Gặp lại để yêu em - Full
Chương 13
-Ừ, có chuyện gì thế?
-Chị đang làm gì đấy?
-Chị đang ở khách sạn với hai đứa nhóc.
-Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
-Ừ. Có chuyện gì à?
-Không ạ, em chỉ hỏi thế thôi.
Cô cúp máy, thở phào. Nhưng còn chưa kịp bình tâm lại thì một tin nhắn của Kiệt gửi đến khiến cô bật dậy chạy ngay tới phòng anh. Anh hai đang sốt cao mà anh nói gì anh ấy cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi, em sang nói ông ý hộ anh nha, may ra ông ý nghe em. Cô chạy ra khỏi phòng, đến phòng anh, không kịp
gõ cửa mà đẩy vào luôn.
-Anh…- cô đẩy cửa vào, khựng lại khi thấy Nga đang dịu dàng đặt tay trên trán anh, ánh mắt đầy quan tâm. Cử chỉ thân mật của Nga và tư thế của hai người cứ như một đôi tình nhân, và cô bạn gái thì đang ân cần chăm sóc cho bạn trai. Hai người ở chỗ tranh tối tranh sáng thoạt nhìn sẽ tạo nên một cảnh tình cảm mùi mẫn. Thấy cô, cả hai đều quay ra.
-Cô là ai?- Nga hỏi.
-Tôi…tôi cần tìm tổng giám đốc có chút việc.- cô nói, không nhìn về phía anh.- Nhưng hình như anh đang bận rồi.
-Dù có tìm tổng giám đốc thì cũng phải biết gõ cửa chứ, nhân viên mà dám xông thẳng vào phòng sếp vậy sao.- Nga nói, nhìn cô một lượt với ánh mắt đánh giá.
-Không sao.- anh nói nhỏ, giọng nghèn nghẹt khiến cô lo lắng.- Cô ra ngoài đi.- anh quay sang Nga nói.
-Nhưng anh đang…
-Tôi không sao.- anh nói nhanh, muốn đẩy cô nàng phiền nhiễu kia đi thật nhanh. Đưa ánh mắt mong chờ, nóng bỏng về phía cô.
-Xin phép anh.- Nga nói, đành phải bước ra ngoài.
Anh đứng dậy bước nhanh đến chỗ cô đứng, kéo cô vào vòng tay mình. Vùi mặt vào hõm cổ mịn mát của cô. Hương thơm trên cổ cô len vào những giác quan của anh, để nó quấn lấy những dây thần kinh đang căng như dây đàn. Ôm cô trong tay thật thoải mái.
-Kiệt nói anh bị ốm.- cô lên tiếng. Lo lắng trào lên khi anh áp cái trán nóng hổi vào cổ mình.
-Ừ.- anh gật gật đầu nói. Vẫn không chịu buông cô ra.
-Sao không gọi cho em?
-Anh không muốn em lo.- ôm chặt cô hơn.
-Vậy người khác lo thì được.- một cơn khó chịu dâng lên trong cô ngay lúc này khiến cô đột nhiên quên mất anh đang ốm.
-Em đang ghen?- anh cười nhẹ, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô.
-Anh sốt cao quá, anh nên về nhà nghỉ đi.- cô nói. Muốn đưa tay lên sờ trán anh nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô khiến cô không thể nhúc nhích.
-Anh phải làm việc.
-Anh ốm như vậy thì có làm việc hiệu quả được không chứ? Nghe lời em, về nhà nghỉ đi được không.
-Nhưng em phải đi cùng anh cơ.- anh kì kèo nhưng đứa trẻ đang vòi vĩnh mẹ nó một món đồ.
Anh vừa nói dứt câu thì cửa phòng bật mở, Kiệt thò đầu vào cười toe.
-Ô, sorry, em không làm phiền hai người chứ?- Kiệt hỏi.
-À…không.- cô nói, đẩy anh ra.
-Sao rồi, em đưa anh về được chứ?- Kiệt nhìn anh.
-Đi xin nghỉ cho cô ấy trước đã.- anh đều giọng nói.
-Em đã làm rồi.- Kiệt thản nhiên nói khiến cô suýt chút nữa thì ngã xuống, không phải hai anh em anh thông đồng với nhau chứ.
Anh mỉm cười hài lòng, kéo cô đi theo Kiệt. Kiệt đưa anh về nhà, nhờ cô chăm sóc anh rồi quay về công ty luôn. Anh vì cơn sốt hành hạ nên vừa uống thuốc xong là chìm ngay vào giấc ngủ. Cô lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán anh, xuống dưới bếp nấu cho anh ít cháo. Căn bếp sạch sẽ và gọn gàng nhưng có vẻ trống trải, nghe Kiệt nói em gái anh về ở với ông ngoại mấy tuần nên bây giờ chỉ có mình anh ở nhà. Nấu nướng xong xuôi, cô trở lại lên phòng, anh vẫn ngủ say, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Cô nhẹ nhấc chiếc khăn ra khỏi trán anh rồi thay chiếc khăn khác vào, sau khi uống thuốc anh có vẻ đã đỡ hơn. Vậy mà còn muốn làm việc nữa, định làm việc đến chết sao. Nghĩ đến đó cô chỉ muốn dựng anh dậy mà mắng cho một trận. Đột nhiên bật cười vì suy nghĩ của mình. Cô nhìn quanh phòng anh, đúng kiểu phòng của một người đàn ông độc thân mê công việc. Một cái giá sách với vài loại sách về kinh tế, quản lý, và vài cuốn sách của nhà xuất bản, cô nhận thấy sách của anh rất đa dạng, hầu hết là sách chuyên ngành, có lẽ chúng để phục vụ cho việc quản lý cả một công ty đa ngành lớn như vậy. Trên bàn làm việc toàn giấy tờ nhưng được xếp ngăn nắp, một máy vi tính và khung ảnh chụp anh, Kiệt và một cô gái có lẽ là em gái anh, cô đoán. Bất chợt mắt cô dừng lại ở cuốn sách ‘Vẻ đẹp hoàng hôn Venice’ của cô dịch, một cuốn sách về du lịch mà ông sếp bắt cô dịch, một cuốn sách nội dung về những cảnh đẹp của Venice lúc hoàng hôn kèm theo vài lời trích dẫn rời rạc của mấy gã viết sách rỗi việc, nếu không phải ông sếp bắt dịch thì cô sẽ chẳng bao giờ thèm động đến loại sách này. Cảm nhận một điều gì đó, cô thích cảm nhận bằng trái tim mình, lắng nghe bằng chính đôi tai của mình chứ không phải cảm nhận qua một cuốn sách du lịch. Đang định với tay cầm cuốn sách lên, người trên giường cựa mình lôi kéo sự chú ý của cô, chiếc khăn trên trán lệch đi. Cô nhẹ nhàng bước tới sửa lại chiếc khăn rồi kéo chăn lên đắp lại cho anh. Quay trở lại chỗ cuốn sách, nhấc lên. Mở ra trang đầu tiên, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng viết tay của anh, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng nhưng trầm tĩnh của một người đàn ông chín chắn. Gặp lại lúc hoàng hôn, để… Dấu ba chấm cuối dòng thể hiện rõ sự tiếc nuối lẫn có chút bế tắc của người viết. Anh đang muốn nói gì mà lại ngưng lại sao? Cô khẽ lắc đầu cười, đặt lại cuốn sách về chỗ cũ.
Cô quay lại bên cạnh anh, nhẹ ngồi xuống bên giường để không khiến anh thức giấc. Những giọt mồ hôi đọng lại trên trán anh, cả hơi thở nặng nề khiến cô chợt cảm thấy xót xa. Ngay cả lúc đang ốm thì anh vẫn có sức mạnh khiến tim cô đập loạn nhịp. Cô đưa tay mơn theo dọc khuôn mặt anh, sống mũi cao đầy kiêu hãnh, đôi môi thô ráp đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của cô khiến cô run rẩy, sợ hãi, vầng trán cao, làn da ngăm khỏe mạnh khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng khao khát được chạm vào. Tại sao trước giờ cô chưa từng nhận ra anh đẹp đến vậy. Có lẽ cảm giác muốn trốn chạy và sự ghét bỏ đã khiến cô bỏ lỡ nhiều thứ. Nếu như ba năm trước, cô nhận thấy những điều này, liệu rằng cô có yêu anh, và nếu có yêu đi nữa, thì khi phát hiện ra sự lừa dối đó, anh có bình thản mà chấp nhận như vậy không, hay anh sẽ hận cô, sẽ căm ghét cô vì đã đùa giỡn và lừa dối anh. Cô lắc đầu, cố xua tan đi câu hỏi đã lặp đi lặp lại trong đầu cô cả ngàn lần, bây giờ anh đang ở đây, trước mắt cô về thuộc về cô, như vậy là đủ.
Anh thức dậy, cảm thấy cả người nhẹ bẫng, đầu đã không còn đau nữa. Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Anh nuốt xuống, cổ họng khô khốc khó chịu. Nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở người đang ngồi gục bên cạnh. Cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường, lấy tấm chăn mỏng đắp cho cô. Vuốt mái tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu. Nhìn cô ngủ thật bình yên khiến trái tim cũng chợt trở nên ấm áp. Cô gái kiêu sa của ba năm trước và cô gái đơn giản, nhỏ bé của hiện tại, khó mà tin được đó chỉ là một người. Bây giờ nghĩ lại, khi biết cô lừa dối mình, anh không phải là không tức giận, chỉ là có gì đó ở cô đã khiến sự giận dữ trong anh không thể bùng phát. Cái cách cô thừa nhận khiến anh chú ý. Nếu là một cô gái nào khác, trong tình huống đó chắc hẳn sẽ tìm mọi cách để thanh minh cho mình nhưng cô thì ngược lại. Đó là điều khiến anh cảm thấy thích thú, nhìn vẻ ngây ngốc của cô khiến anh vừa giận lại vừa buồn cười. Khi ở bên cô, một thứ tình cảm không tên đã vô tình len vào trong anh, nhưng anh đã nhanh chóng gạt bỏ nó ra khỏi những suy nghĩ của mình. Cho đến khi nhìn thấy tên cô trên cuốn sách đó, thứ tình cảm đó lại vô tình được nhen lên. Và đến bây giờ thì anh biết, thứ tình cảm không tên ấy cũng có tên, tên là tình yêu. Dù là cô của ngày trước hay bây giờ thì cô vẫn luôn thu hút anh, vẫn luôn khiến anh không thể gạt bỏ cô ra khỏi tâm trí đến bây giờ là không thể gạt ra khỏi cuộc đời. Anh cúi xuống, đặt lên đôi môi hồng mọng kia một nụ hôn nhẹ. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Anh với lấy điện thoại, lập tức nghe máy. Cái giọng tưng tửng của Kiệt vang lên.
-Anh hai hết sốt chưa?- Kiệt hỏi.
-Anh đỡ rồi.- anh nói.
-Hí hí, biết mà, biết mà, em biết ngay mà, đúng là sức mạnh của tình yêu có khác.- Kiệt cố tình kéo dài hai chữ tình yêu làm anh muốn xông đến đập cho thằng em một trận.
-Thôi nha, gọi điện có gì thì nói đi, ở đấy mà đùa.- anh khẽ gắt.
-Sao phải tức giận thế làm gì? Tại em thấy đúng nên mới nói chứ. Sáng nay bảo thế nào cũng không chịu về, tưởng anh yêu công việc lắm, hóa ra là vì không có ai ở nhà cùng nên không muốn. Vậy mà lúc về nhà rồi thì ở luôn đến chiều.- Kiệt thở dài, đang cố nhịn để không cười phá lên.
-Đã chiều rồi sao?- anh lỡ đãng hỏi, nói nhỏ để không làm ảnh hưởng đến người đang ngủ.
-Dạ thưa tổng giám đốc, đã 3 giờ chiều rồi đấy ạ.- Kiệt trịnh trọng nói.
-Ở công ty vẫn ổn chứ?
-Tất nhiên rồi. Em chỉ định hỏi xem anh thế nào thôi, nhưng thấy anh khỏe như thế là yên tâm rồi. Thôi, bye bye anh nha, tối nay em không về đâu, em đi xuống chỗ ông ngoại, mai đưa Như về luôn.
-Biết rồi thằng quỷ.- anh nói, trước khi cúp máy còn kịp nghe thấy tiếng cười sảng khoái của thằng em.
Anh nhẹ nhàng xuống khỏi giường. Xuống dưới tầng một, cái bụng chưa có chút gì đang sôi lên. Ánh mắt dừng lại ở nồi cháo trên bếp, cái bụng lại càng biểu tình dữ dội. Anh bật bếp hâm lại cho nóng rồi với lấy cái bát trong tủ bếp, hít hà mùi cháo thơm phức. Nhưng đồ ăn còn chưa kịp đưa lên miệng thì tiếng chuông cửa vang lên lại phá đám, đúng là khiến anh muốn điên mà, trời đánh còn tránh miếng ăn…Anh buông chiếc thìa trên tay xuống, chạy ra mở cổng. Nga bước đến trước anh, mỉm cười.
-Cô…cô sao lại biết nhà tôi?- anh nhíu mày hỏi.
-Em hỏi ông anh, ông nói cho em biết.- Nga trả lời đầy tự nhiên, có lẽ được thụ hưởng nền giáo dục phương Tây từ nhỏ nên cô có vẻ dạn dĩ và tự nhiên hơn những cô gái phương Đông khác.- Anh đã đỡ sốt chưa?
-Tôi đỡ rồi, cảm ơn vì đã hỏi. Mời cô vào nhà!- anh mở rộng cánh cổng cho Nga bước vào.
Nga đi theo anh vào trong nhà, nhưng hai người vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì một bóng người bước xuống từ cầu thang trước mặt. Ba người nhìn nhau bối rối. Nga không hiểu tại sao cô nhân viên hồi sáng lại có mặt ở nhà sếp tổng vào giờ này được, trong khi cô đã phải năn nỉ gãy lưỡi, tìm đủ mọi lý do mới có được cái gật đầu của sếp cho cô nghỉ buổi chiều. Phương nhìn thấy Nga thì hồn phách bay biến mất một nữa, mãi mới định thần lại được. Tự hỏi không biết cô ta sẽ nói gì với cô, anh và cô ta rút cục có quen hệ gì, cái cách cô
ta nhìn anh lúc ở trong văn phòng lại dội về khiến cô không thể không thắc mắc. Còn anh bây giờ đang đứng giữa hai người phụ nữ, một là nhân viên của anh, còn một là cô gái của anh, mà điều khiến anh phiền nhất chính là không biết nên nói thế nào về sự xuất hiện của Phương ở đây. Nói cô là người yêu anh, Phương đã không đồng ý công khai chuyện hai người ở công ty, nếu nói ra liệu rằng cô có giận anh? Hay nói rằng cô chỉ là cô nhân viên bình thường đến thăm anh, không có khả năng, Nga không phải là cô gái ngu ngốc để không nhận ra sự bất thường trong cái lý do đó. Hơn nữa, điều mà anh ghét nhất chính là phải thừa nhận cô chỉ là nhân viên của anh. Trong căn phòng ba người nhưng chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc, nhích dần đến từng con số và ánh mắt đầy nghi vấn.
-Tổng giám đốc…cô ấy, sao lại ở nhà anh vậy?- Nga cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt sự im lặng giữa ba người.
-Uhm, cô ấy…- anh ngập ngừng, không để ý đến ánh mắt chờ đợi của Nga, nhìn về phía cô.
-Anh Kiệt nhờ tôi chăm sóc cho tổng giám đốc.- cô nói giúp anh. Bước xuống khỏi cầu thang. Thái độ bình thản của cô khiến anh phát điên, ánh mắt nhìn xoáy vào cô, muốn lao đến xem trong đầu cô rút cục là chứa cái gì.- Tôi còn có việc, xin phép anh, chào chị.
-Chào cô.- Nga mỉm cười nói.
Cô gật nhẹ đầu chào Nga rồi bước ra ngoài. Anh bước nhanh theo cô, tóm được cô trong vài bước chân ngắn.
-Em đang làm gì vậy hả?- anh gần như gắt lên với cô.
-Cô ấy là nhân viên của anh…- cô còn chưa kịp nói hết anh đã nhanh hơn ngắt lời.
-Đừng lấy lý do đó ra nữa…rút cục em coi anh là gì, anh ở vị trí nào trong lòng em?- anh hỏi gay gắt, ánh mắt nhìn cô dường như tóe lửa. Cô gái này thật đúng là cứng đầu mà, cô còn muốn chơi trò đuổi bắt của mình đến khi nào nữa, chẳng lẽ cô không hiểu anh yêu cô đến nhường nào.
-Em…- cô muốn nói nhưng cổ họng đột nhiên nghẹn lại khiến cô không thể nói ra. Gạt tay anh ra rồi quay đầu chạy đi thật nhanh.
Ngồi tựa đầu vào cửa kính xe buýt, tiếng động cơ rì rì thêm hơi nóng ngoài trời và chuyến xe đông đúc khiến ai cũng cảm thấy khó chịu nhưng cô thì không. Những thứ đó không đủ khiến cô mệt mỏi bằng những cảm xúc đang dày vò bây giờ. Ngu ngốc. Cô đúng là ngu ngốc. Cô đã chạy khỏi anh như một kẻ trốn chạy tầm thường và hèn nhát. Nếu có một tấm gương ở đây chắc hẳn cô sẽ soi ngay vào, nhìn bộ dạng thảm hại của mình và tự cười nhạo bản thân. Nếu Linh là cô thì chị ấy sẽ làm gì? Chị ấy có trốn chạy một cách hèn nhát và ngu ngốc như thế này không? Hay chị ấy sẽ ở lại, bước tới khoác lấy cánh tay và nói rằng mình là bạn gái anh? Ánh mắt anh lúc đó, sự tức giận và tổn thương khiến tim cô thắt lại. Nhưng cô chỉ ích kỉ, lo cho cảm xúc của bản thân mà quên rằng mình cũng khiến anh tổn thương. Nước mắt lăn dài trên gò má, trái tim đập đau đớn khi nghĩ đến ánh mắt anh nhìn cô lúc nãy.
santruyen.com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!