Gặp lại để yêu em - Full - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
246


Gặp lại để yêu em - Full


Chương 16


Đám cưới được nhanh chóng chuẩn bị, chuyến đi của chị cô lần này xem ra sẽ kéo dài hơn dự kiến. Đám cưới sẽ diễn ra ngay tháng sau nên tất cả mọi thứ đều phải nhanh chóng chuẩn bị mới kịp. Cô thật không hiểu nổi sao anh phải gấp gáp đến vậy cơ chứ, ngay cả ông ngoại là người muốn anh nhanh chóng kết hôn nhất cũng phải nói mọi việc quá nhanh. Nhưng nói thì chỉ nói vậy thôi chứ còn muốn anh lùi đám cưới lại thì coi như đó là bất khả thi. Anh thậm chí còn tuyên bố với cô Đám cưới chỉ có thể đẩy nhanh lên chứ không có chuyện lùi lại. Bây giờ thì cô biết không bao giờ nên mạo hiểm với cảm xúc và lòng kiên nhẫn của anh, nó chỉ khiến mọi việc đi theo hai hướng một là rối tung lên hoặc là như thế này…Nhưng trước khi đám cưới diễn ra, cô cần phải làm một việc.

Đứng ngập ngừng trước căn hộ chung cư trong một khu đô thị phía nam Hà Nội, cứ định đưa tay lên nhấn chuông là cô lại cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu. Cô không biết mình đã đứng trước cánh cửa gỗ im lìm, lạnh lẽo đó bao lâu, chỉ biết rằng bây giờ cô đang rất lo lắng, không biết cách nào để đối diện với người phụ nữ sau cánh cửa kia. Đột nhiên ước giá mà có anh ở đây, lúc nãy khi cô tới đây, anh đã nói sẽ đi cùng cô nhưng cô lại bảo anh ở lại khách sạn chờ, cô không muốn anh nghe những điều có thể mẹ cô sẽ nói, nhưng bây giờ cô cảm thấy nếu có anh ở đây có lẽ sẽ tốt hơn, anh sẽ vòng tay ôm lấy cô, hơi ấm của anh sẽ khiến cô bớt run. Quyết định đưa tay lên nhấn chuông, khoảng thời gian chờ đợi phía sau đó dài như cả thế kỉ. Cánh cửa gỗ mở ra chậm chạp, một người phụ nữ kiêu sa, quí phái bước ra, người phụ nữ ấy đã sinh ra cô nhưng cũng đã đem lại cho cô những nỗi đau, người phụ nữ ấy nhìn đứa con gái đang đứng trước mặt mình bằng một vẻ lãnh đạm và xa cách. Cô không lấy làm buồn vì thái độ ấy, cả cuộc đời mình cô đã luôn nhìn thấy bà như vậy, với cô, những điều đó làm nên một người phụ nữ kiên cường và bản lĩnh. Cô bước đến trước mặt bà, khẽ mỉm cười.

-Mẹ.- tiếng mẹ mà hai năm qua cô đã không được gọi giờ đang được thốt ra.

-Phương.- bà nói, dù đã cố che giấu nhưng cô nghe rõ được giọng bà đang run run. Nhưng ngay sau đó bà khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, sắc lạnh vốn có của mình.- Cô tới đây làm gì, hai năm trước chẳng phải cô đã rời khỏi nhà, rời khỏi tôi rồi sao?

-Mẹ, con xin lỗi, con thực sự xin lỗi.- cô nói. Cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, mẹ cô ghét nước mắt, ghét những kẻ khóc trước mặt bà vì thế cô sẽ không khóc.

-Xin lỗi, cô không cần phải nói những lời sáo rỗng đó. Tôi không có con gái, hai năm trước, con gái tôi đã chết rồi.- bà nói đầy lạnh lùng, từng lời nói như con dao cứa thẳng vào tim cô.

-Con biết là con sai rồi. Con biết mẹ sẽ không tha thứ cho con. Nhưng hai năm qua, lúc nào con cũng nhớ tới mẹ, con xin lỗi. Nhưng những gì con làm con cảm thấy thanh thản khi làm vậy, con không hối hận…Hôm nay con muốn đến để…Mẹ, con sắp kết hôn.- cô hít một hơi thật dài để nói. Một thoáng ngạc nhiên khẽ lướt qua khuôn mặt bà, trong giây lát cô đã tưởng bà sẽ bước tới ôm lấy cô, nhưng cô đã quá hy vọng, bà chỉ đứng đó, nhìn cô đầy nghiêm nghị và lãnh đạm. Người phụ nữ ấy quá cao ngạo, quá kiêu hãnh để biểu lộ sự vui mừng với con gái mình, bà cũng đang sợ, bà sợ nếu mình thỏa hiệp với cô, lòng kiêu hãnh của bà sẽ mất đi, vì thế việc duy nhất bà làm sau khi nghe những lời nói của cô là đứng yên lặng, không chút biểu cảm trên khuôn mặt.

