Gặp lại để yêu em - Full - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
309


Gặp lại để yêu em - Full


Chương 1


Phương rảo bước trên đường phố đông nghẹt người, còn vài dãy nhà nữa là sẽ tới chỗ nhà trọ của cô. Giờ tan tầm, đâu đâu cũng nhìn thấy người với người. May mà hôm nay không phải làm tăng ca. Trời Sài Gòn oi bức khiến cô muốn nằm luôn trên đường. Nếu hôm nay không phải sinh nhật cô thì chắc chắn cô đã hét ầm lên giữa đường mà nguyền rủa cái thời tiết quái đản này. Thời tiết nóng bức lại thêm cái không khí ngột ngạt, bí bách đầy mùi xăng xe của đường phố làm cô muốn phát điên. Nhìn dòng người đang cố nhích từng chút một dưới lòng đường khiến cô không khỏi cảm thán vì đã rời cái xe buýt ấy sớm. Nếu cứ đứng trên cái xe buýt đông nghẹt người đó với cái cảnh tắc đường thế này chắc cô cũng sớm quy tiên luôn quá.

Cuối cùng cũng đến nơi, đúng lúc chân đang mỏi ra rời. Cố chạy thật nhanh về nhà, chợt điều gì đó níu giữ khiến cô đứng khựng lại. Ánh mắt cô bị thu hút bởi một thứ trong chiếc tủ kính của cửa hàng bánh. Bánh kem dâu. Những kí ức lại ùa về trong cô như một thước phim quay chậm mà rõ ràng. Một cô bé xinh xắn chạy lại phía cô, miệng nở nụ cười tươi rói, chìa ra cho cô chiếc bánh kem dâu nhỏ xinh. Cô nhận lấy chiếc bánh, bật khóc ngon lành, bởi đó là món sinh nhật đầu tiên trong đời cô được nhận. Lúc đó cô 12 tuổi, chị Linh 14 tuổi. Đó là người bạn duy nhất của cô, người chị gái mà cô đã phản bội.

-Xin lỗi, chị muốn mua gì ạ!- tiếng cô nhân viên của cửa hàng vang lên khiến cô giật mình. Nhận ra mình đang đứng giữa đường, là một cô gái 26 tuổi chứ không phải là một cô bé 12 tuổi.

-À không, tôi chỉ xem một chút thôi.- cô mỉm cười với cô gái đó rồi quay người bước đi. Nhưng điều gì đó đã ngăn cản bước chân cô. Quyết định quay lại cửa hàng và mua chiếc bánh kem dâu đó.

Cô cầm theo chiếc bánh kem mình vừa mua, một cảm giác không thể gọi tên dâng lên trong cô. Cô mua chiếc bánh kem đó chỉ vì nó gợi lại cho cô một kỉ niệm đẹp, một thứ tình cảm tốt đẹp hiếm hoi mà cô được nhận trong đời mình. Về đến nhà, cô mang chiếc bánh kem sang cho Xu, cháu ngoại của bác Tâm chủ nhà, nói vài câu bông đùa với cô bé đáng yêu rồi quay về phòng trọ của mình. Cô đổ mình xuống giường, mệt mỏi. Hai năm ở thành phố xa lạ này, đã hai năm kể từ ngày cô chạy ra khỏi ngôi biệt thự đó, không một người thân thích bên cạnh, đôi lúc cô cảm thấy mệt mỏi, muốn quay trở về, nhưng cô lại không cách nào đối diện với mẹ mình. Cô nghe nói sau khi cô bỏ đi, bà đã dọn đến sống chung với người tình của mình. Nghĩ đến đây, khóe môi cô nhếch lên thành nụ cười chua chát. Suốt những năm tháng tuổi thơ của mình, cô giống như một con búp bê để mẹ mình nhào nặn. Kể từ sau khi bố mất, cô đã chứng kiến biết bao người đàn ông đến với mẹ, phải ép mình gọi họ là bố, rồi chứng kiến cảnh họ ra đi khi không chịu nổi mẹ cô. Bố của chị Linh, ông là người đàn ông duy nhất mà cô có thể thật lòng gọi là bố ngoài người bố đẻ của cô. Ông yêu thương cô thật lòng, còn Linh thì thực sự giống như chị ruột của cô. Cô yêu quí hai con người đó bằng thứ tình cảm thật sự xuất phát từ trái tim mình. Họ là những người đầu tiên cho cô có cảm giác của một gia đình. Nhưng mẹ cô không nghĩ như cô, tất cả những gì bà muốn là đạt được mục đích của mình và làm cho cuộc sống của mình trở nên thoải mái. Bà không muốn cô thân thiết với Linh, ngoài mặt bà làm ra vẻ ân cần, chăm sóc Linh nhưng sau lưng lại ngầm cảnh cáo cô phải tìm mọi cách để vượt qua Linh. Mẹ cô không bao giờ chấp nhận cho con cái của bà thua kém người khác, nhất là khi người đó lại là cô con chồng dịu dàng, ngoan ngoãn. Cô yêu quí Linh, nhưng cô lại trơ mắt đứng nhìn chị ấy bị mẹ mình đuổi ra khỏi nhà, cô phản bội lại lòng tin của chị ấy, cô cùng mẹ mình cướp đoạt đi những gì đáng ra phải thuộc về chị ấy. Đó là quá khứ của cô, còn bây giờ, cô đang ở đây, ở một vùng đất xa lạ, mới mẻ, ở đây để trốn chạy quá khứ nhơ nhuốc của mình. Tiếng gõ cửa vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Uể oải lết ra khỏi giường, chạy ra mở cửa.

-Này, sáng nay bác mới đi chợ mua được ít hến nên nấu nồi cháo, cháu ăn cho nóng!- bác Tâm tươi cười nói đưa cho cô bát cháo đang bốc khói nghi ngút.

-Cháu xin ạ! Món này cháu thích nhất đó!- cô cười nói, đón lấy bát cháo từ tay người chủ nhà tốt bụng.

-Ừ, ăn đi cho nóng, thôi bác lên nhà đây!- bà Tâm nói rồi quay ra.

Cô đóng cửa lại rồi mang bát cháo vào trong. Mùi thơm sộc vào mũi khiến cho cái dạ dày biểu tình ầm ĩ. Cũng may mà hai năm qua ở đây, có bác Tâm và gia đình bác ấy thật tốt với cô, nếu không chắc cô không chịu nổi cuộc sống xa nhà rồi. Không phải tự nhiên mà cô lại chọn nhà trọ cách xa nhà xuất bản của mình hơn 7 cây số. Sau khi vào đây, cô tới ở nhờ nhà trọ với một đứa đàn em kém mình 1 tuổi ở trường đại học, đợi đến khi nào kiếm được việc sẽ chuyển đi. Nhờ bằng tốt nghiệp loại giỏi khoa Anh văn trường Ngoại ngữ, cộng thêm vốn tiếng Pháp ngon lành nên cô nhanh chóng kiếm được một chân biên dịch trong một nhà xuất bản nhỏ, trực thuộc quản lý của một công ty đa ngành. Kiếm được việc rồi cô lập tức đi tìm nhà trọ, bao nhiêu nhà trọ cuối cùng cô quyết định thuê nhà bác Tâm, gia đình bác Tâm cũng là người Hà Nội rồi mới di cư vào Nam, ở đây, cô cảm nhận được cảm giác thân thuộc, nó khiến cô nguôi đi nỗi nhớ. Ở đâu mà tìm được đồng hương của mình thì người ta cũng có cảm giác được che chở và ấm áp.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ở phía giường, đáng ghét thật, cô vốn định tặng sinh nhật cho mình bằng một buổi tối yên tĩnh tuyệt đối, không phải đau mắt, dài cả cổ ra với mấy bản dịch, thế mà lại quên tắt điện thoại. Với lấy cái điện thoại sau 3s, số của ông sếp nhảy nhót trên màn hình khiến cô thầm thở dài đánh thượt một cái rồi mở máy.

-Cô đang ở đâu vậy hả? Công việc bận bù đầu bù cổ mà không thấy bóng dáng đâu cả? Có muốn trừ lương không?- giọng nói ồm ồm trong điện thoại đang ca bài ca bất hủ mà cô đã thuộc nằm lòng. Lúc nào cũng cái điệp khúc ‘cô có muốn trừ lương không?’.

-Dạ, bản dịch của cuốn tạp chí mới đã xong. Hơn nữa hôm nay em đã xin phép về sớm…- cô còn chưa kịp nói hết thì cái giọng ồm ồm kia lại cất lên.

-Còn bản dịch cuốn sách du lịchVenicetôi giao cho cô tuần trước?

-Dạ sáng mai em sẽ nộp cho sếp ạ!- cô nói, chưng hửng khi nghe tiếng tút dài ở đầu bên kia.

Ông sếp già chết tiệt, cuối cùng thì cô cũng không được yên ổn trong ngày sinh nhật của mình. Cô thích công việc của mình, lương không cao nhưng đủ để cô trả tiền nhà và ăn một ngày ba bữa, chỉ có điều ông sếp già khó tính khiến cô thấy oải. Lúc nào cũng la mắng, không có gì cũng la mắng, mắng chỉ để mắng, rồi lại quay đi, nhìn thấy cái gã đàn ông béo phệ, gần 50 mà lúc nào cũng cố làm mình trẻ như mấy thằng choai choai học đòi khiến cô thấy ghê tởm, lúc nào cũng bắt nhân viên xưng là em gọi bằng sếp. Nếu gã không phải sếp cô thì cô sẽ chẳng ngại ngần tặng cho vài câu xỉa xói.
santruyen.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN