Gặp lại để yêu em - Full
Chương 9
Đứng trước căn biệt thự mà hai năm trước cô đã chạy đi từ đây, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng, cảm giác thân thuộc ùa về. Cô rụt rè bấm chuông, hy vọng việc mình đến không quá đường đột. Một lát sau, một người phụ nữ chạy ra mở cửa.
-Cháu chào bác!- cô nói.
-Cô tìm ai?- người phụ nữ hỏi, chất giọng ấm áp và thân thiện, một người phụ nữ phúc hậu.
-Dạ, cháu tìm chị Linh! Chị ấy có nhà không ạ?- cô hỏi.
-Bác Năm, ai đấy ạ?- tiếng Linh vọng từ trong nhà, rồi chị cô bước ra.- Phương!- Linh thốt lên vui mừng khi nhìn thấy cô, chạy như bay đến bên cạnh cô.
-Chị!- cô mỉm cười nói.
-Em đến sao không gọi cho chị trước?- Linh tươi cười nói rồi quay sang bà Năm.- Bác Năm, đây là em gái cháu
. Phương, đây là bác Năm, vú nuôi của hai nhóc nhà chị.
-Hóa ra…cô là em gái của Linh!- bà Năm nhìn cô một lát rồi nói. Cô mỉm cười nhẹ gật đầu khẳng định điều bà vừa nói.
-Thôi, vào nhà đi em, hai nhóc với anh đều đang ở trong.- Linh tươi cười nói rồi kéo cô vào trong.
Cô vào trong nhà, mọi thứ đều vẫn được bày trí y nguyên như cũ. Xem ra chị cô không muốn thay đổi. Linh nói cô ngồi dưới phòng khách rồi lên tầng hai. Lát sau chị cô xuống, bế trên tay một nhóc.
-Dì Phương đấy! Con chào dì đi nào!- Linh mỉm cười nói với nhóc trong lòng mình. Thiên nhìn cô một lúc rồi cười toe toét, hua hua bàn tay mũm mĩm về phía cô.
-Dì, dì…- thằng nhóc nói.
-Em bế cháu được không?- cô quay sang hỏi Linh.
-Tất nhiên là được rồi.- Linh mỉm cười nói rồi đưa nhóc con trên tay cho cô.
Cô nhẹ nhàng đỡ lấy thằng bé trong lòng, một sự xúc động trào lên trong cô. Một gia đình nhỏ hạnh phúc, chị Linh xứng đáng với tất cả những điều này. Cô ôm thằng nhóc con của chị mình trong tay mà cũng cảm thấy hạnh phúc. Đột nhiên ước mình sẽ có một đứa nhóc như thế.
-Mẹ ơi!- một giọng nói vang lên phía cầu thang.
-Ly Ly, lại đây con. Đây là dì Phương, em gái mẹ!- Linh nhanh chóng giới thiệu hai người.- Còn đây là Phương Ly, con gái yêu của chị đấy!
-Cháu chào dì. Oa, cháu đã nghe mẹ kể về dì rất nhiều, dì đúng là rất xinh đẹp!- Phương Ly tươi cười nói.
-Chị nói với con bé là em xinh đẹp sao?- cô bật cười hỏi.
-Thì em đúng là như thế mà.- Linh cười nói, quay sang cô con gái tìm đồng minh.- Đúng không con?
-Đúng, chuẩn luôn đấy ạ. Dì đẹp thật đấy! Nếu không có mẹ cháu thì chắc chắn dì là người đẹp nhất.- Phương Ly tán thành.
-Cô bé này đáng yêu quá đi, cháu đúng là con của mẹ Linh. Hai mẹ con còn cho dì đi tàu bay giấy nữa thì lát nữa mà ngã xuống thì đau phải biết.- cô cười nói, tiếng cười tràn ngập cả căn phòng.
-Em thấy ngôi nhà thế nào?- Linh hỏi.
-Chị không thay đổi gì cả!
-Là người chủ trước của nó đã không thay đổi gì!- Linh nói, nhìn cô đầy biết ơn.- Em vất vả rồi!
-Ít nhất đó là điều em có thể làm cho chị!- cô mỉm cười nói, ngày chị cô đi, mẹ cô đã muốn thay đổi hoàn toàn ngôi nhà, và cô đã phải cố sức năn nỉ mới có thể khiến mẹ thay đổi ý định đó.
-Cảm ơn em!- Linh mỉm cười nhìn cô. Cô không nói gì, quay lại nhìn nhóc con đang nghịch ngợm trong lòng mình.
-Bố đâu con?- Linh hỏi con gái.
-Bố đang sửa bóng đèn dưới nhà kho…- Phương Ly còn chưa kịp nói tiếp thì một bóng người cao lớn từ ngoài bước vào.
-Sửa xong rồi…thấy bố giỏi không con gái…- Bình vui vẻ vừa nói vừa bước vào mà không để ý đến cô đang ngồi. Người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ thực sự là người đàn ông đầy uy quyền mà cô đã gặp hai năm trước sao. Nhìn anh bây giờ, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, trông thật…thê thảm.
-Em chào anh!- cô nhẹ nhàng nói.
-A…chào em.- Bình đứng hình mất vài giây khi nhìn thấy cô, đôi mắt hiện lên chút xấu hổ.- Em tới lúc nào vậy?
-Em vừa mới tới thôi!- cô mỉm cười đáp.
-Em ngồi chơi!- Bình cười gượng gạo nhìn cô rồi nhanh đi vào trong phòng.
-Anh ấy sao vậy?- cô quay sang nhìn chị mình.
-Anh ấy đang ngượng đó mà.- Linh cười cười nói.
Một lát sau Bình bước trở ra, mặc một bộ đồ khác gọn gàng và sạch sẽ hơn. Thân người cao to, đầy uy quyền khiến cho người đối diện phải e sợ. Anh trở lại là người đàn ông mà cô đã gặp hai năm trước. Cô không nghĩ con người ta có thể thay đổi nhanh đến thế cơ đấy. Cả thân người to lớn di chuyển về phía chị cô, ngồi xuống bên cạnh chị ấy, ánh mắt nhìn chị cô đầy âu yếm.
-Hai người ngồi nói chuyện nha, em ra ngoài một chút! Phương, tối nay ở lại ăn tối với chị nha!- Linh nói rồi đứng dậy.
-Em định đi đâu?- Bình nhìn vợ.
-Em đi mua thêm chút thức ăn. Ly Ly, đi cùng mẹ không con?
-Có ạ!- Phương Ly nhảy ngay đến bên cạnh mẹ.
-Đi cẩn thận! Đi sớm về sớm!- Bình nói ngắn gọn, nhưng trong từng câu nói không hề che giấu tình yêu vô bờ bến và sự quan tâm chân thành.
Linh và con gái đi khỏi, chỉ còn lại cô và Bình. Ánh mắt anh nhìn cô mang theo vài phần lạnh lùng.
-Tôi đã đọc mail cô gửi cho Linh!- anh chậm rãi nói. Ngưng lại một chút quan sát biểu hiện trên gương mặt cô.- Và thành thực mà nói…
-Anh không tin em. Phải vậy không?- cô nhìn anh hỏi, một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt anh.
-Đúng. Ban đầu tôi đã không tin những lời đó, mẹ con cô từng đuổi cô ấy ra khỏi nhà, cướp đi những thứ đáng ra phải thuộc về cô ấy, vì thế tôi cũng không có lý do gì để tin những lời cô nói là thật. Nhưng tôi tin vào cảm nhận của Linh, nếu cô ấy đã có thể tin tưởng và tha thứ cho cô thì tôi cũng không có lý do gì để không tha thứ cho cô cả. Hơn nữa, việc đó khiến cô ấy hạnh phúc, tôi chỉ cần có thế.
-Anh yêu chị ấy lắm phải không?
-Có lẽ hai từ ‘rất nhiều’ không đủ để nói hết tình yêu tôi dành cho cô ấy.
-Anh có thể không tin tưởng em, anh cũng có thể ghét bỏ em. Nhưng không gì có thể thay đổi được sự thật là cả anh và em, chung ta đều dành mối quan tâm và tình yêu của mình cho một người, chúng ta đều yêu chị ấy.- cô nhìn anh không còn chút e sợ.
-Kết hôn ba năm vậy mà bây giờ tôi mới nhận thấy sức mạnh của cô ấy lớn đến nhường nào.- anh phá lên cười đầy sảng khoái.- Cô ấy khiến cho mọi thứ xung quanh mình đều tốt đẹp.
-Đó mới là chị ấy!- cô mỉm cười nói.- Anh có thể hứa với em một chuyện được không?
-Em nói đi!
-Anh không bao giờ được phản bội chị ấy, cho dù là bất dắc dĩ hay cô tình. Anh không bao giờ được phép làm điều đó. Cho đến lúc chết, anh cũng chỉ được phép yêu một người duy nhất là chị ấy. Anh có làm được không?
-Anh làm được, mà còn làm tốt hơn những gì em yêu cầu nữa kia. Anh nhất định không bao giờ để cô ấy phải rơi nước mắt nữa.
-Em sẽ nhớ những gì anh đã hứa hôm nay!
Bình mỉm cười nhìn Phương, dù không chung dòng máu với Linh nhưng cô ấy và Linh vẫn có điểm chung khiến người ta không thể không nghĩ hai người là chị em ruột. Anh nhìn cái cách cô chơi đùa và nựng nịu Thiên – con trai anh, ngay cả động tác của cô cũng giống Linh một cách đáng ngạc nhiên. Thật khó để không có thiện cảm với cô gái này. Linh nói đúng, đôi khi có những thứ mà người ta phải vứt bỏ dù không muốn để giữ lại những thứ quí giá hơn. Và Phương cũng đã mất đi nhiều thứ vì vợ anh. Khi Linh bật khóc trước cái mail đó, anh đã biết, hai chị em họ mãi mãi không thể nào tách rời. Họ đều hy sinh vì nhau. Và đều đánh đổi những thứ quý giá vì đối phương. Linh ra khỏi ngôi nhà này vì Phương, vì muốn giữ lại tình cảm chị em giữa hai người, vì không muốn Phương khó xử với mẹ mình. Còn Phương cũng ra khỏi ngôi nhà này để trả lại cho Linh những gì vốn thuộc về cô ấy, chấp nhận bỏ lại sau lưng tất cả, rời khỏi nơi mình đã sinh ra.
santruyen.com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!