-Con chỉ muốn đến đây để nói điều đó thôi, con hy vọng mẹ sẽ tới dự đám cưới. Con yêu mẹ.- cô nén lại nỗi đau đang dâng lên trong lòng, mỉm cười nói rồi bước đi. Nhưng bà đâu biết rằng, ngay giây phút cô quay đi, những giọt nước mặt bị kìm nén đã thi nhau rơi xuống hai gò má cô, khiến chúng ướt đẫm. Trái tim đau đớn đến nghẹt thở, sự lạnh lẽo của bà khiến trái tim cô chảy máu.

Đợi đến lúc đi hết hành lang im lìm và lạnh lẽo cô mới dừng lại, tựa người vào bức tường phía sau lưng mà khóc, đôi chân mềm nhũn, cô thậm chí đã nghĩ mình sẽ không đi hết được cái hành lang dài hun hút đó. Chợt một bàn tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt của cô, bàn tay thô ráp, ấm áp của anh lướt trên làn da, cô ngẩng lên nhìn gương mặt anh mờ đi trong làn nước mắt. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng còn cô thì vùi mặt vào áo anh mà khóc như một đứa trẻ. Anh không nói gì, chỉ im lặng ôm cô thật lâu, chờ đến khi cô hết khóc mới đưa cô xuống dưới xe.

-Sao anh lại ở đó?- cô chống cằm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ khách sạn, thành phố về đêm đầy những ánh đèn cao ốc sáng choang. Cô rút cục cũng chịu lên tiếng sau một ngày chỉ có im lặng và im lặng.

-Anh đã đi theo em kể từ lúc em bước chân ra khỏi phòng.- anh bước lại vòng tay kéo cô vào lòng. Ánh mắt cũng hướng ra phía bên ngoài. Anh đã lo sợ mẹ cô sẽ làm tổn thương cô, và anh đã đúng. Nhìn thấy cô đứng đó và khóc, dáng vẻ cô đơn đến tội nghiệp của cô khiến anh không thể kìm được cảm xúc trong lòng mình, trái tim đau nhói.

-Em chỉ muốn nói với em rằng em sắp kết hôn.- cô nói nhỏ.

-Mẹ sẽ đến chứ?

-…Có lẽ là không đâu.- cô lắc đầu, mỉm cười buồn bã.

-Em không sao chứ?

-Không. Em đã quen với việc này rồi. Mẹ luôn luôn là người rất lạnh lùng, bà cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho những ai đã phản bội mình, kể cả là con cái. Với em, bà luôn rất nghiêm khắc, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy mẹ con em rất xa cách, nhưng em luôn ngưỡng mộ bà….- cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt hối lỗi.- Đám cưới có thể sẽ không có mẹ cô dâu…

-Đừng lo. Anh không sao.- anh vuốt lọn tóc đang xòa xuống dưới trán cô, mỉm cười đầy tin cẩn.

-Nếu mẹ biết em sẽ kết hôn với anh thì bà sẽ phản ứng thế nào nhỉ?- cô chợt hỏi, ánh mắt hiện lên ý cười.- Ba năm trước chính em đã nói với bà em rất rất ghét anh.

-Ghét của nào trời trao của nấy mà! Đáng ra ba năm trước em phải yêu anh mới đúng.- anh cười nói, cô lườm anh.

-Sao nào? Anh nói không đúng à?

-Nếu hôm đó không tình cờ gặp lại em thì chắc bây giờ người đang đứng bên cạnh anh không phải là em rồi.- cô không trả lời câu hỏi của anh.

-Chưa chắc đã là tình cờ đâu, nhỡ đâu có một sự sắp đặt nào đó như là…- anh ôm cô vào lòng.- như là số phận chẳng hạn.- thì thầm bên tai cô và khẽ mỉm cười, muốn giữ một chút bí mật cho riêng mình.- Nhưng nếu không phải là em thì sẽ không là ai cả, nếu không phải là số phận cho anh gặp lại em thì anh sẽ tìm cách để gặp lại em. Anh muốn gặp lại em.

-Vì sao? Em đã nghĩ anh sẽ quên em trong ba năm qua…

-Gặp lại…để…- anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.- yêu em.- lời thì thầm hòa như gió thoảng. Cánh tay anh bao bọc cô trong tình yêu nồng ấm của mình, hạnh phúc tìm đến với hai con người xa lạ, gắn kết họ bằng một loại keo đặc biệt là “tình yêu”.

**** THE END ****
santruyen.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN