Gặp lại để yêu em - Full - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
223


Gặp lại để yêu em - Full


Chương 3


Kể từ sau đêm đó hai người đã không gặp lại nhau. Kì thực với Phương mà nói, người đàn ông đó là người kì lạ nhất mà cô từng gặp. Biết rõ mình bị lừa, bị người ta lợi dụng mà lại cười rất sảng khoái, không có vẻ gì là tức giận, lại còn ‘khoe’ rằng mình từng gặp phải chuyện này rồi. Đàn ông mà bị rơi vào hoàn cảnh đó thì chẳng phải thường sẽ rất tức giận sao? Còn anh ta…cô quả thực không hiểu nổi.

Sau buổi gặp với tổng giám đốc, nhà xuất bản được đầu tư một khoản mới, ông sếp già vui ra mặt, chỉ có cô là không ổn. Sự xuất hiện của vương giống như một sự khuấy động, một phần trong quá khứ đã muốn quên đi của cô lại bị khơi lại. Cuối cùng thì cô cũng nhận ra, không ai có thể trốn tránh quá khứ, nhất là quá khứ của chính mình. Buồn cười là sự xuất hiện của một người đàn ông gần như xa lạ đã khuấy động thứ cảm xúc đó trong cô.

8 giờ tối và cô đang đi lang thang trên đường, đi mà chẳng cần biết mình đi đâu. Đôi lúc, cô chỉ cần thế này, đi trên đường một mình để tránh cái cảm giác bị giam hãm trong bốn bức tường. Cô nhớ đến mẹ, tự hỏi giờ này bà đang làm gì, hạnh phúc bên người chồng mới của bà chăng, hay có nhớ đến đứa con gái này không? Cô khẽ thở dài, chân vẫn tiếp tục bước những bước chậm rãi.

Vương xoay xoay ly uýt-xki trong tay, khuôn mặt đăm chiêu nhìn ra mảng tối đên bên ngoài cửa kính. Việc gặp lại cô dường như đã đánh thức một miền xa xôi trong kí ức của anh. Một kí ức rất nhỏ nhưng lại có sức mạnh tác động đến anh thật lớn. Anh không hiểu tại sao lúc nghe xong những gì mẹ con cô nói, anh không những không tức giận mà còn cười lớn. Lúc đó, nghe cái cách cô nói với mẹ mình rằng cô không thích anh, anh chợt cảm thấy một luồng tức giận t
rào lên trong mình. Đáng lẽ ra anh nên tức giận vì cô đã lừa anh chứ không phải tức giận vì chuyện cô không thích anh. Nhưng dù sao cô cũng là cô nàng khá thú vị. Không tỏ ra kiểu cách, cao ngạo như những cô tiểu thư vẫn ở cạnh anh. Cô bình thường hóa mọi thứ khi đi bên anh, đã có lúc anh tự hỏi những việc đó là con người thật của cô hay chỉ là một phần trong kế hoạch quyến rũ mà cô và mẹ cô đã dựng nên. Tiếng gõ cửa vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, cánh cửa gỗ mở ra, em gái anh thò đầu vào.

-Anh hai, anh Kiệt đợi anh ở dưới nhà kìa!- Như nói nhanh.

-Ử, anh biết rồi.- anh nói rồi đứng dậy, bước theo em gái xuống phòng khách.

-Sao hôm nay lại rỗi rãi đến thăm anh thế này?- anh tươi cười hỏi Kiệt.

-A, chào sếp tổng.- Kiệt nói.- Em vừa mới qua chỗ ông về, ông hỏi sao lâu rồi không thấy anh tới!- Kiệt thông báo.

-Haizz…dạo này anh bận quá, chắc cuối tuần này thu xếp xong công việc thì anh tới nhà ông, anh định đưa cả con bé Như đi nữa, chú có đi cùng luôn không?- anh nhìn thằng em trai hỏi.

-Ok, sáng thứ bảy 8 giờ em sang nhà anh rồi anh cho em quá giang nhá!- Kiệt cười toe nói.

-Xe đâu rồi, lại cho em út nào mượn à?- anh trêu chọc Kiệt.

-Đâu có, tại em Mimi nói em ý phải đi diễn xa nhà, em thương quá nên cho mượn vài hôm, kẻo người đẹp lại giận thì chết.- Kiệt nói.

Anh chẳng biết nói gì hơn với cái thằng quỉ này nữa, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

-Thôi em về đây!- Kiệt đứng dậy vươn vai.

-Mới đến mà, về sớm thế?- anh ngạc nhiên hỏi, mọi lần thì thằng quỉ này cắm rễ ở đây thế mà hôm nay mới vừa đến đã đòi tếch về.

-Hầy, đi về ngủ, hôm nay mệt quá rồi! Thôi em về!- Kiệt nói rồi quay sang chỗ cầu thang gọi với lên.- Như ơi! Anh về nè!

-Chào anh ba! À mà chiều mai anh nhớ đến trường đón em nhá!- tiếng Như vọng từ trên xuống.

-Biết rồi cô hai! Gớm, làm tài xế không công mà còn bị xoay như chong chóng ý.- Kiệt bĩu môi nói rồi đi ra khỏi cửa. Anh ngồi bên cạnh không khỏi buồn cười vì hai đứa em mình.

Kiệt bước ra khỏi căn biệt thự lớn, hít đầy buồng phổi bầu không khí ban đêm. Mỉm cười khi nghĩ đến câu hỏi của ông ngoại lúc chiều “Bao giờ thì thằng Vương nó mới chịu lấy vợ đây? Cháu không thể tìm cho nó một cô gái nào sao!”. Anh hiểu anh trai mình, Vương không phải là gã lạnh lùng, chỉ là anh ấy chưa tìm được người con gái có thể thực sự khiến trái tim anh ấy rung động mà thôi. Có lẽ áp lực phải gánh vác công ty đã khiến tính cách anh ấy trở nên lạnh lùng. Anh không biết vì sao bố mẹ Vương mất, bởi vì anh được ông ngoại Vương đưa về từ cô nhi viện sau khi bố mẹ anh ấy đã mất. Từ nhỏ tới lớn, gia đình duy nhất mà anh biết, những người duy nhất trên đời này thật lòng yêu thương anh chỉ có ông ngoại, Vương và Như. Anh lớn lên cùng Vương, ngày nhỏ, anh ấy luôn là người đứng sau anh, bảo vệ anh, còn bây giờ khi đã trưởng thành thì vị trí của hai người thay đổi. Anh tự nguyện đứng sau Vương, trở thành người đáng tin bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy gánh vác mọi thứ, với anh, việc đó khiến anh hạnh phúc. Cái điện thoại trong túi quần rung lên. Số của Như nhảy nhót trên màn hình, anh thở dài mở máy nghe, không biết cô em gái lắm chuyện lại muốn đòi gì nữa đây.

-Có chuyện gì nữa cô hai?- anh hỏi.

-Anh ơi! Ngày mai không cần đến đón em nữa đâu nhá, em đi chung với bạn rồi!- tiếng Bảo Như lanh lảnh bên tai.

-Bạn nào, trai hay gái?- anh hỏi, ra dáng ông anh tốt.

-Lại cái câu này, lúc nãy anh Vương cũng hỏi em như thế? Sao hai người giống nhau quá vậy?- Như nói, không cần nhìn anh cũng tưởng tượng ra khuôn mặt đáng yêu của cô nhóc đang nhăn lại, đôi môi sẽ cong lên mà nói. Đại học năm cuối, ra trường đến nơi rồi mà còn như trẻ con.

-Thế cơ đấy, anh làm sao biết được anh Vương sẽ nói gì, chẳng qua là quan tâm em gái nên mới hỏi thôi. Thế mai đi cùng bạn trai hay bạn gái đấy?- anh tò mò.

-Trai thì sao mà gái thì sao?- Như hỏi bằng giọng khiêu khích.

-Con trai thì anh sẽ đến đón, ra dáng làm ông anh tốt bảo vệ em gái khỏi lũ yêu râu xanh. Còn con gái thì…hì hì…anh tán.- anh nói.

-Hứ, có anh là yêu râu xanh thì có, làm như ai cũng như anh, hai ngày lại có một cô. Gặp ai cũng đòi tán.- Như dài giọng chế giễu khiến anh phá ra cười giữa đường. Xung quanh mọi người đều quay sang nhìn một gã điên vừa đi vừa cười rõ to – là anh.

-Ờ, thế tình hình là ngày mai anh sẽ phải đóng vai làm người anh tốt hay yêu râu xanh đây nhể?- anh hắng giọng nói, cố gắng để không bật cười nữa.

-Làm anh thôi anh ơi, em không dám cho mấy con bạn em gặp anh đâu, kẻo sau này anh bỏ chúng nó rồi chúng nó quay sang tìm em tính sổ thì chết. Mà chẳng cần làm người anh tốt đâu, có người đưa em về tận cửa rồi.- Như tinh nghịch nói.

-Bạn trai à?- anh hỏi.

-Suýt.- Như nói lấp lửng.

-Thế thôi, anh càng khỏe. Không phải chở cô lòng vòng khắp nơi nữa, có người gánh nạn hộ sao lại không vui chứ, hơ hơ. Thôi, anh cúp máy nha!- anh nói rồi vội cúp máy nếu không thể nào cũng bị nghe tiếng hét đến long trời lở đất của Như, lúc đấy chắc màng nhĩ anh chết luôn mất.

Kiệt cất điện thoại vào túi, rảo bước tới khu chung cư trước mặt. Cô nhóc năm tuổi ngày nào còn chạy theo anh giờ đã lớn rồi, có cả bạn trai đưa về nữa. Một cảm giác không thể gọi tên dâng lên trong anh, không biết là vui hay buồn nữa.
santruyen.com

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN