.
Vì vậy Nhạc Dao không hỏi nữa.
Cô học cùng trường với Đàm Tu, nên nhà ở cùng khu cũng không có gì kỳ lạ.
Đi vài bước, hai người chọn hai ngã rẽ khác nhau ở ngã ba, Nhạc Dao còn cảm thấy tiếc nuối. Tuy nhiên chẳng mấy chốc sẽ về đến nhà, cô lại vui vẻ, đeo cặp thong thả bước tiếp.
Cô không quay đầu lại, càng không phát hiện người con trai phía sau đã đi theo cô bao lâu, thấy cô vào khu nhà rồi anh mới đi.
Đàm Tu trở lại trạm xe buýt, lại lên một chuyến xe buýt hướng ngược lại. Trên đường về nhà họ Đàm đã không còn tiếng nói chuyện rôm rả của cô gái kia, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.
Khoảng một tiếng sau, Đàm Tu cũng về đến nhà.
Anh đang đổi giày ở cửa trước thì Đàm Kỳ Nhi mười tuổi chạy từ trong nhà ra, cất giọng nhiệt tình: “Anh, anh về rồi ạ.”
Đàm Tu nhặt giày thể thao bỏ vào chỗ cố định trên kệ giày, vừa quay lại anh đã nhìn thấy khuôn mặt bình thường không có gì nổi trội kia.
Mặt mũi Đàm Kỳ Nhi bình thường, khuôn mặt tròn kết hợp với mái tóc ngắn hình nấm càng làm cho tóc mái ngố của cô bé có vẻ rộng hơn.
Hai người đứng cùng nhau sẽ không ai cho rằng họ là anh em.
Đàm Tu không đáp lại mà đi thẳng lên lầu.
Đàm Kỳ Nhi mang dép đuổi theo sau lưng anh: “Anh, trường sắp tổ chức họp phụ huynh, ba mẹ không rảnh, anh tham gia đi.”
Đàm Tu đi qua ngã rẽ cầu thang, không màng ngoái đầu mà chỉ ném lại hai từ: “Không rảnh.”
Nghe anh lạnh lùng đáp lại, mà còn nhiều lần không nhìn mình khiến Đàm Kỳ Nhi lập tức xị mặt, cô bé cất giọng uy hiếp: “Đàm Tu! Anh mà còn vậy nữa thì em sẽ mách ba mẹ đó!”
“À.” Đàm Tu dừng lại ở bước cuối cùng trên bậc thang, quay đầu nhìn chằm chằm đầu nấm đã xé bỏ mặt nạ giả tạo kia rồi cười khẩy: “Tuỳ mày.”
Đàm Tu xoay người vào phòng, Đàm Kỳ Nhi giận dỗi đuổi tới đá vào cửa mấy cái.
Với tiếng động mà Đàm Kỳ Nhi tạo ra ở cửa, Đàm Tu xem như không nghe thấy. Anh cởi cặp xuống tiện tay để lên bàn, kéo ghế ra rồi gieo người xuống, đồng thời hai tay gối đầu ngồi nghiêng.
Bánh xe lăn trượt một vòng trên sàn nhà bóng loáng. Đàm Tu nheo mắt.
Một lúc sau, anh ngồi thẳng dậy, hai chân điều khiển cho chiếc ghế chạy lại gần bàn, anh đưa tay kéo ngăn bàn ra.
Trong mấy thứ đơn giản có thưa thớt vài món đồ nhỏ, chủ yếu là đồ đạc có màu đen hoặc đồ dùng bằng kim loại, thể hiện cá tính phái nam rất mạnh.
Chỉ có chiếc hộp trong suốt ở trong góc là độc nhất, bên trong có một con búp bê kiểu dáng dễ thương, là một búp bê người tuyết.
– ——————-